Đó là bốn đồng chí thân tín Phó bí thư tỉnh ủy Giang Đô Lý Nhất Nhiên, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lan Ny Muội. Phó chủ tịch tỉnh Giang Thiệu Đông, Giám đốc sở công an Ngư Đông.
- Đại binh đến rồi, Bí thư Cát.
Lý Nhất Nhiên sò cái đầu hói, nhíu mày nói.
- Chuyện này, chỉ có thể bình tĩnh quan sát. Dù sao cũng không kịp nữa rồi, tuy nhiên, cú điền thoại thần bí kia đến quá kịp thời, thậm chí, đã cho chúng ta giành được thế chủ động.
Lan Ny Muội nói.
- Lần này không quá dính líu đến chúng ta. Tin là Tề Phóng Hùng đủ đau đầu đây. Đây là chuyện bên chính phủ. Xây dựng lớn như vậy, phiền phức rồi.
Lý Nhất Nhiên thản nhiên cười nói.
- Chưa chắc.
Lúc này, Cát Lâm An lắc đầu.
- Chẳng lẽ, có người trong số chúng ta dính đến chuyện này?
Giám đốc sở công an Ngư Đông kinh ngạc.
- Có dính hay không, tạm thời tôi không rõ. Chuyện này, mức ảnh hưởng lớn như vậy, chắc chắn có nhiều đồng chí phải ngã ngựa. Còn có ảnh hưởng đến người của ta hay không, cái đó không rõ. Không điều tra thì sao rõ được, có nhiều người, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Chỉ có điều, trong chuyện này, có chút mánh lới.
Cát Lâm An nói.
- Mánh lới?
Giang Thiệu Đông lặp lại, tất cả đều nhìn Cát Lâm An.
- Có lẽ mọi người không rõ, chuyện này là do Ủy viên quốc hội Trương Hướng Đông đề ra. Hơn nữa, xiết rất chặt.
Trước cuối năm phải giải quyết. Trương Hướng Đông theo dõi Giang Đô chúng ta, tôi là lãnh đạo tỉnh, muốn đứng một bên cũng không được.
Đương nhiên, Tề Phóng Hùng chịu trách nhiệm chính, nhưng tôi là lãnh đạo Đảng ủy cũng khó tránh liên can. Quả là chả ra thể thống gì!
Ủy viên Trương muốn xây dựng dự án như thế nào mà lại thành thế này? Các đồng chí bên dưới quá đáng rồi.
Làm việc sao chẳng có đầu óc gì cả, chẳng có chút nghiêm túc sao? Lần này phải nghiêm khắc xử lý các đồng chí đó.
Dự án của nhà nước mà làm ăn xằng bậy như vậy thì còn đặt lãnh đạo tỉnh như chúng ta vào mắt nữa không? Tỉnh Giang Đô này, có đồng chí nào nghe lời Cát Lâm An này nữa không?
Cát Lâm An giọng điệu nghiêm khắc, thái độ rất nghiêm túc.
Kỳ thực, những người ngồi đây đều hiểu, đồng chí Cát Lâm An dùng chuyện này để đánh đối thủ.
Có những khi, muốn đối đầu cũng chẳng tìm được lý do. Chuyện lần này nếu có liên quan đến đối thủ, thì đây là cơ hội tốt để Cát Lâm An xuống tay
Cho nên, có chuyện chưa hẳn đã là chuyện xấu. Chuyện xấu nhưng giỏi ứng biến thì cũng có thể thành chuyện tốt.
Thế giới cái gì cũng tương đối mà!
- Bí thư Cát, tốt nhất là phải co dãn một chút. Chỉ sợ địa khu Vân Phong dính líu nhiều lắm, e là đến nửa huyện Thiên Thuận là có liên quan rồi. Nếu làm lớn đến tỉnh, chẳng hẳn cũng phải có vài đồng chí ngã ngựa. Lúc đó, điều chỉnh lớn quá, đối với Tỉnh ủy cũng không phải tốt. Nếu có thể thu hẹp được thì nên thu hẹp một chút, trong một phạm vi nhất định nào đó là được rồi.
Lý Nhất Nhiên nói.
- Thu hẹp, căn bản không cần chúng ta nói, chắc hẳn, các đồng chí bên dưới đã hỗn loạn cả rồi. Các anh không cần phải thu hẹp đâu. Bản thân họ đã thu hẹp đầu tiên rồi, tiêu hủy chứng cứ, đổ trách nhiệm lên đầu các tiểu tốt đang thương, gây khó khăn cho tổ điều tra. Dù sao, thời đại Bát tiên quá hải cũng tới rồi.
