Quan Thuật

Chương 1839

- Nào, chúng ta cùng thử bẩy xem! – Trần Quân nói xong, cầm lấy dụng cụ bắt đầu bậy. Nhưng chỉ phí sức vì họ không tìm thấy một khe hở nào để làm điểm tỳ, Chiếc đòn bẩy đặc chế này của Tổ đặc nhiệm A căn bản là chưa đủ lực.

- Mẹ nó chứ! Một cái đòn bẩy thép ăn thua cái rắm! – Trần Quân tức giận giơ chân đá vào cái vật hình bầu dục kia một cước thì vang lên một tiếng hét thảm thiết. Chân của đồng chí Trần Quân kia tự nhiên bị cái đồ vật kim loại kia đập vào.

- Chẳng lẽ có cơ quan gì đó?

Diệp Phàm như thoáng có chút suy nghĩ, nói.

- Có thể lắm!

Trần Quân lại hưng phấn lên.

Mấy người liền đi xung quanh đồ vật này nghiên cứu kĩ càng, sờ sờ nắn nắn, gõ gõ đập đập nhưng cuối cùng cũng không phát hiện được cái gì.

- Cái này không cần phải vội! Chúng ta hãy từ từ nghiên cứu. Dù không phát hiện ra manh mối thì chúng ta vẫn tìm đồ vật quan trọng nhất rồi.

Diệp Phàm xua xua tay nói.

- Thứ này chắc là được đúc bằng hợp kim đồng, rất có giá trị nghiên cứu. Mặc dù là bên trong không cái gì thì cũng có thể dùng để điều tra nghiên cứu một chút thuật luyện đan vớ vẩn của thời cổ đại kia.

Lam Tồn Quân nói.

- Vẫn có giá trị khảo cổ.

Diệp Phàm gật gật đầu, liếc nhìn cái thứ hợp kim đồng kia một cái nói:

- Nếu mang đi bán đấu giá thì chắc là cũng phải làm được món tiền hơn 10.000 tệ đấy.

- Đại ca, anh cũng tham tiền gớm.

Trần Quân cười ha ha nói.

Bỏ qua đồ vật ở trung tâm, mấy người bắt đầu tìm kiếm khắp xung quanh hang động.

Nửa giờ sau vang lên tiếng hò reo phấn khích của Trần Quân:

- Ở đây có cái gì đó này!

Mấy người vội vã chạy qua, thấy Trần Quân đang gõ vào vách đá.

- Phát hiện ra cái gì rồi?

Diệp Phàm hỏi.

- Bên trong hình như trống rỗng.

Quân giơ tay gõ mạnh vài cái, phát ra âm thanh canh canh.

- Có một cái hang động tự nhiên khác!

Lam Tồn Quân nói, mấy người lại hứng khởi lên, đưa máy dò ra, không lâu sau liền có kết quả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Lại là một cánh cửa khác, mở nó ra!

Diệp Phàm hét lớn một tiếng, vận sức đẩy cảnh cửa sang. Tuy nhiên cánh cửa không có chút suy chuyển nào.

- Cùng nhau đẩy nào! Diệp Phàm kêu lên.

Bốn người hợp lực dồn hết sức về một chỗ trên cửa đẩy sang nhưng vẫn không đẩy ra được.

- Quái! Cái cửa này không giống cái thứ tròn tròn kia, chẳng lẽ cũng đúc liền hay sao?

Trần Quân gãi gãi đầu, vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu.

Diệp Phàm nghe xong, giật mình, nghĩ tới tình cảnh năm đó mở cánh cửa đá của cổ mộ triều nhà Đường ở đập nước Thiên Thủy.

Lúc đó đã phát hiện một tảng đá đặc biệt, tảng đá này bên trong còn một loại khí có thể biến thành một loại keo dính tự nhiên, sau khi được người ta dán lên sẽ trở nên rắn lại, khôi phục đặc tính cứng rắn ban đầu của tảng đá. Hơn nữa nhìn từ bên ngoài không phát hiện ra dấu vết ghép lại của tảng đá.

