Quan Thuật

Chương 3428

- Haiz… nếu sư phụ ở đây thì tốt rồi. Nghe nói kỹ thuật theo dõi của cường giả này cũng rất cao.

Cuối cùng vẫn tốt hơn nhiều so với đám người thân thủ thấp bận rộn chúng tôi. Hơn nữa, nếu trong một hai năm mà không thể bắt người trở lại, một khi bọn họ khôi phục công lực thì càng phiền phức hơn.

Sư phụ, Thiên Lâm bất tài không thể trừng trị được phản đồ của phái Võ Đang.

Trương Thiên Lâm thở dài tự trách.

Bởi vì lúc Trương Vô Trần đi có giao phó cho Diệp Phàm khi thích hợp hãy chiếu cố thì nên chiếu cố Võ Đang.

- Việc này cậu cũng không cần quá lo lắng. Như vậy đi, nếu có cơ hội gặp được bọn chúng tôi nhất định dẫn bọn họ về phái Võ Đang. Hơn nữa, việc này tôi sẽ nói với bạn bè của tôi bí mật chú ý là được. Nhiều người thì lực lượng sẽ mạnh thôi, đúng không?

Diệp Phàm nói, việc này hoàn toàn từ chối cũng không được, dù sao cũng phải nể mặt sư huynh Trương Vô Trần.

- Vậy đa tạ sư thúc.

Trương Thiên Lâm khom người vô cùng cung kính.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Phàm nói muốn đi bái tế Tam Hóa đại sư một chút, Trương Thiên Lâm đưa Diệp Phàm đến Ảnh Lâu.

- Ôi, Ảnh Lâu vẫn như cũ, đáng tiếc là đại sư đã không còn.

Diệp Phàm thở dài, nhìn bức tượng bức tượng Tam Hóa đại sư vừa được thay thế.

- Đây là do chúng con vừa mới thay, may mà lúc đó có ảnh chụp. Nếu không thì thật là phiền toái.

Trương Thiên Lâm nói.

Thay thì có tác dụng quái gì, bức tượng bây giờ cũng chỉ là một bức tượng, Tam Hóa đại sư đã mất rồi. Diệp Phàm rất cung kính, miệng dùng thuật truyền âm mật nói:

- Đại sư, người yên tâm. Tôi sẽ trông nom Mỹ Nhân Ngư cẩn thận. Nếu không thể trông nom tốt Mỹ Nhân Ngư, Diệp Phàm tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết. Lời thề này có trời đất làm chứng.

Diệp lão đại vừa thề xong, trong lúc vô ý nhìn về phía bệ, liền kinh ngạc nhảy dựng lên. Bởi vì, hắn phát hiện bức tượng vốn của Tam Hóa đại sư đã xuất hiện những vết tấm lấm màu xanh.

Tuy chỉ là những đốm lớn bằng hạt đậu tương, nhưng trí nhớ của Diệp lão đại rất tốt. Trước kia tuyệt đối không có những đốm nhỏ màu xanh này.

Diệp Phàm trong bộ dạng dập đầu nhìn về phía, đưa tay về phía bệ của Tam Hóa đại sư. Mũi vừa để sát vào những đốm màu xanh kia, Diệp lão đại liền vui mừng không xiết.

Bởi vì hắn phát hiện ra những đốm xanh kia có hơi thở nhè nhẹ của Mỹ Nhân Ngư tràn đến.

Không lẽ những đốm nhỏ này chính là Thiên trọng nguyệt âm chi lộ? Diệp Phàm tự nói trong lòng. Nhưng vì sao Tam Hóa đặt nó ở đây?

Không lẽ bệ ngồi của Tam Hóa cất giấu bí mật gì đó, hay là bí mật của đảo Thủy Tinh? Trong lòng Diệp Phàm nhất thời hưng phấn, mặt hơi đỏ lên như uống tiết gà.

Con dơi bay thẳng đến chỗ những đốm nhỏ, đồng thời Diệp Phàm mở bá vương kim thương để che chắn.

Nhưng điều khiến Diệp Phàm không ngờ tới chính là khi con dơi đi tới gần những đốm màu xanh đó thì đột nhiên giống như đụng phải một khối băng.

Hơn nữa, khối băng rất lạnh, nội khí tạo thành con dơi cảm giác như bị đông cứng lại.

Diệp Phàm thử khống chế con dơi đi vào trong dò xét, tức khắc, không chỉ có con dơi ngay cả toàn thân Diệp Phàm cũng tê cứng, rùng mình một cái, hắt hơi.

- Sư thúc, thành ý của sư thúc với Võ Đang, các đệ tử trong phái đều hiểu được, nhưng cần phải chú ý sức khỏe, đừng để bị cảm.

