Quan Thuật

Chương 3120

- Tôi không nghĩ như vậy, tôi nghĩ rằng, Ninh Chí Hòa vừa chuyển, vì sao phải tỏ thái độ rõ ràng muốn ủng hộ Diệp Phàm.

Tôi đang suy nghĩ, bản thân Diệp Phàm nhất định là có một số mối quan hệ thân thiết. Khiến cho Ninh Chí Hòa không thể không cọi trọng người này được.

Nếu quả thật là như vậy, người đứng sau nhất định cũng là nhìn thấy điểm này, nhưng cuối cùng vẫn nén giận chọn việc hợp tác cùng với Diệp Phàm.

Ô Vân Sơn nói.

- Cũng không loại khả năng như vậy.

Nạp Mãi Đề gật gật đầu, cười khổ nói,

- Hai người có một thế lực rất lớn đứng đằng sau, chúng ta, thật là có nhiều chỗ không chịu nổi. Haizz, giờ đã già rồi, còn tranh cường háo thắng với đám trẻ làm gì chứ.

- Bí thư Nạp, ông suy nghĩ như vậy thật sao?

Ô Vân Sơn có chút bất mãn.

- Không thừa nhận thì phải làm thế nào? Tiếp tục đấu đá, chỉ trở lên gay go hơn thôi. Lão Ô, hãy lùi bước thôi.

Tôi nghĩ rồi, tôi già rồi, không tranh cãi nữa, giằng co mãi cũng chẳng được gì. Cho dù quốc tư ủy sắp xếp thế nào, hàng năm đều phải có lương cho chúng ta.

Tập đoàn Hoành Không có chèn ép thế nào, bằng chỉ tiêu chúng ta cũng có thể tồn tại được.

Nạp Mãi Đề Lâm cảm thấy thực lực của hai người đứng sau Diệp Phàm là rất lớn, cho nên, thực sáng suốt khi lựa chọn việc nhượng bộ.

Lão già này, vừa nghe nói người ta có mối quan hệ đã sợ. Trong lòng Ô Vân Sơn khách sáo một cậu.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Giáo sư Dương mời Diệp Phàm uống trà. Tới quán mới phát hiện là ở đó có một phòng nhỏ.

Hơn nữa, trong phòng còn có hai người là giáo sư Dương cùng với con của ông ta là Dương Ý Thành. Diệp Phàm vừa nhìn thấy liền hiểu được, phỏng chừng người ta hẹn đến đây nói chuyện để tìm hiểu thái độ, buổi tối nay mình cũng phải tỏ thái độ.

Dương Ý Thành tự mình pha trà, rất là nhiệt tình.

- Bí thư Diệp, trà này uống cũng được nhỉ?

Uống vài hớp xong, giáo sư Dương hài lòng hỏi.

- Muốn đem Tây Hồ so với Tây Tử, cho tới bây giờ trà ngon giống như mỹ nhân.

Diệp Phàm cười ngâm thơ nói.

- Ở bên ngoài Phong Hà Tây Tử đang cười, trà nữ nhi hồng Long Tĩnh. Ha ha ha, con mắt của Bí thư Diệp thật là rất tinh. Liếc mắt một cái cỏ thể biết ngay. Đúng vậy, đây là trà Tây Hồ Long Tĩnh.

Giáo sư Dương cười nói.

- Màu xanh lục, hương thơm, vị ngọt, hình dáng đẹp. Nhìn lá trà, dầy nhẵn bóng hơn nữa lại thẳng, có màu xanh nhạt và rất bóng, hương khí xanh non.

Có vị ngọt nhẹ. Nghe nói trà Long Tỉnh thu thập chế biến trước tết thanh minh cho nên trà Long Tĩnh được gọi tắt là trà búp Minh Tiền, và được ví là nữ nhi hồng.

Quả nhiên là không có nhục với danh tiếng, trà ngon.

Diệp Phàm khen, trong lòng cũng buồn cười.

Đối với bố mày thì loại trà này chỉ có thể là thứ rác rưởi. Cho là đặc biệt thì đặc biệt, nhưng. Chỉ có thể coi là đặc biệt trong các loại trà cung cấp cho cán bộ tỉnh cấp trung và người uống.