- Các cậu hãy nghỉ một chút, để tôi! – Diệp Phàm vung tay, sau khi nghỉ ngơi một hồi, dồn toàn bộ nội lực về phía nghi là kẽ hở được dán keo kia và làm nó nóng đỏ lên, bàn tay dựng lên khẽ rung rung như chiếc bàn là ủi quần áo, tư thế như đang vuốt ve cánh cửa vậy.

Ba vị đồng chí kia đương nhiên không rõ Diệp Phàm muốn làm gì. Cả đám tròn mắt ra xem. Trần Quân còn bĩu mỏ, cho rằng không đúng. Tuy nhiên cả ba người không ai dám hé răng, sợ quấy rầy Diệp Phàm triển khai động tác kì lạ kia.

Nửa giờ sau, ba người Lam Tồn Quân mắt tròn như mắt cá vàng.

- Sao lại có thể?

Trần Quân miệng lẩm bẩm nói, bởi vì rõ rành rành là một phiến đá liền một khối kia sao có thể lộ ra một dấu vết kì lạ như một kẽ hở.

Diệp Phàm không để ý tới bọn họ, tiếp tục thi triển nội lực làm tan chảy bột đá đặc biệt này. Một giờ sau, khe hở cửa đá càng ngày càng rõ ràng. Hai giờ nữa trôi qua, cuối cùng đã nhìn thấy một khe hở hoàn chỉnh. Diệp Phàm vừa thu tay lại, vừa lấy tay chà xát, trong tay đã có một nhúm dạng bột phấn màu trắng. Không lâu sau, thứ giống như bột phấn kia bị Diệp Phàm chà xát, bị lạnh dần dần trở thành một nắm bột phấn.

Trần Quân giơ tay nhéo nhéo, cảm giác còn hơi mềm.

- Cái gì vậy?

Đồng chí Lam Tồn Quân cũng thật sự tò mò hỏi.

- Thứ này gọi là gì tôi không rõ lắm, nhưng chờ chút nữa nó sẽ trở nên cứng rắn lại như tảng đá vậy. Cái thứ này có thể trở nên mềm ra thành dạng như bột giấy dưới lực tác động của các cao thủ.

So với keo dính vạn năng không khác là mấy. Các chuyên gia bộ phận bí mật của quốc gia đã từng nghiên cứu loại đồ vật này sau khi dán lại với nhau còn chặt và khít hơn hàn điện hơi nhiều, hơn nữa còn không sợ lửa, không sợ nước, cứ như là nhựa cao su tự nhiên ấy.

Diệp Phàm cười bí hiểm nói.

Bởi vì một công ty con của tập đoàn Bàn Đế của anh trai Diệp Cường đang chuyên sản xuất loại keo dính này, chuyên cung cấp cho các dự án công nghệ cao của quốc gia sử dụng. Trước mắt đã ứng dụng trong lĩnh vực sản xuất đặc thù của quốc gia như tàu ngầm, vệ tinh vũ trụ.

Đương nhiên, công ty con này tạm thời vẫn là bí mật, chỉ hợp tác sản xuất cho Tổ đặc nhiệm A, không để cho người ngoài biết được mà thôi.

Tuy nhiên thứ này cần cao thủ lục đẳng trở lên vận công dùng nội lực mới có thể luyện ra được, sản lượng thực sự vô cùng hạn chế, không thể sản xuất hàng loạt được. Quốc gia tất nhiên coi trọng loại này như báu vật. Tất nhiên tập đoàn Bàn Đế thu được lợi nhuận thường niên không nhỏ, chỉ nhờ vào một hạng mục này đã thu được khoản tiền lên đến vài trăm triệu mỗi năm.

- Chúng ta hãy cùng nhau hợp sức đẩy nó ra!

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Diệp Phàm cười nói.

Két....soạt...

