Quan Thuật

Chương 2931

- Xem ra Tập đoàn Hoành Không chúng tôi đã được Chủ tịch Đổng chú ý. Chuyện gì cũng đừng nghĩ giấu. Diệp Phàm cười nói, sau đó cố ý dừng lại trên ngực Đổng Oanh Oanh vốn là muốn đùa cô một chút.

Không thể tưởng tượng được Đổng Oanh Oanh cũng cố để lộ ngực, hai tay rõ ràng còn cố ý ôm lấy, nhìn như Tây Thi. Lập tức ánh mắt Diệp Phàm đăm đăm, trong lòng tự nhủ, mẹ nó, thế này còn để tôi ngâm hay không, tuy nhiên ánh mắt của hắn nhanh chóng rút về.

Ha ha ha

Cô gái giống như gà đẻ trứng vậy, cười đến rạng rỡ.

- Tổng giám đốc Diệp, đối phó với người háo sắc chính là để hắn muốn ngừng mà không được. Đổng Oanh Oanh xinh đẹp cười nói.

- Cách này rất cao minh. Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn, cười nói: - Tuy nhiên, Chủ tịch Đổng nói cho việc để chúng tôi làm, sao không nói tiếp?

- Gần đây chúng tôi xây dựng một chung cư ở Thiên Vân. Bên kia không phải giải phóng mặt bằng sao? Chúng tôi chuẩn bị làm.

Có lẽ thuộc phạm vi nhà ở xã hội. Chính quyền trợ cấp tám phần, còn lại người dân bỏ ra hai phần. Tổng cộng có hơn năm trăm căn phòng, đương nhiên, diện tích của những phòng này cũng không quá lớn, từ 60 đến 108 m2.

Yêu cầu cũng không quá cao, cũng không có bao nhiêu khiêu chiến. Cao nhất là tầng trệt. Đổng Oanh Oanh nói.

- Cô nói là đem công trình này cho công ty xây dựng Thiên Mã chúng tôi? Diệp Phàm quan tâm.

Công trình này thật đúng là phù hợp với công ty xây dựng Thiên Mã, yêu cầu chất lượng không cao, công ty xây dựng Thiên Mã hoàn toàn có thể làm được, coi như là thử một công ty mới thành lập. Chuẩn bị cho những công trình lớn hơn.

- Tôi có ý như vậy, tuy nhiên, phải xem biểu hiện của Tổng Giám đốc Diệp. Đổng Oanh Oanh đương nhiên nói vậy, nhìn Diệp Phàm một cái lại rất quyến rũ.

- Cô Đổng muốn Diệp Phàm tôi biểu hiện thế nào? Diệp Phàm hỏi, cố ý nhìn lướt qua người Đổng Oanh Oanh không có ý tốt.

- Xưởng đóng tàu nhượng lại cho chúng tôi cổ phần khống chế. Đổng Oanh Oanh nhắc lại chuyện cũ.

- Việc này cũng không cần nói, không có bàn bạc. Diệp Phàm khoát tay áo cầm lấy trà lên uống một ngụm.

- Vậy không nói, tuy nhiên, khu du lịch ở bãi Yến Nguyệt chúng tôi nắm 40% cổ phần.

Đổng Oanh Oanh nói.

- Ha ha, ban đầu không phải cô không đầu tư sao? Diệp Phàm cố ý hỏi.

- Trước khác nay khác, Chủ tịch tỉnh Uông cũng đã lên tiếng, chứng tỏ khu thương mại Hoành Đô là cung đã giương tên. Tôi không gia nhập, chỉ sợ là đã quá muộn. Đổng Oanh Oanh cười nói.

- Việc này chỉ sợ có chút khó khăn rồi. Bởi vì công ty Đường Thành đã đồng ý đầu tư ba trăm triệu, hợp đồng đã ký rồi.

Bọn họ giữ 40% cổ phần, chúng tôi lấy đất đầu tư nắm cổ phần khống chế 60%. Hơn nữa, cô vẫn đang chú ý nên biết chúng tôi đã tiến hành giai đoạn khảo sát lập quy hoạch.

Ngoài ra, đồng thời chúng tôi đã tiến hành giải phóng mặt bằng. Diệp Phàm nói, - Tuy nhiên, nếu cô đồng ý đầu tư, muốn chiếm 40% cổ phần các cô đầu tư nhiều hay ít?

- Ba trăm triệu. Đổng Oanh Oanh nói.

- Ba trăm triệu đã muốn nắm cổ phần khống chế, đó là không thể. Ban đầu chúng tôi và công ty Đường Thanh tính như vậy vì khoản đầu tư không lớn.

Nhưng các cô tham gia tổng đầu tư sẽ gia tăng, cô muốn giữ cổ phần lớn như vậy, làm sao có thể?

Mảnh đất của chúng tôi ít nhất giá trị năm sáu trăm triệu. Chúng tôi đầu tư năm sáu trăm triệu ngược lại cùng công ty Đường Thành mới giữ 60% cổ phần?