- Bí thư Diệp, bình thường cha tôi cất giấu rất kỹ không nỡ bỏ ra để uống. Lần trước ông ngoại tôi đến cha tôi cũng không chịu lấy ra để biếu ông ngoại. Cha tôi nói đây là vinh dự, uống ngay thì rất đáng tiếc.

Dương Ý Thành vừa cười vừa thêm trà nói.

- Vinh dự, xem ra trà này còn có ý nghĩa gì sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Ha hả, cũng không có vinh dự gì cả. Ý Thành nó nói quá đấy.

Giáo sư Dương vừa cười vừa vuốt cằm, vẻ đắc ý vẫn không thể che dấu được ngụ ý.

- Cha, không thể nói như vậy được. Lần trước họp chỉ có mười mấy viện sĩ hàn lâm. Tại sao người ta không được mà cha lại được. Lúc nào nên khiêm tốn thì khiêm tốn, tuy nhiên. Lúc cần thể hiện cũng cần phải thể hiện có phải hay không?

Dương Ý Thành cười nói.

- Được rồi, được rồi, Ý Thành, những lời con nói có thể khiến cho Bí thư Diệp chế giễu cha đó.

Giáo sư Dương khoát tay áo, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái. Nói,

- Bí thư Diệp, việc hợp tác thành công hôm nay của chúng ta sẽ mở ra một hướng đi mới, tôi rất lạc quan vào phòng nghiên cứu mới của chúng ta

Chúng tôi đã thực hiện các thí nghiệm. Hơn nữa đã được các cơ quan ban ngành quốc gia chứng thực. Cho nên, các mẫu thử nghiệm đầu tiên ở Hoành Không có thể đưa ra thị trường.

- Ừ, chúng tôi cũng đã thấy được các sản phẩm các anh nghiên cứu chế tạo ra có tiềm lực trên thị trường. Yên tâm. Chỉ cần thị trường có phản ứng không tồi, tập đoàn Hoành Không tập trung toàn lực đầu tư vốn vào, xây dựng, làm cho công ty cơ giới Hoành Không trở thành nhà máy hàng đầu.

Diệp Phàm gật đầu nói, quay người liếc mắt nhìn Dương Ý Thành một cái, cười nói,

- Anh Dương thích làm công việc gì?

- Cha của tôi cả đời gắn bó với sự nghiệp giáo dục, tâm nguyện của cha tôi khi tôi tốt nghiệp là mong muốn tôi có thể thay thế ông. Tuy nhiên, tôi không có hứng thú với công việc của cha tôi. Tôi chỉ thích thú với công việc trong chính quyền.

Dương Ý Thành thuận miệng nói.

- Hiện tai anh đang làm việc ở chính quyền tỉnh Nam Phúc, có lúc nào nghĩ đến việc rèn luyện học tập không?

Diệp Phàm hỏi, dù sao nhân tình này cũng phải trả, nên trả sớm đi thì hơn, để muộn người ta lại khó chịu.

- Thật ra, Bí thư Diệp, tôi vừa mới tốt nghiệp đã đi đến một thị trấn nhỏ công tác được hai năm rồi. Làm được hai năm, thì được bổ nhiệm là phụ trách phòng, quyền chủ nhiệm văn phòng Đảng.

Ha hả, tuy nhiên, do lúc đấy bạn gái nói không thích tôi ở lại thị trấn nhỏ. Hơn nữa, cũng chỉ là một người giúp việc vặt.

Mà cha của tôi cũng cho rằng, muốn tìm được cơ hội khi làm việc ở một thị trấn nhỏ rất khó. Dù sao thì, điểm xuất phát thấp thì cấp độ cũng thấp.

Hơn nữa, cha của tôi là người hơi cổ hủ. Luôn chỉ say mê nghiên cứu, cho nên, trong một thị trấn nhỏ thế này cơ bản là cũng không tìm thấy có mối quan hệ nào

Tuy nói mấy năm nay cha của tôi xuống đây cũng đã nhiều lần được khen ngợi, các lãnh đạo lớn cũng gặp không ít. Nhưng, cũng chỉ là yêu cầu do công việc thôi.