Một âm thanh ghê răng vang lên, cánh cửa từ từ được mở ra một cách khó nhọc.

- Tránh ra! Nếu bên trong toàn bộ bị đóng kín lại nhất định có khí độc.

Diệp Phàm kêu lên.

Mấy người lập tức tránh ra một bên, đeo mặt nạ phòng độc lên.

Còn Trần Quân và Lam Tồn Quân bên này cũng lập tức hành động, dùng thiết bị thử khí hút xả khí một hồi, sau một lúc lâu mới có cảm giác an toàn.

- Có thể đi vào rồi!

Diệp Phàm nói, thi triển đôi mắt chim ưng, chầm chậm bước vào trong cửa.

- Mẹ kiếp! Chỉ là một gian phòng ngủ thôi! - Trần Quân có chút cụt hứng. Chỗ này chắc là nơi nghỉ ngơi của các phương sĩ luyện đan.

Bên trong kê một chiếc giường gỗ đã mục ruỗng, mà trên đầu giường còn bày một số sách đã ố vàng, mục nát.

Tuy nhiên sau khi lật xem, mấy người lại có chút hưng phấn trở lại. Bởi vì dưới một tảng đá lớn được làm thành một cái hộp không ngờ phát hiện quyển "Xuân kỹ". Vịnh Xuân Quyền này đã tàn lụi, nhưng người cầm đầu môn phái đã tương đối lớn tuổi, người người xin theo học vẫn còn đông. Ông cụ có làn da đã thành đồi mồi, khô quắt lại như mặt bà lão tám mươi. Đám xuân tiêu này nếu còn sống thì chắc khá đáng kể, số lượng cũng không ít: những mấy chục cái. <font face="Tahoma">

</font>

Kỳ lạ, ông lão này chắc cả nửa đời làm xuân tiêu, cho thấy xuân tiêu sinh trưởng trong cái động này. Xuân tiêu đang còn sống thì ở đâu? – Diệp Phàm lẩm bẩm nói.

- Biết đâu chừng nhiều năm như vậy rồi, bị nước cuốn trôi chết mất cũng không chừng. – Trần Quân nói.

- Lục soát khắp nơi xem còn sống không?

- Mặc kệ, dù có khô héo gì thì cũng đủ bào chế một lần thử xem.

Diệp Phàm cười nói, cầm lấy mọt đồ vật gì đó đã ố vàng từ dưới hộp đá lên, phát hiện là bao xuân tiêu, là hàng dệt tơ, bên trên không ngờ có chữ viết.

Sau khi được Lam Tồn Quân đối chiếu phân tích cho thấy đây là chữ Khải mà người đương thời triều Đường dùng. Đương nhiên chữ thời kì đó vẫn tương đối khó đọc.

Sau khi được đồng chí chuyên gia nghiệp dư Tiểu Lam phiên dịch thì mới biết được vật ấy căn bản không phải là xuân tiêu mà người triều Đường gọi nó là " quả Phong sĩ".

Loại quả này ngoài khả năng kích dục còn có hàm lượng dinh dưỡng phong phú. Người luyện võ cổ đại cũng thường xuyên dùng loại quả kích thích này để đột phá cảnh giới của mình, mục đích để đạt tới tầng cảnh giới rất cao.

Tuy nhiên loại quả này không phải dùng để ăn độc lập mà phải phối hợp mấy chục loại dược liệu, trải qua quá trình luyện chế của cao thủ thập đẳng trở lên dùng nội lực làm tan chảy mới có thể chiết xuất ra.

Bằng không, con người dùng biện pháp ăn trực tiếp vào thông thường sẽ bị nổ tan xác, rất nguy hiểm. Sau khi đọc xong, Diệp Phàm toàn thân toát mồ hôi hột. May mắn là trước kia khi thử dùng quả Phong sĩ bào chế "Long Sĩ Đầu Hoàn" mới chỉ thí nghiệm trên loài khỉ, bằng không đã gây tai nạn chết người thì gay to.

