Quan Thuật

Chương 3107

- Con phố lớn hướng đông chạy từ phía đông bắc lại, là một con phố dốc, hơn nữa lại khá dài.

Con phố dài ba dặm. Mà hai xe phía sau lại đụng phải xe tải mang biển châu Á của đồng chí Tiền Thành Qúy, lẽ ra ban đầu giới hạn trọng tải là 20 tấn.

Nhưng mà trên xe đầy những khối thép, xem ra không có dưới 60 tấn, thuộc loại xe quá tải nghiêm trọng. Xe tải này chạy từ hướng đông bắc xuống tây nam.

Do đây là con phố dốc dài đến ba dặm, xe vì quá tải mà nhất thời không phanh lại kịp, và cũng là do phanh xe nữa.

Chiếc xe lao từ trên xuống, tốc độ ngày càng nhanh bởi cái dốc này thẳng đứng, lại cộng thêm trọng lượng của xe gia tăng.

Rẽ xuống dưới lại là một ngã tư, vốn đèn đỏ đã sáng lên nhưng do xe tải không phanh lại được nên chỉ có thể ấn còi ầm ĩ và lao về phía trước.

Kỳ thực là nhìn thấy đèn đỏ rồi nhưng không biết làm thế nào khác. Hướng bên đèn xanh lại là chiếc xe du lịch hơn 40 chỗ ngồi.

Nếu không rẽ vào thì chiếc xe tải đã chặn ngang xe du lịch rồi. Chắc chắn là trong chiếc xe du lịch kia đã ngồi kín người.

Nếu như đụng phải thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Do vậy mà người lái xe quyết định vặn tay lái về bên phải liều chết, bởi bên trái đang có một đám người sang đường.

Kết quả là bi kịch đã xảy ra, đồng chí Tiễn Thành Quý đúng lúc mang cặp đựng công văn đi bên phải đường dành cho người đi bộ.

Không tránh kịp, tử vong ngay tại chỗ. Chiếc xe tải cũng đâm vào một cửa hàng.

Lý Minh Tam nói.

- Người lái xe thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Lái xe tên là Mộc Lý Cát, nhưng mà anh ta chỉ bị hôn mê, sau đó được đưa vào bệnh viện cấp cứu đã không còn nguy hiểm nữa. Chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, ở vài ngày là có thể ra viện.

Vương Quốc Lĩnh nói.

- Chiếc xe du lịch không sao chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Quá là kinh hãi, bên trong xe có 46 hành khách đi du lịch, nếu như đụng phải thì đúng là một tai nạn giao thông khủng khiếp ở tỉnh Điền Nam chúng ta đấy. Thật may là lái xe Mộc Lý Cát cũng là một tài xế lâu năm rồi, đã có hơn chục năm kinh nghiệm lái xe, tay mắt lanh lẹn đấy, bằng không thì bi kịch đã không chỉ dừng lại có vậy.

Lý Minh Tam trong lòng vẫn còn có vẻ sợ hãi.

- Tên lái xe sao lại không kiểm tra lại hệ thống phanh trước khi chạy xe nhỉ?

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Cậu ta bảo đã kiểm tra rồi. Chuyện này là tình huống xả ra đột ngột, cậu ta cũng không hiểu vì sao lại thành ra như thế này nữa.

Lý Minh Tam vừa nói vừa nhìn Diệp Phàm, rồi nói tiếp:

- Căn cứ vào chiếc xe thì việc chiếc xe giở chứng cũng là chuyện bình thường.

- Đúng rồi, các cậu đã kiểm tra thử hệ thống phanh chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Đã thử rồi, xem ra báo cáo kiểm nhiệm phải trong th, ời gian một ngày thậm chí là hai ngày mới tìm ra. Dù sao, xe cũng tổn thất rồi, hệ thống phanh xảy ra sự cố cũng khá phiền phức. vấn đề là chiếc xe tổn thất nghiêm trọng như vậy, rất khó để phân biệt rốt cuộc là do va chạm hay do nguyên nhân nào khác gây ra.