Thật muốn đi cầu xin người ta, ngẫm lại cũng thấy buồn cười. Người ta là lãnh đạo cấp Bộ trưởng lại nói chuyện với một người là Phó Chủ tịch thị trấn như anh, đúng là đại pháo đem ra để đánh muỗi.

Cho nên, cho tới nay việc này vẫn chậm trễ. Sau này thật ra là không có biện pháp, mà lại đúng lúc có cơ hội trở về tỉnh để làm việc.

Tuy nhiên, trong cơ quan có quy định của cơ quan. Trong quy chế, phải trung thật, không có mối quan hệ cứng rắn, cho dù là tôi chết cũng khó có thể đề bạt được.

Tuy rằng ở UBND tỉnh, mấy năm sau là có thể lên cấp trưởng phòng, nhưng nếu lên cao hơn thì rất khó.

Dừng lại ở vị trí trưởng phòng vài năm, chẳng qua vẫn chỉ là trưởng phòng mà thôi.

Dương Ý Thành có chút buồn bực.

- Ừ, đây là lời nói thật.

Diệp Phàm gật gật đầu, liếc mắt nhìn Dương Ý Thành một cái, cười nói,

- Tuy nhiên, ở lại làm việc ở Ủy ban nhân dân tỉnh cũng có lợi mà cũng có hại.

Dù sao, làm một người cán bộ trưởng thành, tốt nhất là theo cơ sở ban đầu. Đương nhiên, cũng không phải là anh nhất định phải đi lên từng bước một.

Mà không thể thiếu kinh nghiệm làm việc được.

- Vâng, tôi cũng hiểu được điều đó mà. Tuy nhiên, theo tôi với tình huống này. Bảo tôi đi xuống đảm nhiệm chức vụ nào đó ở một thị trấn nhỏ nào đó, thực sự tôi cũng không có hứng thú cho lắm. Nếu ở Ủy ban nhân dân tỉnh ít nhất cũng là trưởng phòng gì đó. Làm Bí thư một thị trấn nhỏ, thật sự là có phần lãng phí.

Dương Ý Thành nói.

- Phó quận thì thế nào?

Diệp Phàm cười hỏi.

- Đương nhiên phó quận tốt rồi, tuy nhiên, hiện tại tôi phải làm gì. Để được đề bạc là Phó quận, khó khăn là không nhỏ.

Dương Ý Thành liếc mắt một cái nhìn cha mình.

- Ừ, có thể giữ chức phó quận cũng là một cách rèn luyện đối với Ý Thành.

Giáo sư Dương ra vẻ đồng ý.

- Ngư Dương và Lâm Tuyền anh đã nghe nói qua chưa?

Diệp Phàm cười nói.

- Đương nhiên là nghe nói qua rồi, Ngư Dương từ huyện lên thành phố, mà Bí thư Thành ủy vẫn là ủy viên ban thường vụ Thành ủy thành phố Mặc Hương, chính là cấp bậc phó giám đốc sở.

Lâm Tuyền từ một thị trấn vài năm sau đã trở thành một thị xã. Trở thành đầu mối giao thông quan trọng.

Dương Ý Thành nói đến đây liếc mắt nhìn cha một cái, cười nói,

- Lúc ấy cha của tôi nghe xong liền khen ngợi nói Lâm Tuyền là một kỳ tích.

Mà kỳ tích này chính là do một cán bộ gọi là Diệp Phàm làm ra. Ở thị xã Lâm Tuyền và thành phố Ngư Dương đều có tượng của Diệp Phàm.

Có thể nói là một vị cán bộ lãnh đạo mẫu mực, trong tỉnh đều đáng giá rất cao anh ta. Bí thư Diệp trước kia có công tác ở tỉnh Nam Phúc có nghe nói qua đến hắn không?

- Ha ha, có nghe nói qua, còn được gặp cả hắn nữa. Bởi vì, chúng tôi cùng tên. Hơn nữa, người ta là người có tiếng tăm, đương nhiên là tôi nhớ hắn rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Haizz, thị xã Lâm Tuyền tôi cũng đã đi qua, đáng tiếc là không có cơ hội nhìn thấy hắn.

