- Nó…
Tô lão thái gia không ngờ giọng nói lại có chút run run, liếc nhìn Tô Lâm Nhi, nói:
- Nó không phải mất tích, ôi…Lưu Phương, cha biết con có điều không bằng lòng với cha. Nhưng đã nhiều năm qua như vậy mà vẫn không trở về nhà, cũng không biết nó còn sống không, đều là cha hại con…
Tô Lâm Nhi nhắc đến chính là đứa con thứ năm của Tô lão gia, Tô Lưu Phương. Thật ra chính là vợ của sư phụ Phí Phương Thành của Diệp Phàm.
Tuy nhiên, hai người đều là bỏ trốn, còn chưa chính thức kết hôn. Lúc ấy Phí gia và Tô gia đều không thừa nhận việc hôn sự này, nguyên nhân sâu xa bên trong rất phức tạp.
- Cô không chết.
Tô Lâm Nhi lắc lắc đầu.
- Con đã gặp cô?
Tô Chiêu Viễn có chút kinh ngạc, hơn nữa, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn chằm chằm Tô Lâm Nhi.
- Lần trước cô từng tới Hải Đông, đúng lúc con gặp cô. Sau đó con mời cô đến ở tại khu giải trí Tô thị, cô nói không rảnh, phải về huyện Cổ Xuyên.
Hơn nữa, nói chuyện với cô con mới biết, dượng Phí Phương Thành vẫn chưa trở về, không biết đi đâu.
Lúc ấy cô cứ nhắc đến dượng Phương Thành thì lại khóc, vội vã nói phải quay về sợ dượng về tìm cô. Hơn nữa, lập tức phải đi.
Tô Lâm Nhi nhắc lại hôm ấy bộ dạng như muốn rơi lệ.
- Ôi…Tuy nhiên, Lâm Nhi, con cũng không thể gọi linh tinh. Hai người bọn họ còn chưa kết hôn. Trước mặt Lưu Phương, con gọi Phí thúc là được, không cần gọi là dượng, không hay.
Tô Chiêu Viễn thở dài, liếc nhìn ông cụ nói.
- Không phải như thế, lúc ấy cô nói Phí gia đã chấp nhận người con dâu là cô. Là Phí lão gia đích thân đưa thiệp mời. Phí gia còn đặc biệt phái Phí Nhất Độ tới huyện Cổ Xuyên đón cô về nhà. Tuy nhiên, cô tạm thời chưa trở về. Nói là phải đợi dượng Phương Thành cùng về. Hơn nữa, Phí gia đồng ý, hai người họ về thì sẽ tổ chức hôn lễ chính thức.
Tô Lâm Nhi vẻ mặt đứng đắn nói.
- Không thể tưởng tưởng được, thật không nghĩ tới, Phí lão thái gia không ngờ đã nghĩ thông.
Tô lão thái gia không khỏi cảm thán nói, ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Lâm Nhi, phỏng chừng Lưu Phương còn có chút không vừa lòng với ông. Cháu đi Cổ Xuyên một chuyến, nói Tô gia chúng ta đã đồng ý việc hôn nhân này. Cháu gọi cô về nhà gặp. Nếu Phương Thành trở về, chúng ta đường hoàng gả nó đi. Còn nữa, ông viết phong thư gửi cho nó.
- Cháu có phải đề cập đến chuyện của anh không? Nếu Phí gia đã chính thức thừa nhận địa vị của cô, vậy cô là con dâu của Phí gia. Cho nên, có thể thông qua cô mời Bí thư Phí ra mặt dàn xếp một chút.
Tô Lâm Nhi nói.
- Việc này con nhất định phải nói, nhưng phải nói ra một cách tự nhiên, không lộ dấu vết gì. Tin tưởng với sự thông minh của con thì sẽ làm được. Không thể khiến Lưu Phương thấy phản cảm, cho rằng chúng ta có việc mới nhớ tới cô?
Tô Chiêu Viễn thận trọng dặn dò con gái.
