Quan Thuật

Chương 530

- Ha ha, đồng chí Phí Mặc, Khu kinh tế Lâm Tuyền mới vừa thành lập, còn rất khó khăn. Lúc trước tôi và đồn chí Vệ Sơ Tinh cũng đồng ý cấp cho Khu kinh tế Lâm Tuyền quyền tự chủ lớn nhất để cho cho những người tinh anh nhất được làm việc, khai thác tiến thủ, chính là trước hết phải xem năng lực.

Cổ Bảo Toàn liếc Phí Mặc, cười nói.

Y thầm nghĩ:

- Còn không phải là bởi vì Phí gia ở Khu kinh tế Lâm Tuyền không có mấy con chó đắc lực nằm vùng nên giờ ấm ức! Cũng quá không biết đủ rồi, huyện Ngư Dương có 20 thị trấn và xã, Phí gia đã chiếm đến bốn, năm gần đến ba thành.

Khu kinh tế Lâm Tuyền để các ngươi nhúng tay vào nữa thì đây Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn này còn làm cái gì, đều bị Phí gia và tứ đại gia tộc cho ngồi không rồi.

Ngay cả trong Khu kinh tế Lâm Tuyền mà nói thì đảng ủy các ngươi đã chiếm ba, đừng tưởng rằng người trong thiên hạ đều là ngu ngốc.

Chẳng qua, Diệp Phàm quật khởi xem ra cũng là chuyện tốt, bốn gia tộc lớn ở Ngư Dương bắt đầu đứng ngồi không yên, chắc là không ngờ phải nhìn thêm một hổ nữa ở Ngư Dương.

Các ngươi không muốn nhìn thấy, Cổ Bảo Toàn này lại nguyện ý. Ta bồi dưỡng không phải là hổ mà là một sư tử nhỏ, so sánh với hổ còn lợi hại hơn.

Chờ con tiểu sư tử lớn lên hảo hảo đấu một trận với bốn hổ các ngươi, ta tọa sơn quan hổ đấu sư tử. Bí thư Chu nói rất hay, là một tiểu chư hầu một phương phải có được mưu kế cân bằng, cho dù chưa làm được như vậy cũng phải có xu thế là vậy. Xem ra tính toán của mình cũng không tệ lắm, đã bắt đầu kết trái rồi.

- Bí thư Cổ, chuyện này cũng có chút không theo trình tự tổ chức. Ví dụ như chuyện Diệp Phàm mới vừa điều tạm vào khu kinh tế Lâm Tuyền là Cổ Dương và Trang Hồng Ngọc mà nói, ngay cả đồng chí Phí Kiến Lượng ở Văn phòng huyện ủy và đồng chí Dương Thành Minh đều có phê bình rất kín đáo.

Bọn họ nói Cổ Dương và Trang Hồng Ngọc đều là nòng cốt của bọn họ, Diệp Phàm một câu thì điều đi, sau này công tác của bọn họ triển khai khó khăn.

Lại phải tìm người tiếp nhận, quen thuộc công tác, bồi dưỡng một nhân tài không dễ dàng. Nếu như vừa tới chưa quen thuộc tình huống, chỉ sợ tạo thành sai sót, do đó ảnh hưởng tới công tác ngành. ngành hồ sơ công tác cũng là tương đối trọng yếu, đây là những tư liệu trọng yếu chỉnh lí của quốc gia, để nhân dân làm tài liệu tham khảo hữu ích.

Phí Mặc tiếp tục nói.

- Trọng yếu! Trọng yếu cái rắm! Trang Hồng Ngọc đường đường một nghiên cứu sinh, các ngươi đem nhét vào cục hồ sơ làm gì.

Cổ Dương ở Văn phòng huyện ủy chỉ pha trà đưa nước, có bao giờ được đụng đến giấy tờ văn kiện, đây chính là cái mà trong miệng các ngươi gọi là công tác trọng yếu.

Đến đường lớn tùy tiện nhặt một người trở lại cũng sẽ làm được, đừng cho là Cổ Bảo Toàn này già nên hồ đồ.

Cổ Bảo Toàn cười lạnh, ngoài mặt vẫn bình thản:

- Mỗi công tác đều cần người đi làm, làm một đảng viên, chúng ta phải luôn tâm niệm đem ích lợi của quốc gia, lợi ích quần chúng, tư tưởng vì nhân dân phục vụ lên đầu, hơn nữa còn chứng tỏ trong thực tế mới đúng.

Những công việc kia Cổ Dương và Trang Hồng Ngọc đã làm được, tôi tin tưởng đồng chí tiếp nhận cũng sẽ tiếp tục làm tốt. đương nhiên, mới vừa tiếp nhận sẽ chưa quen, nhưng chúng ta là nhân viên công vụ quốc gia, cầm tiền lương quốc gia nên toàn tâm toàn ý vì quốc gia hiệu lực, không hiểu thì hỏi, không biết đi học. Lão Phí, chúng ta phải tin tưởng năng lực của bọn họ, chỉ cần chịu học, cái gì học không được. Rồi hãy nói đồng chí Diệp Phàm cũng không có làm gì sơ suất, trước đó đã nói một tiếng với chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy Trương, cục hồ sơ cũng đã đồng ý.