Trương Thiên Lâm nhìn thấy cảnh đó rất cảm động. Nếu Trương Thiên Lâm biết được Diệp sư thúc thực ra là đang định lấy trộm đồ thì không biết chừng sẽ thổ huyết mất.

- Không sao, kính trọng các bậc tiền bối của Võ Đang là điều nên làm.

Diệp Phàm nói xong liền đứng lên, ngồi trên ghế tựa uống trà.

Nhưng Diệp Phàm lại thử lần nữa, phát hiện ra cảm giác càng lạnh hơn. Cơn dơi đang tìm cách đi vào trong những đốm xanh cũng cảm thấy nguy cơ rất lớn.

Diệp Phàm hiểu rằng, khả năng của Tam Hóa đại sư rất cao, không phải là cảnh giới mà thực lực hiện tại của mình có thể chống lại được. Nếu như cố tình phá để vào trong có lẽ mình sẽ biến thành người đông lạnh mất.

- Vạn tài hàn băng, lại là vạn tài hàn băng.

Lúc này, giọng nói đáng sợ kia của Thiên Hạo Tử truyền đến.

- Vạn tài hàn băng, chẳng lẽ những đốm xanh trên bệ này là hàn băng hàng vạn năm sao? Thảo nào thiếu chút nữa thì tôi đã bị đông cứng.

Diệp Phàm hỏi, vô cùng tò mò.

- Ít nhất phải hơn một vạn năm mới có thể hình thành nên loại hàn băng này. Hơn nữa, tôi phát hiện ra khối băng này dường như đã bị ép lại, có lẽ là do vạn tái hàn băng chi tâm tạo thành.

Thiên Hạo Tử nói.

- Thứ này có phải là rất hiếm thấy?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên, thứ này đã không xuất hiện rồi. Binh khí “hàn kích” của Vũ Vương trong truyền thuyết chính là vạn tài hàn băng trải qua mấy chục năm mới chế tạo được.

Thiên Hạo Tử nói.

- Hàn kích là loại binh khí như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Nói về Phương thiên họa kích có lẽ là cậu đã từng nghe tới, danh tướng Tiết Nhân Quý nhà Đường đã từng sử dụng loại binh khí này.

Thật ra, kích là tên một loại binh khí thời cổ, trong lịch sử, phương thiên họa kích là một vật tự thiết kế.

Lúc ấy còn không có kiến giải về “kim qua, thiết phủ, phương thiên họa kích, long phượng tú kỳ”

Những thứ này thật ra ít dùng trong những cuộc chiến thật sự, nhưng cũng không phải là không thể dùng trong chiến đấu.

Chỉ là yêu cầu với người sử dụng nó rất cao.

Mà binh khí của Vũ Vương là do hàn băng tạo thành, nên gọi là Hàn Kích.

Thuyết thuyết kể rằng khi Vũ Vương đạt đến Thoát thần cảnh đại viên mãn liền ném kích ra ngoài, nhưng lại tạo ra uy lực kinh thiên động địa, khiến quỷ thần khiếp sợ.

Hàn Kích đó hóa thành một vệt giống như cầu vồng trên bầu trời, bay qua mấy chục dặm rồi rơi xuống.

Liền biến một con sông dài hơn trăm mét trở thành hai nhánh, nước sông lập tức nhấn chìm phạm vi xung quanh mười dặm.

Hơn nữa, Hàn Kích đó cũng không hiểu đâm xuống sông sâu như thế nào, sau khi Hàn Kích bay trở về tay Vũ Vương, từ dưới đáy sông phun lên cột nước cao hàng trăm mét, làm hại dân chúng xung quanh cả trăm dặm phải rời khỏi đó.

Cột nước đó phun trào cả trăm năm mới ngừng lại, có người nói do Hàn Kích của Vũ Vương đâm xuống thủy phủ, khiến cho Long Vương nổi giận phun nước trừng phạt.

Thiên Hạo Tử nói.

- Chuyện này ông cũng tin?

Diệp Phàm cười nói.

- Ha ha, truyền thuyết thôi mà. Đương nhiên, thời đại của Vũ Vương cách chúng ta hàng mấy ngàn năm, chúng ta chỉ có thể nghe nói mà thôi. Nhưng chuyện Vũ Vương đột phá tới tầng cao như vậy thì có lẽ là có thể. Ví dụ như thật sự Hàn Kích có thể xuyên thấu xuống dưới nền đất khiến cho nước phun lên, chẳng phải bình thường sao?

Thiên Hạo Tử cười nói.

- Nước phun lên trăm mét, còn phun cả trăm năm, thật sự chưa từng thấy. Nhưng không hiểu truyền thuyết này ở nơi nào, thật sự muốn tới đó xem thử.

Diệp Phàm nói.

- Chuyện này thì ta không rõ lắm.

Thiên Hạo Tử cười gượng một tiếng.

- Hàn kích này lợi hại như vậy, chứng tỏ vạn tài hàn băng dùng để làm nguyên liệu chế tạo thành vô cùng lợi hại.