Giám đốc sở Ngư Đông nói.
- Haha, trước khi chết ai mà không giãy dụa, chuyện bình thường ấy mà. Ai lại đi ngồi chờ chết chứ? Vì sao có lý thuyết "heo mẹ leo cây" chứ, điều này chứng tỏ, lúc cấp bách, đến heo cũng biết treo cây mà. Anh nghĩ xem, một con heo trèo cây, cần có bao nhiêu dũng khí. Huống chi các đồng chí địa khu Vân Phong và huyện Thiên Thuận họ còn ôm tâm lý may mắn, đều là dạng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Lan Ny Muội thở dài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Cái gì, địa khu Vân Phong và huyện Thiên Thuận đều loạn lên?
Diệp Phàm nhận được điện thoại của Phạm Cương. Kỳ thực, sáng nay sau khi phát hiện Vu Quý Phát và Trần Thiên Hòa liên kết chơi mình, Diệp Phàm đã hành động nhanh chóng.
Đã phái đồng chí Phạm Cương công tác ở Cục an ninh quốc gia, đồng chí Vương Triều Cục công an thành phố Đông Cống, cùng với Lý Cường và Trần Quân công tác ở Báo Săn bí mật đến địa khu Vân Phong tỉnh Giang Đô kết hợp lập tổ điều tra.
Bên này, gọi điện cho Trương Hùng công tác ở bộ An ninh Quốc gia dặn dò, cho nên, Cục An ninh Quốc gia địa khu Vân Phong lập tức bí mật phối hợp với đồng chí Phạm Cương hành động.
Còn Vương Triều là người từ Bộ công an xuống điều tra, cầm giấy chứng nhận đến Cục công an địa khu Vân Phong tiến hành điều tra bí mật.
Trần Quân đến từ Báo Săn, đương nhiên là mượn lính của quân khu địa khu Vân Phong.
Đồng chí Lý Cường là thành viên
"cơ động". Chỗ nào cần thì anh ta ra tay. Chẳng hạn như trộm văn kiện hay bắt người, anh ta sẽ âm thầm ra tay hết.
- Chắc hẳn là có người để lộ bí mật. Các thành viên lãnh đạo địa khu Vân Phong họp suốt đêm.
Còn huyện Thiên Thuận cũng chẳng khác gì mấy, toàn bộ máy họp cả đêm. Nói về khoản tiền hai trăm triệu
"Tam nông".
Em nghĩ, dù sao họ cũng đông, người nhiều. Có nhiều cái chúng ta chưa kịp điều tra chính xác chỉ sợ bị họ hủy mất chứng cứ.
Còn nữa, có một người chắc là nhận được lệnh dán chặt miệng. Họ, điều động cả đám côn đồ, áp chế bắt dân chúng phải im miệng.
Em mới đi ngang qua một túp lều đã thấy có người đang uy hiếp người dân sống ở đó ngày mai không được phép nói gì.
Cho nên, đợi chiều mai các anh xuống đến nơi, chắc trà cũng đã lạnh rồi.
Phạm Cương nói:
- Cho nên, em nghĩ anh nên đi trong đêm, 8h sáng mai triệu tập các lãnh đạo địa khu Vân Phong và huyện Thiên Thuận, áp chế trước chuyện này. Sau đó lập tức cho phòng ban có liên quan tiến hành kiểm toán. Để họ có muốn làm chứng cứ giải cũng khó lòng trở tay kịp. Các đồng chí phòng Đốc tra đều là cao thủ trong chuyện nàu, thật giả rất dễ phân biệt.
- Haha, Phạm Cương, các cậu cứ tăng cường điều tra. Chúng tôi à, không vội. Ngày mai, tôi còn muốn ở lại tỉnh thành nghỉ ngơi. Mấy ngày nay cũng mệt rồi, phải nghỉ ngơi cái đã.
Diệp Phàm cười quỷ dị, nói.
- Còn nghỉ ngơi, em nói cho anh biết, đến lúc đó không phải trà lạnh, mà là hoa cũng nát luôn rồi đấy? Chuyện này thực sự là gấp lắm rồi.
Phạm Cương suýt chút nữa là hét lên.
