Quan Thuật

Chương 739

Tự nhiên, Tạ Khai Lâm cũng thả vài câu rắm, y sao có gan mang quân binh đi Ngư Dương cướp người. Hiện tại y đang được đề bạt chức thiếu tướng phó Quân đoàn trưởng, càng không dám lỗ mãng.

Tuy nhiên, Tạ Khai Lâm lúc này cũng dẫn theo vài bảo vệ thân cận, lái xe quân dụng thẳng đến Ngư Dương, thằng nhãi này khá hung hăng, có sinh sự hay không cái kia Trời mới biết...

- Các đồng chí, có lẽ Bí thư Cổ có việc, nhất thời không tới được nữa, hiện tại người không liên hệ được, tôi xem hay là tạm thời gác lại đề tài thảo luận về điều chỉnh nhân sự của khu kinh tế Lâm Tuyền này trước, đợi Bí thư Cổ trở về nói sau. Hơn nữa, tất cả mọi người đều là ủy viên thường vụ, đều bận rộn nhiều việc, bí thư Phí, bí thư Ngọc, các đồng chí thấy sao?

Vệ Sơ Tịnh nhìn đồng hồ, thản nhiên nói, tất nhiên đó là giả vờ rồi.

- Tôi thấy được, về sau sẽ thảo luận.

Phí Mặc liếc mắt quét qua Vệ Sơ Tịnh một cái, gật gật đầu, Ngọc Nhã Chi đương nhiên cũng không có gì dị nghị.

Hội nghị thường vụ huyện giải tán, chưa thảo luận được gì, chỉ toàn là nói chuyện phiếm uống trà, hơn nữa, mặc dù là chuyện phiếm, mọi người đều nhất trí đều làm như không nghe nói qua chuyện phát sinh vào buổi sáng ở Vũ Nguyệt sơn trang của Tạ gia, không ai đàm luận gì.

Đương nhiên, Tạ gia cũng đích xác là có năng lượng, hơn nữa, Tạ Khai Phát đảm nhiệm chức Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nhiều năm, cũng có nền tảng nhất định.

Cuối cùng y vẫn tìm Phó chủ tịch tỉnh Tần Hoài Bắc, bởi vì Phó chủ tịch tỉnh Tần cùng Mã Quốc Chính của tổng cục tỉnh có quan hệ khá thân thiết, nghe nói là bạn học gì đó, Mã Quốc Chính sau khi gọi điện thoại cũng có chút khó xử, cuối cùng nhận lời sẽ trong khả năng ém nhẹm không cho phát tán.

Cho nên, một ngày trôi qua, thị trấn nơi nơi đều nghe đồn Vũ Nguyệt sơn trang như thế này, như thế kia, nhưng rốt cuộc tình hình thực tế như thế nào, người khác không ai hiểu được.

Buổi tối, đầu sỏ gây nên mọi việc, đồng chí Diệp Phàm đang nằm trong "quê nhà dịu dàng". Một trận súng pháo rần rần qua đi, Vệ Sơ Tịnh lại bị hắn làm cho chết đi sống lại, trên mặt đầy mồ hôi, sẵng giọng:

- Mới một lần mà xém chút...

- Ha ha ha... con mẹ nó, sảng khoái quá, lập tức tước vũ khí đầu hàng... Xem ra ông đây vận may đã xoay chuyển

Diệp Phàm càn rỡ cười.

- Hừ tiểu nhân đắc chí.

Vệ Sơ Tịnh tức giận hừ một tiếng, chợt, có chút sầu lo lắc lắc đầu, nói:

- Diệp Phàm, việc này sợ không đơn giản như vậy.

- Có ý gì?

Diệp Phàm tựa nghiêng người trên giường, trong lòng cũng đánh một dấu chấm hỏi.

- Cậu xem, từ tối hôm qua đến hiện tại, đã cả ngày rồi, sao ở thành phố còn không có tin tức. Cổ Bảo Toàn trước mắt chỉ mất tích, đến Tạ Cường hiện tại cũng chưa lọt ra tin tức phong thanh gì. Phương diện này có phải có cái gì bất hợp lý hay không? Nếu giờ phút này mọi thứ huyên náo ồn ào thì bình thường, đằng này rất khác thường...

