Lô Vỹ ậm ừ một hồi rồi quay sang Sở Vân Y giải thích:
- Vân Y, đại ca khẳng định không phải là tiếc tiền.
Em nghĩ xem hôm đó ở Thủy Châu, bộ quần áo mấy vạn đại ca cũng mua cho các em.
Nếu viên thuốc hơn một ngàn tiếc rẻ không đưa thì tại sao có thể đưa cho mấy em gái các em bộ quần áo mấy vạn chứ.
Còn có cả một chiếc túi xách cao cấp LV gì đó trị giá hai ngàn.
Em trách lầm đại ca rồi, mau nhận lỗi với đại ca đi, biết đâu sau này may mắn đại ca trong lúc cao hứng, có thời gian rảnh lại chế biến cho em một viên
Nghe Lô Vỹ nói như vậy, hai cô gái cũng cảm thấy có lý, khuôn mặt thoáng cái ửng đỏ, lúc này mới nhớ ra bản thân vô lý như thế nào.
Cho dù Diệp Phàm không đưa thuốc cho các cô cũng là chuyện bình thường, hắn không có quan hệ gì với bọn họ, dựa vào cái gì phải đưa cho hai người thứ thuốc đáng quý như vậy chứ.
- Ài! Không phải anh keo kiệt, loại thuốc này thật sự rất khó điều chế.
Một viên Hậu cung ngọc nhan hoàn phải dùng thời gian đúng một tháng mới làm ra được, hơn nữa thuốc này không phải có thể tùy tiện bôi lên mặt là được, phải dùng nội kình áp vào, bằng không bôi cũng vô ích.
Chuyện này nói ra các em cũng không hiểu rõ, may ra chỉ có Tề Thiên và Lô Vỹ còn có thể hiểu được một chút.
Tuy nhiên năng lực của hai người bọn họ vẫn chưa đủ, vẫn chưa đạt đến loại trình độ đó, cho nên bọn họ muốn bôi cho em cũng vô dụng
Diệp Phàm nói chuyện vô cùng khó hiểu, những người khác nghe thấy đều cảm thấy đầu óc mờ mịt, nhưng Lô Vỹ và Tề Thiên nháy mắt đã hiểu rõ, biết là loại thuốc này phải thi triển nội kình mới có thể phát huy dược tính, bôi bình thường đều vô dụng.
- Ài! Đại ca nói không sai, cho dù là chúng em cũng không làm được, bôi loại thuốc đó nhất định rất phí sức.
Tề Thiên cũng lên tiếng giải thích.
Tuy nhiên hai cô gái nhìn Ngọc Mộng Nạp Tuyết, khuôn mặt giống như càng trở nên trắng nõn mịn màng hơn, trong lòng một cảm giác chua xót cứ dâng lên tận mũi, thất vọng đến mức nước mắt rươm rướm cuối cùng cũng lẳng lặng chảy xuống.
Lô Vỹ vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng đau lòng, nín lặng một hồi cố lấy dũng khí nói:
- Đại ca…chuyện này, chuyện này…..
Cuối cùng vẫn kìm nén không nói ra được, trong lòng Lô Vỹ vô cùng bội phục, thậm chí là sùng bái vị đại ca này.
Gã cũng sợ chuyện này sẽ gây ra phiền phức cho đại ca, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Sở Vân Y mà mình có ý buồn bã lặng lẽ rơi lệ, lại cảm thấy đau lòng không thôi.
Chỉ có Tề Thiên ở bên cạnh âm thầm tự đắc, thầm nghĩ,
" - Hừ! Tính ra kẻ độc thân như mình vẫn tốt nhất, tạm thời không gửi gắm tình cảm vào ai.
Muốn chơi bời thì tìm mấy em vui vẻ, lòng không nhung nhớ, gặp dịp thì chơi, dễ chịu hơn nhiều.
Ài! Nhìn dáng vẻ của nhị ca Lô hình như có chút rơi vào lưới tình rồi.
Tương lai bi thương đang chờ nhị ca đấy, nghe nói vừa kết hôn đã trở thành nấm mồ rồi.
