Quan Thuật

Chương 2852

- Còn giả vờ với tôi sao, anh còn giả là lão Diệp. Anh có dám nói không phải anh đã bán đứng tôi chứ? Anh em cái con khỉ nữa, vừa gặp chuyện là đổ hết lên đầu nhau. Anh Diệp, anh em lẽ nào lại dùng để xuất trận hay sau?

Vương Nhân Bàng chọc tức nói.

- Ý gì, Diệp Phàm tôi đây mà lại thế. Anh đừng có mà nghi ngờ lung tung. Đừng có bị người khác đầu độc mà chia rẽ tình anh em.

Diệp Phàm vẫn giả bộ ngây ngô.

- Đúng là có người đầu độc tôi.

Vương Nhân Bàng thừa nhận.

- Thế chuyện này chẳng phải là kết thúc sao, nếu anh đã biết là đầu độc thì còn nói những lời vô ích làm gì. An hem chúng ta đồn lòng, không được nói lung tung thế.

Diệp Phàm hừ nói.

- Đúng vậy, là ông nội đã đầu độc tôi. Nói là cơ hội lần này khó mà có được. đồng chí Diệp Phàm đã phải bỏ chín trâu hai hổ mới có thể đề của con lên.

Đừng nghĩ có chút thân thế mà hò hét lớn tiếng. Trong tổ người ta còn có nhà họ Vương và đồng chí Diệp Phàm nên mới để tôi thay cho Lang Phá Thiên.

Vị trí cục trưởng cụ cảnh vệ trung ương rất quan trọng không phải người nào cũng muốn nhận là được đâu.

Vẫn là thể diện của nhà họ Vương lớn, đương nhiên là đồng chí Diệp Phàm cũng không nhỏ.

Vương Nhân Bàng châm chọc nói.

Diệp Phàm vừa nghe đã phổng cả mũi, ngượng ngùng hỏi:

- Việc này, đúng là ông nội anh đã nói sao, anh đừng có mà lừa tôi, muốn lôi vào có phải không?

- Nếu không thì anh đi hỏi ông đi, Vương Nhân Bàng này có bao giờ lấy ông nội ra làm trò đùa không.

Vương Nhân Bàng nói.

- Ha ha. Việc này, cũng là vì muốn tốt cho anh mà.

Diệp Phàm biết là chối cũng không được nên đành phải thừa nhận.

- Cho nên, thế gian này không có tường nào mà gió không lọt qua được. Nhưng lần này anh đã bán rẻ anh em, tức là để tôi phải hoàn thành, bằng không người được đề bạt mà một chút chuyện nhỏ cũng không làm được thì còn nói gì là nhân tài nữa? Như vậy chẳng phải nói anh Diệp mắt mù sao?

Vương Nhân Bàng bắt đầu vào chuyện.

- Được rồi, anh đừng có nói chọc tôi, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, đừng có vòng vo, phiền phức.

Diệp Phàm hừ nói.

- Anh lập tức đến núi Xương Bối.

Vương Nhân Bàng nói thẳng chủ đề.

- Núi Xương Bối. Lẽ nào thử nghiệm của anh là phải giải được mật mã của núi Xương Bối?

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng, những người họ đã giải mấy chục ngày rồi còn chưa giải được, cho nên trong tổ đã giao nhiệm vụ đó cho tôi, sao, anh Diệp, anh khi nào đến đây?

Vương Nhân Bàng hỏi.

- Nhiệm vụ thế mà nhỏ à. Trong tổ đã tìm hiểu mấy chục ngày rồi còn chưa ra, chứng tỏ là khó mà giải được, các chuyên gia trong tổ nghiên cứu khoa học đều là những cao thủ, chứ không phải người thường.

Diệp Phàm hừ nói, đúng là to đầu rồi, bản thân hắn lại không rảnh rỗi.

- Tôi mặc kệ, anh mau đến đây.

Vương Nhân Bàng ăn vạ.

- Được rồi, mấy tiếng sau tôi có mặt.

Diệp Phàm cũng biết không chối được nên cũng phải đồng ý.

- Quái,,mấy tiếng nữa thì anh sao đến được. Đi máy bay còn phải chuyển mấy lần liền.

Vương Nhân Bàng thấy lạ nói.

- Giờ tôi đang ở thành phố Việt Châu rồi, sao? Không được sao? Tắt máy đây, tôi đến ngay…

Diệp Phàm hừ một tiếng.

- Từ đã, tôi bảo Công an Việt Đông đến đón anh như thế sẽ nhanh hơn.

Vương Nhân Bàng kêu lên.

- Anh đúng như quỷ đòi mạng vậy, nhưng tôi phải đi dùng thuốc nước rồi mới đến được. Có lẽ giờ ở núi Xương Bối cũng đã có nhiều bạn nước ngoài đang nhìn rồi.

