Quan Thuật

Chương 3071

- Viên thuốc quý của tôi vào trong miệng của cô liệu có thành thuốc cho chó không vậy? Cô định tính làm đồ ăn hả, giá cải trắng cũng không được, chỉ có thể coi là giá các loại rau. Hơn nữa, cô cũng nói rồi, võ công của ông điên ấy rất kinh ngạc. Nhưng chưa chắc ông ấy lợi hại hơn tôi. Chúng ta đi lấy bảo bối của ông ấy, ông ấy không băm vằm tôi ra à.

Diệp Phàm nói:

- Đấy là việc của anh, là anh muốn chúng tôi đầu tư. Hơn nữa, giá cả cũng rất cao.

Cô tính xem, 10 triệu đô la cho tư nhân vay lợi nhuận mỗi năm là bao nhiêu. Chỉ cần một tháng cũng đã mua được một viên thuốc cứu tính mạng của cô đấy.

Anh còn ngại giá thấp, rất cao rồi đấy. Đó là vì sự nhân từ của bản cô nương đây, một khi có tiền đầu tư, sự vươn lên của tập đoàn Hoành Không các anh có không phải là giấc mơ nữa rồi.

Đến lúc đó, tập đoàn Hoành Không phát triển, anh cũng sẽ thăng chức thôi. thăng quan rồi, Diệp Phàm anh chẳng phải rất nở mày nở mặt hay sao.

Đương nhiên, tất cả mọi việc đều rất mạo hiểm. Về phần có bị ông điên ấy giết hay không, vậy phải nghĩ một kế sách vẹn toàn mới được.

Việc này, con đường thăng quan của anh rất mạo hiểm.

Mộc Nguyệt Nhi nói, nói rất rõ ràng đạo lý này.

Diệp Phàm thiếu chút nữa bị nghẹn, trừng mắt liếc nhìn Mộc Nguyệt Nhi một cái, đột nhiên cười:

- Hai mươi viên thuốc sẽ nhận được 8 trăm triệu đô la, không được tăng giá. Chúng tôi có thể tìm ông chủ đầu tư khác. Nhưng, tính mạng chỉ có một lần.

- Nam nhân sao lại giống đàn bà như vậy, thương lượng tốt có thể còn thay đổi mà. Vừa mới gặp nguy hiểm anh đã chùn bước, tôi khinh thường anh.

Mộc Nguyệt Nhi đoán chừng là dùng phương pháp khích tướng rồi.

- Ha ha, đó là chuyện của con người, cũng không có cách gì với cô. Có thành hay không cô nói xem.

Diệp Phàm chủ động cầm tay, lấy ra một điếu thuốc hút, hắn vểnh mặt lên vắt chéo chân, thật sự rất thảnh thơi.

Lúc này đến lượt Mộc Nguyệt Nhi đột nhiên hung hăng, cuối cùng cắn răng một cái, nói:

- 20 viên thì 20 viên, chúng ta phải đi ngay bây giờ. Tranh thủ sáng ngày mai đến núi Yến Giác. Nhưng, 20 viên thuốc này có đủ làm tăng sức lực của ông nội hay không, nói thật với tôi đi.

- Cô nghĩ rằng tôi và cô sẽ lấy được lợi ích hay sao? Đầu tiên, cơ thể tính mạng của ông Vân mới là quan trọng nhất.

Đủ 20 viên, hai tháng một viên, có thể dùng được gần 4 năm. Đoán chừng, nói thật một câu, ông Vân còn có thể sống đến năm thứ 5, điều đó là phúc phận của ông ấy.

Thời gian trước đã là giai đoạn phản ánh sự hồi quang rồi. May mắn cô đã đến cứu tính mạng của ông ấy lần thứ hai.

Cho nên, nguyên liệu còn không được. thông thường cô cháu gái là cô quan tâm đến ông ấy mới là điều quan trọng.

Dược liệu cũng chỉ có tác dụng trợ giúp, cô không thể thay đổi tương lai.

Sắc mặt Diệp Phàm là nói thật, thật sự rất chân thành.

