Mắng tôi, mắng tôi cái gì.
Triệu Tứ tiểu thư quay sang Tiền Hồng Tiêu.
- Nói cô trở mặt rất nhanh, nói trở là trở.
Hứa Thông đổ thêm dầu.
- Họ Tiền, anh nói rõ cho tôi trở thế nào?
Triệu Tứ tiểu thư lộ ra một tia dữ tợn, tuy nhiên vẫn rất xinh đẹp.
- Chẳng lẽ không đúng?
Bạn tốt của Tiền Hồng Tiêu là Vệ Thiết Thanh cũng nhịn không được, nhìn Triệu Tứ tiểu thư lạnh lùng hừ một câu.
- Đây là ai?
Hứa Thông ngẩng đầu lên.
- Mới vừa rồi các anh còn chưa tới thì Triệu tiểu thư này còn chào hỏi, hơn nữa còn là bằng hữu của Tống cô nương này, cũng biết là cô ta có quen Diệp lão đệ, đảo mắt cái đã nói không quen, chẳng phải nói trở là trở sao, hơn nữa còn trở rất nhanh, ngồi hỏa tiễn cũng đuổi không kịp, ha ha.
Vệ Thiết Thanh châm chọc.
- Anh là ai? Dám nói chuyện như vậy với Hứa thiếu gia, biết Hứa thiếu gia không?
Mâu Cương cảm giác có chút mất mặt nên gằn giọng.
- Không nhận ra?
Tiền Hồng Tiêu và Vệ Thiết Thanh đều lắc đầu, bộ dạng xem thường.
- Ngay cả Hứa thiếu gia cũng không biết, vậy anh còn lăn lộn ở Thủy Châu này làm gì? Người đứng đầu Thủy Châu chính là cha của Hứa thiếu gia, ha ha ha.
Mâu Cương đắc ý.
Gã nói xong thì Tiền Hồng Tiêu và Vệ Thiết Thanh, ngay cả Ngư Thái và Tào Dũng đều khẽ biến sắc.
Người đứng đầu chính quyền Thủy Châu chắc chắc là Bí thư Thị Ủy Hứa Vạn Sơn rồi, hơn nữa người ta còn là Thường vụ Tỉnh ủy, bốn người Ngư Thái không khiếp sợ cũng không được.
Diệp Phàm cố ý không nói, cũng muốn xem biểu hiện bốn người lúc này. Thông qua thuật xem tướng và đôi mắt ưng kết hợp hạ quan sát, Diệp Phàm cũng đại khái có thể phỏng đoán ra tâm lý bốn người.
Ngư Thái có vẻ thất thố, chỉ là trong nháy mắt khôi phục, nói rõ trong lòng đã hiện lên một chút hối hận, chẳng qua lập tức lại bị ý niệm ủng hộ mình đầu tiên chiếm cứ.
Tốc độ Tào Dũng biến sắc chậm một chút, nói rõ gã có thể ủng hộ bản thân mình.
Trái lại Tiền Hồng Tiêu cười lạnh lùng, giống như tuyệt không sợ, có lẽ đã có ý niệm dứt khoát.
Chỉ có vẻ mặt Vệ Thiết Thanh hết sức phức tạp, nhìn qua chỉ thấy trong mắt lóe lên rồi lại bình thản, suy đoán không ra trong lòng gã suy nghĩ cái gì.
- Tiền Hồng Tiêu, anh còn dám nói bản cô nương trở mặt nhanh sao?
Vẻ mặt Triệu Tứ tiểu thư lạnh nhạt, thật giống như không nhìn thấy mấy người thất thố, có lẽ cô ta cho đây là chuyện hết sức bình thường.
- Nói đã nói rồi, cô chính là vậy.
Tiền Hồng Tiêu cứng rắn, dĩ nhiên gã cũng biết mình chọc không nổi Hứa thiếu gia, chỉ là Triệu Tứ tiểu thư nói vậy thì bối cảnh cô ta còn sâu hơn, nếu không vị công tử của bí thư Thủy Châu này lại có thể liếm mặt tới nịnh bợ.
- Tốt lắm, Triệu Tứ, tối nay cô làm loạn cũng đủ rồi, tôi hỏi cô hai tiếng nhưng cô nói không nhận ra tôi. Tốt lắm, sau này chúng ta thật đúng là là không biết. Hừ!