Chẳng phải trong quyển " Vây thành
" của Tiền Chung Thư không phải cũng nói như vậy sao? Có người từng nói: Hôn nhân giống như vây thành, người bên ngoài muốn vào, người bên trong lại muốn ra.
Mình tạm thời không thích vào, đứng bên ngoài nhìn quanh, ha ha ha"Gã đắc ý nhìn quanh, ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
- Được rồi! Đáng ghét, đáng ghét.
Nếu anh có thời gian rảnh sẽ làm cho các em, nhưng phải có thời gian rảnh rỗi đã rồi mới nói được.
Nhất thời không có thời gian thì không có cách nào rồi.
Diệp Phàm phất tay, nhìn thấy dáng vẻ trách móc của Lô Vỹ lập tức hiểu rõ, thầm nghĩ,
" - Tiểu tử này, có bạn gái vào là quên luôn cả đại ca, không được! Phải dọa dẫm gã một chút cho biết mặt.
Quả thái tuế nhà gã không phải chứa âm tính sao? Vừa vặn xứng đôi với linh dịch thái tuế của mình, phải tranh thủ kiếm được hai giọt mới được…"- Lô Vĩ, loại thuốc này có chút phiền toái, cần phải điều chế với hai giọt dịch thể trong quả của cậu mới có thể tạo ra hiệu quả được.
Đừng nhiều quá, chỉ cần hai giọt to bằng hạt đậu là đủ rồi.
Diệp Phàm tỏ vẻ nghiêm túc.
- Còn cần hai giọt sao?
Lô Vỹ cay đắng, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, lẩm bẩm:
- Lần trước lấy ba giọt, lão đầu tử thiếu chút nữa mắng mình rát mặt, giờ lấy nữa chỉ sợ ông ấy không chịu.
- Vừa rồi không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, loại thuốc này rất khó điều chế, khó khăn nằm ở chỗ nào cậu có biết không? Đó là dược liệu điều thuốc dù có tiền cũng không mua được, cậu nói có phải không? Nếu thật sự khó khăn vậy thì Hậu cung dưỡng nhan hoàn này, tôi cũng không thể nào làm được rồi.
Diệp Phàm vặn hai tay vào nhau, quay sang Sở Vân Y:
- Vân Y, không phải anh Diệp không muốn điều thuốc cho hai em, chỉ là vẫn còn thiếu một vị thuốc
Nếu không vị thuốc quan trọng này thì có điều thuốc thế nào cũng không có tác dụng.
Hắn nói xong thì đắc ý,
" Lô Vĩ, không để cậu đau lòng đến chết có thể được sao? Theo đuổi bạn gái là quên luôn đại ca, hắc hắc, đây chính là cái giá phải trả khi quen con gái đấy."- Anh Vĩ!
Sở Vân Y và Vu Phi Phi cùng kêu lên, hai đôi mắt xinh đẹp trợn lên giống như chuông đồng, chỉ còn thiếu hai tay chống nạnh, nhìn đồng chí Lô Vỹ đến mức da đầu tê dại.
Gã Vội vàng vuốt vuốt tóc, suy nghĩ một lát, cuối cùng phải bất đắc dĩ thở dài:
- Được rồi, chỉ một lần này thôi.
Tôi cũng nói với mọi người, đây là lần cuối cùng, sau này đừng có ép tôi nữa, có ép nữa tôi cũng không làm đâu.
Loại dược liệu này cũng không đủ, chỉ còn thừa lại một chút như vậy, lần này lại nặn ra hai giọt to bằng hạt đậu đoán chừng phần còn lại sẽ càng ít hơn.
Lần này xem ra còn phải quay về ăn trộm mới được, nếu để lão đầu tử biết được là dùng nó chế Hậu cung ngọc nhan hoàn gì đó, ông ấy còn không lột da tôi làm mặt trống à.
Lô Vỹ ra vẻ đáng thương nói với Diệp Phàm:
- Có thể bớt một chút được không, một giọt thì thế nào?
Nói xong gã đưa ngón tay cái ra, giả bộ than thở.
