Tuy nhiên, thằng nhãi này trong miệng chỉ nói:
- Tôi sẽ nhắc nhở lão Ngô, nhưng mong là đừng quá. Bằng không, chúng ta cũng, haha…
- Lão Trang, thành công rồi.
Nét hứng phấn lóe lên trên mặt trưởng ban thư ký Địa ủy rồi biến mất.
- Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí nhất định phải có gắng, trăm vạn trường chinh, cũng ta mới có thể ngẩng đầu lên được. Thái độ của Hạ Hải Vĩ hôm nay, đơn giản là do nể mặt Diệp Phàm.
Trang Thế Thành không lạc quan như Trịnh Chí Minh.
- Dù thế nào, ít nhất cũng chứng minh được một điểm, Hạ Hải Vĩ có quan hệ thân thiết với Diệp Phàm, hơn nữa ngay cả Tôn Quốc Đống, Diệp Phàm cũng có biện pháp tương đối.
Trịnh Chí Minh vui lên một chút.
- Thằng nhãi này, hiện nay vẫn chưa lật bài với tôi, thực sự tôi có nên mở miệng nhắc hay không, hừ!
Trang Thế Thành bộ dáng hơi có vẻ tức giận.
- Để tôi tìm lúc thích hợp nhắc nhở hắn một chút.
Trịnh Chí Minh cười nói.
- Không cần, tôi muốn xem hắn còn giấu được đến khi nào. Thằng nhãi này, cũng đáng suy tính đó, có thể trọng dụng hay không, còn phải xem một vài điểm mấu chốt đã.
Trang Thế Thành lắc đầu.
- Haizz, rối rắm quá! Anh đối với hắn tốt như vậy, củ khoai sọ khoét tim đó, hắn còn giả ngu, tình thế địa khu hiện giờ, không phải hắn không biết chút gì chứ?
Trịnh Chí Minh gánh vác giúp Diệp Phàm.
- Haha, anh cho rằng hắn phản ứng chậm thế sao?
Trang Thế Thành cười như không cười liếc mắt nhìn Trịnh Chí Minh một cái.
- Chắc chắn không, có thể ngồi lên vị trí của hắn như hôm nay, tuyệt đối không phải một kẻ ngốc. Tuy nói hắn còn trẻ, không đủ kinh nghiệm. Nhưng, có lẽ dohieenj nay hắn chưa nắm chắc, nên sợ mạo muội quăng ra sẽ bị anh xem nhẹ. Hắn muốn đợi Hạ Hải Vĩ gật đầu mới tới tìm anh. Cái tên nhãi này, có lẽ đang cố thể hiện mình.
Trịnh Chí Minh cười, nhưng thật ra đang nói giúp cho Diệp Phàm.
- Ừ, tên nhóc đó đúng là có chút năng lực, không ngờ ngay cả Tôn Quốc Đống mà cũng có thể làm động lòng, chẳng biết hắn đã dùng thủ đoạn gì.
Lời nói của Trang Thế Thành có chút kinh ngạc, đưa tay búng vào miệng chén.
Động tác này làm cho trong lòng Trịnh Chí Minh đột nhiên nổi sóng, nên biết động tác này của Trang Thế Thành, trong mắt người không biết thì chẳng có gì. Nhưng chỉ có Trịnh Chí Minh biết, động tác này không đơn giản, chỉ có y và Trịnh Chí Minh hiểu rõ nhất động tác này của Trang Thế Thành có ý nghĩa gì.
Bình thường chỉ có khi nào Trang Thế Thành cực kỳ kích động, khó có thể khống chế được thì mới như thế, y dùng ngón tay búng vào miệng chén để giải tỏa bức bối trong lòng.
- Chắc là có liên quan đến Tôn Minh Ngọc, nếu như có thể thông qua nhẹ nhàng nói để Tôn Quốc Đống ngẫu nhiên giúp đỡ một chút, sau này tình thế của chúng ta sễ đảo ngược diện rộng. Lão Trang, tôi thấy thằng nhãi Diệp Phàm này có phúc khí, chắc là phúc tướng của anh đó.