Cô thử nghĩ xem, chúng tôi sẽ đồng ý sao? Diệp Phàm cười nói, nhìn Đổng Oanh Oanh một cái nói - Trừ phi cô có thể đầu tư bảy trăm triệu thì chúng tôi có thể suy xét một chút.

- Khu đất của các anh nhiều nhất có thể giá trị năm trăm triệu. Bởi vì các anh đã quy hoạch thành ba khu để bán đấu giá. Mà chúng tôi lại đầu tư bảy trăm triệu, hợp lại chính là mười năm triệu. Chúng tôi mới chiếm 40% cổ phần, anh muốn Đổng Oanh Oanh tôi kinh doanh như thế nào đây?

Đổng Oanh Oanh châm chọc nói.

- Nếu Chủ tịch Đổng có thành ý, vậy chúng tôi không chia ba phần đất mà quy hoạch toàn bộ. Chúng tôi lấy tám trăm triệu để đầu tư cổ phần, các cô bỏ bốn trăm triệu, Đường Thành bỏ ba trăm triệu chúng ta tiến hành phân chia cổ phần là được. Diệp Phàm nói - Tuy nhiên, trong chuyện này có phải đồng ý một điều kiện của tôi.

- Anh nói đi. Đổng Oanh Oanh nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Chúng tôi muốn dùng đất góp vốn để đi vay, ít nhất, tập đoàn Hoành Không chúng tôi phải lấy ba trăm triệu cho việc xây dựng tập đoàn.

Đa số đều đầu tư vào xưởng đóng tàu. Nếu không, tàu của nhà máy chúng ta không thể ra biển.

Đương nhiên, lãi vay nhà máy đóng tàu chúng tôi sẽ chịu. Chỉ là mượn khu đất dùng thôi. Diệp Phàm nói.

- Anh thật đúng là tính giỏi, góp vốn rồi anh lại mang đi vay tiền. Đến lúc đó nếu xưởng đóng tàu bên kia thua lỗ, không có tiền, thì tiền vay kia không phải lúc đó do chúng tôi ứng phó sao? Anh nghĩ Đổng Oanh Oanh tôi sẽ ngu ngốc như vậy sao? Đổng Oanh Oanh cười lạnh.

- Chúng ta có thể ký kết thỏa thuận. Khoản tiền này là Độ giả sơn trang cho vay lại, sau này cho tập đoàn Hoành Không vay. Nếu xưởng đóng tàu làm ăn hiệu quả, khoản tiền này đương nhiên chính là tập đoàn Hoành Không thanh toán. Tuy nhiên, xưởng đóng tàu cô cũng chiếm cổ phần lớn. Tôi tin cô và tôi hợp lực, mới có thể khiến xưởng đóng tàu phát triển, căn bản không thể xảy ra việc này. Diệp Phàm nói.

- Trời có mưa nắng thất thường, chuyện gì cũng không thể chắc chắn. Việc mạo hiểm này chúng tôi không đảm đương nổi, hơn nữa, tập đoàn Hoành Không của các anh hiện giờ cũng gần giống, gần thành, gần bằng Cái bang rồi. Lo thân chưa xong còn có khả năng trả nợ sao? Tổng giám đốc Diệp đừng nghĩ tôi ngốc. Đổng Oanh Oanh châm chọc.

- Cô luôn châm chọc tôi. Diệp Phàm ra vẻ nổi giận, đột nhiên ra tay trên bầu ngực rất tròn của Đổng Oanh Oanh kia một chút.

- Anh đồ lưu manh. Đổng Oanh Oanh đỏ mặt, lập tức mắng, nhưng cũng không dịch người ra.

- Cô biết tôi chính là người như thế, sao thế, nếu không thì lập tức về. Diệp Phàm châm chọc.

- Hừ, anh có bản lĩnh thì làm thử xem. Đổng Oanh Oanh nói.

- Cô nghĩ tôi và cô tôi không dám có phải không? Diệp Phàm giơ tay ra nắm, nắm trọn phía bên kia. Đổng Oanh Oanh không nói lời nào lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Tuy nhiên, mặt cũng đỏ bừng.

Mắt thấy tay của hắn vuốt xuống dưới bầu ngực.

Ôi

Hắn thở dài, cuối cùng đành phải thu tay về.

Thật lâu sau hai người không nói gì, yên lặng uống trà.

- Sao cô lại cố chấp như vậy? Diệp Phàm thở dài.

- Tôi không cố chấp thì tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô đã phá sản từ lâu, Đổng Oanh Oanh nói.

- Thôi vậy, coi như là cô cho tôi mượn hai trăm triệu thì thế nào. Tôi nói khoản đi vay kia, chúng ta có thể vay nhiều một chút, còn dư thì đầu tư vào khu du lịch. Diệp Phàm nói giọng ôn hòa.