Thật qua quả thái tuế đó của gã chí ít còn lớn bằng ngón tay cái, một giọt quả thái tuế lớn bằng hạt đậu có lẽ còn có mười giọt! Anh chàng này keo kiệt, lại nói là chỉ còn thừa lại bằng đầu ngón tay cái. Diệp Phàm nghe xong bình thản mỉm cười:
- Một giọt cũng được, chỉ có điều hiệu quả sẽ giảm bớt rất nhiều mà thôi.
Tôi không có ý kiến gì, dù sao cũng không phải cho tôi dùng, có phải không? Ha ha ha…
- Lô Vĩ, anh thật sự không quan tâm đến chúng em sao?Hừ, anh…
Sở Vân Y và Vu Phi Phi cùng lao tới, một người tay trái một người tay phải ra sức nũng nịu, khiến cho những người khác trong phòng đều suýt làm rơi mắt kiếng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm nhìn thấy mà trong lòng cảm thấy thích thú vô cùng, thầm mắng một câu,
" Đáng đời! Ai bảo trọng sắc quên bạn, phải để cậu nếm nỗi đau da thịt mới được."- Được rồi, được rồi! Anh đầu hàng được chưa? Hai giọt thì hai giọt.
Trên khuôn mặt Lô Vỹ, bắp thịt như đều run rẩy, nhảy lên mấy cái, bất đắc dĩ phải gật gật đầu mới dẹp yên được chuyện dồn ép của hai cô gái.
Sau khi đợi mọi người đi rồi, Lô Vỹ mới đột nhiên quay đầu thấp giọng nói với Diệp Phàm:
- Đại ca, Hậu cung ngọc nhan hoàn của anh thật sự cần phải có chất dịch thái tuế tham gia vào mới được sao?
Tiểu tử này vẫn chưa cam tâm, còn nghĩ rằng Diệp Phàm đang nói đùa với gã.
- Đúng vậy, cậu thử nghĩ xem, Thái tuế là khí địa tinh ngàn năm tập trung vào linh dược, loại khí tinh linh này đối với dung mạo của con gái mà nói nhất định là có rất nhiều lợi ích.
Ha ha ha, cậu có bản lĩnh đấy! Tục ngữ không phải nói: "Muốn đạt được mục đích nào đó thì phải bỏ ra cái giá tương xứng.
So với Vân Y, một hai giọt thái tuế có là gì? Cô ta còn quý hơn dịch quả thái tuế nhiều, ha ha.
Diệp Phàm cười khan.
- Anh… em hiểu rồi… em.
Lô Vỹ suýt chút nữa bị nghẹn, trong lòng nghi ngờ lần này điều thuốc Hậu cung ngọc nhan hoàn nhất định là đại ca cố ý lừa gạt tống tiền, nhưng gã lại không có cách nào.
Người ta có bản lĩnh, nếu không đưa dịch quả thái tuế thì không điều thuốc, không điều chế thì không có thuốc, không có thuốc Sở Vân Y còn không làm ầm ĩ lên.
Ài! Trúng kế rồi, đúng là đại ca bất lương.
Lô Vỹ cũng đành phải chấp nhận, đang tính toán làm thế nào để ăn trộm hai giọt quả thái tuế từ trong mật thất trong nhà.
Quả này vốn trong gia tộc được trưởng lão Lô Tiên Dật xem như bảo bối, muốn xuống tay thật sự không dễ dàng gì, vì thứ này quá đáng quý, chắt ra một giọt là bớt đi một thiếu, không có chỗ lấy.
Lần trước cũng là nhìn thấy có thể trợ giúp đột phá thành công nên trưởng lão mới nhịn đau lấy ra hai giọt lớn, suýt chút nữa đau lòng đến chết.
- Được rồi, cho cậu! Nhìn bộ dạng keo kiệt của cậu kìa.
Vừa muốn theo đuổi mỹ nhân lại không muốn đào hàng tốt ra, trên đời này, làm gì có chỗ nào tìm được mỹ nhân nào không công như vậy?
Diệp Phàm cười cười ném cho Lô Vỹ một chai thuốc.
- Đại ca, cái này…cái này là cái gì?
Lô Vỹ có chút xấu hổ, xoa xoa da mặt hình như không dầy bao nhiêu.