Diệp Phàm ra mặt, hừ lạnh, nói với Tống Trinh Ngọc:
- Mặc dù Triệu Tứ là bằng hữu của em nhưng đã như vậy thì anh cũng nói một câu, phòng là do chúng tôi bao, chúng tôi không hoan nghênh cô ta, xin mời đi ra cho.
- Họ Diệp, anh dám.
Triệu Tứ tiểu thư và Hứa Thông lại có thể đồng thời hô lên.
- Sao tôi không dám, đây là phòng tôi bao, tôi có quyền bảo những người không liên quan ra ngoài. Ha ha.
Diệp Phàm cười phá lên, nếu như Tề Thiên có ở đây sẽ biết đại ca muôn phát giận, là điềm báo trước.
- Hôm nay tôi muốn phòng này, cút đi chính là bọn ngươi, mau cút!
Hứa Thông đại mã kim đao ngồi xuống, cùng Diệp Phàm so cơ.
- Chị Triệu, bỏ đi, đừng làm vậy nữa, chúng ta ăn cơm đi.
Tống Trinh Ngọc thấy nếu không đứng ra nữa chắc sẽ càng loạn.
- Không được! Tối nay chúng ta ở chỗ này ăn cơm. Tôi không thích ngồi cùng bàn ăn cơm với một đám nhà quê, bảo họ Diệp dẫn người đi.
Khí thê Triệu Tứ tiểu thư dâng cao, hai mắt lóe lên, xem bộ muốn ra uy nhưng thật ra chỉ là giằng co mà thôi.
- Ha ha ha, Hứa Thông, hình như anh định cậy mạnh chiếm phòng bao của người khác sao?
Một giọng nói dễ nghe truyền vào từ cửa phòng không khóa, sau đó là Mai Diệc Thu mặc váy quân nhân tiến vào.
- Mai…Mai…Là chị Mai tới, mau mời ngồi.
Hứa Thông giật bắn mình đứng dậy, gã tương đối sợ hãi Mai Diệc Thu, bởi vì cô ta đã từng tuyên bố muốn cắt cái kia của nam nhân, thật sự đã từng cạo sạch cái đó của một tên.
Lúc ấy Hứa Thông cũng chứng kiến, tuy nói mọi người khuyên bảo nên không làm tới nhưng nếu chọc vào thì cô ta cũng sẽ làm thật.
Hơn nữa cha của Mai Diệc Thu là phó tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam, ông nội lại là Ủy viên Quân ủy. Thế lực của Mai gia ở quân đội kém Triệu gia một chút nhưng rất có phân lượng. Chẳng qua, hai nhà bọn họ không cùng trận doanh, Mai gia tuy nói không bằng Triệu gia nhưng so với Thủy Châu Hứa gia thì là một con cá lớn
Hứa Thông lúc này chỉ muốn chuồn mất, sợ kẹp giữa hai nàng Mai Triệu thì mình thành nhân bánh quy, tùy tiện một nhà là có thể dễ dàng phá đổ Hứa gia.
Điều Hứa Thông lo lắng trở thành thực tế, Triệu Tứ tiểu thư bắt đầu trừng mắt với Mai Diệc Thu, hai cô đánh giá đối phương, Triệu Tứ hừ lạnh:
- Cô là ai? Tại sao phải quản chuyện Hứa Thông, nơi này còn chưa tới phiên cô làm chủ, cút ra ngoài cho tôi.
Diệp Phàm cũng cảm giác đầu sắp to lên, tại sao lại đụng phải Mai Diệc Thu. Tự mình rất có thể sẽ trở thành vì hai nàng mà thành nhân bánh bích quy nên lựa chọn thái độ quan vọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Hừ! Tôi thấy không được nên mới tiến vào. Phòng bao rõ ràng là Diệp Phàm tiên sinh bao, cô tại sao phải mắng người ta là nhà quê, Diệp tiên sinh nhà quê chỗ nào? Còn muốn đuổi người ta đi ra ngoài, đúng là quá đáng, tuy nói Triệu gia có quyền thế, nhưng cũng không thể khi dễ người như vậy.
Mai Diệc Thu phản đòn
- Làm sao cô biết Triệu gia?