- Nếu như nói anh không thành công, vậy câu nói này tôi tuyệt đối không tin. Người làm quan nói một kiểu làm lại một kiểu khác.

Nghe vài câu nói thật từ chính miệng bọn họ, nhưng, anh có ân tình với ông của tôi. Điều này tôi tin.

Tạm thời định thời gian như vậy, 20 viên thì 20 viên, hãy làm cho tôi tin anh thêm một lần nữa.

Mộc Nguyệt Nhi nói:

Núi Chung Nam ở trong núi Tần Lĩnh, cũng có thể gọi là núi Thái Ất, núi Trung Nam, núi Chu Nam. Gọi tắt là núi Nam, là một phần của núi Tần Lĩnh, phong cảnh nơi này trùng trùng điệp, cỏ mọc xanh tốt, cảnh sắc nên thơ, có cảnh ‘Thần tiên’, ‘được khen là ‘Thiên hạ đệ nhất phúc’ và ‘ Động bồng lai’.

Mà thực ra là đỉnh cao trong nội thành Trường An, cao 2604 mét so với mặt biển, có câu đối: “ Phúc như Đông Hải Thọ tựa Nam sơn, trường thọ hơn cả núi Nam” chính là nói đến núi này.

Núi Chung Nam ở trên đỉnh Thái Bạch có rất nhiều dược liệu, có loại thuốc tên ‘cây thuốc Vương quốc’ từ xưa đến nay đều truyền xướng là núi Thái Ất, lời bài hát là ‘bảo bối có ở khắp mọi nơi, bị bệnh không cần lo, lên núi cắt cây này về’. núi Thái Ất tự nhiên như thế đấy.

Diệp Phàm cùng với Xa Thiên, Ngưu Bá và Mộc Nguyệt Nhi đi đên những nơi ít người sinh sống, không có người sống ở rất nhiều nơi trên núi Tần Lĩnh.

Lúc mới bắt đầu còn nhìn thấy thưa thớt vài thôn trang, sau đó đi lên phía trên thì không nhìn thấy nữa rồi.

Mộc Nguyệt Nhi đã đi đến đây nhiều lần rồi. Hơn nữa, võ công của bốn người cũng không tồi, hành tẩu như thế này cũng phải so với thần hành thái bảo.

Đến một nơi phong cảnh rất đẹp, Diệp Phàm yêu cầu dừng lại nghỉ ngơi một chút. Nhân cơ hội này ngắm một chút cảnh đẹp của núi Tần Lĩnh.

Đối với Mộc Nguyệt Nhi mà nói thì cô ấy mệt rồi, cho nên vẫn thúc giục Diệp Phàm đi tiếp.

Nhưng Ngưu Bá thật ra cũng vô tâm, đi cũng được mà dừng lại cũng được. Đối với người này tất cả cảnh vật ở đây đều rất kỳ lạ. Sờ sờ những tảng đá ở đây cảm thấy rất thích thú.

Tình cờ bắt được một con thỏ hoang lúc nghỉ ngơi nướng ăn.

Nhưng, lần thứ hai đốt củi nướng thỏ thì gặp kiểm rừng Võ Tinh trên núi. Nhưng, Diệp Phàm lại lấy giấy chứng nhận sáng chói ra, chuyện gì cũng dễ giải quyết. Võ Tinh còn yêu cầu Diệp Phàm lấy ra vài dụng cụ, nhưng, bị Diệp Phàm từ chối.

Cuối cùng, Võ Tinh còn dạy Diệp Phàm đốt và nướng như thế nào. Đương nhiên, bốn người Diệp Phàm thật sự tìm đúng chỗ nướng, thật sự không phải lo lắng làm cháy rừng, cháy cái gì chứ.

- Nghe nói bên núi Tần Lĩnh này thường xuyên gặp những cao thủ, nhưng, đi từ nãy đến giờ, chúng ta không thấy những người này.

Diệp Phàm hỏi:

- Sao anh có thể nhìn thấy bọn họ được, đám người bọn họ chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ. Hơn nữa, cảm thấy bọn họ phản ứng rất nhạy bén.

Chỉ gặp ngọn cỏ bị gió thổi lay, bọn họ đã sớm ẩn nấp rồi. Chúng ta có khi rất khó gặp được bọn họ.

