Quan Thuật

Chương 3082

̉ng Trương mời khách.

- Chuẩn bị tốt rồi, tôi coi đây là mục tiêu.

Diệp Phàm đáp dứt khoát, giọng đầy khí phách.

Ninh Chí Hòa cười, gật đầu khen

- Vậy là tốt rồi!

Nói xong Ninh Chí Hòa còn đứng lên, vỗ vai Diệp Phàm cười nói:

- Tôi thích sự mạnh mẽ, không chịu thua của cậu.

Thành tích chỉ cần có sự mạnh mẽ và suy nghĩ thích đáng là có thể làm được việc.

Diệp Phàm, hiện giờ cậu đã có quyết đoàn. Nhưng, về bản lĩnh còn phải rèn luyện mới được.

- Vậy việc này chú Ninh đã quyết định như vậy có phải không?

Diệp Phàm còn ngốc ngếch hỏi một câu.

- Việc này đồng chí Chí Quốc đã ủng hộ tích cực, còn không phải là đã cho cậu câu trả lời thuyết phục sao?

Ninh Chí Hòa cười cười nhìn Diệp Phàm.

- Tôi biết rồi, chỉ là tôi muốn được sự cho phép. Giờ trở về sẽ lập tức tổ chức hội nghị ban lãnh đạo tập đoàn thảo luận triển khai vấn đề này như thế nào.

Việc này được quyết định, chúng ta phải khởi động giai đoạn xây dựng trước. Mà địa khu Giang Hoa đã bắt đầu tiến hành di dời.

Có lẽ việc này bọn họ đã báo cáo cấp trên rồi. Ngày hôm qua đến đây có lẽ là thông báo cho tôi thôi. Nói thì rất hay, bảo là bàn bạc.

Thật ra, việc này tỉnh Điền Nam quyết định không bàn bạc với tôi. Chẳng qua về quy hoạch phải thích ứng với quy hoạch của Hoành Không bọn họ mới có thể có lợi.

Diệp Phàm nói.

- Cậu về đi, cậu có nhiều việc cần làm lắm. Hiện giờ cậu kiêm nhiều chức, tôi cũng lo lắng thay cậu. Tuy nói võ công của cậu cao, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi. Nếu không, tuổi già đến bệnh thì phiền toái.

Ninh Chí Hòa thân thiết vỗ vỗ vai Diệp Phàm.

- Tiểu Diệp, ngồi chút nữa để dì Phí làm cho cậu bát súp để bồi bổ.

Phí Hương Ngọc lúc này đi từ trên tầng xuống cười nói.

- Dì Phí, cháu không có lộc ăn, đã liên hệ với sư trưởng Trương rồi, bổ tối anh ấy làm chủ mời cháu. Cháu phải qua đó mới được.

Diệp Phàm cười nói

- Nếu không dì Phí cứ giữ lại, lần sau cháu sẽ đến đây ăn.

- Sư trưởng Trương, có phải là đồng chí Trương Cường?

Ninh Chí Hòa hỏi.

- Ngoài anh ta thì còn ai?

Diệp Phàm cười nói

- Hay là Bí thư Ninh cũng đến ngồi một chút, Trương Cường chú Ninh cũng biết.

- Việc này sao được, người trẻ các cậu ngồi, lão già tôi này ở đó không thích hợp.

Ninh Chí Hòa khẽ lắc đầu.

Diệp Phàm đương nhiên cũng là thuận miệng hỏi, vấn đề lễ phép thôi, sau đó cáo từ.

Đi ra thì Khương Quân đã lái xe chờ ở cửa.

- Đã sắp xếp tốt chưa?

Diệp Phàm bước lên xe hỏi.

- Sắp xếp tốt lắm, Đường Đô hội quán. Vừa rồi sư trưởng Trương gọi điện thoại đến nói là đến muốn một chút, bảo chúng ta uống trà chờ, cậu ấy trên đường bị lỡ.

Khương Quân cười nổ máy xe.

- Đường Đô hội quán, nghe như là hội sở vậy?

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy, thật ra chính là hội sở. Cấp bậc so với khách sạn cao hơn một chút, là nơi mà nhân vật nổi tiếng hoặc giới thượng lưu của Thiên Vân mới có thể đến. Nghe nói hội viên bạch kim phải chi phí một năm đến một trăm triệu thì mới được.

Khương Quân cười nói.

- Chỗ nuốt vàng thôi.

Diệp Phàm hừ nói.

- Thói đời là như vậy, tuy nói mỗi người đều bình đẳng nhưng thật ra muốn được như thế thì nói dễ hơn làm. Người có tiền không dễ tìm. Đương nhiên phải chúng ta phải có chút mánh lới.

Khương Quân nói.

- Đúng rồi, dự án đường Tinh Huy thế nào rồi?

Diệp Phàm hỏi.