Diệp Phàm nói, rồi nói với Khổng Ý Hùng:

- Anh và Ngô Lâm đến thành phố Cảng Cửu trước đi, liên hệ với tập đoàn Chính Hà trước đi, tôi có chuyện ra đây giải quyết trước đã.

Khổng Ý Hùng đồng ý đưa Ngô Lâm đi trước.

Ba tiếng sau Diệp Phàm đã thay đổi diện mạo tiến lên núi Xương Bối.

Bên ngoài đã có giới tuyến cảnh sát. Toàn bộ đều đã được trang bị vũ khí, luôn luôn sẵn sàng, bao vây toàn bộ núi Xương Bối.

Ngay cả rốc két hạng nặng cũng được trang bị trên núi để đề phòng những trường hợp bât thường.

Quân đội Việt Châu cũng cho thêm một đội quân bao vây ngoài cảnh giới, xe của Diệp Phàm vừa đến vòng ngoài đã bị chặn lại.

Nhưng một thiếu tá nhanh chóng đến trước xe Diệp Phàm, mặc quân phục thiếu tướng là Đới Thành đến, thiếu tá kia nhanh chóng hành lễ, Đới Thành nói:

- Không phải kiểm tra người này, cứ thế vào thôi.

Thiếu tá kia khẩn trương cúi chào rồi ra hiệu với cấp dưới.

- Thủ trưởng, đây là ai, sao mà hoành tráng thế, lại không phải kiểm tra. Lần trước tư lệnh quân khu đến cũng phải kiểm tra mà.

Một vị thượng úy nhìn chiếc xe rồi nói nhỏ với thiếu tá kia.

- Ông ấy từ đâu tới, cậu đừng có nhiều lời, đó là kỷ luật đó. Không thấy sao thiếu tướng đã nói rồi thi, anh nghĩ xem, người này là thủ trưởng cấp bậc nào?

Thiếu tá chỉ tay về phía thủ đô, người kia liền im ngay, không dám nói gì nữa.

Chiếc xe đến thẳng chiếc lều dã chiến đã được dựng sẵn.

- Cúi chào.

Tổ trưởng tổ nghiên cứu khoa họa Ngô Quang Bảo khàn khàn giọng hô, chỉ huy toàn bộ các đồng chí lập tức đứng dậy hành lễ.

- Xin chào thủ trưởng.

Toàn bộ đồng chí đều chào Diệp Phàm.

- Các đồng chí vất vả rồi.

Diệp Phàm xua tay, nói:

- Ngồi cả đi, mau nói tình hình các anh tiến triển đến đâu rồi, tôi rất bận phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.

Toàn là âm thanh các đồng chí ngồi lại. Không lâu sau Vương Nhân Bàng đã có mặt. Tuy anh ta cũng đã dùng thuốc nước để thay đổi diện mạo nhưng mắt ưng của Diệp Phàm vẫn có thể nhận ra được.

- Thủ trưởng, chúng tôi đã mở được hai đường rồi. Đã dùng cả đàn bà và hai chiếc chìa khóa điêu khắc kia để mở ra.

Nhưng cửa thứ ba không mở được, chúng tôi cũng đã dùng hung phòng của phụ nữ nhưng không hề tìm ra chỗ nào giống để có thể mở ra được.

Ấn cả cửa phòng này lên trên cũng không được. chúng tôi cũng đã dùng thiết bị, nhưng bên trong rất chặt không mở ra được.

Dùng tia px để quan sát thì thấy bên trong cực kỳ phức tạp, không hề thấy nhưng sóng phản xạ. Bởi vì vừa mới chiếu vào đã thấy những vệt sáng hỗn loạn rồi.

Có thể trong cửa hay trên cửa có gì đó có thể làm nhiễu quang phổ này, chỉ là chúng tôi không thể tìm thấy được nguyên nhân quấy nhiễu đó.

Mà chúng tôi cũng đã thử những cách khác, ví dụ như dùng tia tử ngoại, tia hồng ngoại nhưng tất cả đều bị nhiễu không thành hình gì cả.

Đây chính là hình quang phổ mà chúng tôi chụp được.

Ngô Quang Bảo vừa nói vừa mở ra màn hình chiếu, Diệp Phàm thấy, những quang phổ đó đúng là nhiễu không nhìn ra gì được.

Người xem đều đã hoa mắt, nếu như là người thường thì nhìn vài giây sẽ bị hôn mê. Mặc dù Đới Thành là cao thủ bát đẳng mà cũng chỉ có thể nhìn mấy giây mà mắt đã đau nhức rồi.

Diệp Phàm dùng mắt ưng, dùng hết 80% lực khó khăn lắm mới chống lại được hỗn loạn này.