Võ thượng úy có râu quai nón nói, anh ta liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Thủ trưởng, đi đứng ở nơi này phải thật cẩn thận.

Giống như bọn họ đều bỏ mạng đồ đệ, trên người bọn họ mang rất nhiều súng, hơn nữa, về mặt phục kích tấn công thì vô cùng phong phú.

- Các anh đi đến chỗ nào, nếu không tôi phái bốn người dẫn đường thì thế nào? Sự lợi hại của bọn họ thì những người kia không dám tấn công chính diện đâu.

- Ha ha, không cần, chúng ta có thể tự bảo vệ bản thân được.

Diệp Phàm từ chối.

- Như vậy cũng không được, nơi này thật sự rất nguy hiểm. Hơn nữa, chúng tôi đều là bộ đội bảo vệ nơi này, nếu thủ trưởng có việc gì, trách nhiệm của chúng tôi có thể rất to.

Thượng úy rất nhiệt tình.

- Người anh em thỏ à, ngươi chạy được một vòng rồi đấy.

Lúc này tiếng của Ngưu Bá vang lên, mọi người đều nhìn lại, nhìn thấy cả chuỗi thỏ bị xâu lại, một con thỏ hoang đang giãy dụa, nhưng, dường như tay của Ngưu Bá có sức hấp dẫn, chắc chắn vẫn bị Ngưu Bá bắt lại.

Thượng úy vừa nhìn thấy, sắc mặt liền thay đổi.

Về phần mấy binh sĩ của anh ấy, tất cả đều trợn mắt lên, xoay người, giống như thần nhân nhìn Ngưu Bá.

- Nhìn cái gì, tôi chỉ là bảo vệ kém cỏi nhất của thủ trưởng thôi.

Ngưu Bá cười ra vẻ ngốc.

Nhóm binh sĩ kia vừa nghe thấy, lại nghiêm trang cung kính. Bảo vệ kém cỏi nhất lại lợi hại như thế. Hai người bảo vệ một nam một nữ kia chẳng phải còn cao tay hơn sao.

Trong lòng thượng úy bình thường trở lại, biết có cao thủ như thế này bảo vệ thủ trưởng, còn dùng mình làm bảo vệ làm cái quái gì chứ.

Nhưng Diệp Phàm lại thầm khen Ngưu Bá thông minh, đoán chừng anh ta cũng thấy thượng úy rất nhiệt tình cho nên mới nói như vậy. Quả nhiên hiệu quả, ngay tức khắc khiến cho đồng chí thượng úy ngậm miệng lại ngay.

Một lát sau, một binh sĩ nói:

- Thượng úy Trương, không phải hôm qua anh còn chưa nói xong chuyện nhìn thấy ảo ảnh ở sa mạc, bây giờ dù sao cũng là giờ nghỉ rồi, xuống dưới kia nói nghe một chút. Đừng làm tụt cảm xúc của chúng tôi, nếu không, tối ngủ sẽ không ngon đâu.

- Hôm qua nói đến đâu rồi?

Thượng úy Trương cười nói:

- Không phải là nói đến có một cái cánh cửa mở ra ở trên trời, trên cửa có rất nhiều sao, giống như kim cương sáng chói ở trên trời vậy.

Người binh sĩ nói tiếp:

Diệp Phàm vừa nghe thấy nhất thời sửng sốt. Chú ý, bởi vì hắn muốn đến hoang đảo để chứng kiến cảnh xuất hiện của pho tượng phật thần bí cuối cùng.

Nhưng, trong tiềm thức của Diệp Phàm cho rằng đó chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, hiện tượng ảo ảnh ở sa mạc có rất nhiều.

- Ha ha, việc này, cánh cửa ở trên không trung, trên cánh cửa giống như có khắc cái gì ấy, nhưng mà không nhìn rõ lắm. Hôm nay dừng ở đây thôi, muốn nghe chuyện như thế nào, lần sau tôi sẽ nói rõ hơn.