- Có lẽ không lâu vừa muốn sẽ tiến hành đấu thầu.

Khương Quân có chút buồn.

- Ủng hộ chúng ta công trình mấy triệu đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Việc này có chút phiền phức, khắp nơi đều nhìn chằm chằm. Mà Cái lão hổ còn trả giá thảm hại.

Hiện giờ khí thế bên Chung Húc đang lên cao, tìm ra các mối quan hệ để gây áp lực với Bí thư Lam, áp lực của anh ấy cũng là thực.

Hiện giờ đã không là vấn đề nhỏ, đã biến thành cạnh tranh giữa công ty Thiên Mã chúng ta và công ty xây dựng số 1 của tỉnh.

Khương Quân nói.

- Hừ, vậy chờ xem là được.

Diệp Phàm vẻ mặt có chút âm trầm, sau đó hỏi

- Quái, Trương Cường sao có thẻ hội viên của hội sở này?

- Đi mượn.

Khương Quân nói.

- Ha ha, tôi nói rồi. Tính tình người này thối thật sự, có thể lái được hội quán như vậy chắc chắn hậu trường phải vững chắc, không được thì sư trưởng cũng khó nói. Vả lại, quân của Trương Cường còn không có đóng quân ở tỉnh thành, lợi ích của người ta không liên quan đến anh.

Diệp Phàm cười nói, thoải mái lên.

- Anh lo lắng, Trương Cường hư hỏng?

Khương Quân liền hiểu được.

Đúng vậy, người làm cán bộ hấp dẫn xung quanh rất nhiều. Tiền tài, gái đẹp, xe sang biệt thự, chỉ cần có chỗ trống có thể chui, chỉ cần anh có quyền lực sẽ có mọi người nghĩ tất cả các biện pháp để hấp dẫn anh. Hiện giờ đều đã mở rộng từ vật chất đến tinh thần, rất nhiều phương pháp.

Diệp Phàm thở dài.

- Đúng vậy, hàng năm đều có cán bộ mất chức. Đây là sự thật, xã hội hiện đại, hấp dẫn thật sự là rất nhiều.

Khương Quân nói nhìn Diệp Phàm

- Nhưng, xin anh yên tâm.

Người khác thế nào tôi không rõ lắm, nhưng Khương Quân tôi vẫn có thể giữ được mình. Đương nhiên, việc này liên quan đến việc tôi có được tiền thưởng và trợ cấp cao.

Nếu chỉ có chút tiền thưởng ở tổng bộ tập đoàn Hk thì có thể trụ được hay không còn khó nói. Dù sao, muốn cán bộ nghèo khó thật sự là vấn đề khó.

Hai người nói chuyện tào lao không lâu đến hội quán.

- Buổi tối thật sự là kín người hết chỗ, nghe nói người ngồi ghế cũng đầy.

Khương Quân đẩy cửa mời Diệp Phàm vào.

Môi trường thật sự không tồi, tuy nói lô ghế ở tầng cuối cùng nhưng mở cửa ra sẽ thấy toàn cảnh với cửa sổ sát đất.

Ngoài cửa sổ chính là cây cỏ hoa lá, còn có hòn non bộ với cây cầu và nước chảy.

- Ở chỗ này, vừa ăn vừa nói chuyện thật sự là thoải mái. Vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài, mà từng ghế lô tính bí mật cũng cao. Khó trách kẻ có tiền đều thích nơi này, chi nhiều tiền cũng không đau lòng. Loài người đã phát triển sự thoải mái đến cực điểm rồi.

Diệp Phàm ngồi xuống ghế gỗ nói.

- Dù sao, sử trưởng Trương mời khách, buổi tối phải đặc biệt, làm cho anh ta chết khiếp mới được.

Khương Quân cười nói.

- Ha ha, có lẽ cậu cũng khó có thể làm anh ta chết.

Diệp Phàm cười thần bí, trước kia Trương Cường đi ra ngoài làm nhiệm vụ với Diệp Phàm vài lần, hiện giờ tài khoản ngân hàng cũng có năm sáu triệu.

- không thể nào,tiền lương và trợ cấp hàng tháng của sư trưởng Trương nhiều nhất còn không vượt quá một nghìn. Ở đây bát cơm đã đến ba nghìn, nếu muốn thì mấy nghìn đến chục nghìn là chuyện thường. Ví dụ như gọi vài cô gái rót rượu, chỉ là tiền boa của các cô cũng phải hơn một ngàn một người. Đây còn chưa tính phí dịch vụ.

Khương Quân cười khan.

- Xem ra, cậu không chỉ đến đây một lần đi?

Diệp Phàm như cười như không nhìn anh ta.

- Anh Diệp, chỗ này tôi tới vài lần rồi. Nhưng, tuyệt đối là vì Công ty phải tiếp đãi khách. Nếu không, tôi không muốn đến đây. Hơn nữa, mỗi lần đến tiêu chuẩn của tôi là không vượt qua sáu nghìn, đây là tiêu chuẩn thấp nhất.