- Cậu đúng là đầu heo mà, ở Cục an ninh quốc gia lâu như vậy, đã là Cục phó mà chả tiến bộ gì cả.
Chúng tôi mà càng thả lỏng, bên dưới người ta sẽ càng thả lỏng. Sẽ không siết chặt nữa, có lẽ còn nghĩ là chúng tôi giả bộ xuống điều tra vậy thôi.
Bọn họ buông lỏng, không phải là cơ hội cho các cậu ra tay à. Hơn nữa, tôi đang mong họ càng loạn càng tốt, cứ loạn cho nước đục thì mới bắt được cá chứ.
Hơn nữa, người của anh Thiết cũng sắp lên đường rồi, đến lúc đó sẽ tập trung cùng các cậu đấy.
Diệp Phàm nói.
- Người của bộ công an đến? Hay quá,chúng em quả là đang lấy trứng chọ đá. Cái này, người ít quá cũng khó chạy qua chạy lại.
Phạm Cương mỉm cười.
- Ừ, chuyện lần này là do Trương Hướng Đông ép, tôi không thể nào chờ Trương Hướng Đông cắt cổ mình được đúng không nào?
Lão già đó với tôi có chút gút mắc, chắc giờ cũng biết tôi chịu trách nhiệm mảng này. Hy vọng lão có thể quên tôi, cũng đã nhiều năm rồi mà.
Nếu không thể quên, vậy lần này lão sẽ xuống tay với tôi, đây là cơ hội lớn nhất để trừng phạt tôi. Hơn nữa, bên phòng Đốc tra cũng có người muốn phá tôi.
Vấn đề tam nông của tỉnh Giang Đô này trên thực tế là do Yến Xuân Lai để lộ. Chắc hẳn lúc này các lãnh đạo chủ chốt của địa khu Vân Phong và huyện Thiên Thuận đều hành động rồi.
Việc để lộ bí mật kia, tám phần là do Yến Xuân Lai sai khiến. Lão già này, bản thân không có bản lĩnh nên bị biếm, thế mà lại tính nợ vào tôi.
Lão muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi phải phản kích lại đúng không? Chúng ta phải lật ngược thế cờ trước Tết.
Để Văn phòng trung ương, các đồng chí trong nội các chính phủ đều nhìn thấy, Diệp Phàm tôi không phải thằng yếu đuối, là kẻ thực sự có bản lĩnh. Điều tra án thôi mà, ai chẳng biết làm chứ?
Diệp Phàm dáng vẻ ngang ngược.
- Haha, cứ vậy đi, đây cũng là cơ hội để đại ca thể hiện uy quyền ở phòng Đốc tra. Bằng không phòng Đốc tra văn phòng trung ương toàn những kẻ lõi đời.
Chả ai chịu coi anh là Chủ nhiệm. Phải tạo được uy tín nhất định của mình. Mà, em đoán anh cũng muốn dùng chuyện này để chỉnh đốn ai đó?
Đại ca, em ủng hộ anh. Ai muốn chơi chúng ta thì chúng ta sẽ chơi lại hắn, mẹ nó, mấy anh em mình liên kết, sợ gì không thắng hắn.
Đến lúc đó, mọi người cùng nhau ăn tết vui vẻ. Còn Yến Xuân Lai à, cho lão ăn tết buồn chết luôn.
Còn Trương Hướng Đông, lão già này mượn cơ hộ báo thù mà thất bại, cũng sẽ lão buồn bực một chút.
Phạm Cương cười nói.
- Đừng mừng vội, cậu nắm chặt một chút. Còn có mấy ngày nữa, nếu lúc đó làm không xong thì họ mới là người cười, còn người buồn bực sẽ là chúng ta đấy.
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Yên tâm, em, Vương Triều, Lý Cường, Trần Quân, phối hợp. Muốn giở trò với chúng ta à, chúng ta sẽ đùa chết bọn chúng mới thôi.
Anh không biết, Lý Cường này lợi hại lắm, mở két sắt nhà người ta mà cứ thoải mái như mở tủ tiền nhà mình ấy.
Trần Quân cũng ở Báo Săn lâu rồi, bản lĩnh rắm gì không tiến bộ, nhưng bản lĩnh kiểm toán lại tiến bộ không ít
Còn Vương Triều thì, chanh chua đanh đá. Đánh người ép người, bắt cóc cái gì anh ta cũng là được cả,
Phạm Cương có chút đắc chí