Nếu không, giữa kỳ xem ra danh hiệu lớp trưởng của mình đã đổi chủ. Xem trạng thái trước mắt, hẳn là Hứa Thông sẽ đắc cử.
Đến lúc đó chỉ sợ chính mình muốn kiếm chức ủy viên cũng khó khăn. Vừa mất mặt vừa mất hết, bất kể mình cố gắng như thế nào, hoặc ra sức công tác như thế nào, dù sao cũng là công dã tràng. Sự thật không giống như giấc mơ, sự thật dù sao cũng chú ý đến quan hệ và thế lực, cũng không phải người làm việc tốt là được.
Bạn học không có xung đột thì không ngại, một khi liên quan đến lợi ích, thì bọn họ làm sao nhận mình là lớp trưởng được.
Đương nhiên sẽ cảnh giác cao độ, ai thế lực lớn, ai sau này có thể giúp đỡ chính mình đều phải suy nghĩ để lựa chọn.
Tuy nhiên, nhóm nhỏ của Diệp Phàm cũng có chút ưu đãi, đó là trước mắt Hứa Thông đã coi Chu Chí là đối thủ.
Hai người trong lớp đã lời qua tiếng lại, đã bắt đầu ngửi thấy mùi thuốc súng.
Đương nhiên, tranh giành này là bí mật, nhìn rất ôn hòa. Mà Diệp Phàm vì yếu nhất cho nên tạm thời bị hai người xem nhẹ.
- Hừ, ông mày tuyệt đối sẽ không dễ dàng cúi đầu nhận thua, vị trí lớp trưởng này, phải định rồi.
Diệp Phàm kêu lên một tiếng, trong lòng nghĩ biện pháp dùng mạng lưới quan hệ.
- Ạnh Diệp, gần đây Hứa Thông và Chu Chí càng đấu đá nảy lửa, từ đây đến giữa kỳ còn hơn một tháng, đều đấu như vậy, chúng ta không thể thờ ơ lạnh nhạt, cũng phải tìm thời cơ ra tay thôi, nếu không, các bạn học sẽ bị bọn hắn lôi kéo hết.
Ngư Thái có vẻ lo lắng, muốn giúp Diệp Phàm một phen, dù sao đối với lớp trưởng, còn ủy viên như mình thì không có hi vọng, sao không giúp đỡ Diệp Phàm một chút.
- Nói, ra tay chỗ nào tốt nhất
Diệp Phàm ném điếu thuốc cho Ngư Thái.
- Phải tìm chỗ dựa là tốt nhất, Hứa Thông và Chu Chí đều dựa vào người đứng sau lưng để lôi kéo mọi người, nhóm chúng ta không có ưu thế này, nếu có Lô Vĩ thì tốt rồi, có thể lợi dụng ảnh hưởng của nhà họ Lô. Tuy nhiên Lô Vĩ không ở trong lớp chúng ta, một người ngoài vào giúp đỡ cũng không tốt.
Tuy nhiên, chúng ta có ưu thế của chúng ta, anh không phải là lớp trưởng sao, anh Vệ cũng là lớp phó, chúng ta có trong tay ban cán bộ lớp.
Giống như ủy viên Thái Hồng Ngẫu Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ địa khu Đức Bình, bởi vì Đức Bình là vùng xa xôi nghèo khó.
Lúc đó Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cho họ thêm hai người, cho nên, một địa khu nhưng họ có năm người.
Thái Hồng Ngẫu làm Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ, ưu thế tương đối lớn, mặt khác năm đồng chí chỗ cô ta, trừ Phó chủ tịch Triệu Văn Học chức cao hơn cô, nhưng cũng phải nhìn ban Tổ chức cán bộ.
Ba đồng chí ở Đức Bình nếu cô Thái chịu nói một câu, có thể kéo vào nhóm chúng ta, lúc đó chúng ta lập tức có thể tăng thêm năm đồng chí, số lượng rất lớn.
Mục tiêu thứ hai chính là ủy viên cuộc sống Quách Thu Thiên, cô Quách gần như đi theo cậu, khi lớp triển khai hoạt động gì cô ấy đều cho cậu ý kiến. Anh Diệp, có phải cô Quách đối với anh có chút gì đó, ha ha ha..
Ngư Thái nói xong cười.
- Cậu thật là vớ vẩn, cô Quách đường đường là Phó chánh văn phòng Thành ủy Tuyền Hưng, cấp Cục phó đấy.
