Quan Thuật

Chương 3369

Khu kinh tế Hoành Không thời kỳ đầu thành lập tồn tại rất nhiều vấn đề. Những cái khác không nói, ngay như phương diện quyền nhân sự cũng là một ngân phiếu khống. Ông xem, Tỉnh ủy xuống có nói Khu kinh tế Hoành Không có quyền miễn nhiệm đối với nhân sự của tập đoàn và các khu vực trực thuộc hay không? Dương Chí Thăng nói.

- Không đề cập đến chuyện này, như vậy xem ra, Khu kinh tế Hoành Không nà cũng chỉ là lập ra cho đẹp mà thôi. Đã không có quyền điều chỉnh nhân sự thì quyền hành chính cũng bị giảm sút nghiêm trọng.

Đến lúc đó, các đồng chí phía dưới không nghe lời cũng chẳng làm gì được. Bởi vì, mình đâu có quyền bãi nhiệm đối với bọn họ.

Đồng chí ở tỉnh Thiên Vân còn đỡ một chút, dù sao Diệp Phàm là Phó Chủ tịch tỉnh Thiên Vân. Những cán bộ trong phạm vi tương ứng ở tỉnh Thiên Vân vẫn kiêng nể hắn.

Nhưng đối với đồng chí ở Điền Nam, đồng chí ở tập đoàn cơ khí TQ thì sao? Người ta không coi Chủ nhiệm ra gì thì cũng đâu làm gì được, có đúng không?

Ngưu Đắc Toàn cười nói.

- Còn nữa, ông ngẫm lại xem, đồng chí Nhậm Thời Mãn ở Khu kinh tế quản cái gì? Dương Chí Thăng cười nói.

- Bí thư quản mảng nhân sự, ai mà không biết chuyện này chứ? Ngưu Đắc Toàn nói.

- Đúng thế, Bí thư quản lý nhân sự. Nhưng Khu kinh tế Hoành Không không có nhân sự gì đáng quản thì anh quản cái gì? Chẳng lẽ đường đường là Bí thư mà suốt ngày đều ngồi trong phòn uống trà hút thuốc hay sao? Dương Chí Thăng cười nói.

- Cũng phải, nếu không có gì làm thì cũng chán, cuối cùng cũng phải tìm việc mà làm thôi.

Mà quyền uy của bí thư chủ yếu thể hiện ở mảng nhân sự. Mất đi lợi khí này thì chức bí thư kia cũng chỉ là đặt ra cho đẹp mà thôi.

Nếu Bí thư Nhậm không muốn trở thành đồ trang trí, thì bắt buộc phải tìm việc để làm. Mà ông ta muốn thể hiện quyền uy của mình thì phải bắt tay vào làm từ ủy ban quản lý.

Nhân sự không quản được thì phải nhúng tay vào các sự vụ hành chính. Nhưng mảng này lại thuộc phạm vi của Diệp Phàm. Đến lúc đó, Bí thư Nhậm muốn đi quá giới hạn, Diệp Phàm chắc chắn sẽ không chịu. Hai hổ đánh nhau, đúng là rất thú vị đấy. Ngưu Đắc Toàn ha hả cười nói.

- Còn nữa, Bí thư Nhậm nguyên là cán bộ cấp thứ trưởng. Hiện tại đi xuống vẫn là Bí thư Đảng ủy cấp Thứ trưởng. Ông có nhìn ra điều đặc biệt trong đó hay không? Dương Chí Thăng cười nói. Người này có vẻ tâm trạng đang rất tốt.

- Hình như là được điều ngang, hơn nữa, thông thường các đồng chí ở các bộ ban được điều xuống nhậm chức đều được tăng thêm một cấp, trừ phi là chỗ béo bở, còn lần này thì không như vậy, đúng là có chút kỳ lạ, chẳng lẽ bí thư Nhậm bị ép xuống? Ngưu Đắc Toàn có chút nghi hoặc.

- Ép thì chắc là không phải đâu, tuy nhiên tôi cũng không rõ là có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, việc Bí thư Nhậm đến Ủy ban quản lý nhậm chức rốt cuộc là thuộc sự quản lý của ai cũng chưa làm rõ.

Ông xem, khi tuyên bố chỉ nói là ông ta được bổ nhiệm làm Ủy viên đảng ủy, Bí thư Ủy ban quản lý Khu kinh tế.

Cũng không chỉ điểm ra là ông ta có quan hệ với tỉnh Thiên Vân hay là Quốc vụ viện. Nếu như là tạm giữ chức thì cũng phải nói một chút chút chứ có đúng không? Dương Chí Thăng nói.

