Quan Thuật

Chương 2637

- Anh vẫn còn có mặt mũi nói thế sao, thật đúng là không biết ngượng.

Phượng Khuynh Thành châm chọc nói. Diệp Phàm cứng họng.

- Sao vậy? Không dám quay về đúng không? Em biết là trong lòng anh emchẳng có ý nghĩa gì cả mà.

Phượng Khuynh Thành lại nói.

- Ai nói không dám, lần sau trở về nhất định sẽ làm cho em.

Diệp Phàm tức giận, to tiếng.

- Làm thì làm, ai sợ anh chứ.

Phượng Khuynh Thành hừ nói.

- Đúng rồi, em tìm tôi có việc mà, anh vừa ở Phong Châu về, mệt chết đi được, giờ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Sáng mai còn phải đến Tỉnh ủy báo cáo công việc.

Diệp Phàm nhanh chóng nói sang chuyện khác, chỉ sợ Phượng Khuynh Thành sẽ không được thoải mái.

- À...

Phượng Khuynh Thành dừng lại một chút rồi mới nói:

- Chuyện này, em thật sự không tiện mở lời.

- Ôi dào, chắc là có chuyện gì muốn nhờ rồi, hay là lại muốn anh tới châm cứu cho chị dâu em thêm lần nữa?

Diệp Phàm hỏi.

- Không phải vậy, chị dâu em đã khỏi rồi. Giờ đi lại rất thoải mái. Chỉ có điều chị ấy lại gặp phải vài chuyện phiền toái khác.

Phượng Khuynh Thành nói.

- Phiền toái, phiền toái gì chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Lần trước không phải là anh đã nói có người đánh lén chị ấy sao? Chúng em đã điều tra rồi, quả nhiên là có người đánh lén. Hơn nữa, kẻ đánh lén lại chính là đám người mà hôm đó cãi nhau trong quán cơm với Trương Đông. Trong số đó có một người tên là Ngô Tuấn, hơn ba mươi tuổi, là người thành phố Hạng Nam tỉnh Thiên Vân. Người này thân thủ tương đối cao.

Phượng Khuynh Thành nói.

- Không phải là các em đã mời được mấy người nào đó giải quyết chuyện này rồi sao?

Diệp Phàm có vẻ phấn khởi, tuy nói rằng đã trị khỏi bệnh nhưng Phượng gia lại không có bất kỳ một biểu hiện nào cả.

Nên!

- Em biết chắc chắn lúc này anh đang cười nhạo chúng em, có chuyện gì cũng đến cầu cứu anh đúng không, anh đang đắc chí lắm đúng không? Diệp Phàm anh thật lợi hại, Phượng gia chúng em lại đến cầu cứu anh nữa.

Phượng Khuynh Thành bất mãn nói, lời nói cứ như châm chọc Diệp Phàm.

- Cười nhạo ư, anh không hề có ý đó. Ôi... hiện tại đang bộn bề công việc, thật quá mệt mỏi.

Diệp Phàm hừ nói.

Trong lòng hắn cũng có thể đoán được, có lẽ Phượng gia và Đồng gia đi mời cao thủ về giải quyết việc này thì kết quả cũng chẳng ra sao cả.

Bây giờ mình đã là cao thủ rồi, tự nhiên, trong lúc mấu chốt này mà Phượng gia lại đến cầu cứu mình, vậy thì cũng phải làm cho mình một số chuyện mới được.

Cho nên, Diệp Phàm cố ý nói ra chuyện ở Phong Châu. Phải biết rằng Phượng Húc Quốc là thứ trưởng thường trực bộ tài chính, làm mấy chuyện liên quan đến tiền nong chắc không thành vấn đề. Hiện tại Diệp Phàm cần nhất là chuyện này.

- Ôi, bận bịu đến mức đó sao. Trước đây khi anh làm đường ở núi Thiên Sa cũng không bận tới mức đó. Thật ngạc nhiên, lẽ nào anh lại đang gạt em sao?

Phượng Khuynh Thành quả nhiên trúng kế, tuy nhiên, cũng có chút nghi ngờ người này không giống một tên đi lừa gạt.

- Không phải là con đường ở Phong Châu đó rất xấu sao?

Diệp Phàm hồn nhiên nói.

- Cũng đến cả tỷ, con đường này tốn nhiều tiền đến vậy, thật là khó khăn đó.

Phượng Khuynh Thành có chút nóng nảy, cũng hiểu được rằng những lời mà Diệp Phàm nói là thật.

- Còn không phải sao. Trong tay một trợ lý bé xíu như tôi thì quyền không có mà tiền cũng không, lấy đâu ra mấy tỷ đó chứ đúng không?

Nếu không thì, ba của em là lão gia số hai của bộ tài chính, liệu có thể tạm thời giúp đỡ. Con đường này rất quan trọng với anh, có thể sẽ quyết định trực tiếp đến vấn đề đầu tư của Hồng Phách Thiên Chân.