Trong giọng nói của Trịnh Chí Minh lộ sự tán thưởng, vui vẻ
- Có thể thư xem, tuy nhiên, cứ từ từ, không thể nào nóng vội được.
Trang Thế Thành gật đầu sau lại lại khoát tay. Trịnh Chí Minh biết trong lòng y chắc đang băn khoăn không kéo nổi tên này.
- Anh nói tên nhãi này thực sự có làm được đường quốc lộ Thiên Tường không?
Trịnh Chí Minh mang bộ mặt ưu tư
- Khó noi lắm, nắm chắc rất ít, nói thực lòng thì xác suất thành công không được một phần.
Trang Thế Thành ánh mắt trống rỗng.
- Thế hôm nay chúng ta còn ra sức trên hội nghị thường vụ địa khu như thế để làm gì? May là hôm nay thành công, nếu thất bại chẳng phải thành trò cười sao. Ngược lại còn giúp Vương Triều Trung nâng cao thanh thế nữa.
Trịnh Chí Minh có chút khó hiểu.
- Haha.
Trang Thế Thành mỉm cười hai tiếng không làm đáp, nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau, mới xoay người, nói:
- Lão Trịnh, biết rõ làm không được nhưng không thể không làm, anh có biết ý nghĩa của câu này không?
- Ừ! Ý của anh là anh biết rõ lần này chúng ta sẽ thất bại. Nhưng chỉ thể hiện cho Vương Triều Trung thấy thái độ của chúng ta không phải là không làm gì cả, chuyện lớn chúng ta cũng nắm. Đức Bình này, không phải chỉ mình hắn nói là được.
Trịnh Chí Minh nói, có vẻ chua xót.
Nên biết Trịnh Chí Minh rất mong Trang Thế Thành đến Đức Bình, cho rằng chỉ cần y tới thì bản thân mình cũng sẽ được hãnh diện. Ai ngờ chẳng có chút điểm tốt nào, màu sắc cùng chẳng thay đổi nhiều lắm. Trịnh Chí Minh đương nhiên hy vọng Trang Thế Thành có thể xoay người, thế thì tiền đồ của mình sau này cũng còn có đường để đi. Cho nên Trưởng ban thư ký Địa ủy này, cùng với Trang Thế Thành căn bản là châu chấu buộc cùng một dây, sống cùng sống, chết cùng chết.
- Haizz… Diệp Phàm là cấp dưới của tôi, hơn nữa hắn muốn làm, hắn muốn có thành tích, hứn muôn thay đổi trời đất Ma Xuyên kia. Là một cán bộ đán, hắn rất có tư cách, thậm chí có thể nói là đặc biệt ưu tú.
Cái này không phải điểm chủ yếu. Quan trọng là, hắn là do Trang Thế Thành điểm tướng, tôi mà không ủng hộ hắn thì còn có ai có thể nhảy ra ủng hộ hắn.
Nói trắng ra, chỉ là một thái độ thôi, dù nói là một thái độ, nhưng lòng con người, thường chỉ vì một thái độ mà có thể lung lạc người ta.
Cho dù có thất bại, tôi tin đồng chí tiểu Diệp cũng sẽ khắc cốt ghi tâm, càng thêm chuyên tâm công tác. Hắn còn trẻ, những chuyện lớn đợi hắn làm còn nhiều.
Thành tích khu kinh tế Lâm Tuyền thành phố Mặc Hương là một chong chóng đo chiều gió, tôi tin là hắn sẽ không chịu yên đâu.
Một câu nói có thể khích lệ hắn qua dòng nước chảy xiết, tranh thủ thành tích tốt hơn, chuyện này, cớ sao lại không làm, có thể vì Đảng vì dân, lại còn có thể đạt được tâm nguyện của chúng ta.
Có thể nói là một tên trúng mấy chuyện tốt…
Trang Thế Thành nói tương đối nông cạn, nhưng đó lại là những đạo lý trong cuộc sống.
- Ờ, một thái độ, hay!