Khương Quân hiểu lầm, lập tức giải thích.

- không sao, tôi tin tưởng cậy. Thật ra, làm lãnh đạo nhất định phải làm lãnh đạo thanh liêm.

Đảm bảo nhu cầu thiết yếu của cuộc sống còn được, còn nhận chút tiền, quà biếu là phải có giới hạn.

Quan trọng là phải vượt qua được sự hấp dẫn, chuyện trái pháp luật không cần phải làm.

Diệp Phàm khoát tay áo, Khương Quân mới nhẹ nhàng thở ra. Nếu để lại dấu ấn không tốt trong lòng hắn sẽ không nên.

Không lâu, Trương Cường gọi dt đến nói là tư lệnh viên quân khu tỉnh Tướng quân Trương Đình cũng đến. Diệp Phàm quyết định cùng Khương Quân ra ngoài tiếp đón.

- ồ, đây không phải là người phá Công ty xây dựng Thiên Mã Khương Quân sao?

Hai người mới từ phòng đi ra, chợt nghe giọng như thái giám nói.

Diệp Phàm ngẩng đầu phát hiện một người trẻ tuổi.

- Anh Diệp, bên thằng nhóc kia chính giám đốc công ty xây dựng số 1 tỉnh Chung Húc. Mẹ kiếp, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ăn một bữa cơm cũng gặp phải mấy người này, thật sự là xui.

Khương Quân nhỏ giọng nói với Diệp Phàm.

- Chung Húc, làm cho Cái lão hổ kinh ngạc.

Diệp Phàm hừ lạnh trong lòng, phát hiện người này cũng đang ngẩng đầu nhìn mình.

Có lẽ là thấy động tác của Khương Quân và Diệp Phàm nghĩ tới điều gì. Mà bên cạnh Chung Húc còn đứng vài người.

- Phá hay không phá còn không tới phiên đồ côn đồ như cậu lên tiếng.

Khương Quân trợn mắt cãi lại thằng nhóc này.

- Tiểu phá tổng, anh nói ai là tên côn đồ?

Thằng nhóc tức giận chỉ vào Khương Quân, rất vênh váo tự đắc.

- Lưu Tâm, “tên côn đồ” như cậu thế nào thì cũng tốt hơn so với đồ thầy cai rác rưởi đúng không? Ít nhất, rất nhiều nghiệp vụ của công ty Thiên Mã còn phải trải qua tay cậu có phải không?

Lúc này Chung Húc cười cười châm chọc.

- Ha ha, trừ phi công ty Thiên Mã đóng cửa. Có lẽ bây giờ Tổng giám đốc Khương gọi vị trưởng phòng kiến thiết xây dựng tỉnh là tên côn đồ, công ty bọn họ có phải là không muốn tồn tại nữa không?

Lúc này một người thanh niên khác cười nói.

- Một trưởng phòng nghĩ là oai sao?

Diệp Phàm chen vào, vẻ rất khinh thường.

- Ai là con chó mà cắn bậy ở đây?

Trưởng phòng Lưu bước lên vài bước, ngón tay đã đặt ở mũi của Diệp Phàm.

Rầm một tiếng động đất, Lưu Lâm đột nhiên bị đánh vào vách tường, nửa mặt lúc này in rõ năm đầu ngón tay.

Tất nhiên là bút tích của Diệp Phàm.

- Anh dám đánh người, đánh cho tàn phế tôi chịu trách nhiệm.

Chung Húc bình thường cũng kiêu ngạo, sao có thể dễ dàng tha thứ việc này.

Lưu Tâm nắm chặt tay cùng mấy người xông lên.

Bàn tay Diệp Phàm hơi chuyển vài cái, Lưu Lâm cảm giác đùi có một luồng lực không thể kháng cự truyền đến.

Nắm tay liền nện trên đầu Chung Húc. Người này lảo đảo một chút đập vào vách tường, máu mũi chảy ròng ròng thiếu chút nữa hôn mê.

- Cậu điên rồi, sao lại đánh tổng giám đốc Chung.

Ba tên đi sau, tức giận đến mức coi đầu Lưu Lâm thành nơi luyện quyền anh. Lưu Lâm giống như bao cát thiếu chút nữa ngã xuống.

- Ha ha ha, hành lang thành võ đài, người diễn chính là tổng giám đốc Chung.

Lúc này tiếng Trương Cường vang lên cùng với tiếng cười.

Diệp Phàm quay đầu nhìn thấy Trương Cường đang chớp mắt với mình.

- Tại sao lại là anh?

Chung Húc thấy nhất thời vẻ mặt u ám như trời mưa, hét lên

- Đi, quay về phòng hết?
Bình Luận (0)
Comment