Hai viên đá giải quyết vấn đề rồi, cùng với sự nâng cao công lực, trước đây cần thông qua phương pháp điểm huyệt bằng ngón tay, bây giờ thông qua dùng viên đá với phương pháp phi đao ném đi nhanh thì có thể làm được rồi.
Cái này, vốn dĩ cần một vị cao thủ bát đẳng mới có thể làm được. Tuy nhiên, Diệp Phàm tuy rằng mới chỉ đạt đỉnh thất đẳng, nhưng chủ yếu là phương pháp phi đao của Diệp Phàm giỏi, vì vậy cũng có thể làm được rồi.
- Không thức thời, ha ha ha...
Mã Vân Tiền đột nhiên nắm chặt tay của Quách Thu Thiên, hắn giọng cười một hơi, trong nháy mắt, tên này kiềm chế lại điệu cười, hung hăng nói:
- Ở Ma Xuyên, chưa có việc nào mà Mã Vân Tiền ta đây chưa làm được.
- Lão già, đừng cứng đầu nữa, đợi vào phòng công an rồi bị hành tàn tạ ra thì đừng có trách chúng ta đây lòng lang dạ sói.
Ông đi dò hỏi thử xem, Mã gia ở Ma Xuyên đây, ai mà dám không phục. Ngay cả Chủ tịch huyện Diệp mới đến, thì phía trên không phải còn có Bí thư Chu đè đầu sao.
Có biết Bí thư Chu là người gì rồi, hừ vừa rồi không phải đã nói với các người rồi sao, trước khi giải phóng thế hệ bố anh ta còn là quản gia của nhà lão Mã đây.
Theo Mã gia có gì không tốt chứ, được ăn chơi thỏa thích được ngưỡng mộ.
Mã Đông đương nhiên là ra oai giúp Mã Vân Tiền rồi, khoe khoang một trận.
- Hừ.
Quách Phác Dương phẫn nộ rồi, bởi vì ông ta nhìn thấy hai tay của tên Mã Vân Tiền không ngờ lại quàng về phía trước ngực của cháu gái Quách Thu Thiên. Quách Thu Thiên là ai, đương nhiên không để cho hắn đạt được ý xấu rồi.
Một tiếng 'huỵt', lão Mã đương nhiên là bị Quách đại tiểu thư hung hăng tát tai thật mạnh. Hai tên có chút ngây người sau khi muốn hại độc thủ, tuy nhiên cảm thấy trước mắt có bóng dáng hai người, cảm thấy hai người mình nhanh chóng trở thành nhân bánh bao thịt người.
Thình thịch thịch thịch...
Một tràng âm thanh chói tai liên tiếp truyền đến, hai người ngay tức khắc trở thành những cái đầu heo mềm nhũn nằm trên nền nhà như hai con chó chết.
- Gọi Chủ tịch Diệp ra đây xử lý, Thu Thiên, con gọi điện thoại đi, Ma Xuyên này, có còn chính quyền của Đảng nữa không? hừ.
Miệng của Quách Phác Dương có chút như run lên, cảnh tượng này, phỏng chừng là trong thâm tâm sâu thẩm của Quách Phác Dương nghĩ là khó mà thấy được việc này.
"Quách lão đầu nổi xung lên rồi, tôi phải ra tay thôi."Diệp Phàm trượt xuống dưới, thân mình nhẹ như chim bay đến bên ngoài chân tường, đợi điện thoại của Quác Thu Thiên gọi đến.
Đương nhiên, vừa nhận được điện thoại, Diệp Phàm lập tức chạy lại ngay.
Sau khi nghe Quách Thu Thiên tường thuật lại xong, con mắt long lanh đó của Diệp Phàm, đương nhiên biểu hiện với dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt vội rút điện thoại ra ngay, hừ nói:
- Là trưởng phòng Ngô phải không, tôi là Diệp Phàm, lập tức cho mấy người qua đây, nhà cũ của Mã Hồi Niên, nhanh lên.
Mười mấy phút sau, Ngô Đồng mang theo mấy người cảnh sát chạy bộ đến.
- Có chuyện gì thế, lôi thôi như vậy?
Diệp Phàm cố ý nhíu chân mày lại, đương nhiên, tên nhóc này có ý đồ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nếu như Quách Phác Dương nhân vật số một của Tỉnh ủy đã muốn giả ngu, đến bây giờ vẫn còn chưa tiết lộ thân phận, như thế phải để ông ta chảy chút máu mới được.
