"Chà! Cô gái này rất thông minh, lại có thể không quan tâm đến quan hệ bộ đội. Nhìn tình hình này, hôm nay không đánh Tề Thiên thành đầu heo thì chuyện này vẫn chưa chịu bỏ qua"Diệp Phàm âm thầm buồn cười, trước mặt lại hiện ra khuôn mặt tím xanh như mái ngói của Tề Thiên, nếu không phải có người bên cạnh, hắn sớm đã cười như điên rồi.
Đương nhiên, Tề Thiên liên tục ra hiệu bằng mắt, hắn sớm cũng nhìn thấy, nhưng tạm thời không lên tiếng, muốn xem xem cảnh tượng náo nhiệt, châm biếm mấy câu rồi hãy nói.
- Sao vậy, tiểu đoàn trưởng Tề, vừa rồi còn hống hách như vậy, sao vừa nhìn thấy chị tôi đã giống như chuột thấy mèo vậy, ha ha ha…Chị, nếu y không dám ứng chiến thì chỉ cần chui qua háng em là được. Đến đây, đến đây!
Mai Thiên Kiệt thật sự tưởng rằng chị y là vô địch thiên hạ. Giống như con vịt gọi xuân gân cổ kêu lên, hồn nhiên cho rằng chị hắn là đệ nhất thiên hạ.
- Ha ha ha…Tề đại đại, lên đi chứ! Đừng cả ngày chỉ biết ức hiếp những dân đen thấp cổ bé họng chúng tôi. Đến lúc gặp phải cao thủ thì trứng cũng mềm nhũn ra. Làm đàn ông làm gì chứ.
Hứa Thông tự đắc kêu lên. Một lời nhiều nghĩa, làm cho đám người của gã cũng cười điên cuồng.
Ngay cả Mai Diệc Thu cũng nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Cẩn thận cái miệng thối của anh cho tôi. Hừ!-
Mai Diệc Thu cũng không phải kẻ ngốc, thuộc về loại người thông minh tuyệt đỉnh số một. Ý nghĩa biểu thị mơ hồ bên trong lời nói của Hứa Thông, đương nhiên sẽ không làm Mai Diệc Thu cao hứng.
Bị Mai Diệc Thu hừ một tiếng, Hứa Thông cũng không dám cãi lại, ngượng ngùng cười nói:
- Ha ha, xin lỗi chị Mai, vừa rồi thật sự không có ý tứ gì khác.
Tiểu tử này thật sự sợ chọc giận Mai Diệc Thu, trước đó chuyện người đàn ông đùa giỡn Mai Diệc Thu bị nhổ sạch lông chim, thiếu chút nữa gãy cả thứ đồ chơi dưới quần, đã được truyền đi rất vang dội trong các nhân sĩ Thủy Châu.
Những người khác không biết cô gái đó chính là Mai Diệc Thu, nhưng Hứa Thông lại tận mắt nhìn thấy, vừa nhớ tới chuyện này cảm thấy da đầu lại bắt đầu tê dại.
Nếu chọc giận con hổ cái này, đừng bảo là nhổ sạch lông chim, chính là tiện tay cho mình mấy cái cũng không chịu được.
Nếu bị đánh nhiều nhất người ta chỉ bồi thường chút ít tiền thuốc. còn có thể làm gì cô ta. Chỗ dựa trong Quân ủy của người ta đứng ra, cha của Hứa Thông cũng không dám chống lại, không phải cùng một cấp bậc. Thư sinh làm sao có thể đấu được với binh lính.
- Được! Tỷ thí thì tỷ thí!
Trong lời nói của Tề Thiên có vẻ rất bi tráng, thầm nghĩ, " Đại ca ơi đại ca, anh cũng thật ác độc, tiểu đệ bị một con hổ cái ức hiếp thành dáng vẻ như vậy, mà anh lại không chịu xuất diện.