- Hỏa Long tường thiên trong truyền thuyết, dịch thể trong cây Thái tuế hồng.
Đây là vật liệt dương, đương nhiên, so với dịch quả thái tuế âm thì chất lượng kém hơn rất nhiều, có thể dùng để hợp thuốc.
Đương nhiên không thể nào so sánh được với quả Tử Địa Phượng bàn của cậu nhưng cũng có thể đem dung hợp điều chế một số loại thuốc, trưởng lão Lô nhà cậu nhất định biết cách dùng.
Diệp Phàm cười quỷ quái.
- A! Đại ca, anh cũng có Hỏa Long tường thiên sao.
Trưởng lão có nói, có Hỏa Long tường thiên, dịch thể quả liệt dương, nếu phối hợp với nhau thì có thể triển khai ra hiệu quả cực lớn của Tử Địa Phượng Bàn.
Đôi mắt tham lam của gã đảo đi đảo lại trên người Diệp Phàm, giống như hắn chính là Hỏa Long tường thiên vậy.
- Được rồi tiểu tử, tôi không có loại quả đó.
Chai dịch cây này cũng là lão tiền bối ẩn sĩ thấy tôi năm đó lớn lên rất đẹp trai nên tặng cho tôi.
Nhưng năm đó tôi cũng chỉ mới 12 tuổi mà thôi, ha ha....chính là chai nhỏ này, bản thân tôi cũng chỉ còn thừa lại một chai nhỏ, sau khi quay về đoán chừng là phải dùng bình ngọc bảo quản rồi.
Tôi là người không có tiền, không mua nổi bình ngọc.
Không giống như nhà họ Lô cậu gia sản giàu có, nếu không lần sau tới chơi cũng tặng tôi mấy chiếc bình ngọc đi.
Diệp Phàm cười ha ha, đương nhiên sẽ không đem chuyện mình có một gốc cây Hỏa Long tường thiên nói ra, nếu nói ra có lẽ sẽ mang tới nhiều phiền phức lớn.
Bốn giờ đêm.
Một đoàn người thần bí lén lút xuất hiện ở Quỷ Anh Than, phía trên có ánh trăng soi tỏ những hạt mưa lất phất.
Đêm vẫn còn rất đẹp, lại cộng thêm có các mỹ nhân làm bạn cùng đi bắt quỷ.
Mấy tên đàn ông vây xung quanh các mỹ nhân cảnh giác tiến về phía trước.
Không lâu sau đã đến được cung Chung Húc Thánh Quân, mấy người nhẹ nhàng trải ra một cái thảm lông trên nền đất trong cái cung rách nát để ngồi lên giả ngủ.
Đương nhiên, nữ với nữ nam với nam rồi, không thể hỗn tạp nằm chung một cái chăn lông được.
Bọn Diệp Phàm thì không có ý kiến gì, chỉ sợ con gái nhà người ta không chịu.
Nghe nói tiếng quỷ trẻ con kêu khóc thường xuất hiện vào lúc bốn năm giờ mỗi đêm, mấy người đều im lặng chờ đợi.
Sắp đến năm giờ một chút động tĩnh cũng không có, chứ đừng nói là không nghe thấy tiếng quỷ con kêu khóc, ngay cả những tiếng động khác hình như cũng không nhiều.
- Đại ca Diệp, trước đây anh có nghe thấy tiếng quỷ con kêu chưa?
Sở Vân Y không kìm được có chút sợ hãi hỏi.
- Không có! Tôi cũng chỉ mới nghe người ta nói như vậy thôi
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Anh…
Sở Vân Y giận đến mức nói không ra lời, trong miệng cứ lầm bầm nói:
- Thứ tin đồn vỉa hè mà anh cũng tin! Xem ra tối nay phí công phí sức rồi, hừ hừ!
Nói xong liền trợn mắt liếc nhìn Diệp Phàm, hiển nhiên là có chút tức giận.
- Oa oa.
Đúng vào lúc đó, đột nhiên toát ra mấy tiếng quỷ con kêu khóc.
Trong đêm đen vô cùng vắng lặng, tiếng động đó vang lên có vẻ vô cùng chói tai.