- Con hiểu, con lập tức tới huyện Cổ Xuyên.
Tô Lâm Nhi trên mặt lộ vẻ vui mừng. Tô lão thái gia viết phong thư đưa cho Tô Lâm Nhi. Tô Lâm Nhi vội vội vàng vàng lên đường.
- Không biết nó có thuyết phục được Lưu Phương không?
Nhìn bóng con gái đi xa, Tô Chiêu Viễn trên mặt lộ vẻ ưu tư.
- Lưu Phương tuy nói rất bất mãn với chúng ta nhưng cũng chỉ là chuyện cũ. Hơn nữa, nó vẫn biết nhìn đại cục. Hơn nữa, Trang Thành là cháu ruột của nó, dù sao cũng không thể giương mắt nhìn Trang Thành phải vào tù. Chúng ta đều là người thân cùng một dòng máu, không thể đoạn tuyệt. Tuy nhiên, nếu Lưu Phương đồng ý trở về tất cả mọi người phải nhiệt tình biết chưa?
Tô lão thái gia thận trọng giải thích, mọi người trong đại sảnh chỉ còn có thể gật đầu lia lịa.
Hơn nữa, Phí gia thừa nhận địa vị của Tô Lưu Phương. Thật ra Tô Lưu Phương hiện nay đã thành người tâm phúc rồi. Chỉ dựa vào cô ấy đã có thể gọi Phí Nhất Hoàn, một trong chín người đứng đầu, là
"anh hai", chỉ điểm này đã đủ rồi.
Tô gia còn phải nịnh bợ cô ấy, thông qua cô để liên hệ với Phí gia. Có cây đại thụ trong hệ thống chính trị là Phí gia chống đỡ, cộng thêm tài lực của Tô gia, sau này Tô gia sẽ tiếp tục thịnh vượng, điều này khỏi phải nghi ngờ gì nữa.
Xế chiều một ngày sau,
Diệp Phàm sau khi ăn xong cơm chiều liền đem một chiếc ghế mây ra ngồi dưới tán cây, đang nằm rất thoải mái, có tiếng bước chân truyền đến, hình như có vài người cùng đến.
Diệp Phàm cũng không quan tâm, nhắm mắt lại.
- Chủ tịch Diệp, có khách quý đến đây.
Giọng Vương Triều truyền đến.
Diệp Phàm mở mắt, đầu tiên nhìn thấy Tô Lâm Nhi đang ngượng ngùng, bên cạnh là Lam Tồn Quân, Diệp lão đại nghiêm mặt hừ nói với Tô Lâm Nhi:
- Cô tới làm gì?
- Tôi…tôi thay mặt Tô gia đến xin lỗi anh.
Đôi mắt Tô Lâm Nhi đỏ lên, nói.
- Xin lỗi, đối với kẻ thù muốn đẩy tôi vào chỗ chết, Diệp Phàm tôi không nhận lời xin lỗi. Đó là biểu hiện vô trách nhiệm đối với tính mạng của mình. Diệp Phàm tôi có mấy cái mạng mà nhận lời xin lỗi của các cô?
Diệp Phàm hơi có vẻ châm chọc nói.
- Tôi biết lần này Tô gia làm không đúng. Tuy nhiên, chuyện phục kích anh ở quốc lộ tuyệt đối không phải do Tô gia làm. Tô gia tuy có tiền, nhưng mấy chuyện giết chóc tuyệt đối sẽ không làm. Dù sao lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Người của Tô gia biết chừng mực.
Tô Lâm Nhi đứng đắn nói.
- Có chừng mực sao còn làm ra cái việc như này?
Diệp Phàm hừ lạnh nói, liền đứng lên cũng chẳng thèm chào câu nào theo phép lịch sự.
- Ôi, Diệp Phàm, tôi hỏi qua bọn họ. Chuyện phục kích anh đúng là không phải do bọn họ làm. Lúc này, phía sau Tô Lâm Nhi truyền đến một giọng nữ quen thuộc.