Cho dù muốn giữ bí mật cũng không thể khoanh tay như vậy chứ! Xem ra tối nay khẳng định là biến thành đầu heo rồi. Được rồi, nhưng đại ca sau này có lẽ sẽ báo thù. Khiến Tiểu Mai Tử cũng biến thành đầu heo, hai chúng ta hợp lại vừa vặn thành một đôi, đúng là uyên ương số khổ!"
- Quay lại đi Tề Thiên.
Giọng nói của Diệp Phàm ở phía sau vang lên, giống như thanh âm của thiên sứ, Tề Thiên toàn thân chấn động chạy về tuyệt đối còn nhanh hơn Lưu Tường, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm, hí hửng nói với Mai Diệc Thu:
- Thiếu tá Mai, đại ca tôi gọi tôi quay về uống rượu với anh ấy, không rảnh cùng cô tỷ thí rồi, tấm thân nhỏ của cô đại ca tôi không có hứng thú, cho nên chuyện của chúng ta đành để hôm khác vậy, ha ha.
Lời nói của Tề Thiên rất thẳng thắn, cái gì gọi là
"Không có hứng thú đối với cô", đây đúng là một lời nhiều nghĩa.
Cũng có thể hiểu được vì Diệp Phàm người ta không cảm thấy hứng thú với cơ thể của cô, vậy Mai Diệc Thu biến thành cái gì rồi.
- Tiểu tử này thật sự muốn ăn đòn, biết thế đã không giúp gã. Vừa tự đắc đã không biết gì rồi, tận lực đem chiến hỏa kéo lên người mình, thật là một tiểu đệ bất lương. Ài. Số mình khổ rồi.
Diệp Phàm cũng nghe ra ám chỉ bên trong, trong lòng thầm mắng chửi Tề Thiên.
Kỳ thực Diệp Phàm cũng không muốn nghĩ nhiều, trước đó bản thân hắn vì muốn xem cảnh tượng náo nhiệt mà đẩy Tề Thiên lên tiền tuyến, không phải đều có tâm tư bất lương sao. Kỳ thực đều cùng một loại, đều là anh em.có rắp tâm bất lương.
- Hừ! Đại ca cậu, hắn là ai vậy?
Mai Diệc Thu đương nhiên cũng nghe ra ám chỉ bên trong, trong đáy lòng luồng lửa giận đang dồn nén, xoẹt xoẹt tuôn đến huyệt Bách Hội rồi.
Đôi mắt lạnh lùng giống như điện quang bắn về phía Diệp Phàm, nhìn quét qua người hắn một lần, cảm thấy nhìn thế nào hắn cũng giống như một con chim non vậy, tại sao Tề Thiên lại gọi hắn là đại ca. Hơn nữa hình như có dáng vẻ rất sợ hãi, có lẽ không phải là anh ruột của Tề Thiên!
" Lẽ nào con chim non được gọi là đại ca này cũng là một cao thủ. Có lẽ không có khả năng, nhìn qua không có chút dáng vẻ xương cốt Quốc thuật nào. Một thư sinh yếu ớt, giống như sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học. Nếu nói hắn là quan lớn lại càng không có khả năng, tuổi còn trẻ như vậy thì có thể có chức cao đến trình độ nào chứ. Có thể giành được chức Trưởng phòng đã là cao lắm rồi.
Không phải là con cháu đời sau của lão thành cách mạng nào đó của thủ đô Yên Kinh chứ, bằng không dựa vào sự kiêu ngạo của Tề Thiên, khẳng định không dễ dàng gọi người khác là đại ca.
Nhưng người này hình như không có chút ấn tượng nào, mặc kệ, cho dù là thái tử đảng tới từ Yên Kinh, mình cũng phải dạy dỗ cho một phen."
Mai Diệc Thu nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, từ Thủy Châu cũng nghĩ đến Yến Kinh, từ đại sư Quốc thuật nghĩ đến quan lớn trên đầu, cảm thấy đều không giống, có lẽ không phải là người như vậy, đoán chừng là có năng lực ở phương diện nào đó.