Trịnh Chí Minh trong lòng thầm khen, liếc mắt nhìn Trang Thế Thành một cái, nói:
- Cho dù không thể lập dự án trong tỉnh, cho dù là con đường quốc lộ Thiên Tường không được Tống tướng quân ưu ái, thì cái này quá khó khăn, ắt hẳn ngay cả cửa nhà Tống gia cũng không vào được.
Vừa vào cửa sau sâu như biển, tướng quân Tống Gia Xuyên là Phó trưởng ban hậu cần thứ nhất của nước ta, quyền cao chức trọng,cánh cửa nhà ông ấy, cao lắm.
Đối với Diệp Phàm mà nói, quả thực là cao không thể với tới. Đừng nói hắn, cho dù lão Trang anh có đi gõ cửa, chưa chắc đã diễn được trò gì…
Trịnh Chí Minh nói thẳng, vì, Trang Thế Thành yêu cầu ông ta làm thế.
Trang Thế Thành là một người bụng dạ thoải mái, rất biết cách lắng nghe ý kiến, kiến nghị về mọi phương diện, để rồi từ đó rút ra những gì có lời cho mình, nhanh chóng bắt lấy chỗ yếu mà xuống tay.
Tuy nói y đến Đức Bình nửa năm rồi nhưng vẫn chưa nắm triệt để Hội nghị thường vụ trong tay, nhưng cái này cũng do nguyên nhân lịch sử sâu xa.
Nếu thay một Bí thư khác đến, chắc hẳn đã sớm cút đi rồi, Trang Thế Thành có thể xem như là kiên trì, đã coi như thành công lớn rồi.
"Có lẽ có khả năng xoay chuyển, tôi cảm thấy năng lực của thằng nhãi này không ngừng lại ở đây…" Trong đầu Trang Thế Thành thoáng suy nghĩ, quay đầu cười nói:
- Cho dù không thành công thì cũng chẳng mất mặt, đối với một tên nhóc đang trưởng thành, cũng là một cơ hội rèn luyện hiếm có.
Bắc Kinh tập trung các quan lớn, các quan cấp cục không bằng con chó, cấp sở đầy đất, cấp Thứ trưởng vơ tay được một nắm lớn, cán bộ cấp sở địa phương như chúng ta, các quan lớn chốn biên cương đi tới đâu, so với một Trưởng phòng bình thường của ủy ban trung ương có khác biệt gì?
Người ta chẳng đợi gặp chúng ta, đó là bình thường. Phủ đệ của tướng quân Tống, những người thường lui tới chắc hẳn đều là quan lớn cấp Thứ trưởng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thông thường mà nói tướng quân của quân đội tương đối nhiều, nhưng ban hậu cần của nước ta là một ban giàu nứt đố đổ vách, ắt hẳn Trưởng ban Tống một Phó trưởng ban trong tay nắm quyền phê chuẩn tới mấy tỷ thậm chí là trên chục tỷ.
Hơn nữa, hệ thống quân đội là hệ thống I gì đó, cho nên, các quan lớn địa phương, trong mắt bọn họ, chẳng bằng con chó…
Giọng điệu Trang Thế Thành thành thực, không chút tự ti.
"Tên nhãi kia, cố gắng lên, thực sự không được không phải…" Trong lòng Trang Thế Thành suy nghĩ, trước mắt hiện lên hình tượng lão Phụng. Nhưng chợt lắc đầu, thầm nhủ:
"Được rồi, không nên làm phiền ông ấy nữa. Có thể đẩy mình ngôi lên vị trí này, đã là cực hạn rồi…"- Anh, cái tên nhóc Diệp Phàm đó quá càn rỡ, phân công em quản lý phòng tôn giáo và phòng Khoa học kỹ thuật, chẳng còn gì để nói nữa, Lôi gia chúng ta bị hắn ức hiếp quá rồi. Anh, anh phải làm chủ cho em…
Trong điện thoại, đồng chí Phó chủ tịch huyện Ma Xuyên Lôi Lượng Minh đang gọi cho phó bí thư Địa ủy Lôi Minh Hoài, giọng điệu giận dữ.