- Báo cáo Chủ tịch huyện, không phải là chúng tôi muốn kéo dài, là... ài...
Vẻ mặt Ngô Đồng lúng túng.
- Rốt cuộc là chuyện gì, có gì mau nói.
Diệp Phàm làm ra bộ có chút giận dữ, ngay cả lời thô tục đều nói cả ra.
- Báo cáo Chủ tịch, ba chiếc xe cảnh sát mà anh đoạt về ở Cục công an địa khu, mấy ngày trước bị Bí thư Mã cướp mất đi một chiếc Santana 2000, sau đó lại được anh đưa trở về. Tuy nhiên, hôm qua, chiếc xe thương vụ của Huyện cục lại bị Bí thư Mã cưỡng ép mượn đi rồi, ôi...tôi có cách nào khác? Vừa rồi, tôi vẫn còn lái xe máy kéo đến.
Ngô Đồng liếc mắt xuống nhìn hai người đang tê liệt nằm thành một đống.
Tuy nhiên, bởi vì Mã Vân Tiền và Mã Đông đều là nằm ở dưới sàn nhà, nhưng cái mặc đó đã bị hai cảnh sát vũ trang đánh cho thành đầu heo luôn, có chút hoài nghi có phải là Mã Vân Tiền và Trưởng phòng Mã Đông của phòng trị an.
Tuy nhiên, Chủ tịch Diệp ở đây, người ta không giải thích, mình cũng không dám hỏi nhiều. Nhìn thấy dáng vẻ với bộ mặt giận dữ của Chủ tịch Diệp, lúc này, tốt nhất là bớt lời, đừng có đụng vào tổ kiến mới đúng.
- Đồ vô dụng, ngay cả chiếc xe cũng quản không nổi.
Diệp Phàm hừ một câu, vẻ mặt lộ ra chút cay cú, liếc mắt nhìn Quách Thu Thiên và Quách Phác Dương một cái, hừ nói:
- Còng tay hai người dưới sàn lại, dẫn về huyện cục thẩm tra nghiêm khắc, quá quắt lắm rồi, giữa ban ngày ban mặt, lại muốn đùa giỡn con gái, nhất định phải nghiêm trị có biết không hả?
- Vâng.
Ngô Đồng cuối xuống, miệng đáp lời, liếc nhìn ánh mắt về phía các cảnh sát.
Bốn người cảnh sát tiến lên phía trước, cái còng nhấp nhoáng thì sẽ bắt người. Cái này, trước mặt Chủ tịch Diệp không biểu hiện một chút thì đợi đến khi nào nữa chứ?
Tuy nhiên, trong nháy mắt, bốn vị cảnh sát đều trợn tròn mắt, đồng thời miệng cũng phát ra tiếng thét kinh hãi 'ah', đứng ngây người ra chỗ ấy, tám con mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai tên đang nằm dưới đất, không dám ra tay.
- Có việc gì không? Lèo nhèo cái gì chứ?
Mặt Ngô Đồng sa sầm lại, lạnh lùng hừ nói.
Quách Phác Dương và Quách Thu Thiên đương nhiên là không hé răng, chỉ nhìn Diệp Phàm xử lý tình huống nan giải này như thế nào. Dù sao thì người nằm dưới sàn còn có một người là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, nghe khẩu khí của tên đó, sau lưng còn có Bí thư Huyện ủy Chu gì đó chống đỡ cho.
- Người nằm dưới đất...đất là Chủ nhiệm Mã, còn có Trưởng phòng Mã.
Cảnh sát ấp a ấp úng nói.
- Chủ nhiệm Mã, Trưởng phòng Mã...
Sắc mặt của Ngô Đồng biến sắc trong chốc lác, rất khó coi.
Thầm nghĩ, xong đời rồi, hôm nay xui xẻo quá làm sao lại tiếp tay cho chuyện này, Mã Vân Tiên tên dâm đãng này sao lại là tôi một tiểu Cục trưởng có thể dám làm thế chứ.
Nháy mắt với Diệp Phàm, nhìn thấy hắn không lên tiếng, chỉ là trơ cái mặt ra.
Ngô Đồng khó xử, xem ra hôm nay với tình thế này, không còng tay thì đầu tiên không qua được cửa của Chủ tịch Diệp rồi, hơn nữa, gần đây mình cũng có ý đầu quân vào chỗ Chủ tịch Diệp.