- Cô Mai, một cô gái tại sao lại ép người như vậy, một người đàn ông như vậy còn không thích. Nào, ngồi xuống đi, chúng ta cùng uống mấy chung, Tề Thiên, đi chuẩn bị mấy chén rượu lại đây.
Diệp Phàm cũng không sợ cô ta, khóe miệng nhếch lên, cười nhạt nói.
- Hừ! Tôi không thích đàn ông cũng không đến lượt anh đến lo lắng, anh không phải là đại ca của Tề Thiên sao? Báo tên đi để bổn tiểu thư nghe xem là đại thần phương nào giá lâm đến Thủy Châu, tôi cũng cúi chào đỉnh núi một phen. Bằng không tiểu đệ của tôi bị người ta dạy dỗ đến tàn phế thì chuyện này làm thế nào, loại người côn đồ chỉ biết ức hiếp con nít, phụ nữ thì có gì phải kiêu ngạo. Thuần túy chỉ là đồ vô tích sự mà thôi, hừ!
Mai Diệc Thu không chút nể tình, trực tiếp hất thẳng một chậu than vào mặt, khiến Tề Thiên nghe thấy mà trong lòng kêu lên một tiếng vô cùng sảng khoái. Tiểu tử này thật sự là bất lương, có lẽ là bản thân bị Mai Diệc Thu ức hiếp lâu rồi nên khi nhìn thấy đại ca lại bị ức hiếp, trong đáy lòng lại hơi cảm thấy thăng bằng.
Con người! Ai cũng có loại tâm lý này. Nếu chỉ mình bản thân gặp xui xẻo thì sẽ cảm thấy cực kỳ thê thảm, nếu có thể tìm được mấy đồng bọn cùng chịu như vậy, thì trong lòng sẽ thăng bằng hơn rất nhiều.
Tề Thiên vẫn có tính toán nhỏ nhặt của mình, hy vọng Mai Diệc Thu mắng hung hăng hơn một chút, tốt nhất là xông lên đánh nhau một phen.
Đại ca Diệp Phàm xác định là không có chuyện gì rồi, người thê thảm chính là Mai Diệc Thu. Hơn nữa nếu Mai Diệc Thu thật sự bị đánh chỉ có thể ngậm bồ hòn im lặng, ngay cả oan khuất này cũng không biết kể cho ai.
Mai Diệc Thu đánh Diệp Phàm là vi phạm gây rối, mặc dù nói cha cô ta làm ở Quân ủy, nhưng Đoàn trưởng Thiết cũng là người tài giỏi, chưa chắc đã sợ cha cô ta.
Hơn nữa trong mắt đoàn trưởng Thiết, địa vị của Mai Diệc Thu tuyệt đối không bằng đại ca Diệp Phàm. Từ sự chiếu cố gần đây của Đoàn trưởng Thiết đối với Diệp Phàm, Tề Thiên có thể cảm nhận được.
Đoàn trưởng Thiết thậm chí coi như sủng ái Diệp Phàm, Tề Thiên cũng mơ hồ cảm nhận được đại ca Diệp Phàm của mình sau này còn có thể là người nối nghiệp địa vị của Đoàn trưởng Thiết ở Liệp Báo.
Đến lúc ấy chính là thiên hạ của mình, vì thế bàn tính của tiểu tử Tề Thiên này sớm đã cách cách vang lên rồi.
- Ha ha, cô Mai, hỏa khí lớn quá. Làm sao cô biết tôi là côn đồ? Phải hỏi rõ chuyện trước rồi hãy kết luận, từ thái độ vừa rồi của cô có thể nhìn ra có vẻ có sự thiên vị.
Vừa xông vào chưa hỏi rõ xanh đỏ đen trăng, đã trực tiếp hỏi han em trai của mình, em trai cô vừa rồi rất là vênh váo, dáng vẻ giống như bố mày là đệ nhất thiên hạ. Cô cũng không nghĩ xem, em trai kiêu ngạo giống như cô, có ai dám vô cớ ức hiếp gã.
