Quan Thuật

Chương 2255

Hai bà lão xuất hiện lúc trước trong đại sảnh Phượng gia thôn giờ phút này tinh thần đều có chút uể oải. Vẻ mặt cũng nghiêm túc đến mức tối sầm cả vào.

- Không thể tưởng tượng được, thật sự không thể ngờ.

Phượng Thanh Hương cụ tổ của Phượng gia sau khi đặt chén trà xuống liên tục lắc đầu.

- Ừ, tôi cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải tuyệt thế cao nhân như thế. Người đó, chỉ sợ đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết rồi nhỉ?

Tài Đông Mi cũng chau mày nói.

- Chắc chắn là mạnh hơn thập nhị đẳng, phỏng chừng đã đột phá Tiên Thiên Đại Năng Giả rồi.

Phượng Thanh Hương thở dài, trong mắt không ngờ lóe lên một tia sợ hãi.

- Cụ tổ, người nọ thực sự là sư phụ của Diệp Phàm sao?

Phượng Tứ chép miệng một chút, không nhịn được hỏi.

- Chắc là thế, người nọ còn truyền âm cảnh cáo hai chúng ta. Nói là trêu chọc đồ nhi của hắn. Ta và sư phụ con đều phải trả giá bằng 20 năm công lực. May rằng người đó ra tay không độc, bằng không, hôm nay con đã không nhìn thấy cụ tổ ta nữa rồi.

Phượng Thanh Hương thở dài, sau đó nói:

- Tiểu Tứ, sau này làm người đừng quá kiêu ngạo. Trung Quốc chúng ta, nhân tài vô kể. Cao nhân tuyệt thế kiểu này là ít, nhưng nếu như con gặp phải thì xui lắm đấy.

- Người đó lợi dụng thân thể âm hàn của chúng ta giúp Diệp Phàm phát triển công lực, phỏng chừng trải qua sự điều chỉnh của ông ta, Diệp Phàm cũng có thể đạt tới mức Đại viên mãn của cửu đẳng rồi.

Phượng Nhi, trước kia để phát triển công lực cho con, ta cùng Thanh Hương đều phải mất mười mấy năm mới giúp con đột phá được bát đẳng.

Mà vị lão tiền bối kia đúng là cao nhân tuyệt thế, cũng không biết là dùng phương pháp bí mật gì. Không ngờ có thể đạt được hiệu quả nhanh chóng trong thời gian ngắn như vậy.

Điều này chẳng lẽ chính là vấn đề về thứ bậc công lực, hoặc là vấn đề bí thuật. Thôi vậy, Phượng Nhi, sau này con từ bỏ đi à nha. Diệp Phàm không có duyên với nhà ta đâu.

Tài Đông Mi có chút tiếc nuối.

- Sư phụ, con không có ý vậy mà. Tuy nhiên, Diệp Phàm muốn làm khó tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc của nhà chúng ta thì phải làm sao? Nếu vị tiền bối kia đã ra lệnh cấm, chúng ta không thể ra tay với Diệp Phàm nữa. Chẳng lẽ chỉ có thể bị động chịu đòn thôi sao?

Phượng Tứ hỏi.

- Còn có cách nào nữa, tên khốn Thảo Thiên kia đã đến chưa, rước đến cho Phượng gia chúng ta một kẻ địch mạnh như vậy.

Phượng Thanh Hương bất ngờ vỗ bàn một cái, hừ nói.

- Cụ tổ, con trở về rồi đây…

Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói run rẩy, tất nhiên đó là Chủ tịch Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc – đồng chí Phượng Thảo Thiên cực kỳ vênh váo kia.

- Đi vào đây!

Phượng Thanh Hương lớn tiếng quát.

- Cụ tổ, con… con không biết mình đã làm sai điều gì?

Phượng Thảo Thiên vừa đi đến vừa sợ tới mức rầm một tiếng quỳ xuống.

Gia pháp Phượng gia rất nghiêm: Nếu cụ tổ tức giận, ra tay đánh cho anh tàn phế cũng chỉ có thể tự cho là mình xui xẻo.