- Đúng là kỳ lạ, vậy Bí thư Nhậm có việc muốn báo cáo lên trên thì báo cáo cho ai, như Diệp Phàm thì chắc chắn phải báo cáo cho tỉnh Thiên Vân rồi.

Chẳng le kêu Bí thư Nhậm báo cáo cho cả một bộ hai tỉnh sao? Đây không phải mệt chết ông ta sao?

Còn nữa, chẳng lẽ cấp trên cho ông ta xuống chỉ để bày cho đẹp? Bởi vì không có quyền nhân sự, thì ông ta cũng chỉ như một pho tượng của Ủy ban quản lý mà thôi. Ngưu Đắc Toàn nói.

- Đúng là chưa rõ ông ta sẽ báo cáo cho ai, khi gặp chuyện thì sẽ tìm ai? Có lẽ chỉ có thể gặp chuyện gì thì tìm cấp trên liên quan đến việc đó mà thôi.

Ví dụ như gặp chuyện liên quan đến địa khu Giang Hoa thì sẽ tìm tỉnh Điền Nam. Gặp chuyện liên quan đến tập đoàn Cơ khí TQ thì gặp Ủy ban Quốc tư.

Nhưng như vậy rồi sẽ loạn mất thôi.

Dương Chí Thăng nói. Nếu như y nghe được lời của Kim Thụ Dương thì đã không võ đoán như vậy.

Buổi tối vốn Lam Tồn Quân đề nghị bày mâm rượu gặp gỡ anh em ở khách sạn Hoành Không để ăn mừng một phen. Tuy nhiên lại bị Diệp Phàm phản đối.

Lúc này, tốt nhất không nên bày vẽ ra quá công khai. Dù sao, có rất nhiều người đỏ mắt đối với việc mình được đề bạt lên chức Phó Chủ tịch tỉnh. Cuối cùng, lại đổi chỗ ở Chu Tước sơn trang.

Đã gọi mấy người, Ngũ Vân Lượng, Khương Quân, Bao Nghị, Cung Nam Quân đã đến, còn đám người Vương Nhân Bàng, Phí Nhất Độ và Vương Long Đông, Đường Thành cũng lặng lẽ chạy xuống.

- Các anh em, tối nay chúng ta tự do một chút, ai mà gọi tên chức quan thì phạt một chai. Diệp Phàm nhìn mọi người một cái, cười nói.

- Được, được. Vương Nhân Bàng cười to.

- Đầu tiên, đám đàn em này cùng chúc mừng đại ca Diệp đẻ trứng. Nào, một ly, cùng cạn Lam Tồn Quân cười nói.

Tiếng chạm ly cách cách, tiếng rót rượu không dứt bên tai.

- Các cậu ấy à, tôi biến thành gà mái từ lúc nào vậy? Diệp Phàm cười nói.

- Anh là gà trống, em Mộc bên cạnh là gà mái được chưa? Hai người hợp tác với nhau không phải có thể đẻ trứng được hay sao? Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng.

Mộc Nguyệt Nhi mặt hơi đỏ, ánh mắt tức giận nhìn Vương Nhân Bàng. Hừ nói: - Nếu không thì dẫn cô bé người Pháp kia đến cùng chúc mừng đi?

- Cô bé người Pháp nào? Mau khai ra đi đồng chí Bàng? Phí Nhất Độ ồn ào.

- Đúng đúng, mau nói đi. Cô bé kia liên quan gì tới anh?

Bao Nghị cười nói.

- Đừng nghe em Mộc nói lung tung, cô bé người Pháp ở đâu ra chứ? Đó là hàng Tây, chúng ta không nuôi được đâucứ nuôi hàng nội cho dễ, mức sống của nước ta còn thấp mà. Vương Nhân Bàng chuyển mục tiêu.

- Anh ấy nuôi được tôi sao? Nực cười. Mộc Nguyệt Nhi hừ lạnh.

- Đúng thế đúng thế, với chút lương ít ỏi như chúng ta đây thì đâu nuôi nổi một cô vợ tỷ phú chứ đúng không? Diệp Phàm vội gật đầu.

- Đổi cách nói đi, cô ấy nuôi anh mới đúng. Vương Long Đông cười nói.

- Tôi đâu nuôi nổi Phó Chủ tịch tỉnh Diệp chứ? Người ta đã sớm có thái thái rồi. Người ta không ăn tôi đã là tốt lắm rồi. Mộc Nguyệt Nhi nói, lời này giống như đang ghen vậy.

- Phạt phạt Bao Nghị chỉ tay vào Mộc Nguyệt Nhi nói.

- Dựa vào cái gì mà phạt tôi? Mộc Nguyệt Nhi trừng mắt hỏi.

- Đúng đúng, phạt một chai rượu.

