Quan Thuật

Chương 949

- Cảm ơn, cảm ơn…

Hồ Thế Lâm liên tục nói mấy câu cảm ơn, xúc động đến rơi nước mắt. Diệp Phàm dùng Câu gia bí thuật để giúp Hồ Trọng Chi giải những chiêu mà Câu Trần Âm đã gây ra. Hồ Trọng Chi tỉnh lại mơ hồ đã kêu tên được mọi người trong nhà.

Hồ gia đều cảm kích rơi nước mắt. Hồ lão thái thái liền quỳ xuống trước Diệp Phàm cảm ơn, Diệp Phàm nhanh chóng đỡ bà cụ dậy. Để cho một bà lão bảy, tám mươi tuổi cúi đầu lạy một thanh niên hai mươi thì thật tổn thọ.

Còn Chủ tịch Hội đồng quản trị Hồ thì lấy ra tờ chi phiếu 3 triệu nhưng Diệp Phàm kiên quyết từ chối. Tiền cũng tốt nhưng cũng phải nghĩ đến ân tình nữa chứ.

Con người thì không thể so sánh với loài vật, kết giao với nhà Hồ sẽ có lợi sau này. Hồ gia là cả một tập đoàn lớn như thế sau này còn phải dựa vào họ dài dài. Diệp Phàm suy xét lâu dài, không nên vì mấy đồng trước mắt được.

Em gái Diệp Tử Y lần đầu tiên được anh dẫn tới Sở Thiên Các Diệp phủ ở Thủy Châu.

Diệp Tử Y sung sướng đến chết ngất đi, kiểu nhà cổ này được xây dựng khá cao, có nét văn hóa sâu sắc, bên trong lại là sự hưởng thụ mang tính hiện đại.

Nhìn em gái chơi vui trong ngôi nhà, Mai tử đưa cô đi chọn phòng mà lòng Diệp Phàm thấy bùi ngùi.

Hắn nghĩ thầm không biết khi nào nên đưa bố mẹ cùng đến ở, nhưng chắc chắn rằng bố mẹ sẽ chẳng chịu đến rồi vì họ còn chưa về hưu.

Khi thấy chiếc ghế xa hoa đặt giữa phòng khách, Diệp Tử Y chỉ cẩn thận sờ mà không dám ngồi thử.

Diệp Phàm kêu em gái ngồi lên xem, hưởng thụ một chút cảm giác của nữ hoàng Anh. Nhưng Diệp Tử Y vẫn không ngồi, lắc đầu nói:

- Đây là chỗ của anh mà, em không thể làm bẩn nó được.

Diệp Tử Y học ở trường Học viện Âm nhạc, kết hợp cùng Mai Tử, một người chơi đàn, một người khiêu vũ. Trong tiếng đàn phong cách cổ xưa, tà váy bay lên uyển chuyển khiến hai tên háo sắc Tề Thiên và Lô Vĩ phải há hốc mồm ra xem.

- Anh à, sau này nhất định phải kiếm con gái làm phường thập tam nhạc đến phục vụ biểu diễn, thế mới có phong cách.

Tề Thiên lớn tiếng nói.

- Được lắm, thằng nhóc cậu dã tâm không nhỏ nhỉ, lại còn phường thập tam nhạc nữa, nhạc cái đầu cậu ấy. Nguồn: http://truyenfull.vn

Diệp Phàm nhấp chút rượu, tức giận hừ nói.

- Anh à, thực ra là không khó gì, trong Học viện Âm nhạc chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể mướn được một đội nhạc rồi, thỉnh thoảng có dịp cũng nên ăn mừng được mà.

Mai Tử thành thật nói.

- Ha ha, sau này có sự kiện gì trọng đại có thể mời một đội đến tấu cũng được mà.

Diệp Phàm cười.

- Đại ca đúng là ba phải, Mai Tử nói thì cho là đúng, lời em nói ra thì bị mắng. Cái lý nào cứ thấy con gái là sáng mắt ra mà.

Tề Thiên trong lòng bất mãn, nhỏ giọng nói thầm nói, ánh mắt mờ ám, phỏng chừng trong lòng sớm đem Mai tử trở thành miếng mồi ngon của Diệp Phàm.

- Ha ha, ai bảo cậu cứ dài như cây cột. Hay là cắt đi?

Lô Vĩ cười nói.

- Cắt cái đầu ấy, của anh thì sao, còn có thể luyện Quỳ Thiên Bảo Điển được.

Tề Thiên trợn mắt nói.

