Quan Thuật

Chương 3134

- Xin lỗi, hai chân này của lão chắc phải mấy năm nữa mới có thể hồi phục. Haiz, vừa rồi ra tay hơi nặng một chút, do không khống chế được lực.

Diệp Phàm nhún vai, hướng về phía người của Hoành Đoạn gia mặt đang u ám nói:

- Phiền phức, các người cõng ông ta đi đi.

Mấy người nhà Hoành Đoạn nhẹ nhàng đỡ Không Trạch Bản Tú đi, lúc này một chưởng của Diệp Phàm vỗ vào người Không Trạch Bản Tú.

Lão đột nhiên cười lên 2 tiếng “ha ha”, nhìn mọi người, chợt sắc mặt đỏ hết cỡ.

Bởi vì, Diệp Phàm sớm phát hiện lão đã tỉnh. Chỉ là đang giả vờ bất tỉnh mà thôi. Lúc này tỉnh lại thật xấu hổ, mất mặt.

- Còn dám tái chiến trận thứ 5 sao?

Lúc này một giọng nói lạnh lùng truyền đến. Cùng với giọng nói đó một người mặc đồ đen, đeo mặt nạ bước ra.

- Ông là?

Diệp Phàm hỏi.

- Người ta đều gọi tôi là Hắc Ba.

Hắc Ba nói xung quanh vang dội. Tiếng xấu của vua sát thủ này thực sự rất nổi tiếng trên thế giới.

Hơn nữa, người này rất thần bí. Nếu muốn thì phải thuê với giá trên trời, giá thấp nhất để giết người là 5 triệu đô la. Đương nhiên, người hắn giết cũng là người có phân lượng.

- Không được, cậu ta đã thi đấu liền hai trận rồi.

Phí Thanh Sơn là người đầu tiên đứng lên phản đối.

- Vô liêm sỉ, còn Hắc Ba, Hắc Cầu cũng như nhau. Chẳng qua cũng là làm bại hoại danh tiếng của sát thủ quốc tế.

Người bên phía Phí gia hét lên.

- Được, ta có thể không khiêu chiến với hắn. Tuy nhiên, trận thứ 5, Hoành Đoạn gia ta sẽ xuất trận. Các người ai lên?

Dưới áp lực Hắc Ba không thể không thay đổi cách nói.

- Ta lên.

Tri Túc nói.

- Tri Túc, hay là để tôi lên đi.

Phí Thanh Sơn nhíu mày, sau khi Không Trạch Bản Tú thua trận Hắc Ba vẫn dám khiêu chiến với Diệp Phàm. Thực lực của gã này nếu chưa đạt đến Tiên thiên thì ít nhất cũng là cao thủ Bán Tiên thiên.

Hơn nữa Hắc Ba là sát thủ quốc tế. Kinh nghiệm giết người phong phú, thân thủ của Tri Túc mới thập nhị đẳng nhất định không phải là đối thủ của Hắc Ba.

Còn mình cũng chưa vượt quá thập nhị đẳng, đấu với Hắc Ba, phần thắng dường như bằng không. Nếu là ba vị Tiên thiên Cường giả bên phía Phí gia lên thì Phí Thanh Sơn không cam tâm. Bộc lộ thực lực sớm như thế sau này cao thủ Hoành Đoạn gia xuất trận thì làm thế nào?

Vì thế, để cho Tri Túc chịu nhục, chi bằng mình lên.

- Ta lên.

Lúc này Nam Vân Thiên Mi đứng dậy.

- Cô, ha ha, không được. Tuy ta giết người vô số, nhưng ta lại rất thích phụ nữ đẹp. Đến khi huỷ hoại cô thì lòng ta sẽ rất đau sót. Hơn nữa, tuy ta yêu mỹ nhân, nhưng khi chiến đấu lại chẳng lưu tình.

Hắc Ba liếc mắt nhìn Nam Vân Thiên Mi, nở nụ cười khinh thường.

- Bổn cô nương ghét những kẻ giết người làm niềm vui, có lẽ, hôm nay là trừ hại cho dân.