- Sư mẫu, sao sau mẫu lại đến đây?
Diệp lão đại đứng phắt dậy, vội tiến đến nhiệt tình chào hỏi. Diệp Phàm rất tôn trọng sư phụ. Tô Lưu Phương là người mà sư phụ Phí Phương Thành yêu thương nhất, Diệp Phàm đương nhân cũng tôn trọng.
- Chúng ta vào nhà rồi nói tiếp.
Tô Lưu Phương nhìn qua có chút tiều tụy, nhưng cũng không đến nỗi già trước tuổi, trông như người khoảng bốn mươi. Xem ra, chăm sóc bản thân cũng không tồi.
Đi vào trong phòng, Vương Triều vụng về pha trà.
- Diệp Phàm, có thể con không biết quan hệ của ta và Tô gia. Thật ra ta chính là con gái của Tô Vũ Thành. Tô Chiêu Xa là anh trai ta, Tô Trang Thành là cháu trai ta.
Ôi, Trang Thành đứa nhỏ này thật không tốt, lần này không ngờ lại làm ra chuyện này, vốn là ta không nên tới.
Nếu ta đến, điều này đối với con thật không công bằng. Tuy nhiên, ta cũng tìm hiểu qua, chuyện phục kích ở quốc lộ đúng là không phải do bọn họ làm.
Bằng không, không cần con nói, tự tay ta sẽ đánh nó tàn phế.
Tô Lưu Phương thái độ thành khẩn nói.
- Sư phụ có tin tức gì chưa?
Diệp Phàm muốn nói sang chuyện khác. Sư mẫu đang có ý đồ, nhất thời gọi hắn vẫn có chút ngại.
- Vẫn chưa có, cũng không biết rút cục ông ấy sao rồi? Nếu còn sống chắc đã quay lại, ôi…
Tô Lưu Phương vẻ mặt ưu sầu, hễ nhắc tới chuyện của Phí Phương Thành, mắt cô lại đỏ hoe.
- Sư phụ chắc chắn còn sống, con tin tưởng thế.
Diệp Phàm nói, nhìn vẻ mặt khổ sở của Tô Lâm Nhi, lại nhìn Lam Tồn Quân đang có vẻ ngượng ngùng. Diệp lão đại có chút đau đầu.
- Chuyện lần này là Trang Thành làm sai. Bọn họ tình nguyện hòa giải bằng ba tỷ năm trăm triệu. Nếu thực sự con chưa hết giận, ta cũng không nói giúp Tô gia nữa. Dù sao nó cũng làm sai, nó phải bị pháp luật trừng trị. Để nó vào đó ở vài năm cũng được, cho nhớ kĩ vào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tô Lưu Phương lại nói.
- Tồn Quân, chuyện của anh và cô ta thế nào rồi?
Diệp Phàm không đáp lời sư mẫu, mà lại hỏi sang Tồn Quân.
Bởi vì trước đây nghe nói người của Tô gia đối xử với Lam Tồn Quân chẳng ra sao. Diệp lão đại lập tức có ý định. Hôm nay nếu sư mẫu đã ra mặt rồi, việc này khẳng định không thể tiếp tục cứng mãi, thế thì chẳng hóa ra không nể mặt sư mẫu sao.
Kỳ thật, sư mẫu cũng quá si tình, cũng rất khổ, trong lòng Diệp Phàm cũng không dễ chịu gì. Nếu còn phải đau đầu thêm vì chuyện của cháu. Diệp Phàm cũng không nhẫn tâm.
- Haha, Diệp ca, cô ấy là người của Lam Tồn Quân tôi rồi.
Lam Tồn Quân thật là mặt dày, không ngờ còn nói trước mặt người ngoài như thế.
Anh ta có hai mục đích, một là để người nhà Tô gia biết mình và Tô Lâm Nhi đã vượt qua giới hạn cao nhất, chẳng qua chính là gạo đã nấu thành cơm rồi. Bây giờ đang có mặt trưởng bối Tô Lưu Phương của Tô gia ở đây, không nói bây giờ còn đợi đến bao giờ?