- Ừ, tốc độ có thể chậm lại một chút là được. Nhưng mà nhất định phải kiểm tra ra chân tướng, còn nữa, có chuyện gì thì lập tức báo cáo cho tôi.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Vâng!

Ba người đều hành lễ.

- Trợ lý Diệp, kết quả khám nghiệm tử thi Tiền Thành Quý thì có thể loại trừ khả năng giết người của cậu ta.

Lúc này, đội trưởng đội Hình sự Cố Tiểu Điền nói:

- Nhưng mà trước mắt thì sự cố giao thông này vẫn chưa thể giải quyết triệt để. Cũng không thể loại trừ khả năng còn có nguyên nhân nào khác nữa gây ra chuyện này.

- Ý của cậu là về phương diện nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Ví dụ như, nếu kiểm tra ra hệ thống phanh xe không có vấn đề gì hoặc là không có nguyên nhân nào khác, thì ngay từ đầu đã có vấn đề rồi.

Cố Tiểu Điền nói.

- Ừ. Phải nghiêm ngặt kiểm tra!

Diệp Phàm thể hiện thái độ.

- Vâng!

Ba người đứng nghiêm đáp lời, sau đó ròi khỏi phòng làm việc của Diệp Phàm.

Buổi tối ngày thứ ba sau khi Tiền Thành Quý bị đâm chết, Đỗ Vệ Quốc vẻ mặt tức giận đến phòng khách nhà Diệp Phàm.

- Vệ Quốc, sắc mặt anh trông có vẻ không ổn lắm, xảy ra chuyện gì rồi phải không?

Diệp Phàm đặt tay xuống tờ báo của Đảng.

- Ông chủ, hiện giờ lời đồn đã lan khắp nơi, anh sao lại không hay biết gì chứ.

Đỗ Vệ Quốc nói.

- Ồ, cậu nói tôi nghe xem nào, là lời đồn gì chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Cũng không biết được là cái con rùa rụt đầu nào lại tạo ra lời đồn này, nói rằng hôm đó, trước khi Tiền Thành Quý chết đã gặp mặt Sinh Chuyên Viên của Chung gia ở sơn trang Trúc Khê.

Hơn nữa hai người còn xảy ra tranh cãi. Cuối cùng đoán chừng là đã đoạt được thỏa thuận nào đó hay nói cách khác là Chu Chuyên Viên đang uy hiếp Tiền Thành Quý.

Mà sau khi Tiền Thành Quý đi khỏi Trúc Khê sơn trang thì lại đi cùng trợ lý Diệp anh vào nhà nghỉ.

Đồn rằng Tiền Thành Quý đã quỳ trước mặt cầu xin anh, nhưng anh lại ý chí sắt đá. Cuối cùng, Tiền Thành Quý đưa ra chứng cứ khiến anh vui mừng, hai người đã làm xong thỏa thuận.

Tiền Thành Quý tới chỗ anh cũng mang tới cả sát khí ở Châu Gia. Cuối cùng là xảy ra tai nạn gia thông này.

Căn bản là Chu Gia Sinh đang muốn đòi bồi thường hoặc là đổ cho anh là người gây ra hiện trường vụ tai nạn giao thông này.

Dù sao hai người các anh cũng đáng nghi, Tiền Thành Quý nhất định là do hai người các anh mà chết.

Đỗ Vệ Quốc thở phì phò nói.

- Vệ Quốc, càng những lúc này càng phải bình tĩnh. Trong chuyện này đang có kẻ mượn sự cố tai nạn giao thông để gây chuyện. Những lúc này tuyệt đối không thể rơi vào tình thế rối loạn. Như vậy chỉ càng làm người khác thêm hoài nghi thôi. Chúng ta ý mà, cây ngay không sợ chết đứng.

Diệp Phàm ngược lại vẻ mặt thật bình tĩnh.