- Anh nói thế còn được. Đổng Oanh Oanh gật đầu.

- Được, để tôi xoa cho cô một chút thuốc, đảm bảo cô vừa lòng. Diệp Phàm nói xong lên bờ lấy hậu cung hoàn.

- Đây là cái gì? Đổng Oanh Oanh cũng khá hứng thú nhìn chằm chằm chai thuốc kia.

- Phụ nữ đều thích, tôi từng cho hai phu nhân của Chủ tịch tỉnh dùng qua. Nếu cô không muốn dùng thì thôi.

Diệp Phàm giơ viên thuốc trong tay lên.

- Tôi đồng ý. Đổng Oanh Oanh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu.

Tất nhiên, Diệp Phàm là quang minh chính đại, làm người massage. Khuôn mặt của Công ty tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô trở thành khách hàng trong tay Diệp Phàm.

Một giờ qua đi, Đổng Oanh Oanh ngắm kỹ khuôn mặt mình trước gương.

- Thực sự đẹp hơn một chút, thật sự có hiệu quả. Tôi có thể cảm giác mềm mịn và đầy sức sống. Đổng Oanh Oanh có chút không dám tin, sờ hai má mình một chút sau đó nhìn Diệp Phàm chằm chằm khẽ giơ tay nói

- Còn có mấy viên, lấy ra nữa đi.

- không có, thuốc này không dễ tìm, là một cao nhân chế bằng Đông y. Dù cô có nhiều tiền cũng không mua được, xem như tôi vừa rồi nhận lỗi với cô đi. Diệp Phàm cười nói.

- Được! Được! lấy thêm một viên, tôi giao dự án chung cư bên Thiên Vân cho công ty xây dựng Thiên Mã các anh. Đổng Oanh Oanh không muốn thu tay.

- Tạm thời thật không có rồi, lần sau gặp vị tiền bối đó tôi phải hỏi ông ta. Trong vòng nửa năm, tuyệt đối chuẩn bị cho cô ba viên thì thế nào? Diệp Phàm nói.

- Anh nói phải nhớ lấy. Đổng Oanh Oanh vẫn không chịu buông tha.

- Chuyện xây dựng chung cư như thế nào? Diệp Phàm cười khan một tiếng.

- Anh hôn tôi một chút sẽ cho các anh làm. Đổng Oanh Oanh như cười như không nhìn Diệp Phàm một cái.

- Việc này có vẻ như kinh doanh nhan sắc rồi. Diệp Phàm cười nói.

- Là tôi cho, anh được lời lớn. Đổng Oanh Oanh hai má đỏ bừng.

- Ôi, thôi vậy, tôi đi đây. Cô cho thì cho không cho thì thôi. Bảo một người đàn ông như tôi bán đứng nhan sắc việc này không phải là tính cách của Diệp Phàm tôi. Diệp Phàm nói xong, không dừng lại mà đi nhanh.

- Đồ chết tiệt! Lưu manh! Đổng Oanh Oanh đập chân nhìn bóng Diệp Phàm đi xa miệng ấp úng nói - Anh rốt cuộc là người như thế nào? Có khi đắm đuối, có khi giống hào kiện, nhìn không thấu

Bố thà làm người háo sắc không muốn làm hào kiệt. Diệp Phàm mở đôi mắt ứng đương nhiên nghe được những lời này hừ nói. Tuy nhiên, Đổng Oanh Oanh khó chơi cũng làm cho Diệp Phàm tương đối buồn rầu.

Người con gái này thật là có tật xấu, trong chốc lát muốn như vậy. Làm Diệp Phàm không đoán ra suy nghĩ của cô.

Hắn trở lại chỗ Lạc Tuyết, nó ra yêu cầu của Đổng Oanh Oanh.

- Tôi thấy cô phải muốn gia tăng cổ phần. Lạc Tuyết Phiêu Mai hừ lạnh nói.

- không thêm cổ phần thì là cái gì? Diệp Phàm cố ý giả ngu.

- Anh cũng nói dối em. Lạc Tuyết Phiêu Mai vừa bế con vừa nhìn Diệp Phàm.

- Được rồi, Diệp Thiên, để cha bế một cái. Diệp Phàm giơ tay.

- Đừng đụng vào con gái em. Lạc Tuyết xoay người không cho Diệp Phàm đụng vào.

- Nhưng cũng là con gái anh. Diệp Phàm kêu lên.

- Muốn sinh thì anh cùng hô ly tinh kia sinh đi. Lạc Tuyết hừ nói.

Hồ ly tinh, Diệp Phàm thiếu chút nữa cười ra tiếng, hắn vẻ mặt cay đắng nói - Em đừng nghi ngờ lung tung, anh và cô ta thực sự chỉ là hợp tác làm ăn. Em đấy, chẳng lẽ không cho anh làm ăn với các cô gái sao?
Bình Luận (0)
Comment