Làm người thì phải phúc hậu, không thể thiên vị quá đáng. Từ thân phận của cô mà nói hình như còn là một Tiểu đoàn trưởng thiếu tá trong bộ đội, làm một sĩ quan quân đội thì càng phải có chính khí mới được. Cô hỏi em trai cô xem, vừa rồi bọn người họ đã làm những gì?-
Khi Diệp Phàm đang muốn tiếp tục phê bình thì điện thoại lại vang lên, thì ra là Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương gọi tới.
- Diệp Phàm, bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền mà cậu và Chí Minh đề cập tới, ý tưởng như vậy là rất tốt, hôm qua Chí Minh vừa mới thuận tiện đề cập tới khi đi báo cáo công tác trên huyện.
Tranh thủ thời gian đem bản kế hoạch này hoàn thiện dần rồi đưa lên huyện xem, tạm thời kế hoạch này do cậu phụ trách. Phải tận lực từ góc độ toàn huyện suy nghĩ đến các phương diện tổng hợp kinh tế, giao thông, nhân lực, tài lực, sản vật, phong thổ của Lâm Tuyền.
Trong lời nói của Lý Hồng Dương tràn đầy mùi vị khen ngợi.
- Tôi biết rồi bí thư Lý, chuyện này tôi đã tham khảo qua ý kiến của các vị thường vụ, cũng như Chủ tịch thị trấn Mâu và bí thư Tần.
Mặc dù nói bản kế hoạch này sẽ hao phí tài lực rất lớn, nhưng nếu có thể thực hiện thì sẽ mang tới một thời đại tăng trưởng rất lớn cho kinh tế của mấy thị xã xung quanh Lâm Tuyền.
Từ đó thúc đẩy kinh tế toàn huyện phát triển. Tự nhiên hình thành một khu vực kinh tế mô hình nhỏ lấy Lâm Tuyền làm trung tâm.
Từ phương diện lớn hơn mà nói còn có thể phóng xạ đến tỉnh ngoài lân cận huyện chúng ta, hình thành một thời đại kinh tế và mạng lưới giao thông lập thể.
Diệp Phàm nhanh chóng báo cáo tình hình.
- Được! Tình hình của cậu ở Thủy Châu như thế nào? Lý Hồng Dương lại đề cập đến phương diện này, kỳ thực mục đích thật sự của Lý Hồng Dương vẫn nằm ở đây.
- Không tệ, vừa mới kiếm được mấy trăm vạn, tôi còn muốn kiếm thêm một chút. Tốt nhất có thể kiếm được trên ngàn vạn là hay nhất.
Diệp Phàm nói, cũng không giấu diếm mọi người.
- Được! Nắm chặt vào.
Lý Hồng Dương cúp điện thoại.
- Thì ra tiểu tử này hình như chỉ là một chức phó thị trấn rác rưởi nào đó, một quan viên nhỏ của thị xã nhà quê nào đó đến Thủy Châu xin quyên góp.
Có lẽ là Phó chủ tịch thị trấn gì đó, miệng hắn không phải vừa nhắc đến báo cáo công tác với bí thư, chủ tịch thị trấn sao. Nói không chừng chỉ là một viên chức nhỏ.
Kiêu ngạo như vậy, mẹ nó, thiếu chút nữa hù dọa bố mày rồi. Vừa rồi nghe Tề Thiên gọi hắn là đại ca, còn tưởng là thái tử gia tới từ Yên Kinh, thì ra chỉ là một con tôm nhỏ, ta nhổ vào!
Hứa Thông thiếu chút nữa rơi cằm xuống đất, trong đáy lòng uất ức hô to, cảm thấy xấu hổ vì một tia mềm yếu vừa rồi của mình.
Lúc này thật sự có một luồng cảm giác muốn lập tức xông lên trước để đánh cho do thành đầu heo.