- Đúng là lời đồn có thể giết người."

Đỗ Vệ Quốc nói

- Không cần lo lắng gì cả, chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến là được. Có điều, Vệ Quốc này, cậu thử nghĩ xem là ai đang làm chuyện này?

Diệp Phàm trái lại là nở nụ cười.

- Cái này cũng khó nói, nếu nói là Chu Sinh Gia làm chuyện này, có vẻ không giống lắm.

Đỗ Vệ Quốc nói.

- Vậy cậu lại dựa vào cái gì mà khẳng định không phải là người của Chu Gia Sinh làm?

Diệp Phàm cười hỏi.

- Sờ sờ ra như vậy, Chu Sinh Gia muốn gây chuyện cũng sẽ không khoe ra cái chậu cứt của chính mình. Nhưng mà lời đồn lại nhằm vào hai người các anh, Chu Sinh Gia chẳng phải ngốc như vậy.

Đỗ Vệ Quốc nói.

- Nói vậy cũng không đúng. Tiễn Thành Quý buổi tối hôm đó tới là muốn tố giác Chu Sinh Gia. Chu Sinh Gia vừa nhìn thấy y tới chỗ chúng ta nên đã suy nghĩ ra điều gì đó.

Cho nên đã ra tay gây ra vụ tai nạn giao thông này cũng không chừng. Về phần nói lời đồn, có thể giải thích rất đơn giản.

Chu Gia Sinh vì muốn che đậy mình làm chuyện này, cho nên đã tạo ra mọi chuyện để mọi người nghĩ y dường như cũng chịu nhiều thảm hại trong chuyện này.

Cư như vậy thì sẽ không có ai hoài nghi y.

Diệp Phàm nói.

- Dường như cũng có chút đạo lý, nếu đúng như vậy thì Chu Gia Sinh cũng đáng sợ đấy. Không ngờ lại có thể ra tay tàn nhẫn với mình như thế, lẽ nào cậu ta không sợ rước họa vào người sao, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội?

Đỗ Vệ Quốc nói.

- Ha ha, chỉ là đi ngược lại những nghi ngờ của anh, cũng không thể chứng minh điều gì, đúng không? Chúng ta coi như bàn luận về vụ án này thôi, anh đừng nghĩ nhiều.

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi hiểu. Nhưng mà tôi cảm thấy có kẻ thứ ba làm chuyện này. Kẻ đầu mưu tôi đoán đúng như hai người các cậu nói. Nếu đúng như vậy thì kẻ thứ ba đó còn có dấu vết có thể tìm ra.

Đỗ Vệ Quốc nói.

- Ồ, anh nói xem?

Diệp Phàm cười hỏi.

- Có phải là một ủy viên trong Đảng ủy không, ví như phó bí thư Đảng Tôn Lệ Quân chẳng hạn.

Thời đại này, không muốn làm quan không phù hợp. Lẽ nào Tôn Lệ Phương lại không muốn làm ô uế uy danh hai người.

Một khi hai người các anh bị làm ô uế thanh danh, một khi đổ ngã thì Ủy ban tỉnh Giang Hoa sẽ mất đi hai vị lãnh đạo.

Mặc cho trên tỉnh nghĩ gì, Tôn Lệ Phương ngồi vào vị trí của Chu Gia Sinh là có khả năng. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng còn có đồng chí khác cũng muốn như vậy.

Đỗ Vệ Quốc nói.

- Ha ha ha, thật không tồi chút nào Vệ Quốc ạ, bây giờ cậu tiến bộ hơn nhiều rồi đấy. cũng thông minh hơn rồi đấy.

Diệp Phàm cười.

- Sự thông minh của tôi ở trước Diệp Phàm anh chỉ là khoa nhi thôi. Nếu như tôi gặp phải chuyện này, sớm đã tức giận phùng mồm trợn má lên rồi. Làm sao có thể bình tĩnh ngồi câu cá như ông chủ đây.

Đỗ Vệ Quốc nói.