Triệu Tứ tiểu thư khiếp sợ nhìn Mai Diệc Thu, quay đầu sang Diệp Phàm hỏi:
- Cô ta là người nào? Sao phải bất bình thay cho anh?
Trong lời của Triệu Tứ tiểu thư mơ hồ có chút biến vị, làm cho đám người Ngư Thái cảm giác như cô nàng đang ghen.
Lần này hình như đang diễn cảnh hai nữ giành một nam, thật là quỷ dị. Đám người Ngư Thái, Tiền Hồng Tiêu thiếu chút nữa trợn tròn mắt.
Trường hợp này bản thân tốt nhất là im lặng, hai cô gái này đều có quan hệ gì đó với Diệp Phàm, nhóm người mình mạo muội lẫn vào đó chắc chắn sẽ u đầu.
Tục ngữ nói vợ chồng đánh nhau, đầu giường ầm ĩ cuối giường hợp.
Cho nên mấy người dứt khoát giả bộ bình rượu, chỉ là bọn họ hôm nay uống bia, bia thì có gì để bình.
- Ha ha, cô ấy là người nào, có liên hệ với cô sao? Tại sao tôi phải nói cho cô biết, chẳng phải vừa rồi cô vừa bảo chúng ta không có quan hệ, vậy chính là người xa lạ, đối với một người xa lạ tôi có cần thiết nói không? Buồn cười!
Diệp Phàm nửa cười nửa không, bỡn cợt.
Hắn quyết định hảo hảo chèn ép một chút con thiên nga cuồng này, càng là nữ nhân cao ngạo càng phải nghĩ cách chèn ép.
Các nàng giống như một thiên lý mã kiệt ngao bất tuần, chúng ta coi như Bá Nhạc, chỉ cần loại bỏ dã tính thì sau này mới có thể sống tốt.
- Anh.
Triệu Tứ tiểu thư giận run, chỉ vào Diệp Phàm không nói nên lời.
Cô ta quay sang hai người Hứa Thông đang có ý lảng ra:
- Hứa Thông, còn không mời bọn họ đi ra ngoài, phòng bao dành cho chúng ta.
Triệu Tứ đảo mắt một vòng, lại nghĩ cách làm cho Diệp Phàm mất thể diện. Vốn cô ta c ho là dựa vào Hứa Thông có thể dọa được ông chủ của quán lẩu Lão Vương.
Chẳng qua Triệu Tứ không nghĩ tới là so với cô ta thì Hứa Thông còn sợ Mai Diệc Thu hơn. Cũng không phải nói là thế lực Mai gia mạnh hơn mà là bản thân Mai Diệc Thu đáng sợ.
Triệu Tứ tiểu thư trói gà không chặt, nếu như Hứa Thông làm ra chuyện gì cùng lắm là bị mắng một trận.
Mai Diệc Thu thì khác, có thể tại chỗ vặn gãy chân tay của mình cũng không chừng, hơn nữa chuyện cạo lông kia vẫn làm gã lo ngay ngáy.
- Triệu, Chị Triệu.
Hứa đại thiếu gia mồ hôi trên mặt sắp biến thành hạt đậu, lắp ba lắp bắp.
Mâu Cương lại càng không dám lên tiếng, chỉ sợ Triệu Tứ nắm lửa đốt tới mình, hay là bị Hứa Thông chộp tới làm người chịu tội thay.
Bốn người Ngư Thái, Tiền Hồng Tiêu âm thầm chắc lưỡi hít hà.
Đối với bốn người mà nói, thân phận Hứa đại thiếu gia đủ dọa người, vậy mà trước mặt Mai cô nương và Triệu cô nương biến thành tiểu lâu la, thật ít không thể tưởng tượng nổi.
Cái này nói rõ bối cảnh Triệu gia cùng Mai gia rất sâu, đoán chừng hai cô gái này đều là đến từ thế gia kinh thành, nếu như không với thân phận thái tử gia trong tỉnh của Hứa Thông không sợ hãi đến như vậy.
Bốn người lại nhìn sang Diệp Phàm, không ngờ vị tiểu huynh đệ họ Diệp này lại là nguồn cơn cho hai vị nữ thái tử tới từ kinh thành xảy ra tranh chấp.