- Đương nhiên rồi, vạn tài hàn băng này rất khó hòa tan. Hơn nữa, trong khi chế tạo sẽ kết hợp với một số chất liệu đặc biệt khiến nó vĩnh viễn không bị tan chảy. Loại binh khí này không cần phải nói, chính là thứ binh khí mà cậu không thể nuốt nổi, đúng không?

Thiên Hạo Tử nói.

- Vậy bản thân người sử dụng không phải là cũng bị nó đông cứng sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Không. Bởi vì trong khi chế tạo còn cần phải dung hòa với nội khí của ngươi, nó phải chấp nhận cậu.

Cậu xem, bảo kiếm sắc đến mấy cũng khó mà làm bị thương chủ nhân đúng không? Hơn nữa, loại binh khí được vạn tài hàn băng này tạo thành này ít nhất cũng đã là hàng tứ phẩm trở lên.

Hơn nữa, có thể tự do thu hẹp lại. Bình thường giấu trong người vạn tài hàn băng còn có tác dụng làm mát cơ thể.

Cơ thể người cũng có lửa, đặc biệt cơ thể đàn ông rất cứng rắn. Nếu có hàn băng điều hòa một chút thì càng thích hợp hơn cho việc luyện công.

Thiên Hạo Tử nói.

- Tác dụng lớn như vậy, xem ra đúng là thứ tốt. Nhưng con dơi của tôi có thể đi vào vạn tài hàn băng này không?

Diệp Phàm hỏi.

- Cậu có vào được không?

Thiên Hạo Tử hỏi.

- Không được, có lẽ sẽ bị đông cứng mất. Ngay cả bản thân tôi cũng lạnh đến mức sắp đóng băng.

Diệp Phàm nói.

- Xem ra cậu cũng không ngốc, quả thực là như vậy.

Thiên Hạo Tử nói.

- Nhưng tôi cảm thấy Khí Vương ông có cách phải không? Là Khí Vương, ông chắc phải đọc vô cùng nhiều tài liệu. Hơn nữa, là một bậc thầy chế tạo binh khí, ông chắc chắn có cách đối phó với chúng đúng không?

Diệp Phàm đương nhiên cũng bắt đầu tang bốc lão già này lên.

- Ha ha, đương nhiên là có cách, trước khi vạn tái hàn băng được chế tạo thành binh khí thì tôi có cách có thể thử xem.

Thiên Hạo Tử cười… là người mà… đều có chút hư vinh.

- Thử sao, ông không chắc chắn tuyệt đối?

Diệp Phàm kinh ngạc.

- Tuyệt đối nắm chắc là chuyện không thể. Mặc dù trước kia ta có thử đối phó với vạn tài hàn băng rồi, nhưng cũng không thể nói là chắc chắn tuyệt đối. Hơn nữa, vạn tài hàn băng này không phải là băng bình thường.

Thiên Hạo Tử nói.

- Được rồi, ông nói cách đi, tôi muốn thử xem. Tôi đang nghĩ, nếu như có thể đem vạn tài hàn băng này dung luyện cùng với Bá Vương kim thương, chẳng phải là có thể nâng cao khả năng của kim thương sao. Hơn nữa, tôi thấy trong kim thương có rất nhiều lửa, có thể làm tan chảy một ít vạn tái hàn băng, tóm lại là cũng có lợi cho hồn khí của hai người đúng không?

Diệp Phàm nói.

- Rất có lý, được, thử xem. Thật ra ta vừa xem qua, trên vạn tài hàn băng này cũng có một tiểu phong giới. Quan trọng là phải phá giải tiểu phong giới này. Vạn tài hàn băng tuy rằng lạnh tới cực điểm, nhưng trước khi chế tạo thành binh khí thì vẫn có thể đối phó được, một khi đã thành hình rồi thì rất khó khăn.

Thiên Hạo Tử nói.

- Với sức mạnh của tiền bối, hóa giải một tiểu phong giới có lẽ là không khó.

Diệp Phàm nói.

- Không khó, cậu đâu có biết chuyện này. Bởi vì phong giới này chính là dùng vạn tái hàn băng tạo thành. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, người có thể dùng vạn tài hàn băng tạo thành phong giới trên đời này rất khó tìm.

Thiên Hạo Tử nói.

- Không có gì lạ cả, trước kia trong Võ Đang có một cao thủ, sau khi xảy ra biến cố người này biến mất. Cao nhân này tên là Tam Hóa, cũng là cao thủ thoát thần cảnh đại viên mãn. Bức tượng này có lẽ là khi còn sống ông ta muốn làm, bí mật của phong giới ở bên dưới do ông ấy khi còn sống làm ra cũng là chuyện bình thường đúng không?

Diệp Phàm nói.
Bình Luận (0)
Comment