Cấp bậc không đáng sợ, đáng sợ là Tuyền Hưng kia, tổng sản lượng kinh tế thuộc hạng tai to mặt lớn xếp ở top ba.
Trừ Thương Hải, Thủy Châu, sau đó là Tuyền Hưng. Gần đây đang có lời kêu gọi cho nhân vật số một ở Tuyền Hưng vào ủy viên thường vụ tỉnh ủy, tuy nhiên, bị Hứa Vạn Sơn của Thủy Châu và Nạp Lan Nhược Phong của Thương Hải ngăn chặn.
Cô Quách đảm nhiệm ủy viên ban cán sự lâm thời, sau lưng xem ra có chỗ dựa, nếu không, sao có thể là cô.
Đương nhiên, đối với năm đồng chí ở địa khu Đức Bình chúng ta có thể tranh thủ, tuy nhiên xui xẻo! Hôm khai giảng trước cô Thái đã vào phòng tôi làm náo loạn, còn bị phó hiệu trưởng Lâm biết được, hơn nữa còn nói sẽ nhắc nhở.
Xem ra lúc này, cô Thái sẽ hận tôi đến chết, còn có thể giúp tôi sao? Thực là xui xẻo!
Diệp Phàm cười mắng, lắc đầu, cảm thấy Ngư Thái nói gì cũng không hợp lý.
- Mọi việc do con người làm ra, anh Diệp, không làm thì chúng ta không được nhụt chí. Mọi người chúng ta cùng tiến ra trận, mình đi kéo anh Tào Dũng ra mặt một chút, anh ta đảm nhiệm chức Trưởng phòng cán bộ hai của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nếu anh ta đồng ý ra mặt, tuy rằng anh ta chưa đi đến ban cán sự lớp, nhưng sức ảnh hưởng cũng không nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nên biết phòng cán bộ hai sát hạch là toàn chức quan to, tôi nghĩ cán bộ dưới huyện thấy anh ta là Trưởng phòng của ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy không thể không nể mặt,
Ngư Thái đầu óc rất linh hoạt, có thể sử dụng mạng lưới quan hệ một lần.
- Ừ, anh Tào sức ảnh hưởng chắc chắn không cần phải nói, có anh ấy ra mặt kéo vài người thì không khó. Tuy nhiên, Ngư Thái, cậu đi điều tra, nếu trong lớp lần này có ai là công an thì bảo tôi
Diệp Phàm gật gật đầu, nhất thời thấy có hi vọng. Nghĩ đến Hạ Hải Vĩ đội trưởng của công an tỉnh, không chừng có thể kéo thêm vài người nhập bọn.
- Công an? Anh Diệp có người ở công an tỉnh?
Ngư Thái giật mình hỏi.
- Ha ha, không phải người có chức quá cao
Diệp Phàm bật cười ha hả.
- Tôi nói nhé, đến giờ cẩn chuẩn bị sớm. có cái gì thì cũng phải làm rõ, nếu không, đến lúc đó các bạn học bị Hứa Thông và Chu Chí lôi kéo hết thì mình sẽ chậm chân. Hơn nữa, chúng ta là anh em, không cần phải giấu, Nên để lộ ra thời cơ, ha ha...
Vẻ mặt Ngư Thái thần bí, cười.
- Chuẩn bị cái gì, tôi chỉ là một Phó chủ tịch của một huyện nghèo, trong lớp nếu xếp hạng thì xem ra tôi sẽ ở gần cuối... ôi...
Diệp Phàm thở dài, tuy nhiên trong lòng cũng có chút động đậy.
Thầm nghĩ "Nếu mặt dày có có thể lôi cả chú Tề ra thì quá hoành tráng, không cần nói gì nữa, chỉ cần nghĩ đến chú Tề, khi nào có cơ hội thì gặp nhau một chút.
Làm các bạn học hiểu là Phó chủ tịch Tề là bề trên của mình, cái này chắc sẽ là làn gió cho các bạn học, một số bạn chưa quyết định sẽ có khuynh hướng về phía mình.
Tuy nhiên, hiện giờ rất khó khăn, Tề Chấn Đào đường đường là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, bình thường gọi ông ta không được. Cũng không thể dùng cách thông thường là Xuân Cung Hoàn mà mời ông ta đi, cái đó thấp kém quá, phải nghĩ ra một cách mới mới được.