Thời khắc này tuyệt đối không thể để mất được, khóe miệng tên đó co giật vài cái, lập tức đưa ra quyết định, lớn tiếng quát:
- Còng tay lại, Vương tử phạm pháp thì cùng chịu tội như dân thường thôi.
Đương nhiên, cũng là sự diễn kịch ra vẻ nghiêm nghị chính khí.
- Ừ anh đích thân thẩm tra vị này đi, giám sát chặt chẽ cho tôi, nếu như để xảy ra sơ xuất gì, thì cái mũ quan này của anh khó mà giữ vững cho được, còn có bốn người các anh nữa, giám sát chặt chẽ cho tôi, nếu xảy ra chuyện thì bốn người các anh cùng chịu trách nhiệm.
Tiếng nói đó của Diệp Phàm tương đối dịu dàng.
Tuy nhiên, nghe vào lập tức, Ngô Đồng và bốn tên cảnh sát trong lòng thầm kêu khổ không ngừng. Thầm chửi Chủ tịch Diệp tàn nhẫn, bản thân muốn đấu với Mã Vân Tiền và Chu Phú Đức, không ngờ lại đem bốn người chúng tôi làm cái đệm lót. Các vị chức to như các anh đánh đấu với nhau còn được, xui xẻo thì luôn luôn là những người tép riu như chúng tôi đây.
- Mặc khác việc này bất luận liên quan đến ai? Nhất định phải xét xử nghiêm túc.
Diệp Phàm nói thêm một câu nữa.
- Ai dám còng tay tôi đây, ở Ma Xuyên này, thiên hạ là của Bí thư Chu, hừ.
Mã Vân Tiền vừa tỉnh lại, lập tức muốn từ dưới sàn đứng lên.
Tuy nhiên, lại bị một người mặc áo xanh lam đạp một đạp thật mạnh, lập tức xụi lơ xuống như con chó chết, ngồi dưới đất còn hung hăng, liếc người mặc áo xanh một cái, hừ nói:
- Chó nó, để lại danh tính đi, ông đây sẽ lột da mày ra.
- Bí thư Mã, chú ý hình tượng.
Diệp Phàm cố ý hừ nói.
- Hình tượng, mẹ nó chứ, đừng cho rằng là Chủ tịch Huyện, kiếm ra được chút tiền thì giỏi lắm rồi. Đợi lão Chu trở về, cậu còn đùa giỡn đắc tội với Mã gia chúng tôi, cậu muốn bưng bít, bưng cái khỉ khô.
Mã Vân Tiền điên tiết lên.
- Giỡn cái quái gì, tôi đây dù tốt xấu gì cũng là Chủ tịch huyện, Phó Bí thư Huyện ủy, còn là lãnh đạo của anh, dám đánh dám mắng tôi, Ngô Đồng, vả miệng mười cái cho tôi, không ra làm sao cả, thể diện của cán bộ Đảng, đều bị ông làm mất mặt hết rồi. Tôi nói ông ức hiếp phụ nữ, cả đời tôi ghét nhất là loại người ăn hiếp phụ nữ đó, đồ vô dụng.
Diệp Phàm cố ý giận dữ, hét lên nói.
- Vâng.
Ngô Đồng cũng còn do dự, tiến lên phía trước, hung hăng tát Mã Vân Tiền mười cái bạt tai kêu bẹc bẹc bẹc, tát mạnh đến nỗi làm cho bên mặt tên đó bầm tím một bên, trở thành hệt như thịt đầu heo rôi...
Trong lòng Quách Phác Dương thầm gật gật đầu, cảm thấy thằng nhãi này tuy hành vi hơi thô bạo một chút, nhưng lại có chút tinh thần trọng nghĩa.
Đối với những tên xấu xa này, biện pháp này hình như là biện pháp hữu hiệu nhất rồi, Người xấu cần có người dữ tợn trừng trị, cái cần nói chính là cái điều này.
- Cô gái, xin các vị cùng tôi trở về phòng Công an một chuyến, ghi lấy lời khai.
Ngô Đồng tương đối khách sấu nói với Quách Thu Thiên.
- Không cần đâu.
Quách Phác Dương khoát khoát tay, xoay người dặn dò với một người mặc áo màu xanh lam:
- Vu Phi, lập tức gọi điện thoại cho Trang Thế Thành và Vương Triều Trung, còn gọi luôn cho Bí thư bên chính trị pháp luật, nói là tôi nói, gọi bọn họ lập tức đến Ma Xuyên, tôi muốn nhìn xem xem, ở Ma Xuyên này, có còn là thiên hạ của Đảng nữa không, hừ.
