Quan Thuật

Chương 3117

- An tâm nghỉ ngơi, anh Cái anh nói vậy tôi không hiểu. Chủ tịch Chung hình như cũng không già đi, còn có cơ hội đề bạt rất lớn, sao lại nói là nghỉ ngơi? Không phải là ngã bệnh chứ?

Diệp Phàm cố ý hỏi.

- Tôi biết cậu muốn hiểu rõ, nói thật với cậu, anh ta hiện giờ bệnh cũng không nhẹ, cho nên, báo cáo Tỉnh ủy tỉnh Thiên Vân, bì không thể đảm nhiệm công tác, việc này, cấp trên đã phê chuẩn, thuận tiện cho anh ta.

Cái Thiệu Trung hừ lạnh, Diệp Phàm vừa nghe rốt cuộc hiểu được.

Hóa ra Chung Lâm Hà lần này thật đúng là cực xui xẻo. Hậu trường của Cái Thiệu Trung ra tay có lẽ là Chung Lâm Hà đổi việc mình lui với việc con không bị bỏ tù.

Việc này cũng là giao dịch giữa hai nhà Cái Chung. Từ đó có thể thấy hậu trường của Cái Thiệu Trung kinh người.

Không ngờ có thể làm cho Chung Lâm Hà cũng phải lui. Cũng chứng minh, hậu trường này ra tay độc ác.

- Ha ha, tôi cũng bội phục anh rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Bội phục cái gì, nhưng về sau tôi phân công quản lý Tập đoàn Hoành Không. Tôi ủng hộ cậu vô điều kiện. Có chuyện gì muốn làm, nói với tôi một tiếng, tôi sẽ ra mặt giải quyết hết.

Cái Thiệu Trung lại khí thế, khôi phục lại oai hùng ngày xưa.

- Ha ha, có anh bao bọc, tôi đây thật sự yên tâm rồi.

Diệp Phàm cười nói, Ưu thế này không thể không chiếm. Hơn nữa, hậu trường của Cái Thiệu Trung cứng rắn như thế, kết giao thân thiết với Cái Thiệu Trung cũng không có gì hại.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu được, Cái Thiệu Trung nói như vậy là muốn báo ân, dù sao, anh ta có thể xoay chuyển tình hình, tuyệt đại bộ phận là nhờ có Diệp Phàm.

Nếu không có Diệp Phàm cung cấp tin tức, Cái Thiệu Trung bây giờ còn không vượt qua buồn bực được, sao có thể có được ngày hôm nay.

- Ha ha, không thể nói là bao bọc. Diệp Phàm cậu còn cần người bao bọc sao? Tôi nếu không có cậu bao bọc hiện giờ xong đời rồi.

Cái Thiệu Trung cười nói,

- Diệp Phàm, tôi muốn tặng cậu một món quà.

- Hả, nói nhanh đi anh.

Diệp Phàm hỏi.

- 10 triệu, lần này chuyện của tôi quanh co, tất cả mọi người đều vui, cho nên Trường số 1 có người cho đơn hàng 10 triệu.

Là thiết bị điện lực, một dự án nhiệt điện 50 triệu, 10 triệu thiết bị phát điện sẽ do Tập đoàn Hoành Không cung cấp.

Chỉ tiêu hiện giờ đã đến, không lâu nữa họ sẽ thông báo cho cậu biết. Đây coi như là tiền lì xì của Cái Thiệu Trung tôi trở về tập đoàn Hoành Không.

Cái Thiệu Trung có vẻ đắc ý.

- Thật sự là món quà lớn, cảm ơn anh.

Diệp Phàm tỏ vẻ cảm tạ.

- Không có gì, Tập đoàn Hoành Không phát triển, tôi và cậu đều được vinh dự. Chúng ta không làm thì thôi, làm thì phải làm cho tốt. Cái Thiệu Trung tôi cũng muốn cho họ thấy, giá trị thực sự của chức trợ lý Chủ tịch Tỉnh này.

Cái Thiệu Trung nói.

Nhưng, buổi sáng ngày hôm sau Trần Viên Kiều cũng vội vã tìm Diệp Phàm.

- Bí thư Diệp, thật sự là bực mình.

Trần Viên Kiều vừa thấy Diệp Phàm đã lên tiếng.

- Xảy ra chuyện gì?

Diệp Phàm vừa mời anh ta ngồi vừa hỏi.

- Giáo sư Dương đột nhiên thay đổi.

Trần Viên Kiều hừ nói.

- Vì cái gì, tìm hiểu rõ tình hình chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Còn không phải Công ty máy móc Trung Quốc đối thủ của chúng ta sao. Cũng không hiểu Ngô Trung Bảo dùng cách quỷ gì, làm Giáo sư Dương thay đổi.

Nhật định là điều kiện rất tốt cùng với cổ phần công ty. Ban đầu giáo sư Dương đồng ý hôm nay xuống đây, chính ông ta hiện giờ ngược lại lại đến Tập đoàn máy móc Trung Quốc.