Nhưng Hứa Thông cũng cảm thấy kỳ lạ, Phó chủ tịch của một thị trấn tại sao lại có thể khiến Tề Thiên gọi hắn là đại ca, chuyện này cũng có chút khó tin. Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy có khả năng gọi vì Diệp Phàm từng cứu Tề Thiên hoặc là có ân với Tề gia. Còn có một loại khả năng chính là bản thân hắn là họ hàng bà con xa gì đó với Tề gia.
Khả năng này là lớn nhất, ví dụ là người nhà của mẹ đẻ Tề Thiên, tiểu tử Tề Thiên gọi đại ca cũng là bình thường, cho nên Hứa Thông cố gắng nén giận, nhưng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không dám mạo muội gây chuyện, dù sao có Mai Diệc Thu ở đây, bản thân y cũng cảm thấy rất vui mừng.
Sắc mặt Mai Diệc Thu thay đổi mấy lần, suy nghĩ trong lòng cũng không khác gì Hứa Thông, lại càng khinh thường hừ nói:
- Tôi nói là ai, một Phó chủ tịch thị trấn nhỏ bé mà cũng dám tới đây dạy dỗ tôi, tiểu tử cậu không uống say chứ! Ha ha ha...
Đứng lên cho bổn tiểu thư, Thiên Kiệt, cậu qua đó tát hắn mấy cái cho hả giận. Em trai của Mai Diệc Thu tôi dù có thế nào cũng không thể để một tiểu quan đánh.
Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, không phải sẽ làm người ta cười rụng răng hàm, nhưng Thiên Kiệt, cậu xuống tay phải có chừng mực. Đừng tát mấy cái mà làm hắn chết, hừ!
Mai Diệc Thu cân nhắc hơn thiệt, cảm thấy nếu trực tiếp khai đao với Tề Thiên thì cũng không tiện xuống tay, dù sao mọi người đều cùng một sư đoàn, nếu thật sự y bị mình đả thương thì cũng không tiện nhìn mặt đoàn trưởng Thiết.
Cho nên suy đi nghĩ lại không thể làm gì khác hơn là chọn kẻ yếu hơn, người xui xẻo là Diệp Phàm. Một Phó chủ tịch thị trấn, thật sự không có gì dễ nhìn. Mai Diệc Thu cảm thấy nếu mình ra tay thì thật quá thấp kém rồi.
- Đúng! Chị Mai tài đức sáng suốt. Thiên Kiệt lên đi, tát mạnh tay vào, có tát thành đầu heo cũng không có vấn đề, ha ha ha.
Hứa Thông cảm thấy cực kỳ hả giận. Đám người bọn chúng điên cuồng cười rộ.
Chỉ có Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ là trong lòng cảm thấy một trận mừng rỡ, thầm nghĩ,
" Anh Diệp nghe anh Tề vừa rồi nói là kỳ nhân, có lẽ cũng có chút nền tảng, còn mạnh hơn mình. Thằng nhóc tên Thiên Kiệt này thật sự gặp đại xui xẻo rồi."Người lo lắng cũng có, chính là Vân Thiên Báo Dương Vân Thiên, hắn không biết thân thủ của Diệp Phàm, không thấy lão Đại Hắc Miêu hành động, cho nên bản thân cũng đứng yên không nhúc nhích, lẩm bẩm, " Kỳ lạ, người ta muốn hạ thủ, tại sao lão Đại và đại ca đều không có động tĩnh? Lẽ nào trơ mắt đứng nhìn người của mình bị sỉ nhục. Ài! Chỉ tiếc sức mạnh của mình quá yếu, có muốn giúp cũng không dám xen tay.
Có lẽ anh Diệp kia còn là cao thủ ẩn mình, là rồng hay là côn trùng, để tên nhãi ranh kia thử xem cũng tốt.
Nếu là sâu sau này không cần qua lại nữa. Còn tới lúc hắn đẩy hàng gì đó vào nhà máy giấy, đáng tiếc bố mày mất trắng hơn 100 vạn, nếu là rồng thì phải gia tăng kết giao-."