Trương thượng úy cười nói:

- Đến đây thôi, Liên Trường, anh cũng phải đi ăn, nói xong câu này, không được không được, tất cả chúng tôi yêu cầu anh phải nói ngay bây giờ. Hay là nói hết luôn cho xong.

Binh sĩ lúc trước ồn ào nói:

- Được được, chắc chắn sẽ nói hết.

- Nhất định rồi, không thì chúng tôi sẽ treo cổ.

- Nếu như Đại đội trưởng không quay về bảo chúng tôi quay về nói cho chị dâu, nói anh ta trêu hoa ghẹo nguyệt ở trong thôn.

- Nhưng, những người anh em, bỏ qua cho anh Trương đi. Đại đội trưởng Trương nhanh chóng xin khoan dung, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, chạy nhanh nói:

- Trước mặt thủ trưởng đừng có nói linh tinh, nhưng, tôi cũng nói thật với các anh, tôi cũng đã nhìn thấy điều đó rồi. Anh bảo tôi trực tiếp đi nói nhưng nói cũng không xong. Cho nên lần tới sẽ mời mọi người đi ăn uống.

- Lừa người, không thể được, cánh cửa kia chắc chắn mở rồi, bên trong có vàng bạc châu báu hay không, liệu có người đẹp ở trong đấy hay không. Có phải đại đội trưởng luyến tiếc cô ấy nên mới không nói cho chúng ta biết có phải không.

Một trung úy cười khan một tiếng.

- Trời có thể làm chứng, tôi lấy Đảng ra bảo đảm!

- Nhìn thấy Đại đội trưởng xin thề, tất cả mọi người đều tha cho anh ta.

Đoàn người chào Đại đội trưởng, bốn người Diệp Phàm tiếp tục đi tiếp.

Cuối cùng cũng tới núi Yến Sừng.

Núi Yến Giác chính là ở cuối núi Chung Nam, nơi này rất hẻo lánh, quanh đây hai ba mươi km cũng không có ai ở, đập vào mắt mọi người chính là cây cỏ cây cối, nhưng thảm thực vật thật ra lại rất tươi tốt, ngẩng cao đầu cũng không thấy mặt trời đâu cả.

Nhưng, lúc Mộc Nguyệt Nhi dừng lại không đi tiếp nữa, ba người Diệp Phàm trợn trừng mắt lên nhìn.

Bởi vì nơi mà Mộc Nguyệt Nhi dừng lại là một bãi tha ma. Có vài ngôi mộ xây lung tung ở trong này, rất nhiều phần mộ đã bị người ta đào lên rồi. Mà sương cốt trắng xóa lại rơi lung tung bên ngoài, mùi trong một chiếc quan tài khiến cho người ta thực sự cảm thấy không thoải mái.

Mà phần mộ này được đặt xiêu vẹo, đoán chừng tất cả mọi nơi đều có.

- Mộc Nguyệt Nhi, nơi này có phải là nơi mà ông điên ấy ở không?

Diệp Phàm hỏi:

- Ông ấy mặc dù bị điên, nhưng chắc chắn là một cao nhân, không chắc là ông ấy có giả điên hay không, sao có thể ngủ ở một nơi hỗn loạn như thế này được?

Ngưu Bá lầm bầm nói:

Xa Thiên cũng có ánh mắt như thế.

- Các anh nghĩ sai rồi, đây là chỗ ở của ông ấy.

Mộc Nguyệt Nhi nói một tiếng, ba người Diệp Phàm trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn bãi tha ma bẩn thỉu này.

- Nơi này cũng là nơi ở của con người sao?

Ngưu Bá không nhịn được, anh ta khụt khịt mũi.

- Nơi này đoán chừng trước kia có quá nhiều trận đấu xảy ra, cho nên mới thành như thế này. Hơn nữa lại rất hẻo lánh, chính phủ cũng không quản lí được, cho nên mới thành như thế này. Các anh theo tôi.

Mộc Nguyệt Nhi đi đầu nói, quay sang ba người dặn dò:

- Các anh đi nhẹ nhàng, lần này chúng ta đi trộm đồ, đừng có quang minh chính đại mà làm. Tốt nhất là thần không biết quỷ không hay là tốt.
Bình Luận (0)
Comment