- Ha ha ha, Bao Nghị lại đây, cậu hãy chuẩn bị một chút đồ ăn khuya, chúng ta ăn xong rồi nói chuyện.

Diệp Phàm nói, Đỗ Vệ Quốc sửng sốt, không khỏi thở dài:

- Vẫn là ông chủ lợi hại. Như vậy mà không hề có một chút hoang mang, hóa ra đã có chuẩn bị rồi, tôi nói đúng chứ?

- Ha ha ha...

Diệp Phàm cười sang sảng. Chỉ vào Đỗ Vệ Quốc nói:

- Đỗ Vệ Quốc cậu ấy à, tôi không phải hậu thần Gia Cát có khả năng dự tính.

Có những chuyện có nghi ngờ liền đi tìm người kiểm chứng. Hơn nữa, nếu Tiễn Thành Quý có giữ lại cái gì thì đối với chúng ta rất có lợi.

Thế nên, nhất định phải nắm nó trong tay. Bằng không bị người khác lấy đi thì chúng ta không làm được gì cả.

Tất cả những gì Diệp Phàm tôi làm, đều là vì có thể tiến hành di dời thuận lợi. Ai muốn cản đường thì sẽ phải đá kẻ đó đi.

Thấy Bao Nghị tiến vào, Đỗ Vệ Quân lên tiếng chào hỏi, rồi đi căng tin ăn khuya.

- Có thu hoạch gì không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên là có rồi.

Bao Nghị gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Sớm hôm qua, chuyên gia về xe là Vương Triều Phái đã tới rồi.

Anh ta đã tiến hành bí mật kiểm tra, hệ thống phanh của chiếc xe này không linh nghiệm. Nhưng mà, kiểm tra cẩn thận thì phát hiện thấy dường như có người làm cho hệ thống phanh của chiếc xe này mất linh như vậy. Có điều là dấu vết không được rõ ràng. Nếu không phải cục trưởng Vương phái chuyên gia tới thì ngay cả tôi cũng khó có thể phán đoán ra điều này.

- Ừ, nếu đúng là như vậy, chứng tỏ có vấn đề rồi. Điều tra từ người lái xe, liệu có phải lái xe sớm đã chạy trốn được.

Diệp Phàm nói.

- Không loại trừ khả năng này, có điều, cũng không thể loại trừ trường hợp người lái xe không biết tình hình cụ thể thế nào đã bị người khác ra tay rồi.

Nhưng khả năng này rất hiếm. Bởi nếu lái xe không phối hợp thì sao có thể biết được Tiễn Thành Quý sẽ đi tới.

Hơn nữa, cái xe du lịch kia cũng có vấn đề. Nếu nó không xuất hiện thì con đường phía trước sẽ không có xe, người lái xe làm như vậy thật khiến người khác phải nghi ngờ.

Vậy nên chiếc xe du lịch cũng phải được điều tra. Hiện tôi đang thấy có chút kỳ lạ. Tuy là hệ thống phanh không nhạy

Mà việc có người động tay vào, tuy rằng không kiểm tra tốt nhưng nhân viên hình sự của cục công an Giang Hoa chúng ta cũng không phải ăn cháo mà làm việc.

Không thể không hề có một chút cảm giác.

Bao Nghị nói.

- Ừ, các chuyên gia trong ngành đã nói có dấu vết có thể tìm ra. Tuy nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng cục công an cũng không điều tra ra.

Dù sao, nhân viên hình sự ở đây cũng không thể so sánh với cán bộ. Đương nhiên, cũng không thể loại trừ trường hợp người kiểm tra chiếc xe của cục công an cũng có vấn đề.

Kỳ thật là có thể tiến hành điều tra từ rất nhiều phương diện. Trọng tâm là ở người lái xe và chiếc xe du lịch.

Còn người kiểm tra xe, chỉ cần có vi phạm là có thể dễ bắt tìm ra thôi thôi mà.
Bình Luận (0)
Comment