Hơn nữa còn phải cảm tạ cụ tổ thủ hạ lưu tình không thèm cái mạng nhỏ của anh. Từng có tiền lệ, chính chú của Phượng Thảo Thiên đã dùng thân mình thể nghiệm.

Phượng Thảo Thiên nhớ đến kết cục bi thảm của chú mình, chân tên này tự nhiên run lẩy bẩy. Mặc dù là quỳ trên mặt đất nhưng cả người vẫn đang run rẩy.

- Còn giảo biện, vả vào miệng mười cái cho ta!

Phượng Thanh Hương tức giận, lạnh lùng hừ nói. Bà vừa dứt lời, Phượng Thảo Thiên lại khẽ thở phào, trong lòng tự nhủ may mà không bị đánh cho tàn phế, chỉ phải vả vào miệng.

Người này đánh thật. những tiếng tát bốp bốp bốp vang lên, đánh thật, Phượng Thảo Thiên đánh cho miệng mình chảy máu. Mà Phượng Thanh Hương và Phượng Tứ, còn có Tài Đông Mi vẫn chưa mở miệng, nhìn Phượng Thảo Thiên đánh xong.

- Phượng Thảo Thiên, lần này con thực sự gây họa lớn rồi, thiếu chút nữa gây họa cho cả gia tộc Phượng gia. Nguyên nhân ta không nói nhiều nữa. Ôi…, như vậy đi, chuyện của người họ Diệp đó từ giờ ngươi hãy mặc kệ đi.

Tuyệt đối không thể chọc vào hắn. Lần này, bảo Tiểu Tứ đi cùng với con đi ngả bài với người họ Diệp đó đi. Hắn đề ra yêu cầu gì các ngươi cũng phải chấp nhận, không được phép ra điều kiện gì.

Con nói đi, ngươi đã làm những gì ở mỏ than số 7 Hải Sơn rồi, nói thực ra cho ta?

Đôi mắt Phượng Thanh Hương có thể nhìn rõ hết thảy, nhìn chăm chăm vào Phượng Thảo Thiên.

Tên này căn bản không thể trốn tránh, cũng không có lựa chọn nào khác, tự cổ vũ mình, nói:

- Lúc trước xảy ra tai nạn hầm mỏ, căn bản không thể cứu được, lún quá dữ. Cho nên, con cho người lấp ngay lúc đó.

- Bên trong có bao nhiêu người?

Phượng Thanh Hương hỏi.

- Mười hai người. Không phải con không cứu, thực sự là không cứu nổi. Nếu lúc ấy cứu ra, phí tổn sẽ vô cùng lớn.

Hơn nữa, trong chốc lát chết 12 người, trách nhiệm quá lớn. Phỏng chừng mỏ than Hải Sơn phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn suốt một năm.

Cụ tổ có lẽ không rõ lắm, mỏ than Hải Sơn là trụ cột của Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc chúng ta. Một nửa thu nhập của tập đoàn là từ mỏ than Hải Sơn.

Đã không còn mỏ than Hải Sơn, nhà chúng ta lớn như vậy, cũng khó có thể chống đỡ tiếp.

Phượng Thảo Thiên rất ủy khuất nói, tự nhiên ra chiêu bài bi thương.

- Mười hai người, cũng không nhiều. Tuy nhiên, lúc đó con làm cũng có chút không thỏa đáng. Việc này nếu như không gặp phải Diệp Phàm cũng đã bỏ qua được rồi. Nếu hiện giờ Diệp Phàm cố chấp không buông, ngươi hãy thành thật giải thích với hắn đi. Chú ý, đáp ứng tất cả điều kiện của họ, không được phép ra bất kỳ điều kiện gì. Ôi…

Phượng Thanh Hương thở dài, phất phất tay.

- Anh Hai, anh cũng khiêm tốn một chút đi. Em nghe nói anh còn muốn tranh giành đàn bà với Diệp Phàm.

Lúc này, không ngờ cô nàng Phượng Tứ lại xen vào một câu.

Phượng Thảo Thiên vừa nghe lập tức mặt đỏ bừng, kêu oan nói:

- Làm gì có chuyện đó, anh có gan trời cũng không dám tranh giành đàn bà với Diệp Phàm, người ta là đại Bí thư, Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc chúng ta còn ở trong địa phận của thành phố Đồng Lĩnh, sao có thể đồn đại linh tinh như vậy được.