Trước mặt Bí thư Tỉnh ủy La và chủ tịch Điền có khen ngợi vài lời. Hồng Phách Thiên Chân nếu như không thể ở lại, có lẽ ở Tấn Lĩnh của anh cũng không có cách nào khác rồi. Nói trắng ra là, con đường này có liên quan trực tiếp đến cái ghế hiện tại của anh. Em không nên để bụng chuyện này mới phải.

Nếu không thì em nói với bác em một tiếng, anh sẽ đi Tân Môn thương lượng với ông ấy một chuyến.

Diệp Phàm cố ý nói.

- Mấy tỷ thì chắc là không thể được. Nhưng vài triệu thì có thể. Chuyện này phải làm sao, nếu như làm không tốt thì có thể anh sẽ gặp rắc rối đó. Hay là để em nói trước với cha một tiếng, xem nên làm như thế nào, được không?

Phượng Khuynh Thành ở đầu dây bên kia chắc chắn đang cau mày, hơn nữa, hiện tại cô có chút lo lắng cho Diệp Phàm.

- Được, anh chờ tin của cô. Nhưng phải nhanh lên một chút, người nhà Hồng Phách Thiên Chân không chờ được lâu đâu. Chu Đổng là doanh nhân nổi danh thế giới, có thể khiến cho ông ấy lưu lại ở Phong Châu hai ngày là đã nể mặt bên anh lắm rồi. Nếu như lâu quá thì cũng không biết được. Chúng ta ấy à, cũng muốn thể hiện một chút trước chính phủ, phải không?

Diệp Phàm nói.

Tuy nhiên, Diệp Phàm không biết là lúc này Phượng Khuynh Thành đang đứng ngoài sảnh nghe điện thoại. Đại sảnh lại có rất nhiều người ngồi. Ông Phượng lại đang nằm trên ghế nghỉ ngơi.

Mà vẻ mặt Phượng Triều Phong và Phượng Húc Quốc đều nghiêm túc, Đồng Hải Phong tư lệnh viên cũng đang cau mày.

Sau khi thấy Phượng Khuynh Thành nhận điện thoại, tổng tư lệnh Viên Thưởng Tiên không nhịn được nói:

- Hắn nói thế nào?

- Tôi vẫn chưa nói với hắn chuyện của chúng ta, tuy nhiên, gần đây anh ấy rất bận rộn. Chuyện con đường ở Phong Châu có anh hưởng đến anh ấy rất nhiều...nếu như chuyện đó không được giải quyết thì hắn chẳng có tâm trí đâu mà quản chuyện của chúng ta.

Phượng Khuynh Thành nói ra chuyện khó khăn của Diệp Phàm.

- Vài tỷ thì quá nhiều.

Sắc mặt Đồng Hải Phong có chút hơi khó coi, nói thầm một câu, nói xong lại nhìn sang Phượng Húc Quốc.

- Đừng nhìn tôi, mặc dù mọi người ai cũng gọi tôi là thần tài, nhưng tôi chỉ là người quản tiền, tiền đó cũng không phải của tôi mà là của quốc gia đó.

Vài tỷ, cũng không phải chỉ có mất trăm vạn mà nói lấy là có thể lấy được. Hơn nữa, tôi vừa điều tra, Diệp Phàm đã lấy được từ chỗ Phong Thanh Lục không ít tiền rồi.

Chỉ là Hồng Cốc Trại đưa cho hơn tỷ, còn cha hắn ở huyện Cổ Xuyên thế nào cũng giúp hắn có được mấy ngàn vạn.

Bộ Tài chính quốc gia thiếu chút nữa biến thành túi tiền của Diệp Phàm rồi. Nếu như bị lấy đi thì mấy tên thứ trưởng giảo hoạt kia thế nào cũng có chuyện để nói.

Phượng Húc Quốc nhíu mày nói.

- Nói cũng phải, bộ Tài chính không phải là do nhà Diệp Phàm mở, cán bộ các anh quản lý chuyện này nhất định phải chú ý.

Phượng Triều Phong gật gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên thở dài nói:

- Tuy nhiên, tên tiểu tử này lợi hại thật.

- Lợi hại, cha, cha nói ai lợi hại?

Phượng Chí Thiên có chút không rõ, hỏi.

- Ngoại trừ hắn ra thì còn có ai nữa.

Phượng Húc Quốc hừ lạnh một tiếng.

- Diệp Phàm?

Phượng Chí Thiên nói thầm một tiếng chứ không dám nói to. Kỳ thật, anh ta có chút không rõ.

- Ha ha, Chí Thiên, con còn non nớt lắm. Con không bằng Diệp Phàm, tiểu tử đó thực sự lợi hại. Con nghĩ xem, Khuynh Thành tuy không nói ra chuyện nhà chúng ta, nhưng có lẽ hắn đã sớm nhận ra điều gì đó mà đến đây. Quá tốt rồi, mọi người sẽ nghĩ là chúng ta cầu cứu hắn.

Ông Phượng đột nhiên mở mắt ra, mỉm cười.