- Đáng tiếc, phải là cao thủ thập đẳng mới có thể bào chế loại thuốc đột phá cảnh giới "Hóa vân hoàn" này. Biết chạy đi đâu tìm cao thủ như thế? – Lam Tồn Quân hơi ủ rũ, ngồi bệt xuống một phiến đá.

- Ha ha, yên tâm đi! Chú em Lam à, cậu bây giờ là cao thủ lục đẳng cấp đỉnh. Lần này trở về tôi sẽ khiến cậu đột phá thất đẳng tầng Khai nguyên. Đương nhiên, loại "Hóa vân hoàn" này, nếu có thể điều chế ra thì hiệu quả chắc là quá đỉnh luôn.

Diệp Phàm cười thần bí.

- Anh Diệp có loại thuốc này sao?

Lam Tồn Quân lập tức đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp lão đại.

- Chúng tôi ai cũng từng được hưởng rồi.

Trần Quân cười khan một tiếng, đắc ý vô cùng.

- Tôi...... Tôi... – Lam Tồn Quân thực sự bị kích động.

- Đồng chí Tiểu Lam, anh Diệp rất hiếm khi ra tay, nhưng đã ra tay thì phải gọi là Sư phụ.

Trần Quân trừng mắt nhìn, cười nói. Gã này rõ ràng đang chỉnh Lam Tồn Quân.

Soạt...

Lam Tồn Quân bất ngờ quỳ gối xuống đất một cách không hề do dự, miệng hô:

- Sư phụ Diệp, xin nhận một lạy của Tồn Quân!

Ha ha ha...

Trần Quân há miệng cười như điên, Lý Cường ở một bên cũng không kìm được, bật cười khanh khách.

Điều kỳ lạ là Diệp Phàm không hề ngăn cản, sau khi dứt khoát nhận đủ ba lậy, đột nhiên nghiêm mặt lại nói một cách nghiêm túc:

- Chú em Lam này, tôi giúp cậu đột phá lên thất đẳng, nhận ba lậy của cậu có quá đáng không?

- Hoàn toàn xứng đáng! Đừng nói là ba lậy, dù là ba quỳ chín lậy cũng đáng. – Lam Tồn Quân vẻ mặt chân thành khẩn khoản nói.

- Tốt lắm, đứng lên đi, chúng ta là anh em, ba lậy là được.

Diệp Phàm kéo Lam Tồn Quân dậy. Vì sao khi nãy Diệp Phàm nhận đủ ba lậy này, tất nhiên là có mục đích.

Như vậy Diệp Phàm vừa có thể ra uy của một người đại ca với Lam Tồn Quân, vừa có thể gây ảnh hưởng một cách thức đến Lam Tồn Quân. Bởi vì Lam gia ở thành phố Tân Môn là mục tiêu của Diệp Phàm: lôi kéo Lam gia vào mạng lưới của Diệp Phàm là việc hắn đang làm.

Mấy người lại thử tìm một lượt nữa, phát hiện dưới gầm giường có một thi thể đã mục nát. Tuy nhiên cũng không thể gọi là thi thể mà chỉ có thể gọi là một bộ xương khô. Bộ xương khô này ôm chặt một hộp màu đen trong tay.

Bốn phía xung quanh hộp cũng được dùng loại keo kia dán chặt. Diệp Phàm lại thi triển nội lực làm tan chảy keo đá.

Dùng tay mở hộp gỗ một cách nhẹ nhàng, một mùi gỗ đàn hượng nồng nồng lập tức phả vào mặt, kéo khối gỗ đàn hương thì rơi ra một bức tranh có vân màu đen được cuốn tròn cẩn thận ở bên trong, miếng ngọc màu trắng xanh được khảm ở hai đầu trục. Trải qua thời gian hơn một ngàn năm mà vẻ ngoài của nó gần như không thay đổi nhiều.
Bình Luận (0)
Comment