Có lẽ hiện giờ đã bắt đầu đàm phán. Người này sao lại có thể như thế, gặp lợi quên nghĩa.

Trần Viên Kiều nói.

- Đơn vị của Giáo sư Dương là đâu, đơn vị nào, tôi nghĩ, thành quả nghiên cứu khoa học là giáo sư Dương nghiên cứu ra, nhưng quyền chi phối có lẽ phần lớn thuộc về đơn vị. Bởi vì, phòng nghiên cứu khoa học này cũng do đơn vị cấp có phải không?

Diệp Phàm hừ nói.

- Trợ lý Diệp ý của anh là tìm lãnh đạo đơn vị của ông ấy.

Trần Viên Kiều có chút ủ rũ nói

- Giáo sư Dương công tác tại đại học Thanh Hoa, ông ấy là viện trưởng viện nghiên cứu vật lý.

Phòng nghiên cứu của ông ấy là Đại học Thanh Hoa và Bộ Khoa Học kỹ thuật cùng bỏ vốn thành lập.

Nghe nói lúc trước đầu tư hơn ba tỷ, thiết bị cũng khá hoàn thiện. nhưng nếu là phòng làm việc của Dương Chấn Đông, vậy ông ấy có quyền chi phối rất lớn.

Hơn nữa, đại học Thanh Hoa và bộ Khoa Học kỹ thuật chưa chắc nghe chúng ta. Nếu liên quan đến lợi ích, chẳng lẽ đại học Thanh Hoa cùng bộ Khoa học Kỹ thuật không muốn kiếm tiền?

Đương nhiên là muốn, mà Tập đoàn máy móc Trung Quốc đưa ra điều kiện hậu đãi. Một khi có thành quả, đại học Thanh Hoa và bộ Khoa học Kỹ thuật cũng thu được không ít.

Trừ phi chúng ta đưa ra điều kiện tốt hơn Tập đoàn máy móc Trung Quốc. Nếu hình thành tính cạnh tranh ác liệt, cuối cùng có lẽ là lưỡng bại câu thương, lợi nhuận của chúng ta sẽ bị ép thêm một bước.

Cuối cùng, phần lớn được giáo sư mang đi, chung ta còn lại cái gì?

- Tôi gọi điện thoại tìm hiểu tình hình một chút, anh liên hệ với giáo sư Dương một chút, nghe chút suy nghĩ của ông ấy.

Diệp Phàm nói.

Trần Viên Kiều vừa đi, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Đường Lâm cười nói

- Bạn học, đã lâu không gặp, anh càng sống càng thoải mái rồi.

- Thoải mái cái gì, ở Bộ lâu đầu óc xơ cứng rồi. Cũng là người tốt, đổi chỗ thôi. Cả nước đều đã được cậu đi khắp, cậu như vậy mới là thoải mái. Lầm gì lâu đều sai lệch có phải không?

Đường Lâm cười nói.

- Bạn học, anh có phúc mà không biết phúc rồi, anh xem, hơn bốn mươi tuổi, hiện phó bộ trưởng thường trực bộ giáo dục, nhất lại được nhiều người ủng hộ.

Vài năm nữa, nếu đi xuống, chính là Chủ tịch một tỉnh lớn ở biên giới, hoặc là bộ trưởng.

Không giống như tôi, hiện giờ trông nom một tập đoàn sắp phá sản, hao tổn tâm sức không nói, rất nhiều rối rắm người sắp phát điên rồi.

Hơn mười nghìn cán bộ công nhân viên chức, hơn nữa còn người nhà hơn bốn mươi nghìn người dân ăn uống, sinh hoạt đều phải trông nom, không có cơm ăn người ta không đồng ý.

Diệp Phàm nói.

- Nghe nói bạn học hiện giờ kiêm nhiều chức, làm lãnh đạo ở tỉnh Điền Nam và tỉnh Thiên Vân.

Đã vượt qua tổng đốc Lưỡng Giang trước kia. Dáng vẻ không giống như tôi, nhìn qua thật sự là nở mày nở mặt.

Thật ra, mỗi ngày không phải đi làm, không có nhiều cảm xúc lắm. Hơn nữa, mặc kệ nói như thế nào, chỉ là chức phó thôi.

Người ta nói, đứng đầu không lo phượng vĩ, nào có làm một tay phong cảnh, chuyện gì cũng mình tự tính.

Tôi ở bộ, vệc nhỏ còn được, việc lớn phải trưng cầu ý kiến lãnh đạo.

Đường Lâm cười nói

- Bạn học nói lời này hơi quá, ai không biết anh là người nhà họ Đường. Chính là ở bộ một số người nhìn thấy còn phải khách khí vài phần. Ai dám nói anh không dùng được.

Diệp Phàm nói.

- Bạn học thật sự là đang chê cười tôi, cũng vì tôi là người nhà họ Đường, cho nên, rất nhiều quy tắc cũng phải tuân thủ.