Nam Vân Thiên Mi lạnh lùng “hừ” nói.

- Cô có tinh thần anh hùng như thế thì đừng trách Hắc Ba ta.

Hắc Ba vừa nói xong, một quyền rất mạnh tung ra hướng về phía Nam Vân Thiên Mi. Gã đúng là không biết lễ nghĩa, nói đánh là đánh.

Nam Vân Thiên Mi có Bức Công của Bức Vương. Công phu kinh công rất giỏi. Trượt một cái đã bay ra bên bờ sông.

- Hay lắm, ta thích dã chiến.

Hắc Ba đuổi theo, hai bóng người bay đi đến trên vách đá, ở đó hai người đánh đi đánh lại.

Một sợi roi ngũ sắc từ trong rừng cây bay ra bắn về phía Hắc Ba. Tuy nhiên, gã cũng không phải là hư danh. Nếu không đã sớm bị giết rồi.

Chiếc roi ngũ sắc đập xuống dưới đã chặt đứt hơn chục cây gỗ tạp. Còn Hắc Ba đã biến mất. Là một sát thủ, giỏi về ẩn nấp cũng là một bản năng bảo vệ tính mạng.

Trên vách đá không ngừng truyền ra những âm thanh vang động, cây cối không ngừng bay xuống dòng sông, còn những mảnh đá vụn rơi xuống như mưa, đập xuống dòng sông phát ra những tiếng bụp, bụp.

Còn bóng của Hắc Ba đuổi theo Nam Vân Thiên Mi thì lúc ẩn lúc hiện, thời gian của trận đấu rất dài. Phí Thanh Sơn rất lo lắng, hỏi:

- Thiên Mi cô nương nếu là Bán tiên thiên, có lẽ nội kình và kinh nghiệm chiến đấu không phong phú bằng Hắc Ba. Trận đấu này nếu phải thua thì nhận thua sớm thì tốt hơn. Đừng để cô ta bị thương. Dù sao cô ấy cũng là khách, hơn nữa, Phí gia với cô ta cũng không thân thuộc lắm.

- Không hẳn.

Mắt chim ưng của Diệp Phàm vẫn có thể nhìn thấy rõ họ đang chiến đấu kịch liệt. Bởi vì, sau khi đảo mắt qua, bóng của hai người đã phản chiếu vào ra đa sinh vật.

Chừng hai tiếng đồng hồ, “bộp, bộp” hai bóng người dưới áp lực của việc nổ công lực đã rơi xuống bờ sông.

Diệp Phàm phát hiện, hai người đều đã rất mệt. toàn thân thương tích không nói, hình như cũng chẳng còn sức lực để đứng lên nữa.

- Không ngờ Hắc Ba ta hôm nay lại gặp phải một cô gái TQ mạnh như thế. Hoà thì thế nào?

Toàn thân Hắc Ba ướt đẫm mồ hôi nói.

- Vậy thì hoà đi.

Nam Vân Thiên Mi khó khăn mới mở miệng để nói.

- Trận thứ 5 hoà.

Tri Dã và Thu Sơn Lâm Nhất Phu đồng thời hô lên, Diệp Phàm vội vàng bay vút đến bế Nam Vân Thiên Mi quay về.

- Bỏ tôi ra.

Nam Vân Thiên Mi đỏ mặt, giãy dụa, Diệp Phàm vội vàng giao cho một người con gái của Phí gia chăm sóc.

- Thiên Mi cô nương vất vả quá, Thanh Sơn cảm ơn cô.

Phí Thanh Sơn vẻ mặt trang trọng nói.

- Không sao, đều là người TQ mà. Chỉ tiếc là Hắc Ba quá lợi hại, tôi không thể đánh bại được hắn, khiến mọi người thất vọng.

Nam Vân Thiên Mi tương đối thất vọng.

- Hoà đã là thu hoạch lớn nhất của chúng ta rồi, cảm ơn!

Phí Đống nói, Nam Vân Thiên Mi hơi đỏ mặt vì Phí Đống đỡ cô ngồi lên ghế.