Ở các đơn vị bình thường cũng coi như điều động nhân viên lưu động, hơn nữa đồng chí Diệp Phàm điều những người này cũng chỉ là mới có danh hiệu Trưởng phòng trên hình thức, sau đó lại trình diện Ban Tổ chức, anh xem, trong tay anh có phải là báo cáo vừa chuyển tới Bí thư Đảng ủy khối đảng không?

Điều này hoàn toàn phù hợp trình tự tổ chức, chỉ là có chút hơi gấp, ta sẽ nói chuyện vớ đồng chí Diệp Phàm, hi vọng hắn có thể nói thông suốt với anh, đảm bảo tính đảng trong công tác tổ chức.

Cổ Bảo Toàn tươi cười với Phí Mặc đang sầm mặt.

- Lão thất phu!

Y muốn mắng một câu mà lại không thể.

Nghĩ một vòng, Phí Mặc lại cảm thấy có thể nắm được một chút sơ hở của Cổ Bảo Toàn, cười nói:

- Bí thư Cổ nói như vậy, tôi cũng không có gì nói rồi.

Chẳng qua những người này đã lập hồ sơ trong Ban Tổ chức, có lẽ cũng nên để những đồng chí trong Ban Tổ chức khảo hạch, thảo luận mới có thể thông qua.

Nói ngay như hai đồng chí Cổ Dương và Trang Hồng Ngọc mà nói, tôi cảm thấy còn chưa đủ đủ đề bạt cấp Phó phòng, còn cần đến hai ba năm quan sát, công tác nhân sự cần tiến hành rất thận trọng, dùng sai một người sẽ tạo thành tổn thất trọng đại đối với quốc gia.

Dùng tốt một người sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích cho quốc gia, vì thế về việc bổ nhiệm hai người này tôi thấy tổ chức nên thận trọng suy nghĩ, còn phải trải qua một thời gian ngắn quan sát nữa mới được.

Vội vàng bổ nhiệm tạo thành tổn thất không lường với quốc gia.

Phí Mặc sau khi nói xong ngầm liếc Cổ Bảo Toàn, trong lòng lộ vẻ đắc ý.

- Được! Chuyện này anh và đồng chí Miêu Phong triệu tập các đồng chí Ban Tổ chức thương lượng, đảng chúng ta vẫn đề cao dân chủ, tập trung quyền lực quá sẽ dẫn thành độc đoán, tuy nhiên dân chủ quá trớn cũng sẽ không làm được việc gì.

Cổ Bảo Toàn không ngờ lại đồng ý, không biết trong lòng nghĩ gì.

Y thầm nghĩ:

- Hừ! Xem ra Phí Mặc ngồi không yên, chỉ bổ nhiệm mấy người cấp Phó phòng cũng muốn cản trở, quản nhiều quá rồi đấy.

- Đoàn trưởng Thiết, gần đây thân thể khá hơn chút không vậy? Còn phải chúc mừng anh thăng tướng quân rồi.

Diệp Phàm hỏi, cộng thêm chúc mừng.

- Ai! Tình huống không thể lạc quan, đoán chừng chưa qua một năm hai năm thì khó khôi phục đến thời kỳ đỉnh cao, hiện tại chuyện bên Liệp Báo cũng không yên lòng.

Vốn định nhanh chóng trở lại Liệp Báo, xem ra là không được. Trong khoảng thời gian này hi vọng phó soái cậu có thể chiếu cố một chút, có chuyện gì ngoài tầm tay anh thì cậu cũng đứng ra. Ừm...

Đương nhiên, anh biết cậu có chuyện của mình, tuy nhiên anh có dặn Trương Cường luôn gọi điện báo cáo với cậu, chuyện cần cậu tự thân xuất mã cũng không nhiều, chuyện Tổ Hạch tâm số 8 thì có sự hướng dẫn của mới có thể giải quyết.

Nếu như thật sự không giải quyết được sẽ phiền lão đệ rồi, ai.

Thiết Chiêm Hùng buồn bực, y vì đi nước Mỹ thi hành nhiệm vụ gặp phải cao thủ, bị trọng thương, cảnh giới hiện giờ chắc chỉ còn tứ, ngũ đoạn.

- Đoàn trưởng Thiết, bọn người nước Mỹ quả thật lợi hại như vậy sao?

Diệp Phàm không nhịn được hỏi.