- Hừ, đừng tưởng mọi người không biết, anh ỷ được Chủ tịch tỉnh ủng hộ, cũng đã quen thói kiêu ngạo trên địa bàn Tấn Lĩnh này rồi. Ngày đó tại Phong Vân Lâu anh dám nói không nói với Diệp Phàm là trong vòng ba tháng sẽ giành được Mễ Nguyệt làm vợ bé không? Người ta đường đường là Trưởng ban Thư ký Thành ủy, Diệp Phàm nghe xong lời này, không đập chết anh mới là lạ. Cái này mới chính là nguyên nhân anh rước họa vào thân, anh nói xem có đúng không?

Phượng Tứ lạnh lùng hừ nói.

- Cái này…

Phượng Thảo Thiên mặt đã tái mét.

- Có phải thật hay không?

Phượng Thanh Hương hừ nói.

- Cụ tổ, đúng là có chuyện như vậy, lúc đó chỉ là nhất thời nói nhảm mà thôi.

Phượng Thảo Thiên gục đầu xuống.

- Con lớn rồi, chơi gái ta mặc kệ, nhưng phải tìm cho đúng người. Con tưởng là Bí thư Thành ủy một thành phố to như vậy chỉ là để trang trí thôi phải không?

Vu Tiền Lâm chẳng qua chỉ là một Phó Chủ tịch tỉnh, Diệp Phàm không nể mặt ông ta hoàn toàn có thể được. Con ở Đồng Lĩnh này mười mấy năm rồi, sao lại không nhớ cho kỹ hả?

Nếu như con thật sự làm gì Diệp Phàm, Chính phủ còn không tiến hành điều tra sao. Phượng gia chúng ta có chút năng lực, nhưng so với quốc gia chỉ có thể nói là châu chấu đá xe, không tự lượng sức mà thôi.

Quốc gia có một tổ chức thần bí tên là Tổ đặc nhiệm A, chính là chuyên quản lý đám người chúng ta đấy. Ngươi động tay động chân cho rằng người khác không tra ra được có phải không, nếu như chọc đúng cao thủ của Tổ đặc nhiệm A, thân thủ của họ không kém gì bà già này đâu.

Con đó, suýt chút nữa mang đến cho Phượng gia cái gì rồi. Không cần nói nữa, Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc từ nay về sau giao cho Khải Mai lo.

Con về nhà cho ta, quay mặt vào tường mà suy nghĩ sau một năm lại tính tiếp.

Cụ tổ lên tiếng, Phượng Thảo Thiên thiếu chút nữa là mềm nhũn ngã xuống sàn.

Cái này, Phượng Thảo Thiên vốn đã quen phong lưu, bảo gã về nhà quay mặt vào tường, cuộc sống khổ hạnh thế này làm sao gã chịu nổi. Tuy nhiên, hắn cũng không còn cách nào, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.

- Còn nữa, A Tứ, nghiêm khắc lệnh cho người của Phượng gia từ nay về sau không được phép đi tìm Diệp Phàm gây phiền toái nữa. Bằng không, đợi chịu gia pháp.

Phượng Thanh Hương lại nghiêm mặt ra mệnh lệnh thép.

- Thanh Hương, đáng tiếc thật, đáng tiếc ông ấy đi quá sớm, bằng không, có lẽ còn có hy vọng đánh được một trận với người thần bí kia.

Tài Đông Mi thở dài, chau mày.

- Tài Đông Mi em đừng lo lắng, Phượng gia chúng ta, cũng không phải toàn bộ đều đớn hèn.

Lúc này, Phượng Thanh Hương lại nói.

- Chẳng lẽ… làm sao có thể…

Tài Đông Mi lẩm bẩm nói, nhìn Phượng Thanh Hương.

- Có nhiều lúc, không có khả năng cũng sẽ thành có khả năng…

Phượng Thanh Hương hừ một tiếng, sau đó nói:

- Chỉ là, tạm thời vẫn không thể có bất cứ hành động gì.