Dương Ý Thành thở dài, có chút tiếc nuối.

- Nghe nói Bí thư Diệp cũng là người Nam Phúc, không hiểu được quê quán của Bí thư là ở địa phương nào?

Giáo sư Dương cười hỏi.

- Ha ha, tôi là người quận Cổ Xuyên. Tuy nhiên, địa điểm đầu tiên tôi đến công tác chính là thị trấn Lâm Tuyền. Tuy nhiên, bây giờ gọi là thị xã Lâm Tuyền.

Diệp Phàm cười nói.

- Anh... Việc này... Không phải là...

Lập tức Dương Ý Thành trợn tròn hai mắt, Dương Giáo Thụ cũng có cảm giác bất ngờ, nhìn Diệp Phàm với nét mặt phức tạp.

Lại nói tiếp, vốn Giáo sư Dương phải đi hỏi thăm để hiểu rõ ràng về Diệp Phàm. Nhưng, chủ yếu là bị Đường Lâm che mắt.

Đường Lâm là người không đơn giản lại có tài ăn nói, cho nên, Dương gia đã không đi tìm hiểu về những điều trước kia của Diệp Phàm.

- Không phải giả đâu không phải giả đâu.

Diệp Phàm nói đùa một câu.

Ha ha ha...

Ba người cùng cười to.

- Thế nào, qua lời nói cảm thấy thị xã Lâm Tuyền không tồi phải không. Làm sao để bây giờ có cơ hội thôi.

Diệp Phàm không cười nữa, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói.

- Có phải là vị trí Phó Chủ tịch thị xã Lâm Tuyền không?

Dương Ý Thành kích động, mọi người đứng lên.

- Không phải chỉ là Phó Chủ tịch, còn một ghế trống là Phó Chủ tịch thành phố kiêm ủy viên thường vụ Thành ủy. Đương nhiên, cấp bậc chính là phó giám đốc sở. Như vậy đi, anh cứ cân nhắc kỹ càng, nếu thật sự muốn tới đó thì nói cho tôi một tiếng, tôi sẽ gọi điện để anh tới gặp một người, anh ta sẽ sắp xếp cho anh.

Diệp Phàm cười nói.

- Không có gì phải suy nghĩ cả, tôi nghe theo sự sắp xếp của Bí thư Diệp.

Dương Ý Thành liếc mắt nhìn cha mình một cái, thấy ông ta khẽ gật đầu, cho nên lập tức nói như vậy.

- Được, anh có thể đi tới đó, tuy nhiên, cũng phải chuẩn bị để chịu đựng khó khăn. Đương nhiên, hiện Lâm Tuyền đã giàu hơn, cũng không phải lo nghĩ nhiều, tuy nhiên vẫn còn rất nhiều chuyện.

Như vậy đi, sau khi anh trở về trực tiếp đến tìm Bí thư Quốc Trung của thành phố Mặc Hương để cảm ơn. Buổi sáng ngày mai tôi sẽ nói một chút về chuyện của anh với ông ta.

Tôi tin rằng sẽ không gặp phải bất kỳ phiền toái nào, hẳn là đã nắm chắc 50% rồi.

Diệp Phàm nói, bây giờ hắn cũng đã học được cách nói nửa chừng. Về việc cảm ơn Quốc Trung mà nói, cũng chỉ là một câu nói thôi.

- Cám ơn!

Dương Ý Thành và Giáo sư Dương cùng đứng lên, lại nắm chặt tay Diệp Phàm một lần nữa.

- Tôi phải cảm ơn Giáo sư Dương, là người đã làm cho nhà máy máy móc Hoành Không có cơ hội phát triển.

Diệp Phàm cười nói.

- Vâng, sau này chúng ta chính là đối tác, lại là bạn bè nữa.

Giáo sư Dương cười rất cởi mở.

Vào buổi tối, Diệp Phàm tới một chỗ hẻo lảnh ở núi Thiên Thông. Nơi có thác nước, sau khi quan sát xung quanh không phát hiện thấy điều gì, Diệp Phàm liền lấy ra huyết cương.

Diệp Phàm đặt tên cho cô là Thanh Hồng.
Bình Luận (0)
Comment