- Anh uống thuốc giải rượu trước đi!
Mai Phán Nhi nói xong đi ra sảnh tìm thuốc giải rượu.
Buổi tối Diệp Phàm đã say thật, hắn không hề dùng nội lực đẩy chất men ra. Vì, tối nay Diệp Phàm thực sự cao hứng.
- Uống thuốc giải rượu làm gì, có rượu chơi mới thú vị chứ.
Diệp Phàm vồ về phía trước, giống như hổ về dê, ôm Mai Phán Nhi từ phía sau.
- Haizz...
Mai Phán Nhi thở dài. Cô xoay người lại, giơ tay nhẹ nhàng vuốt mặt Diệp Phàm.
- Còn dám sờ mặt anh à, nhìn ông đây trị em này!
Diệp Phàm cười gượng, đè cô nàng xuống ghế sofa trong phòng khách.
- Diệp Phàm, để em tắm cái đã được không? Nãy ăn cơm người toàn mồ hôi đây này.
Mai Phán Nhi vội vàng nói, phụ nữ ai cũng thích sạch sẽ!
- Tắm cái gì, anh đâu có chê em hôi đâu nào.
Diệp Phàm thật sự say rồi, không quan tâm, cởi nút áo của Mai Phán Nhi. Tuy nhiên, thằng nhãi này đã say rồi, nên cả phút mà vẫn chưa cởi được nút áo của cô nàng.
Chọc cho Mai Phán Nhi mặt đỏ hồng cười nói:
- Thật vô dụng, cho anh mà anh cũng chẳng sờ vào được.
- Sờ không được đúng không, ông đây không cần phải mở nút nữa.
Diệp Phàm khí thế ngùn ngụt, xoẹt một tiếng, chiếc vay bị xé rách.
Theo đó là tiếng hét của Mai Phán Nhi:
- Áo của em!
Dĩ nhiên, tất cả đều bị Diệp Phàm hung hăng xé rách vứt quanh phòng khách, để cho cô giúp việc làm giẻ lau.
- Hình như lớn hơn một chút rồi đấy!
Diệp Phàm mân mê hai bầu ngực, Mai Phán Nhi đã sớm thở hồng hộc, tuy nhiên, còn chưa quên xì một tiếng khinh miệt nói:
- Là tay của anh nhỏ đi, còn to nữa à, vậy không phải thành cái nồi hay sao?
- Thành cái nồi anh cũng thích!
Diệp Phàm cười lỗ mãng, tay cũng mạnh hơn. Mai Phán Nhi vì cũng uống rượu, cái này, hai người say rượu cùng 'làm việc', dĩ nhiên động tác cũng mạnh bạo hơn. Hơn nữa, những trò bình thường không dám dùng đến, hôm nay đều trình diễn hết.
Mãi một lúc lâu sau mới dừng lại.
Hai người lại cùng nhau tắm uyên ương rồi bước vào đại sảnh.
Tuy nhiên, có lẽ vì lúc tối uống rượu. Lúc nãy khi cùng với Mai Phán Nhi, Diệp Phàm cương mạnh, lại rất lâu, phụ nữ bình thường chắc đều không chịu nổi. Ắt hẳn là do quả thái tuế kia mà ra.
Tuy nhiên, buổi tối nay có chút đặc biệt. Vừa mới phát hỏa không lâu, Mai Phán Nhi không ngờ lại tự mình chủ động, tấn công Diệp Phàm. Kết quả, hai người lại 'Nhị tiến cung'. Sau lần thứ hai Mai Phán Nhi sớm xụi lơ mới ngừng lại được.
- Diệp Phàm, bọn họ nói thật đúng không? Làm sao bây giờ?
Mai Phán Nhi kia trên mặt vừa bớt đỏ một chút đã vội vã hỏi.
- Đừng nghe bọn họ nói bừa, tình hình không tệ như vậy đâu. Em nhìn anh đây này, không phải vẫn vui vẻ ngồi đây sao, có vị lãnh đạo nào phê bình anh không?
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh khẽ mỉm cười, ngón tay vẫn sờ soạn trên người cô.
- Anh nói dối em, chúng ta thế này rồi, chẳng lẽ Mai Phán Nhi em vĩnh viễn không đáng để anh tin tưởng? Huống chi, Tề Chấn Đào tuyệt đối không phải người hay nói linh tinh. Tề Thiên vừa rồi thiếu chút nữa phá tung cả Tề gia.
Mai Phán Nhi có vẻ hơi bất mãn, cho rằng Diệp Phàm không tín nhiệm cô.
- Thực sự không có việc gì, Phán Nhi, Diệp Phàm anh không tin em còn tin tưởng ai?
Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn, thở dài, nói:
- Tính tình Tề Thiên còn thẳng thắn hơn cả anh, trước đây nó cứ khuyên anh đừng lo cha bác cả nó với chú Tề.
Anh không đồng ý. Không thể ngờ tính nó lại như vậy. Haizz, sống trên đời, có mấy người anh em như vậy là đủ rồi.
Nói đến đây, Diệp Phàm liếc mắt nhìn Mai Phán Nhi một cái, còn nói thêm,
- Còn có em nữa, sống trên đời, có được một tri kỷ như vậy cũng đủ rồi!
- Nghĩ một đằng nói một nẻo thôi, đừng nghĩ Mai Phán Nhi em là con nít ba tuổi mà lừa nhé. Anh chỉ coi em là cái nhà trọ ghé về nghỉ tạm thôi.
Mai Phán Nhi tức giận hừ một tiếng, về sau lại nói,
- Kỳ thật, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Em thích là nhà trọ vậy đấy. Dù sao em cũng không định lấy chồng. Hay là thế này đi, chúng ta cùng sinh một đứa con nhé?
- Sinh con, tuyệt đối không được. Phán Nhi, anh chẳng sợ gì cả, nhưng như thế này sẽ lở dở cả đời em. Tuổi em vẫn còn trẻ mà, vẫn nên tìm lấy ai đó. Cái này, anh không thể nào cho em được một gia đình trọn vẹn.
Diệp Phàm hổ thẹn, đối diện với người phụ nữ tốt như vậy, Diệp Phàm trong lòng có chút hổ thẹn.
- Không sợ, mấy người làm quan như các anh không sợ mới lạ. Làm quan không phải sợ nhất là gièm pha hay sao, đến lúc đó có người nắm được chứng cứ, tiền đồ của anh coi như xong luôn. Nhưng, anh yên tâm, em sẽ nuôi con ở Hongkong. Mặc dù cho nó đi nước ngoài cũng tốt, chẳng hạn Canada. Tuy nhiên, em vẫn thích nước mình hơn. Hongkong là một nơi rất tốt, muốn gặp con anh cũng có thể sang đó thăm, được không?
Mai Phán Nhi nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Vẫn không được. Anh thực sự không muốn thấy em làm như vậy. Nếu đến lúc đó em muốn lấy chồng thì sao? Suy nghĩ của con người luôn thay đổi, bây giờ em không muốn lấy chồng. Nhưng, sau vài năm nữa, em thay đổi suy nghĩ. Đến lúc đó có đứa con, em sẽ khó mà kiếm được tấm chồng, không được!
Diệp Phàm nhíu mày, nói.
- Em không sợ anh sợ cái gì? Anh sợ đúng không?
Mai Phán Nhi bất mãn.
- Anh sợ cái quái gì! Mẹ nó, em không thấy Sở thiên các Thủy Châu của anh sao? Em có sinh một đàn con thì anh cũng nuôi được.
Diệp Phàm bị chọc giận, hung hăng bóp nát điếu thuốc nói.
- Hihihi...
Mai Phán Nhi cười đến nỗi thiếu chút nữa thì đứt hơi, liếc mắt ngắm Diệp Phàm, nói,
- Sở Thiên các em cũng có lén đến rồi, nuôi một đàn con, cho dù là nuôi cả nửa doanh trại cũng không thành vấn đề.
Có phải Diệp Phàm anh muốn mô phỏng Tam cung lục viện bảy hai phi tần như thời cổ đại đúng không. Sở Thiên các kia của anh quả là rất thích hợp.
Ít nhất có mấy chục phòng. Tuy nhiên, nữ chủ nhân Kiều Đại tiểu thư này ghen lắm, không chừng đốt mất Sở thiên các của anh đấy. Đến lúc sao mà nuôi con được nữa.
- Em đến rồi, bắt đầu đi điều tra rồi đấy à?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, liếc mắt nhìn Mai Phán Nhi một cái, nói,
- Tuy nhiên, em nói cũng đúng.
- Điều tra cái đầu anh, Mai Phán Nhi em không có rảnh vậy đâu. Là lần đó anh kêu Thiên Kiệt đến làm việc, em đưa nó đến, cho nên mới biết được cái hang ổ Sở Thiên các này của anh. Họ Diệp, anh ẩn núp cũng sâu đấy.
Mai Phán Nhi oan ức nói.
- Haizz...
Diệp Phàm thở dài, châm thuốc.
- Đừng hút, không tốt cho đứa nhỏ.
Mai Phán Nhi cướp điếu thuốc khỏi miệng Diệp Phàm.
- Đứa nhỏ, đứa nhỏ nào?
Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mai Phán Nhi.
- Hiện tại không có, có lẽ, đêm nay sẽ có.