- Rống cái gì…
Lôi Minh Hoài hừ giọng nói, trầm mặc chốc lát, nói:
- Cậu xem xem, cậu đã làm cái gì? Đập bàn Chủ tịch huyện người ta à, không phục sự sắp đặt của lãnh đạo, làm việc lề mà lề mề, không có chí tiến thủ, phân công quản lý công nghiệp mấy năm, cậu chẳng làm được cái nhà máy nào cho ra dáng, cũng chẳng cứu sống được nhà máy nào. Ngoại trừ câu được mấy con cá nát thì cậu làm được gì hả? Quản phòng tôn giáo thì quản phòng tôn giáo, không phải cậu thích câu cá à, thế thì cho cậu xứng với câu cá rồi đó! Hừ! Xứng đáng…
- Tình hình Ma Xuyên không phải anh không biết, em còn cách nào khác chứ? Công nghiệp căn bản chỉ là một giàn hoa thôi…
Lôi Lượng Minh nóng nảy, tranh cãi.
- Đừng có tưởng tôi không biết cậu làm được chuyện tốt gì, mỗi ngày cùng với ông chủ sản xuất thép ăn ăn uống uống, vốn điện lực Ma Xuyên thì phải khẩn trương, một nhà máy thép mà cung cấp không đủ cho một nhà máy điện nhỏ.
Hại cho những vùng quanh thành phố muốn kéo điện phải ạn chế, có khi còn phải ngừng công ở các nà máy chính quy, hạn chế điện của nhân dân, cái nhà máy thép đó thì lại có điện, đây là cái chuyện nát gì?
Tôi đã nhận được vài bức thư, đều là nói về cậu. Cái này, nếu mà trực tiếp rơi vào tay Bí thư Trang, cậu cứ đợi mà về nhà bán khoai lang đi!
Lôi Minh Hoài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trực tiếp mắng sa sả trong điện thoại.
- Cái đó ở Đức Bình chúng ta chẳng phải là chuyện lạ, cái huyện nào mà không có nhà máy sản xuất thép chứ. Hơn nữa, người ta cũng nộp phí quản lý mà…
Lôi Lượng Minh căn bản không nhận ra sai lầm của mình.
- Phí quản lý, đừng bàn cái chuyện nát này, cậu nói đi, bọn họ nộp bao nhiêu phí quản lý?
Lôi Minh Hoài càng tức giận, tuy nói Diệp Phàm làm như vậy là không nể mặt mình, nhưng một ngựa về một ngựa, cũng phải uốn nắn lại cậu em họ Lôi Lượng Minh, nhưng đồng chí Diệp Phàm không để mình trong mắt, cũng cần phải uốn nắn, cả hai đều phải uốn nắn lại.
- Một nhà máy một năm mười ngàn…
Giọng Lôi Lượng Minh nhỏ đi nhiều
- Hừ, mười gạn, số tiền điện bọn họ trộm ắt hẳn chẳng dừng lại ở con số mười ngàn. Có phải là toàn bộ vào hầu bao cậu không…
Lôi Minh Hoài chất vấn.
- Cái này, em không lấy bao nhiêu, đưa cho mấy lão nhà mấy điện rồi, em chỉ ăn mấy bữa cơm, với mấy cái phong bì nhỏ thôi…
Lôi Lượng Minh nhỏ giọng nói.
- Em ơi là em, đúng là đầu heo! Tiền không đụng đến, chỉ vì mấy bữa cơm, cái bụng của cậu sao không mục nát đi, mang tiếng cho mình thì không nói, còn khiến người ta chê cười. Không nói nữa, tự mình suy ngẫm đi, chuyện của cậu, tôi sẽ để ý, thời gian này tôi nói thật, dừng có cả ngày ỷ vào tôi để mà đi rêu rao. Quan huyện không bằng hiện quan, cậu hiểu không…
Lôi Minh Hoài tức giận gác máy, mặt u ám.