Thứ hai, Diệp lão đại cũng biết, Lam Tồn Quân nói như vậy cũng là để tăng thêm phân lượng của Tô gia trong lòng mình. Nếu Diệp Phàm và Lam Tồn Quân là anh em tốt, dù sao cũng không thể khiến Tô Lâm Nhi phải buồn.
Không ngờ, nghe Lam Tồn Quân nói vậy, Tô Lâm Nhi lại không cự tuyệt như bình thường mà lại cúi đầu ngượng ngùng. Bộ dạng như vậy, đương nhiên là ngầm thừa nhận.
Tiểu tử này, thật là biết nói chuyện, Diệp lão đại thầm mắng một câu, nói:
- Nếu gạo đã nấu thành cơm rồi, vậy phải sớm tiến hành đi thôi đúng không nào? Nếu không thì đính hôn trước đi? Vừa hay sư mẫu ở đây, bà mối do sư mẫu làm thì không còn gì tốt hơn.
Diệp lão đại nói chuyện cũng rất thô, đương nhiên là cố ý làm cho hai người này xấu hổi.
- Sư mẫu, Diệp Phàm gọi cô là sư mẫu. Tôi và anh ấy là anh em tốt, tôi cũng gọi cô là sư mẫu. Cô xem, việc này có được hay không?
Tiểu Lam mừng rỡ, cũng không thèm để tâm đến việc xấu hổ, lập tức thừa thế xông lên, nhìn chằm chằm Tô Lưu Phương.
- Tiểu Lam tử, anh đoạt vợ cũng nhanh quá đấy.
Vương Triều ở bên cạnh nói ra một câu. Lam Tồn Quân chỉ có thể liếc mắt trừng trừng nhìn anh ta cảnh cáo. Hơn nữa còn giơ nắm đấm. Vương Triều vừa thấy đã vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Phàm.
Tiểu Lam Tử khiêu chiến, Vương Triều đương nhiên không muốn làm bao cát da cho người ta. Lam Tồn Quân thất đẳng Khai Nguyên, còn Vương Triều lục đẳng Khai Nguyên, kém một bậc. Sao mà đánh lại được.
- Lâm Nhi, cháu thực sự thích anh ta?
Tô Lưu Phương rất chân thành hỏi Tô Lâm Nhi.
- Chúng cháu yêu nhau đã tám năm rồi.
Tô Lâm Nhi ngượng ngùng nghiêm túc nói.
- Vậy quyết định thế đi, có thời gian cô sẽ nói với đại ca một tiếng.
Tô Lưu Phương nói.
- Nếu Tô gia có thành ý bỏ ra số tiền ba tỷ năm trăm triệu để giải quyết chuyện này, mà sư mẫu lại là người của Tô gia, Diệp Phàm tôi cũng không phải hạng người vô tình.
Như vậy đi, lấy ba tỷ. Tuy nhiên, Tô Trang Thành tuy có thể miễn khởi tố, nhưng ít ra cũng phải bị nhốt hơn mười ngày mới được thả.
Hơn nữa, sau khi ra rồi phải tới trước mặt tôi nói một tiếng
"tôi sai rồi" là được. Bằng không, đừng trách tôi vô tình.
Diệp Phàm nói, liếc nhìn sư mẫu:
- Còn một điều kiện nhỏ nữa là trước khi Tô Trang Thành ra, phải quyết định việc hôn sự của Tồn Quân và Tô Lâm Nhi.
- Cảm ơn Chủ tịch Diệp
Tô Lâm Nhi mừng rỡ nói.
- Sư mẫu, hiện nay con đã đạt tới cửu đẳng. Nếu sư phụ có tin tức hãy lập tức báo cho con biết. Con còn có cả một nhóm huynh đệ tốt, bọn họ đều là cao thủ.
Diệp Phàm nói với Tô Lưu Phương.