Buổi tối, Diệp Phàm vừa mới về đến nhà tắm rửa, vẻ mặt thích ý ngồi trên sa lon mềm, đang định mở TV xem tin tức.

Lúc này, bên gác cổng gọi điện đến. Nói là đoàn người Phượng Thảo Thiên Chủ tịch của Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc xin được gặp mặt.

- Cho bọn họ vào.

Diệp Phàm giật mình, nói.

Phượng Thảo Thiên đi đầu, Phượng Tứ đi theo sau. Tuy nhiên, sau hai người bọn họ còn có một phụ nữ khoảng 30 tuổi. Người phụ nữ này rất có khí chất, để lại cho người ta ấn tượng một người phụ nữ mạnh mẽ.

- Bí thư Diệp, hôm nay tôi đến để tạ tội với ngài.

Phượng Thảo Thiên vẻ mặt xấu hổ, thái độ thành khẩn nói.

- Tạ tội, anh có làm gì tôi đâu mà tạ tội. Nếu nói về chuyện Mỏ khai thác Thiên Mộc, đây chẳng qua là việc công, cá nhân tôi và anh có liên quan gì đâu.

Diệp Phàm thản nhiên nói, mời mọi người ngồi. Bên này, Diệp Phàm tự mình pha trà.

- Bí thư Diệp, để tôi!

Không ngờ Phượng Tứ nói.

- Cũng được, tôi cũng muốn thưởng thức trà nghệ của Tứ Tú Trung Hoa chúng ta.

Diệp Phàm cũng không cố chấp, vẻ mặt tươi cười đưa trà cụ qua.

Tay nghề pha trà của Phượng Tứ tương đối thành thạo, đúng là khiến cho Diệp Phàm có chút ngạc nhiên. Một người phụ nữ xuất thân từ một gia tộc như vậy mà vẫn có thể làm được thế này, cũng có thể xem là một mỹ đức.

- Bí thư Diệp, tôi là Phượng Khải Mai, là chị họ của Phượng Tứ. Anh cũng biết đó. Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc là sản nghiệp do Phượng gia chúng tôi nắm cổ phần.

Nếu để mặc cho tổ điều tra tiếp tục công việc, chẳng khác nào làm chậm trễ công việc của Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc chúng tôi. Mà gần đây Phượng gia chúng tôi đã điều chỉnh lại thành phần lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc, Phượng Thảo Thiên không còn đảm nhiệm chức Chủ tịch Thiên Mộc nữa, mà là chức vụ này do tôi tiếp nhận.

Là một người vừa tiếp nhận chức vụ này, tôi hy vọng Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc có thể đi đúng quỹ đạo, hướng đến con đường phát triển mạnh mẽ.

Cho nên, tôi hy vọng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh có thể ủng hộ cho công việc của tôi cũng như xí nghiệp và công ty tôi.

Phượng Khải Mai nói một cách nho nhã lễ độ.

- Ha ha, đối với xí nghiệp trong thành phố Đồng Lĩnh, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố luôn luôn coi trọng. Mỏ khai thác Thiên Mộc là một xí nghiệp lớn đứng đầu toàn tỉnh, trong thành phố Đồng Lĩnh càng là một xí nghiệp lớn hơn cả.

Thu nhập từ thuế mỗi năm nộp cho thành phố Đồng Lĩnh cũng chiếm một phần rất lớn. Ủy ban nhân dân thành phố luôn luôn ủng hộ Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc.

Lần này tổ điều tra chiếm giữ mỏ than Hải Sơn là để điều tra một chút tình huống đặc thù. Một khi chấm dứt điều tra, lập tức sẽ rút khỏi mỏ than Hải Sơn.

Tôi cũng đã ra chỉ thị cho họ, yêu cầu nhanh chóng điều tra rõ chân tướng, để xí nghiệp có thể tiếp tục sản xuất bình thường trở lại.

Tuy nhiên, mỏ than Hải Sơn lần trước cũng thật quá đáng. Nếu xí nghiệp nào cũng làm như thế, còn cần Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố làm gì?

Diệp Phàm giọng điệu bình thản, nhưng lại không hề nhân nhượng.
Bình Luận (0)
Comment