Việc này trước tiên thăm dò Tề Thiên đã, người ta nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, công tác tình báo trong chiến tranh rất quan trọng, ứng dụng trong quan trường cũng rất đúng"
- Anh Diệp, thật sự anh không coi tôi là anh em, tôi...
Ngư Thái vẻ mặt đầy mất mát.
- Nói gì thế, tôi thực không hiểu cậu nói gì?
Diệp Phàm có chút không hiểu, thầm nghĩ
"Mình có quan hệ với Tề Chấn Đào chắc không biết, thế rốt cuộc Ngư Thái đang nói đến ai?"Quan to ở tỉnh chỉ có Tề Chấn Đào, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống Sơ Kiệt trong lòng một chút tình cảm cũng không có, hơn nữa bà xã Tào Mai Phương của anh ta không thích mình.
- Tôi nói...
Ngư Thái bắt đầu cười gượng.
- Nói đi, đứng úp úp mở mở nữa
Diệp Phàm nhíu mày.
- Hôm đó ở Lão Vương Thú Ký Thang, ngồi ăn cùng cô Tống có phải cậu sao?
Giống như cả Tiếu Tứ, còn có cô Mai nữa, đúng rồi, hôm trước hình như Tiếu Tứ đến cổng trường rồi cũng cô Mai cãi nhau.
Lúc đó cô Mai kia hình như bị cậu ôm thì phải, hâm mộ quá!
Ngư Thái hai mắt sáng lên, thở dài, cười nói
- Tôi nghĩ, Tiếu Tứ gia cảnh chắc chắn không đơn giản, ngày đó Trung tướng đã gọi cô rất âu yếm là Tiểu Tứ sao, cô lại gọi Trung tướng là bác hai, cực kỳ thân thiết.
Mà cô Mai nếu đã dám cùng Tiếu Tứ đánh nhau, chắc chắn gia cảnh cũng không tồi. Quan trọng là cô Tống, người ta là con gái cưng của Trưởng ban Tống, anh Diệp, xin bái phục, ba người con gái xinh đẹp đánh nhau vì anh. Ôi! Nếu có cơ hội thế, tôi chết cũng cam lòng.
Cậu ta nói xong còn thổn thức mãi không thôi.
- Cậu, cậu nhìn trộm
Diệp Phàm nghẹn lời nhìn chằm chằm chán nản. Thầm trách ông em trí tưởng tượng phong phú.
Hắn vừa bực mình vừa buồn cười mắng
- Ngư Thái, đầu óc cậu không tốt, nói năng hồ đồ, cô Tống là con gái cưng của Trưởng ban Tống không có quan hệ gì với tôi.
Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, ha ha... Còn cô Triệu, còn đối đầu với tôi, hoàn cảnh hôm đó cậu không thấy, cô ấy gọi Hứa Thông còn muốn đưa tôi đến đồn công an.
Còn cô Mai, nghe nói là nữ quân nhân, ngày đó cô ấy đồng ý ra mặt chỉ vì đoàn trưởng của cô ấy với tôi là anh em kết nghĩa, một đoàn trưởng thì là cái gì.
Nếu xuống địa phương còn không bằng cấp cục phó.
Diệp Phàm bật cười ha hả, vừa thật vừa giả, dù sao cũng không chịu lộ rõ chân tướng, nói ba xạo để làm Ngư Thái không hiểu. Tuy nhiên cậu ta rõ ràng không tin, nhưng không hề hỏi, chỉ cười.
- Tề Thiên, ở Hồng Kông thoải mái chứ
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Thoải mái, đại ca, anh thử xem, nhìn có thoải mái không. Bên này mỗi ngày đến cục cảnh sát làm việc
Ngầm lại là phó trạm trưởng của Tổ đặc nhiệm A, ồ, hơi sớm, mới chỉ là Quyền phó trạm trưởng, hai chuyện đều bận rộn.
Trước kia ở Báo Săn tuy bận, nhưng phần lớn thời gian đều tập luyện, hơn nữa ăn uống thoải mái rượu thịt, Ở Hồng Kông không được như vậy, phải chú ý hình tượng, rất phiền toái!
Tề Thiên trả lời trên điện thoại.
- Phiền toái, vậy quay về Báo Săn đi, làm mà không vui làm làm gì, tôi lập tức gọi điện cho anh Thiết nói một câu, muốn về rất dễ dàng,
Diệp Phàm hừ một tiếng lạnh lùng, giả vờ...