Còn không bằng không phải người nhà họ Đường luôn tự tại. Như anh tôi mà nói, tôi thấy anh ấy liền nhút nhát.

Chuyện gì có chưa nói đã chột dạ, cậu nói xem, còn có cái gì dùng được. Nếu không cậu đề nghị xem, cấp dưới có chỗ nào tốt giới thiệu một chỗ.

Đường Lâm nói.

- Cậu thật sự muốn xuống dưới, đây là ý của ông ấy?

Diệp Phàm hỏi.

- Thật đúng là muốn xuống dưới, đây là tôi nói thật lòng. Nhưng nhất thời còn chưa có chủ ý, không biết phải đi chỗ nào.

Việc này tôi không dám nói cùng anh tôi, có lẽ vừa nói đã bị phên bình một phen. Nói chưa là lãnh đạo bộ đã muốn đi xuống đó.

Chắc chắn còn có thể nói tôi không có kinh nghiệm công tác, đi xuống làm lãnh đạo một tỉnh không phải là trò đùa. Làm Chủ tịch cùng phó bộ không giống nhau.

Phó bộ và Chủ tịch tỉnh tuy ngang nhau, nhưng Chủ tịch tỉnh là vị trí quan trọng.

Đường Lâm buồn bực nói.

Dù sao Diệp Phàm cũng biết quan hệ này, anh Đường nhiều lúc vô tình còn nhắc đến Diệp Phàm.

Đương Lâm tất nhiên bối rối, anh bảo mình tiếp xúc với Diệp Phàm nếu không, Đường Lâm sẽ không nói những lời như thế.

- Ha ha, đó là ông ấy trân trọng cậu. Thật ra, đi xuống thử xem cũng tốt. Phó thường trực bộ đã có thể làm, Chủ tịch tỉnh cũng là người làm có phải không?

Không rèn luyện một chút tại sao có thể có kinh nghiệm có phải không? Đương nhiên ý của tôi không phải nói chuyện thói quen của cậu.

Nhưng nói về làm việc, địa phương phức tạp rối rắm hơn so với bộ nhiều.

Không cần nói đến cái khác, như tôi quản lý một tập đoàn sắp phá sản, việc nhiều phải đầu óc lớn. Nếu không hiện giờ lại gặp phiền toái.

Bạn học, có thể giúp tôi hẹn giáo sư Dương Chấn Đông của đại học Thanh Hoa không, cùng nhau ăn một bữa cơm?

Diệp Phàm nhân cơ hội tung ra đề tài.

- Ha ha ha, bạn học, cậu là không có việc không vào tam bảo. Tôi đang nghĩ sao cậu có lòng tốt đột nhiên nhớ đến người bạn học này, hóa ra là thế.

Đường Lâm cười.

- Ha ha, cũng không thể nói như vậy. Mới khách thôi, đương nhiên lấy việc mời bạn học là việc chính. Giáo sư Dương, chính là đi kèm thôi.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Ngược lại rồi bạn học, đi kèm chính là tôi.

Đường Lâm cười nói, cũng không hỏi cái gì, nhưng Diệp Phàm biết, việc này Đường Lâm đã đồng ý, nếu không, không nói là mình đi kèm.

Sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm cùng Trần Viên Kiều về Bắc Kinh. Đến Bắc Kinh cũng đã năm giờ, Vương Long Đông lái xe đến đón Diệp Phàm.

- Long Đông, bây giờ đã quen chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Quen, ở Bắc Kinh cũng không giống địa phương. Lúc mới bắt đầu thực sự cẩn thận, dù sao chúng tôi tiếp xúc toàn cán bộ cấp cao.

Trước kia khi làm việc chỉ gặp một phó tỉnh đều khó, hiện giờ ngược lại, mỗi ngày đều giao tiếp với phó bộ, phó tỉnh.

Người ta nói đến phía nam ngại ít tiền, đến Bắc Kinh ngại cấp bậc nhỏ. Thật đúng là vậy, như ở trong này phó bộ là không đáng giá gì.

Vương Long Đông cười trêu.

- Thực sự hâm mộ Chủ nhiệm Vương, mỗi ngày giao tiếp với Phó bộ, phó tỉnh còn nói không thú vị Nếu đổi lại là tôi, đã cười đến rớt cả răng rồi.

Trần Viên Kiều cười nói.

- Ha ha, chờ khi anh thật sự ngồi lên ghế của tôi, khi có sẽ biết. Tuy nói rất phong cảnh, nhưng quy củ hơn địa phương nhiều lắm.

Mỗi ngày gặp đều là lãnh đạo, các vị đó đều là lãnh đạo của tôi. Một phó chủ nhiệm như tôi căn bản là người trông cửa.

Vương Long Đông cười nói, thật ra, người ta vẫn có thể nghe ra một chút đắc ý.
Bình Luận (0)
Comment