- Cái lão này, khẩu khí cũng khá lớn đó chứ, là loại người gì đây?
Trong lòng Ngô Đồng đương nhiên có chút khinh thường, thầm nói:
"Mẹ nó, Trang Thế Thành, Vương Triều Trung, còn có chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật địa khu Hạ Hải Vĩ, ba người đó chẳng phải là những người đầu sỏ của địa khu sao? Lão già này là ai mà giọng điệu lớn như vậy, lẽ nào là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, tuyệt đối là không...."Trong lòng Ngô Đồng mông lung nghĩ vậy, cái chân đó cũng không biết việc gì, tự nhiên run lêm lẩy bẩy, không cách nào kiềm chế lại. Bốn người cảnh sát bên cạnh tay họ đánh cớp vào nhau kêu loạng choạng.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Phàm, Quách Thu Thiên đắc ý ngẩng cao đầu lên, cười Diệp Phàm nói:
- Nhìn thấy chưa, đại bá tôi tức giận rồi đấy, Ma Xuyên các anh chắc sẽ xảy ra trận động đất thôi, ha ha ha...
- Thu Thiên, đại....đại bá cô rốt cuộc là....
Diệp Phàm cố ý làm vẻ có chút sợ hãi, hỏi.
- Đợi một lát anh tức khắc rõ.
Vẻ mặt Quách Thu Thiên rất tinh ranh, cười với sự khó hiểu. Diệp Phàm đương nhiên là giả bộ dạng buồn bực, dẫn mọi người trở về cơ quan huyện.
Trang Thế Thành đang mở cuộc họp thường vụ, sau khi nhận được điện thoại thì sắc mặt lập tức thay đổi, không lâu sau, Vương Triều Trung cũng nhận được điện thoại, hai người họ gọi cho Hạ Hải Vĩ, ba người tự nhiên cũng không nói nhiều lời, lập tức tuyên bố tan họp, lên xe trực tiếp đi thẳng đến Ma Xuyên.
Trang Thế Thành lập tức gọi điện thoại cho Diệp Phàm, sau khi nghe Diệp Phàm tường thuật lại thì tim can như suýt chút nữa vỡ tung ra. Một đấm đấm mạnh xuống ghế da trên xe, hừ nói:
- Nghiêm trị, nhất định phải nghiêm trị, tra xét cho triệt để.
Trong nháy mắt, Trang Thế Thành lấy lại bình tĩnh, thầm nói:
- Cơ hội đến rồi việc của Chu Phú Đức cứ kéo dài ra không xử lý, cũng không phải là chuyện, vừa hay có thể nhân cơ hội này....
Khi Vương Triều Trung gọi điện thoại cho bọn người Vi Bất Lý, bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì rồi. Đành phải gọi điện thoại cho Diệp Phàm.
Sau khi nghe tường thuật xong, thì sắc mặt trong chốc lát suýt chút nữa trắng bệch ra, sau khi gác điện thoại lập tức quát ồ lên:
- Chu Phú Đức ơi là Chu Phú Đức, con mẹ nó đã làm những việc dâm đãng gì rồi?
Giống loại người cặn bã thế này ông cũng có thể đề cử lên đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, trực tiếp quản kiểm pháp. Năm kia khi đề cử Mã Vân Tiền, địa khu này đã có người không phục.
Lão thất phu Tôn Quốc Đông đó đã có phản đối qua, nhưng ông cứ nói người này thế này thế nọ, bây giờ thì được lắm rồi, lại dám đừa cợt cháu gái của Bí thư Tỉnh ủy, đá bị thương Bí thư Quách, gan to bằng trời rồi đồ chó, ngươi không cho lão tử đây yên thân, thì ông đây nhất định cũng phải lột da mày.
Sau khi chửi xong, Chuyên viên Vương Triều Trung cũng thở dài một hơi, hừ nói:
- Xem ra lần này Chu Phú Đức tiêu đời rồi, vốn dĩ vẫn đứng đầu, không để cho Trang Thế Thành bố trí Bí thư thay thế, không ngờ lại mở ra cơ hội cho Trang Thế Thành, không bố trí thì không được rồi, còn phải xem thái độ của Bí thư Quách nữa.