- Thật quá kỳ lạ thưa thủ trưởng, sóng quang phổ này là chúng tôi dùng máy ảnh 3d mới nhất chụp lại. Theo lý mà nói nếu như hiện trường có sóng hỗn loạn này thì mới làm choáng mắt. Nhưng chúng tôi chụp lại đã khiến chói mắt. Cái này đúng là đặc biệt, trên đời này cho đến hôm nay cũng chưa phát hiện ra sóng nào rối như thế này. Thậm chí ngay cả chụp lại cũng khiến cho con ngươi phải loạn lên.

Ngô Quang Bảo nói.

- Đúng là thần kỳ, ngay cả tôi cũng không thể chịu được. Vừa nhìn đã đau mắt rồi, cứ như có gì đó chui vào mắt.

Tôi nghĩ đây là một ánh sáng đặc biệt, mặc dù đã chụp được nó nhưng vẫn rất chói mắt.

Nếu như nhìn lâu chắc chắn sẽ bị thương mắt. Đây chính là địa điểm bí mật của Quan Đông Quân.

Làm sao mà trước khi giải phóng họ lại có thể chế tạo ra loại ánh sáng mà đến giờ chúng ta không thể nào tìm ra được?

Ánh sáng này quá lớn. Kỹ thuật này đúng là quá hiện đại, có thể còn hơn cả mấy chục năm so với giờ. Chẳng lẽ chúng ta đã đoán sai sao, nơi này chắc không phải là cứ điểm của Quan Đông Quân.

Đới Thành nói.

- Ngu Nhạc Tú.

Cái này cũng không thể chắc được, chúng ta có bao nhiêu bí mật mà người khác không hiểu, nhưng cũng không thể đảm bảo là người khác có bí mật mà chúng ta không hiểu. Trên đời này có quá nhiều loại ánh sáng. Có thể người trong Quan Đông Quân đã nghiên cứu ra bí mật về ánh sáng này nhưng không để lộ ra ngoài. Trước khi mọi chuyện chưa được làm rõ thì cái gì cũng đều có thể xảy ra.

Ngô Quang Bảo thể hiện không đồng ý nói.

- Ồ, như thế cũng có lý, không thể loại trừ khả năng Quan Đông Quân không nghiên cứu ra. Khi đó đúng là cơ quan nghiên cứu của họ đúng là lợi hại.

Giống như bộ đội tế khuẩn 731. Những vi khuẩn mà họ chế tạo ra đến bây giờ có thể hại người, nguy hiểm rất lớn.

Diệp Phàm nói, khua tay, nói:

- Chúng ta đi ăn cơm đã, nghỉ một chút rồi đến đó xem sao.

Đới Thành cũng gật đầu, không lâu sau ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong Diệp Phàm nghỉ hai tiếng. Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, xe cũng đã bắt đầu xuất phát. Bởi vì đến một đường nhỏ rồi đến thẳng nơi bí mật đó.

Đến trước cửa động phát hiện ra bảo vệ đúng là nghiêm ngặt, vệ sĩ lại là hạng thượng tá, là bộ đội báo săn ra liền.

Trần Quân cung kính chào Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng bắt tay anh ta, mấy người đi vào trong động.

- Bên ngoài động không có gì là kỳ lạ, cũng chẳng khác gì động thông thường.

Diệp Phàm nhìn nói.

- Vâng, bên trong thực ra cũng không có gì kỳ lạ.Nhưng động không dùng xi măng chống đõ. Mà là tự nhiên như thế. Nhưng chúng tôi cũng đã đo rồi, độ cứng của đá trong động rất cao. Hoàn toàn có thể chống đỡ được động này, không hề phải lo lắng về việc sụp đổ xuống.

Ngô Quang Bảo nói.

- Mở được hai cánh cửa ra rồi, cũng không phát hiện ra gì kỳ lạ.

Diệp Phàm hỏi.

- Cửa là cửa sắt, chắc là Quan Đông Quân đóng lại, tấm thép tuy là rỉ sét loang lổ, nhưng dày đến một mét.

Mà chỗ để cắm chìa khóa vào đúng là kỳ lạ, nó không nằm trên cánh cửa mà lại nằm ở phía dưới.

Chỉ riêng để tìm ra chỗ mở cửa chúng tôi cũng đã mất mười mấy ngày rồi, tôi không thể không phục, đúng là trong Quan Đông Quân có cao thủ quá giỏi.

Ngô Quang Bảo nói.

Là tổ trưởng tổ nghiên cứu, cơ quan nào cũng đã thấy rồi, thậm chí ngay cả ông ta cũng đã phải cảm thán chứng tỏ cánh cửa này đúng là khiến cho người ta phải cảm phục.

Đến trước một cánh của Diệp Phàm hạ lệnh dừng lại.

Dùng mắt ưng nhìn, Diệp Phàm cũng không thể không phục người của Quan Đông Quân. Cánh cửa này tuy không là inox nhưng lâu rồi, nên hiện giờ cũng là rỉ sét loang lổ hết rồi. Đúng là bị ô xy hóa mà thành.

Cuối cùng cũng đến cánh cửa thứ ba.
Bình Luận (0)
Comment