Quan Thuật

Chương 517

- Được, phương diện tài chính, em sẽ cho xã Sài Mộc thêm 50 vạn, tuy nhiên anh Triệu anh cũng biết muốn kiếm một chức Chủ nhiệm tương đối khó. Lãnh đạo của sáu trấn hai xã trên danh nghĩa là cấp dưới của em, thật ra thì bọn họ đâu có phục tùng ai.

Tất cả mọi người đều là chư hầu các nơi, nếu như có thể cho em thêm chức danh Thường vụ thì còn có thể.

Cho nên, anh Triệu, không phải anh quen biết với Cục trưởng Mã của cục Tài chính sao? Hơn nữa anh Triệu làm Cục trưởng cũng bao nhiêu năm rồi, trong thành phố cũng quen thuộc nhiều ngóc ngách, anh kiếm thêm cho xã Sài Mộc ít tiền là được. Khu kinh tế bên em tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào, thế nào hả? Vì xã Sài Mộc, chúng ta cùng nhau cố gắng?

Diệp Phàm thoáng cái đã đem chuyện mò tiền nhét vào trong tay Triệu Bính Kiện.

-Được! Cậu cho thêm 50 vạn cũng không tệ, coi như là đặc biệt chiếu cố. Tôi biết lão đệ cậu cũng khó. Một phó Chủ tịch huyện muốn trấn trụ lãnh đạo của 8 thị xã, còn phải đè ép hai Trợ lý Chủ tịch huyện, hơn nữa đều từ thành phố trực tiếp nhảy xuống, thật sự khó khăn a!

Anh Triệu này không làm khó cậu nữa. Hơn nữa tôi đã dặn dò Triệu Đĩnh, sau này trong Đại hội Đảng ủy kêu y toàn lực ủng hộ lão đệ cậu, một phiếu của y cậu cũng không cần lo lắng gì cả. Chúng tôi không ủng hộ cậu còn ủng hộ ai? Chẳng qua Hội nghị Đảng ủy lão đệ cậu đoán chừng cũng khó mở a! Phức tạp! Ha ha ha!

Ngoài ra, Trang Hồng Ngọc đích xác là một tài vụ giỏi, lúc ấy điều cô ấy tới cục Hồ sơ thật ra tôi cũng vì tình thế ép buộc.

Nếu lão đệ muốn điều cô ấy vào khu kinh tế cũng phải suy nghĩ kỹ càng, phía bên Tạ gia có gây khó dễ gì đó không.

Triệu Bính Kiện trực tiếp chỉ ra nguyên nhân là vì Tạ gia.

-Cám ơn anh Triệu đã ủng hộ, em sẽ thận trọng suy nghĩ.

Diệp Phàm cúp điện thoại, trong lòng vẫn tương đối cao hứng, bởi vì có câu nói của Triệu Bính Kiện, một phiếu của Triệu Đĩnh xem như chắc chắn, cộng thêm một phiếu của mình, Liễu Chính một phiếu, nếu như có thể ổn định lại Tống Ninh Giang thì trong Hội nghị Đảng ủy mình vững vàng có 4 phiếu rồi.

Tuy nhiên như vậy còn chưa đủ, còn phải đi tranh thủ ra tay, đối tượng ra tay đương nhiên chính là Thái Đại Giang và Chung Minh Đào.

Phí Tiểu Nguyệt và Phí Quốc Tư là người của Phí gia, khẳng định không có hi vọng tranh thủ. Mâu Dũng và Ngọc Xuân Thiền hình như là người của Ngọc gia, hai người này cũng không có hi vọng.

Đến lúc đó một phiếu của Phó Chủ nhiệm Thường vụ Trương Quốc Hoa tương đối mấu chốt, có lẽ chính là mấu chốt để chuyện bại thành thắng, ngoài mặt người này nhìn qua rất hiền hoà, tuy nhiên trong lòng có lẽ không biểu hiện giống như ngoài mặt.

Diệp Phàm nhiều lần bày ra thuật xem tướng, quan sát Trương Quốc Hoa hồi lâu, càng quan sát càng cảm thấy người này tâm tư khó suy đoán, giấu diếm tương đối sâu.

Trương Quốc Hoa đoán chừng là tay chân của Cổ Bảo Toàn đặc biệt rút từ thành phố xuống tới đè áp Khu kinh tế Lâm Tuyền, nếu sau này mình có vẻ bất lợi với Cổ Bảo Toàn, Trương Quốc Hoa sẽ lên thay, cho nên muốn tranh thủ Trương Quốc Hoa toàn lực ủng hộ cũng tương đối khó khăn.