Vệ Sơ Tịnh sự u buồn kia càng thêm đậm lên rất nhiều.

Vốn nghĩ đến lần này Cổ Bảo Toàn ngã xuống, chính mình sẽ có hy vọng lớn chủ trì công tác Ngư Dương, không nghĩ lại phức tạp như vậy.

- Chị có nghe được tin tức gì không?

Diệp Phàm nhíu mày, tiếng bật lửa vang lên.

- Nghe nói ở tỉnh có người đánh tiếng, lần này phỏng chừng việc của Tạ gia sẽ âm thầm xử lý. Cậu ngẫm lại xem, đến tận bây giờ tin tức còn bị phong tỏa, bằng không, đã sớm lan truyền tùm lum.

Vệ Sơ Tịnh trên mặt ngưng trọng lên.

- Nghe Chủ tịch thành phố La nói?

Diệp Phàm bộ dáng lười biếng, trực tiếp hỏi. Hiện tại quan hệ cùng Vệ Sơ Tịnh cũng đã cải thiện rất nhiều, tới mức vật lộn thân xác cùng nhau, thế thì còn có cái gì băn khoăn.

- Cậu nha cậu, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Chủ tịch thành phố La. Cậu có nghĩ tới không, tôi từ đâu xuống.

Vệ Sơ Tịnh tức giận, liếc mắt một cái nhân tiện còn duỗi tay chỉ vào trán hắn một cái, thái độ đó có thể giết chết lợn ca.

- Cái này thiếu chút nữa đã quên, Vệ đại tiểu thư "xuất thân" từ Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, trước kia tin tức ở tỉnh hẳn là khá linh thông.

Diệp Phàm bật cười ha hả, chợt kiềm chế ý cười, nói:

- Phỏng chừng là do chú hai của Tạ Cường, Phó trưởng ban thư ký Tạ Khai Phát phá rối, ừ còn nữa, còn có anh họ Tạ Cương ở phòng giám sát đốc thúc Tỉnh ủy, hai người này song phương cùng tiến, tạo thế mũi kiềm, sở Công an tỉnh thật là có chút chua, không chịu nổi.

- Cậu nhìn vấn đề xem ra rất đơn giản, chỉ một Phó trưởng ban thư ký Tạ và một phó chủ nhiệm phòng đôn đốc giám sát Tỉnh ủy Tạ, hai chức phó sao ảnh hưởng được sở Công an tỉnh. Giám đốc sở Mã chẳng những là Giám đốc sở Công an tỉnh, người ta còn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh, cấp bậc so với Phó trưởng ban thư ký Tạ Khai Phát, cao hơn nhiều.

Vệ Sơ Tịnh thản nhiên nói.

- Vậy thì kỳ quái, chẳng lẽ ở tỉnh có người ra mặt?

Diệp Phàm có chút nghi hoặc.

- Coi như không ngu ngốc, Tạ gia dù sao kinh doanh nhiều năm, Tạ Khai Phát đảm nhiệm chức Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cũng có chút tên tuổi, tất có giao tế cùng một vài vị cán bộ cấp phó tỉnh cũng là chuyện thường. Nghe nói y cùng Phó chủ tịch tỉnh Tần Hoài Bắc có quan hệ khá tốt, thuộc loại rất thân thiết.

Vệ Sơ Tịnh tin tức thật đúng là nhanh nhẹn.

- Tần Hoài Bắc, chưa nghe nói qua. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, xoay người có chút hoài nghi, nói:

- Cái này, cho là Phó chủ tịch tỉnh Tần ra mặt, chẳng lẽ Mã Quốc Chính còn phải sợ ông ta? Người ta là ủy viên thường vụ.

- Mã Quốc Chính đương nhiên không cần sợ Tần Hoài Bắc, tuy nhiên, Mã Quốc Chính cùng Tần Hoài Bắc là bạn học cũ.

Vệ Sơ Tịnh có chút tức giận mà kêu lên.

- Thì ra là thế.