- Chuyện này thực sự là quá xảo trá mà...

Phượng Chí Thiên cũng đâu có ngu, đương nhiên lập tức hiểu ra, hừ nói:

- Lá gan của người này cũng quá lớn, dám chơi trò này với chúng ta.

Thủ đoạn này cũng thật bỉ ổi. Lẽ nào hắn nghĩ làm một chút chuyện đó thì chúng ta sẽ quên đi hắn sao?

Cái gì vậy, cha, loại người này, con nghĩ phải cho hắn một vố, nếu không thì gọi điện cho Bí thư La bảo ông ấy trị tên tiểu tử này một trận.

- Không hiểu chuyện gì thì ngậm miệng lại cho ta.

Không ngờ Phượng Triều Phong lớn tiếng quát đứa con.

Phượng Chí Thiên lúc đó có chút ngượng ngùng, thầm nói:

- Con đâu có nói sai, không phải là tên tiểu tử đó quá kiêu ngạo sao?

- Con còn nói nữa.

Phượng Triều Phong trừng mắt, Phượng Chí Thiên sợ tới mức mặt tái đi không dám nói thêm tiếng nào.

- Mọi người ai cũng lợi hại, còn chúng ta thì thực sự là phải đi cầu cứu hắn, con nói xem, nếu như không mời hắn thì con mau đi tìm cao thủ về đây giải quyết chuyện này đi.

Không có một chút bản lĩnh nào lại dám nói lung tung. Chí Thiên, nói chuyện cũng cần có bản lĩnh đấy. Như chuyện của con với Ngọc Linh ấy, có thể được không?

Con nói xem, nếu như có thể được thì chúng ta sẽ không cần đi cầu cứu hắn nữa. Huống chi, lần trước người ta đã giúp con một chuyện lớn.

Con người nếu cần báo ơn thì phải báo mới đúng, không thể nào quên ơn mà lại đi nói người khác có phải không? Nói không chừng sẽ không làm giúp con việc gì nữa.

Bởi vậy, dù hắn có muôn vàn lỗi cũng không nên như vậy, tuy nhiên chuyện này cũng là một thuận lợi.

Từ bản thân hắn mà nói thì cũng không có gì sai cả, con không cần phải thể hiện Phượng gia thế nào, dù sao chúng ta cũng có chút thực lực, nhưng, làm người nhất định phải khiêm tốn.

Toàn bộ TQ cũng không phải chỉ có Phượng gia, có một số chuyện là chuyện của quốc gia. Hơn nữa, chuyện gì cũng cần phải cân nhắc một chút mới được.

Phượng Triều Phong bực bội vì không thể dạy con tới nơi tới chốn, phê bình con.

- Ai nói cần phải lôi kéo, ta muốn chuyện Ngọc Linh và Trí Thiên đều giải quyết xong trong tháng này. Ngày 26 tháng 8 là một ngày tốt, chuyện này không thể kéo dài hơn nữa. Ta muốn sớm được bế cháu nội.

Ông Phượng đột nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn quanh mọi người, hừ nói:

- Các con không vội, các con có hiểu được tâm tư trong lòng lão già này không? Text được lấy tại Truyện FULL

Già rồi, cũng chưa biết khi nào sẽ đi gặp các cụ, ta không sợ chết, người sống đến tám mươi tuổi thì còn sợ gì nữa.

Tuy nhiên, trước khi chết ta muốn ôm chắt trai một cái cũng không được, một tâm nguyện nhỏ như vậy chẳng lẽ các con không thể làm cho ta sao?

Việc này không cần nói, Diệp Phàm muốn có tiền làm đường cũng được, các con hãy giải quyết nhanh chuyện này cho ta. Không cần biết là dùng cách gì, tất cả đều phải bỏ tiền ra. Ta chỉ muốn ôm cháu, những chuyện khác mọi người tự đi giải quyết.

Ông Phượng tức giận, vung tay xuống lệnh, nói xong lại nhắm mắt và nằm xuống.

Mọi người trong đại sảnh trợn tròn mắt, hơn nữa, không dám cả thở dài, không cẩn thận sẽ bị Ông Phượng phê phán nữa.

- Tôi không thể chi ra từng đó tiền cho bọn họ được, tuy nói chúng ta có tiền, nhưng đều là tiền của quốc gia.

Không có lý do gì mà lại phải đưa cho bọn họ đúng không? Hơn nữa, tôi là một người của hải quân, nếu như bọn họ muốn sửa sang cảng biển thì tôi chắc chắn sẽ giúp họ một tay.

Tôi thấy chuyện này, thật khó mà giải quyết ổn thỏa. Trong lòng tôi đang rất băn khoăn.

Tuy nhiên, dường như Diệp Phàm không muốn mượn tiền trong tay anh? Cho nên, anh cho hắn một ít thì sẽ tiện hơn. Người khác làm thì lại không hay lắm.

Vẻ mặt Đồng tư lệnh buồn bực nói.
Bình Luận (0)
Comment