Đây chính là nghệ thuật giữ thăng bằng của Cổ Bảo Toàn, vừa toàn quyền giao quyền lực cho mình, vì Khu kinh tế Lâm Tuyền mà bán lực liều mạng, tuy nhiên vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, lại tặng thêm trên đầu mình một chiếc vòng kim cô, chiếc vòng đó đương nhiên chính là Trương Quốc Hoa.

Xem ra Cổ Bảo Toàn cũng không hoàn toàn tin tưởng mình, trong lòng Diệp Phàm có chút buồn phiền. Hắn cảm thấy ấm ức như đàn bà, bản thân bán mạng như vậy nhưng vẫn không đổi được tín nhiệm thật lòng của lãnh đạo. Xem ra Cổ Bảo Toàn có tính đa nghi, khó có thể kết thành đồng tâm chân chính với y rồi.

Xế chiều Trịnh Lực Văn chạy tới Lâm Tuyền, đặc biệt báo cáo với Diệp Phàm chuyện liên quan đến Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương.

-Chủ nhiệm Diệp, nhân dân xung quanh nhà máy thảm sợi vừa nghe nói mảnh đất của mình có thể phải phá bỏ và dời đi nơi khác, trong khoảng thời gian này tất cả đều ồ ạt gấp rút xây dựng, cửa hàng vốn chỉ có hai tầng trong 10 ngày bọn họ đã tăng thêm một tầng, hơn nữa còn đang tiếp tục thêm tầng, tùy tiện xây thêm phòng ốc, huyện cũng không ra văn kiện giấy tờ gì ngăn lại, nếu như mặc kệ như vậy, sau này chuyện phá bỏ và dời đi nơi khác sẽ gặp đại phiền toái, khoản tiền đền bù lẽ nào phải trả thêm?

Trịnh Lực Văn hết sức kích động nói.

-Cậu báo cáo qua với Chủ tịch huyện Vệ chưa?

Diệp Phàm hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

-Tôi đã nói rồi, cô ấy cũng không tỏ thái độ, chỉ gật đầu nói là chuyện nhà máy thảm sợi tơ dệt tạm thời do anh chịu trách nhiệm, chuyện hùn vốn chỉ là ký hợp đồng ban đầu, không thể chắc chắn, trước khi hợp đồng chính thức còn chưa được ký kết, huyện cũng không nên có động tác gì. Hơn nữa còn nói với tôi, thúc dục anh nhanh chóng giải quyết chuyện hùn vốn với Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông.

Trịnh Lực Văn tức giận nói.

-Hừ! Tất cả đều đang ép tôi, tôi cũng không có thuật phân thân, Khu kinh tế Lâm Tuyền bên này mới thành lập, cơ cấu chưa gọn gàng, không đủ nhân viên, chuyện của sáu thị trấn hai xã nhiều như lông trâu, hàng trăm công tác đang đổ lên đầu. Chuyện gọi thầu không lâu nữa phải cử hành, kêu tôi làm sao quản? Huyện nhiều phó Chủ tịch huyện như vậy, tại sao không gọi bọn họ đi làm, mấy người biết đó là miếng xương cứng khó gặm, toàn bộ đặt trên đầu tôi. Tôi chỉ là một Phó Chủ tịch huyện, cũng không phải là Thường vụ, có bao nhiêu năng lượng có thể giải quyết chuyện này.

Diệp Phàm buột miệng mắng một hồi mới dẹp loạn được đè nén trong lòng.

-Ừ! Tôi cũng cảm thấy buồn bực, chuyện lớn như phá bỏ và dời đi nơi khác ít nhất phải phái Thường vụ ra mặt giữ thể diện mới đúng, chuyện này là chuyện lớn liên quan đến mấy trăm gia đình trong huyện, làm không tốt sẽ khiến quần chúng nổi giận, làm loạn lên thì phiền toái. Trên văn kiện đối chiếu trên huyện thì thổi phồng coi trọng như vậy, trên thực tế nào có mấy người chân chính chịu trách nhiệm chuyện này?

Vành mắt Trịnh Lực Văn đỏ hoe, có vẻ là hệ quả của thức đêm nhiều.