- Lợi hại! Tuy nhiên chúng tôi chúng ta rất xui xẻo, tình báo có sai, vừa đi thì đụng phải một cường giả lục đoạn, sau đó vào trong lại đụng phải một cao thủ thất đoạn, đúng hơn là lục đoạn Thuần Hóa, lại là phụ nữ tóc vàng, mẹ kiếp! Lão tử bị cô ta đá vào chân, thiếu chút nữa thì hỏng, may là chạy được nếu không một thân bản lĩnh chắc sẽ tiêu rồi.

- Thiết Chiêm Hùng mắng, có chút lo lắng.

- Xem ra công tác tình báo rất là trọng yếu a!

Diệp Phàm thở dài.

- Đó là đương nhiên, công tác tình báo có khi còn hiệu quả hơn so với công kích thực tế. Lão tổ tông chúng ta cũng đã nói biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.

Không biết cái gì mù quáng đi vào, cuối cùng thương vong nặng nề. Chuyện lần này Cục Tình báo quân đội có trách nhiệm rất lớn, bởi vì tình báo bên Đặc Cần gần đây quá bận nên không thể điều người sang. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cho nên chuyện lần này nhờ Cục Tình báo quân đội đi tìm hiểu, hơn nữa cũng là quân tình nên Đặc Cần mời bọn họ ra tay, đám ăn hại này làm không tốt, báo tin tình báo sai khiến bốn vị hảo hán của Liệp Báo chúng ta bỏ mạng, trong đó ba hảo thủ nhị đoạn cấp tột cùng, một cao thủ tam đoạn trung giai, thật là đáng tiếc.

Lão tử cũng suýt nữa không về được. Bây giờ trở về cũng đã gần chết, cảnh giới rớt xuống trầm trọng.

Sau đó nghe ở đầu dây bên kia nghe bịch một cái, chắc là Đoàn trưởng Thiết nổi giận đấm bàn, quát:

- Nhất định phải truy cứu trách nhiệm, xử phạt không tha, nếu như lão đầu tử bên Quân Ủy muốn bao che cho con, lão tử sẽ đến bọn họ đập bàn. Nếu không làm được sẽ báo lên trên, mẹ kiếp chúng ta liều mạng liều sống, vì nhiệm vụ ngay cả mạng cũng không cần, máu chảy bao nhiêu, đám ngu ngốc này làm ra như vậy, bồi dưỡng một người nhiều khó khăn a! Quá không bằng một món đồ.

- Ai! Chuyện bên Đặc Cần đều có tính nguy hiểm cao mà. Lần trước em đi Nhật Bản cũng thiếu chút nữa là mất mạng rồi, cho nên Thiết ca cứ bảo em tại sao không gia nhập, chính là nguyên nhân này.

Có lẽ Thiết ca ngươi có mắng Diệp Phàm em không thương nước, nhưng yêu nước cũng có nhiều cách.

Em công tác bên chính quyền, có thể vì dân tạo phúc, có thể được mấy vạn, thậm chí mười mấy vạn, mấy trăm vạn dân chúng có cuộc sống khá hơn, cũng không phải yêu nước sao? Chẳng qua tiểu tử Tề Thiên lại thích kích thích nên anh xem có nên tạo điều kiện cho gã không.

Diệp Phàm thuận thế ném ra đề tài.

- Gã không được.

Thiết Chiêm Hùng nói ngay.

- Làm sao không được?

Diệp Phàm khẩn trương..

- Tuổi còn rất trẻ, tuy nhiên cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu. Đẳng cấp mới là nguyên nhân chủ yếu. Thành viên chính thức của tổ đặc cần toàn quốc gia chia làm nhiều bộ phận, tổ thứ nhất là tổ phòng thủ. Nghe danh tự này em có thể cảm giác kỳ quái nhưng bên ngoài được gọi là Bảo vệ của trung Nam Hải, còn có tên khác là Cục Bảo vệ An ninh Nội bộ Trung ương.

Cục là do Sát Thần Lang Phá Thiên chịu trách nhiệm cụ thể, lựa chọn tinh anh từ quân đội, an ninh, công an, đặc công tạo thành.

Đương nhiên, người phụ trách Cục Bảo vệ An ninh Nội bộ Trung ương không phải là Lang Phá Thiên, hắn chỉ là phó cục trưởng thường vụ, trấn giữ trái tim quốc gia Trung Nam Hải, luôn luôn bảo vệ chín đại thường vụ an toàn.

Tất nhiên thành viên chính thức của tổ đặc cần cũng không thể nào nhiều như vậy, bên cạnh mỗi thường vụ bố trí một người cũng không đủ, tổ đặc cần chúng ta chỉ là đầu lĩnh thôi.

Phía dưới còn có tổ tình báo, tổ khoa học kỹ thuật, tổ ngoại trú, tổ ngoại trú, tổ hạch tâm số 8 của chúng ta là một tổ có tính chất công kích, một trong tám tổ nhận nhiệm vụ nguy hiểm nhất, nhân số nhiều nhất. Đương nhiên, quyền lực cũng tương đối lớn.

Thiết Chiêm Hùng nói.
Bình Luận (0)
Comment