Vương Nhân Bàng cũng góp lời.

- Em Mộc, vừa rồi anh Diệp nói là không được gọi chức quan rồi còn gì? Em gọi Phó Chủ tịch tỉnh Diệp không phải là tên chính thức sao? Uống đi, một chai. Vương Long Đông tay lắc lắc chai rượu đỏ trong tay.

- Tôi không nghe thấy. Mộc Nguyệt Nhi mặt càng đỏ hơn, cãi bừa.

- Haiz, cứng đầu quá. Diệp Phàm thở dài.

- Anh còn dám nói. Mộc Nguyệt Nhi trửng mắt nhìn Diệp Phàm.

- Vui nhỉ? Lúc này một giọng nói nữ như chuông bạc truyền đến.

- Ai? Diệp Phàm đứng lên rồi đi ra ngoài cửa, bởi vì giọng nói kia trung khí mười phần, tuyệt đối là cao công cảnh giả.

- Trả tiền cho ta, trả tiền ta Không ngờ từ cây phía sau truyền đến giọng nói, Diệp Phàm mới phát hiện sau thân câu có một cô gái toàn thân mặc đồ tím, hình như không phải là người TQ, bởi vì giọng nói kia mang chút lơ lớ của người nước ngoài.

Tóc cô gái này được kẹp rất nhiều kẹp tóc bằng ngón tay út, đeo vòng tai lớn màu đen. Nhìn qua có vẻ chừng hai mươi tuổi.

- Tiền tiền cái gì, anh Diệp, anh nợ tiền người ta à? Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng.

- Lại một cô gái nữa đến, hơn nữa còn là người nước ngoài cơ đấy, hình như là người Hàn Quốc phải không? Xem ra, Diệp tổng của chúng ta đa tình quá rồi Mộc Nguyệt Nhi châm chọc nói.

- Trả tiền cho tôi. Cô gái này lại kêu lên một tiếng, đột nhiên một chưởng chém thẳng vào mặt Diệp Phàm.

Gạch lát của Chu Tước sơn trang đột nhiên bị lật lên, bay tứ tung như hoa vũ.

Diệp Phàm vội dồn khí vào trong, một cơn cuồng phong nổi lên, hắn muốn thu toàn bộ số gạch này lại.

Tuy nhiên, Ba vài tiếng.

Cuốn một phần, còn lại toàn bộ dồn về hướng mọi người. Nhất thời, mọi người đều không ngăn nổi sự công kích này.

BA một trận, sau đó mặt đất như rung lên, mọi người trở tay không kịp, ai nấy đề mặt xám mày tro.

Khi mọi người đưa mắt nhìn, thì bóng dáng cô gái cũng biến mất.

- Đuổi theo.

Vương Nhân Bàng kêu lên.

- Không cần, cô ta đi rồi. Diệp phàm khoát tay, vẻ mặt âm trầm.

- Mẹ kiếp, lực quá lớn, thiếu chút nữa thì ngã. Đường Thành mắng.

- Đúng vậy, đến giờ cánh tay của tôi vẫn còn run run. Vương nhân bàng nói.

- Anh Diệp, người này công cảnh rất cao. Chúng ta hợp lực chống lại mà không nổi. Lam Tồn Quân nói.

- Tuyệt đối là cao thủ, vừa rồi tôi cũng phải lui lại mấy bước mới ổn định lại thân mình được. Không ngờ lại có một nhân vật lợi hại như vậy xuất hiện, hình như còn mạnh hơn cả tôi. Diệp Phàm nói, rồi phủi bụi trên người.

- Chúng ta hình như đâu có kết một kình địch đến từ Hàn Quốc như vậy? Đường Thành có chút nghi hoặc.

- Có phải người nào đó của Phác Tín Đông hay không? Vương Nhân Bàng hỏi.

- Cái này khó đoán lắm, tuy nhiên, ở Hàn Quốc chúng ta đã đấu với Phác gia và Kim gia. Không phải họ Phác thì chính là họ Kim.

Tuy nhiên, bên Phác Tín Đông khả năng cao hơn. Phác Nguyên Thông chắc sẽ không đến chọc giận chúng ta đâu.

Nếu Phác Nguyên Thông có cao thủ lợi hại như vậy, thì nhất mạch của bọn họ không cần phải lo lắng Phác Tín Đông. Cần gì phải làm giao dịch với chúng ta? Diệp Phàm phân tích nói.

- Ừ, có chút quái lạ. Cô ta dường như là đến quấy rối vậy Lam Tồn Quân gật đầu nói.

- Chúng ta tắm rửa rồi về uống tiếp, việc này cũng phải thương lượng một chút. Diệp Phàm khoát tay nói.
Bình Luận (0)
Comment