- Ha ha ha. Nghe lời chị, em xuống tay tuyệt đối có chừng mực. Sẽ không đánh chết người đâu, đánh tàn phế là được rồi, ha ha ha.
Mai Thiên Kiệt tự đắc kêu lên, còn quay đầu nhìn về hướng Hứa Thông, cười nói: - Anh Hứa, xem em dạy dỗ bọn hèn nhát cho mọi người hả giận như thế nào. Không có bản lĩnh gì cả còn dám ra mặt biểu diễn hảo hán cứu mỹ nhân, ta nhổ vào. Đồ tạp chủng! Con chó đẻ!
Nhưng khi ba chữ
"Con chó đẻ" còn chưa phun ra chỉ cảm thấy một trận gió lướt tới, trước mắt một bóng người nhoáng lên, còn chưa hiểu là chuyện gì.
Một loạt tiếng bạt tai
"bốp bốp bốp" vang lên, cuối cùng kèm theo một tiếng vang cực lớn, toàn bộ người Mai Thiên Kiệt bay vụt đi cách đấy hơn bốn thước.
Trượt đi bảy tám thước giống như chó gặm bùn trên sàn nhà, nằm trên mặt đất thảm hại đến mức thật sự không dám nhìn, khuôn mặt trong nháy mắt đã biến thành màu tím xanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chủ yếu là mặt sưng lên gần gấp đôi, máu mũi, máu mồm, nước mũi, nước bọt chảy đầy trên mặt, Tề Thiên nhìn mà cũng cảm thấy phát sợ, thầm nghĩ,
" Đại ca bình thường giống như thư sinh yếu ớt, nếu thật sự chọc giận thì cũng mất mạng. Cái tay này thật sự không phải dùng để trưng cho đẹp, đoán chừng nếu thật sự tức giận thì một cái tát cũng có thể quạt chết cả một biển người"Bọn người Hứa Thông, Phó Dũng Chí sớm đã sợ ngây người, như một đám gà gỗ mắng thầm Mai Thiên Kiệt,
" Đồ ngu, làm sao không tránh đi, cứ ngây người ra để người ta đánh cho, đúng là ngu xuẩn"Kỳ thực bọn chúng cũng không nghĩ xem, Mai Thiên Kiệt làm sao không muốn tránh né, nhưng làm sao có thể tránh được, Diệp Phàm là người thế nào chứ, cao thủ siêu cấp thất đoạn, toàn bộ đất nước Hoa Hạ có lẽ cũng không vượt qua 50 người. Khắp thế giới này đoán chừng cũng có thể chen chân vào trong top 100 người mạnh nhất!
- Thiên Kiệt!
Đám người Mai Diệc Thu và Mai Phóng Tuyết sớm đã kêu lên đau đớn nhào tới, nhìn lướt qua Mai Thiên Kiệt đang thảm hại được đỡ dậy.
Mai Diệc Thu tức giận, vội vàng rút súng ra, chỉ vào Diệp Phàm hét lên:
- Tôi bắn chết anh!
- Dừng tay, tiểu đoàn trưởng Mai, cô muốn lên tòa án quân sự sao? Bỏ súng xuống!
Tề Thiên cũng giật thót mình, không ngờ chuyện này lại diễn biến đến mức độ đáng sợ rút súng ra như vậy.
Nếu không cẩn thận nổ súng, bản lĩnh của đại ca dù tốt đoán chừng cũng không thể đỡ được phát đạn này, nếu thật sự như vậy chuyện này quá mức khủng khiếp rồi.
Gã cũng vội vàng rút súng ra tung người đến bên cạnh Mai Thiên Kiệt, nhắm ngay vào cái đầu dưa của Mai Thiên Kiệt một lần nữa hét lớn:
- Tiểu đoàn trưởng Mai, bỏ súng xuống, bằng không tôi sẽ bắn thằng nhóc này. Ai dám đối phó với đại ca của tôi thì chính là kẻ địch của Tề Thiên này, bỏ súng xuống…
Tề Thiên hô to.