-Ai! Lực Văn, cũng đừng trách Chủ tịch huyện Vệ và Bí thư Cổ rồi, bọn họ phải giải quyết quá nhiều việc, tình huống Ngư Dương phức tạp lắm.

Diệp Phàm thở dài, an ủi mấy câu, lại nói:

-Chuyện phá bỏ và dời đi nơi khác cậu có hỏi thăm hỏi thăm ý kiến của các hộ gia đình không vậy?

-Tôi nghe được một số tin đồn.

Trịnh Lực Văn nhìn Diệp Phàm có vẻ khó nói.

-Nói đi, đối với tôi cậu còn che giấu làm gì?

Diệp Phàm cười nói.

-Có người đồn đãi là là người Phí gia đang giở trò, lúc ấy sau khi nghe tin đồn tôi liền lặng lẽ triển khai điều tra, thật đúng là phát hiện chỗ kỳ quái. Trong 160 hộ muốn phá bỏ và dời đi lại có 100 họ đều là họ Phí, chuyện này thật đúng là trùng hợp.

Có tin tức nói là Phí gia đã tổ chức những người này lại, đến lúc huyện có ý tứ muốn phá bỏ và dời đi nơi khác có lẽ sẽ rao giá trên trời, cố ý gây khó khăn.

Hơn nữa tôi vừa nghe được một tin, gần đây có một người bạn nói là phát hiện một hiện tượng kỳ quái, gần đây trên đường Hà Mĩ của thị trấn Thành Quan nơi xây dựng nhà máy thảm sợ tơ dệt huyện, người làm các thủ tục chứng nhận bất động sản sang tên, chuyển hộ tương đối nhiều.

Hơn nữa phần lớn chứng nhận bất động sản đều làm thành họ Phí,trước đây người nhà họ Phí có bất động sản ở đây không quá 50 hộ, gần đây thoáng cái bất ngờ tăng lên hơn 100 hộ, tựa hồ tăng lên gấp đôi.

Trịnh Lực Văn hình như nghĩ tới những thứ gì, sắc mặt hết sức khó coi.

-Ha ha, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng! Xem ra một số người Phí gia đoàn kết lại muốn làm đầu cơ, muốn mượn chuyện phá bỏ và dời đi để chiếm đoạt tài sản quốc gia. Sau lưng chuyện này có phải có bàn tay đen nào đó đang điều khiển không?

Diệp Phàm cười nhạt, nhả khói cũng không có vẻ lo lắng.

- Có lẽ có, nếu không làm sao làm ra những chuyện rắc rối kịp thời như vậy. Làm sao bây giờ? Thế lực Phí gia sắp chạm trời rồi, đến lúc đó khoản tiền đền bù không đạt tới yêu cầu, bọn họ gây chuyện ồn ào thì thật là nhức đầu.

Trịnh Lực Văn cũng không dám suy nghĩ, cảnh tượng này nhất định là đặc biệt hỏng bét.

-Đừng lo lắng Lực Văn, bọn họ muốn thêm tầng thì để cho bọn họ thêm đi, chuyện này hẳn là chuyện của bộ phận đất đai, chưa được phê duyệt chính là vi phạm luật lệ xây dựng, nếu như Phí gia muốn nhúng tay ăn chặn tài sản quốc gia cứ để cho bọn họ đi làm, làm càng lớn càng tốt. Hừ! Đến lúc đó nhất định phải để cho bọn họ công dã tràng, ôm nhà lầu khóc lóc.

Diệp Phàm thoáng cái sầm mặt xuống.

Hắn quay đầu lại trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh, cười nói:

-Chuyện nhà máy dệt Tổng giám đốc Tiếu Ngạo Sương tới từ Hồng Kông nói như thế nào?

-Cô ta ngoài mặt ra sức thúc dục Cục Chiêu thương chúng ta nhanh chóng xác định chuyện mở rộng nhà máy, tuy nhiên ngầm nghe nói Tổng giám đốc Tiếu đã chuẩn bị từ bỏ tơ dệt Ngư Dương chúng ta rồi.

Tôi cũng len lén nhờ cậy một người bạn ở thành phố Phúc Xuân điều tra, nghe nói bên kia đã triển khai đàm phán với Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông, điều kiện hậu đãi hơn nhiều so với Ngư Dương chúng ta.