Diệp Phàm hừ ra bốn chữ tiếp theo không hé răng nữa, trầm mặc một hồi nói:

- Vệ tỷ, chị có biện pháp nào làm cho việc này nháo nhào lên không?

- Nháo nhào thì dễ rồi, tuy nhiên hữu dụng sao? Ở tỉnh, lãnh đạo cấp cao định cả rồi, chúng ta những con tôm con tép có búng nhảy đến chết cũng vô dụng.

Hơn nữa, hiện tại vị trí của tôi đây rất mẫn cảm, nếu thực có cái gì gió thổi cỏ lay thì người ta nhất định sẽ khẳng định là tôi làm, ôi...

Vệ Sơ Tịnh thở dài, đầu gối vào ngực Diệp Phàm, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cô này lẩm bẩm nói:

- Chủ tịch thành phố La cũng bảo tôi nhẫn nại, nói là mặc dù việc này bị ém nhẹm, nhưng Cổ Bảo Toàn khẳng định sẽ không có cách nào mà tiếp tục ở Ngư Dương được nữa. Tuy nhiên, ngược lại Chu Càn Dương tránh được một kiếp, Cổ Bảo Toàn có thể bị điều đến ở thành phố nào đó hoặc Mặt trận Tổ quốc dưỡng lão, Chu Càn Dương một tay đề bạt Cổ Bảo Toàn nhưng một chút miểng cũng không bị dính vào người.

- Chị nói Chu Càn Dương không bị hao tổn, chỉ là Cổ Bảo Toàn điều sang vị trí khác, sau đó an bài người xuống chủ trì công tác Ngư Dương. Vậy Vệ tỷ chị không phải là giỏ trúc múc, nước công dã tràng sao. Không ngờ chúng ta bận rộn như thế, kết quả cũng là hoa trong kính, trăng trong nước, má nó, thế đạo gì đây.

Diệp Phàm không nhịn được, đưa tay đem chén trà quăng ra ngoài.

- Ôi... hết cách rồi, đây là bi ai của kẻ thấp cổ bé họng. Trên nhảy dưới luồn, người ta là nhân vật lớn chỉ một câu nói có thể đem cậu bóp chết. Ôi... Tôi thực không muốn ở cái địa phương quỷ quái này nữa, một huyện vừa rách vừa nghèo, nước bên trong sâu đến khó lường.

Vệ Sơ Tịnh khá uể oải, thậm chí muốn rời khỏi Ngư Dương.

- Hừ.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, quay đầu hỏi:

- Vệ tỷ, Chu Càn Dương có thể lên làm Bí thư Thành ủy, chị nói y là do vị nào ở tỉnh đề bạt lên. Nói vậy vị trí Bí thư Thành ủy có rất nhiều lãnh đạo ở tỉnh nhìn chăm chăm vào rồi.

- Chủ tịch tỉnh Chu.

Vệ Sơ Tịnh cũng không giấu diếm, phỏng chừng cũng là nghe được từ chỗ Chủ tịch thành phố La.

- Chủ tịch tỉnh Chu, tốt tốt tốt, người ta nói muốn tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông, tôi cảm thấy chưa chắc.

Diệp Phàm đầu óc linh hoạt, nghĩ tới lời giải thích của Thiết Chiêm Hùng về thế cục của tỉnh cho mình.

Nếu Chu Thế Lâm cùng Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương như nước với lửa, thế sao không mượn họ Quách đi đả kích Chu Càn Dương.

Đương nhiên, thuốc dẫn chính là Cổ Bảo Toàn. Tự nhiên, như vậy làm cho mối quan hệ liên minh giữa Tề Chấn Đào và Chủ tịch tỉnh chu có chút tổn thương, nhưng tuyệt không bị thương gân động cốt.

- Cậu có biện pháp gì, hẳn là không có khả năng.

Vệ Sơ Tịnh lắc lắc đầu, tự nhận dựa vào năng lực của Diệp Phàm là không có khả năng sẽ đánh vào lãnh đạo cấp cao ở tỉnh được.

- Ha hả, cái này tôi có biện pháp gì, không nghĩ nữa.

Diệp Phàm quỷ dị cười cười tiến vào buồng vệ sinh.