Mai Phán Nhi mặt lại bắt đầu đỏ lên.
- Haha, anh không gieo hạt đâu, anh còn phải đến chỗ ông anh Đoạn tống tiền, không hầu em nữa.
Diệp Phàm chấn động, vội vàng mặc quần áo muốn trốn.
- Hihihi...
Mai Phán Nhi cười rạng rỡ, Diệp Phàm thay quần áo cô cũng không ngăn cản, mà còn nhìn hắn thay đồ.
- Anh đi chúc mừng anh Đoạn thăng chức đây.
Diệp Phàm nói.
- Đi đi, dù sao cũng đã gieo rồi mà.
Mai Phán Nhi nói, Diệp Phàm đang đứng trước cửa nhanh chóng xoay người, nhìn chằm chằm Mai Phán Nhi.
Sau một lúc lâu, tên này mới nói
- Không thể nào, em đã uống thuốc trước mặt anh mà. Loại thuốc đó là hàng nước ngoài, nghe nói uống vào một lần là không thể mang thai. Hơn nữa, là anh đã đưa cho em uống. Phán Nhi, em đừng có lừa anh.
- Ở trong này.
Mai Phán Nhi đưa tay ra, Diệp Phàm lập tức phát điên, kêu lên thất thanh,
- Sao có thể, chính mắt anh thấy em nuốt rồi mà? Lẽ nào em đi mua thứ khác, để dự phòng à.
- Họ Diệp, anh khốn nạn lắm, tôi phòng cái này làm gì? Mỗi lần không phải đều do anh tự mua đến sao. Anh nói như vậy là có ý gì, anh làm tôi quá đau lòng. Mai Phán Nhi tôi là người làm ăn, quen biết không ít. Có bao nhiêu ông chủ, đầu sỏ thương giới, nhân sĩ nổi danh chính giới đều muốn theo đuổi. Tuy nhiên, tôi Mai Phán Nhi đều bảo vệ cho...anh... anh dám không tin tôi...
Mai Phán Nhi đột nhiên tức giận, chỉ vào Diệp phàm mắng.
- Haizz, không phải anh có ý đó.
Diệp Phàm thở dài, đi tới nhẹ nhàng ôm lấy Mai Phán Nhi, nói,
- Anh hiểu được ý em, hiểu được tình cảm của em.
- Kỳ thật, tôi đã sớm muốn có một đứa con, là con của anh với tôi. Vì thế, tôi đã nhờ chuyên gia tư vấn.
Có người bày cho tôi khi dùng loại thuốc này, đừng nuốt vào, cứ ấn xuống dưới lưỡi. Thừa lúc anh không chú ý thì nhổ ra.
Thuốc chưa hòa tan, nên tác dụng tránh thai không cao. Hơn nữa, tối nay tôi cũng tính rồi, khả năng mang thai rất cao.
Hy vọng ông trời có thể tặng cho Mai Phán Nhi tôi một đứa nhỏ, nếu là thai long phượng, Mai Phán Nhi tôi sẽ đi quyên tặng cho chùa miếu.
Mai Phán Nhi nói.
- Anh còn nói có chuyện gì, bình thường mà anh muốn lần thứ hai là em nhất định sẽ từ chối, tối nay lại còn chủ động, anh cứ nghĩ là do em say, không ngờ là do nguyên nhân này. Haizz, Phán Nhi, được rồi, anh đi đây...
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Mai Phán Nhi một cái, thở dài, lần này là đi thật rồi.
- Sẽ không mang thai thật chứ...
Đi ra ngoài, Diệp Phàm còn lầm bầm lầu bầu một câu,
- Hình như, sinh một đứa con cũng không tệ. Nhưng, có vài phiền phức, mà, chỉ có hai lần, mình không gieo trồng lợi hại như vậy chứ...
Buổi tối 10 giờ, trong nhà Đoạn Hải Thiên còn có khá nhiều người. Như vợ của Trần Khiếu Thiên cùng với Trần Quân, những người khác đều là bạn bè của Đoàn Hải Thiên cùng với nhiều cấp dưới ở Thủy Châu.
Bởi vì Diệp Phàm về Thủy Châu nhưng chưa về Sở Thiên, cho nên, Trần Quân cũng không biết được Diệp Phàm đã trở lại Thủy Châu.
Đoạn Hải Thiên đã gọi điện cho Diệp Phàm, tuy nhiên, anh ta cũng rõ Diệp Phàm gần nhất tình hìnhkhông được tốt. Cho nên, cũng ngại quấy rầy hắn. Hơn nữa, cuối năm Diệp Phàm còn phải về văn phòng trung ương báo cáo lãnh đạo chuyện ở Giang Đô lần này, không thể nào về Thủy Châu được.