Trận thứ 6 Y Bỉ Đế Đức xuất trận, và Nhất Diệp đại sư đứng lên. Cuối cùng lại cũng hoà.

- Ha ha ha, lão hổ Phí Thanh Sơn, chúng ta đánh vài chiêu chứ.

Hoành Đoạn Hạc Cửu đưa ra lời thách đấu.

Lão là đại diện cho Hoành Đoạn gia, còn Phí Thanh Sơn là đại diện cho Phí gia, hai người đại diện cuối cùng đã lên Lôi đài.

- Công phu khinh công của Hạc Cửu đại sư nổi tiếng thế giới, Phí mỗ xin thỉnh giáo.

Phí Thanh Sơn ôm quyền làm lễ.

- Nói hay lắm.

Hoành Đoạn Hạc Cửu dang tay ra, thật giống như con hạc đang dang cánh, nhún mấy cái đã bay đến trên vách đá đứng trên một cành cây rung lên.

Tuy nhiên, khi lão ta vừa quay người nhìn, chợt sắc mặt hơi đỏ lên, bởi vì Phí Thanh Sơn cũng đã sớm đứng ở trên một cành cây khác còn nhỏ hơn.

- Thân thủ hay lắm!

Hoành Đoạn Hạc Cửu khen.

- Ông cũng thế.

Phí Thanh Sơn mỉm cười nói.

Song quyền của Hoành Đoạn Hạc Cửu đột nhiên tấn công, Phí Thanh Sơn cũng là giương quyền lên đỡ. Quyền lực của hai người đan vào nhau, đọ sức về nội lực.

Bởi vì đang đứng trên cành cây, cho nên vừa phải giữ cho cơ thể cân bằng, vừa phải chống đỡ nội công manh liệt của đối phương, thật không dễ dàng.

Sau hơn mười phút, hai bên mồ hôi đã chảy ra như tắm.

Cành cây dưới chân cũng đang rung lên rất mạnh.

Nếu cứ tiếp tục, cành cây nào bị gãy trước rơi xuống thì có lẽ là người đó thua.

“Rắc” một tiếng, cành cây của Phí Thanh Sơn bị gãy một chút, rồi cứ cắm xuống đất. Người bên phía Phí gia kêu lên.

Hay cho một Phí Thanh Sơn, trong lúc cấp bách cử động điều khiển cho đầu cành cây hướng xuống kia đâm vào vách đá. Người thì vẫn đứng trên cành cây.

Không lâu sau, cành cây của Hoành Đoạn Hạc Cửu cũng bị gãy. Lão cũng muốn học cách làm của Phí Thanh Sơn.

Tuy nhiên, Phí Thanh Sơn đã sớm có chuẩn bị. Chưa đợi cho cành cây của lão đâm vào trong vách đá thì tấn công một đòn rất mạnh.

Một trận cuồng phong cuốn qua, như một cây Phong Đao nhưng không phải là tấn công Hoành Đoạn Hạc Cửu mà là một phát đánh cho cành cây ở dưới chân lão tẽ ra thành những mảnh nhỏ bằng ngón tay.

Hoành Đoạn Hạc Cửu mất đi điểm tựa muốn chuyển sang điểm tựa khác. Tuy nhiên, lúc này Phí Thanh Sơn lại nở một nụ cười quỷ dị.

Chờ cho lão nhảy lên trong nháy mắt không có nơi nào để mượn lực trong không trung song chưởng tung ta “bốp” một tiếng, dù sao dưới chân của Hoành Đoạn Hạc Cửu cũng là không khí.

Còn Phí Thanh Sơn thì hai chân nhảy bắn lên vách đá, bởi vì cành cây đã bị ông ta đạp chui vào trong vách đá.