Thầm nghĩ: "Việc này tìm Lý Xương Hải vô dụng, y cùng phe Mã Quốc Chính. Việc này là Mã Quốc Chính quyết định xuống dưới, Lý Xương Hải không có khả năng giấu Mã Quốc Chính, biết là che đậy còn không kịp, làm sao đi loan truyền..."

- Diệp lão đệ, người anh em này có chuyện này muốn nói với chú.

Trong điện thoại truyền đến thanh âm có vẻ hơi mỏi mệt của đội trưởng Hạ Hải Vĩ.

- Có phải bên trên có người đánh tiếng hay không?

Diệp Phàm lên tiếng, dù sao mình và Hạ Hải Vĩ giống như châu chấu trên một sợi dây, cũng không có gì phải giấu diếm.

- Diệp lão đệ lợi hại, cậu biết cả rồi. Ôi... Cậu đã đoán được một ít, tôi cũng muốn cùng Diệp lão đệ nói tiếng rất xin lỗi. Tôi đằng nào cũng phải lăn lộn trong bộ công an, mặc dù tôi đi Đức Bình, cũng là đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, nhưng vẫn không thoát khỏi bộ công an. Ôi... Người trong giang hồ, thân bất vô kỷ. Diệp lão đệ, thực không có ý nghĩa.

Hạ Hải Vĩ trong giọng nói đầy vẻ mất mát cùng phẫn nộ.

Chợt, bên trong truyền đến tiếng mắng nói:

- Mẹ nó, động đến lão Hạ nhà ta cùng lắm thì cá chết lưới rách, đem sự việc làm cho tanh bành luôn.

- Không thể Hạ ca, anh sao có thể từ bỏ vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật. Chúng ta không thể vì cái nhỏ mà tổn thất cái lớn, dù sao chuyện lần này cũng đã cho Cổ Bảo Toàn và Tạ Cường một sự giáo huấn. Phỏng chừng hai người này trong khoảng thời gian ngắn muốn đứng lên là không có khả năng. Hơn nữa, anh cũng đã giúp em hả cơn giận, thế cũng được rồi.

Diệp Phàm khẩn trương khuyên nhủ.

- Cảm ơn, Diệp lão đệ hiểu là tốt rồi. Chúng ta thân làm quan, quan hệ dính líu khá là phức tạp, một khi vô ý, cả bàn đều thua.

Hạ Hải Vĩ đang muốn buông điện thoại còn nói thêm,

- Đúng rồi, vừa rồi có tên đại tá, con mẹ nó, lợi hại chết được, dẫn theo vài binh lính, hướng về phía chúng tôi hô hoán, yêu cầu chúng tôi lập tức rút lui, để y vào Vũ Nguyệt sơn trang, bằng không sẽ nổ súng. Ông đây chưa từng thấy qua kiểu "đùa giỡn" ngang ngược như thế, thực là, con mẹ nó, xui thật.

- Hẳn là Tạ Khai Lâm của Tạ gia rồi, người này hiện tại đảm nhiệm chức đại tá trưởng, tuy nhiên, y hẳn là không dám. Tỉnh các anh chẳng lẽ ăn chay cả sao, huống chi y nhiều lắm cũng chỉ có vài vệ binh, súng thì có được mấy viên đạn cũng khó nói.

Diệp Phàm cười nói, một chủ ý xuất hiện trong đầu, thầm nhủ: Tạ Khai Lâm ơi Tạ Khai Lâm, lão khốn nhà ông thực không muốn thăng tiến lên làm thiếu tướng phó Quân đoàn trưởng, vậy là tốt. Ông đây sẽ ra tay giúp mày một phen, cho lão khốn nhà mày trầm luân một lần rồi nói sau.

- Đương nhiên, súng đấu với súng, súng của bọn họ tốt hơn một chút thôi, súng của chúng tôi mặc dù cũ kỹ, nhưng người thì không ít. Vĩ nhân dạy bảo chúng ta rằng —— người đông thế mạnh, ha ha ha, lúc này, nhiều người sẽ có ưu thế...

Hạ Hải Vĩ lại khôi phục tự tin, cười sảng khoái.
Bình Luận (0)
Comment