Hơn nữa vị trí địa lý của họ tốt, tình hình kinh tế càng không phải thứ Ngư Dương chúng ta có thể so sánh được, tôi suy đoán lần này tiên sinh Tiếu Phi Thành đã sớm tính toán rút vốn.

Bây giờ còn đang kéo dài đơn giản là cảm thấy vẫn còn nể mặt, bọn họ đoán chừng chúng ta không cách nào giải quyết xong chuyện phá bỏ và dời các hộ dân đi nơi khác.

Cho dù chúng ta có thể thuận lợi phá bỏ và dời đi nơi khác, huyện cũng trả không nổi khoản tiền đền bù, chuyện này cũng phải tiêu tốn gần 1600 vạn, nếu có số tiền này chúng ta cũng có thể xây dựng nhà máy mới.

Nếu để Phí gia tiếp tục gây loạn, 1600 vạn tuyệt đối không đủ, khả quan nhất cũng phải 2300 vạn.

Chuyện này tôi thấy sắp thất bại rồi, ai! Cục Chiêu thương chúng ta ra quân bất lợi, làm chuyện đầu tiên lại bị quấy nhiễu.

Trịnh Lực Văn ủ rũ, cay đắng, cũng không thể làm gì được!

-Hừ! Nếu như tình huống thật sự như vậy, tiên sinh Tiếu Phi Thành thật sự là một người qua cầu rút ván. Có lẽ số tiền 300 vạn dự chi thời kì đầu cũng không có ý định đòi lại, coi như là quyên tặng sao! Hừ.

Diệp Phàm nói, thầm nghĩ:

"Ta vất vả lắm mới kiếm được nửa mặt bằng tầng thứ ba cao ốc Thiên Mã của tập đoàn Nam Cung Hồng Kông cho Tập đoàn Phi Vân các ngài, không ngờ Tiếu Phi Thành vừa nắm được trong tay đã lập tức trở mặt.

Thương nhân tại sao đều nham hiểm như vậy, danh dự lời hứa đi đâu hết rồi.

Ai! Chuyện này cũng khó trách y, biết rõ không kiếm tiền được ở Ngư Dương còn ép bọn họ ném tiền vào, chúng ta hình như cũng không có đạo lý, ba ba lại nói là rùa, cũng chẳng khác gì.

Diệp Phàm suy nghĩ một lát cũng có vẻ tiêu tan, tuy nhiên ánh mắt tức giận vẫn có thể cảm giác được.

Hắn khẽ nhếch miệng lên, cười nói:

-Lực Văn,cậu trở về tiếp tục nói chuyện với Tập đoàn Phi Vân, nếu như bọn họ muốn chơi chúng ta thì chúng ta cũng chơi với bọn họ.

Cậu phải lấy lại tinh thần, phải tin tưởng trời không tuyệt đường đi của con người. Thời gian này có thể toàn diện tung lưới rồi, không giới hạn ở Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông, cục Chiêu thương huyện thành lập, mục đích chính là chiêu thương và thu hút đầu tư, phải động não, khai quật con đường tài chính, cũng sẽ thu hoạch nhiều hơn.

Gần đây thực hiện bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn có lợi ích rất lớn với công tác chiêu thương của huyện chúng ta, đợi sau khi khu công nghiệp Quỷ Anh Than toàn diện khởi động, hoàn toàn có thể làm thủ đoạn chiêu thương, cậu có thể tuyên truyền nhiều hơn, hơn nữa Cục Chiêu thương các cậu phải đối mặt với toàn huyện, Khu kinh tế Lâm Tuyền có thể thu hút được thương nhân, tiến cử tài chính cũng là công lao của Cục Chiêu thương các cậu có phải không?

-Tôi đoán Tiếu Phi Thành cứ kéo dài chính là muốn cho chúng ta mở miệng trước, đề xuất chuyện hủy bỏ hiệp ước, một là Tiếu Phi Thành dựa vào chuyện này có thể ăn nói với các hương thân phụ lão của Ngư Dương, không phải y không chịu đầu tư, mà là Ngư Dương chúng ta tự mình rút lui trước. Thứ hai nếu như chúng ta hủy bỏ hiệp ước trước, khoản tiền dự chi 300 vạn trước đó phải trả lại cho bọn họ. Những thứ này chỉ là phán đoán của tôi mà thôi, chẳng qua từ trên người Tiếu Ngạo Sương tôi cảm giác có chút manh mối.

Đoàn Hải có vẻ tức giận.
Bình Luận (0)
Comment