Toàn thân Hoành Đoạn Hạc Cửu bị đập xuống dòng sông, nước bắn lên cao hơn chục mét. Phí Thanh Sơn việc gì làm là phải làm, hai chưởng lại hướng xuống nước tấn công Hoành Đoạn Hạc Cửu. Liên tiếp hơn chục chiêu, Hoành Đoạn Hạc Cửu vừa ngóc đầu lên liền bị Phí Thanh Sơn dìm xuống nước, cứ như thế cuối cùng Hoành Đoạn Hạc Cửu không còn chống đỡ được nữa.

Sau khi uống hơn chục ngụm nước sông. Cuối cùng đành phải chịu khuất phục kêu lên hai chữ “nhận thua”.

- Đa tạ!

Phí Thanh Sơn dùng lực đem Hoành Đoạn Hạc Cửu lên bờ, đứng trên Lôi đài chắp quyền.

Một tràng pháo tay vang lên chức mừng, bên phía Hoành Đoạn gia, đương nhiên là mặt xanh hết cả.

Tai nghe trộm của Diệp Phàm nghe thấy Hoành Đoạn Thiên Hà “hừ” một tiếng:

- Đồ vô dụng.

- Ha ha, để ta lên học hỏi cao nhân của Phí gia.

Anh Kiều Kiều Y Huyết Tiên nhảy lên, trong nháy mắt đã đứng ở giữa Lôi đài.

Chỉ đích danh Phí Đống đành phải ra trận.

Bốp…

Một loạt tiếng roi vang lên, giống như từ trên trời đột nhiên xé không khí đập xuống. Mọi người chỉ nhìn thấy trên không dường như có một đường màu hồng xé xuống.

Chỉ hai giây, khi Phí Đống né tránh, lại tiếp một roi nữa, vai phải của Phí Đống toàn máu chảy ra.

Mọi người khiếp sợ, cao thủ trong thập đại cao thủ năm xưa của thế giới quả là bất phàm. Một roi đã khiến Phí Đống bị thương. Ngay sau đó roi hồng thứ hai lại xuất hiện, song chưởng của Phí Đống đan vào nhau.

Tuy nhiên, nhưng cũng chẳng có cách nào để chống đỡ lại đòn này, vai phải lại chảy máu, hai vai đều mềm nhũn đi.

Phí Đống vẫn muốn liều mạng, tuy nhiên, Phí Thanh Sơn hét lớn:

- Trận này chúng tôi nhận thua.

- Khà khà khà, cao nhân của Phí gia, chẳng qua cũng chỉ như thế.

Y Huyết Tiên ngẩng cao đầu cười.

- Để Quyền Thiên đến tiếp ngươi.

Quyền Thiên đạo trưởng là sư thúc của Phí Đống, đương nhiên trong lòng không vui vẻ, bắn người lên giữa Lôi đài.

Một đường roi màu hồng lại từ trên chời xé xuống, Quyền Thiên không phải là Phí Đống, hai tay rung lên, trên vai đột nhiên lộ ra hơn chục chiếc vòng màu bạc. Không khí xung quanh bị roi hồng và vòng bạc cuộn lên, giống như rồng quấn lấy nhau.

Roi thứ ba lại đến, sự chắc chắn từ nham thạch của Lôi đài đã bị chém một vết sâu chừng 2 mét, rộng chừng hai hơn 60cm. Trở thành đường ngăn cách giữa hai nhà Phí gia và Hoành Đoạn gia.

Hai người bắn lên không trung, đánh từ Lôi đài đến bờ sông, từ bờ sông đến khe núi, khiến người xem hoa cả mắt, một số đội viên công lực thấp của Tổ Ta tròn mắt ngơ ngác, phải nhắm mắt lại không thì đã ngất xỉu.

Cuối cùng vẫn đang tiếp tục.

- Ha ha ha!

Hoành Đoạn Thiên Hà cười ầm lên mấy tiếng, nói:

- Hai vị trọng tài, hôm nay trời đã tối rồi, ngày mai lại tiếp tục tỷ thí nhé?

Cuối cùng tuyên bố ngừng chiến để nghỉ ngơi.

Ăn cơm tối xong, bên phía Phí gia tập trung ở đại đường uống trà.
Bình Luận (0)
Comment