- Haha, cái này..."Tề Thiên bất bại". huynh đệ tôi sao có thể tranh giành với cậu được.

Lô Vĩ giảo hoạt, Tề Thiên tức giận đến không nói lên lời, rồi chuyển giọng:

- Vĩ ca, cái danh này hay là tặng cho Diệp ca thì đúng hơn. Nhìn thấy không, Thần cước Hải Nam gục trong tay anh ấy mà.

- Ôi,… đi theo đại ca lăn lộn là cũng có tiền đồ rồi.

Lô Vĩ tươi cười nói.

- Đúng thế!

Tề Thiên đồng ý trả lời.

Sáng ngày thứ hai, Phó chủ tịch huyện Bao và Phó chủ nhiệm Nông đều mặt mũi ủ rũ.

- Không được phải không?

Diệp Phàm liếc nhìn hai vị, cảm giác buồn cười.

- Vâng, Phó giám đốc sở Vệ nói với chúng tôi, Phó giám đốc sở Lý chỉ nhìn lướt qua kế hoạch khai thác trà Thanh Vụ của chúng ta, nói rằng tỉnh ta lá trà chỗ nào cũng có, có cái gì để khai thác chứ. Trà Thanh Vụ là trà bản địa, lại không có gì đặc sắc, trà bản địa nơi nơi đều có, không có giá trị phát triển.

Bao Minh Thanh trên mặt có chút xấu hổ.

- Không phải chúng ta có hàng mẫu sao?

Diệp Phàm hỏi không chút gấp gáp, bởi vì, hắn ta vẫn chưa đưa ra chiêu bài cuối cùng.

- Người ta không thèm nhìn đến. Gói trà đó Phó giám đốc Vệ đã giúp chúng tôi đưa lên rồi, chỉ có điều Phó Giám đốc Lý không để ý, khinh thường nói là Tây Hồ Long Tỉnh còn uống không xong nữa là.

Nông Âm Vận bất mãn nói.

Diệp Phàm cũng không muốn hỏi, trực tiếp gọi cho Vệ Thiết Thanh.

- Ông em à, xin lỗi nhé, vụ này không chơi được. Phó giám đốc Lý không muốn xem, việc này có gì đó kỳ lạ.

Vệ Thiết Thanh cũng tỏ vẻ bất mãn, hừ nói.

- Thế thì chúng ta trực tiếp tìm Giám đốc sở Trần vậy, Phó Giám đốc Lý chẳng qua chỉ là Phó giám đốc thường vụ thôi.

Diệp Phàm hừ nói.

- Làm như vậy không được, phải biết rằng hạng mục chi nông lần này là do Giám đốc Trần chuyển cho Phó giám đốc Lý phụ trách. Chúng ta mà gửi phương án lên Giám đốc sở Trần thì Phó giám đốc sở Lý trong lòng sẽ vướng mắc, Giám đốc sở Trần phỏng chừng cũng sẽ không ủng hộ dự án khai thác trà Thanh Vụ đâu.

Vệ Thiết Thanh có chút khan khan giọng, cảm thấy mất mặt. Diệp Phàm lần đầu nhờ ông ta làm việc mà kết quả lại không thành công.

Vệ Thiết Thanh cũng là bất đắc dĩ thôi. Phải biết rằng Sở nông nghiệp tỉnh có năm Phó giám đốc sở, ông ta lại xếp cuối cùng, trong sở hầu như không có tiếng nói gì.

- Vệ ca, có thể giúp em liên lạc với Phó giám đốc sở Lý không? Em muốn gặp mặt ông ta một lần.

Diệp Phàm muốn cố gắng một phen cuối cùng.

- Vô ích thôi ông em, Phó giám đốc sở Lý nói với tôi rằng, sẽ không xem xét dự án trà Thanh Vụ huyện Ma Xuyên. Hơn nữa, lúc đó tôi có hỏi ông ấy nguyên nhân tại sao, ông ấy trừng mắt nói rằng tôi đừng có xen và. Ông em, hay là cậu đã đắc tội với ai rồi.

Vệ Thiết Thanh nói.

- Hừ!

Diệp Phàm tức giận nói:

- Vệ ca, thế thì chúng ta đi tìm Giám đốc sở Trần, anh có cách nào giúp em liên lạc với ông ta không? Em chỉ muốn gặp ông ta một lần thôi.

- Nếu cậu muốn gặp ông ấy rất đơn giản, buổi trưa là ông ấy đi đón con gái, con gái ông ấy tên Trần Dao, học ở trường Trung học thuộc Đại học sư phạm Thủy Châu, thường thì khoảng 11h30 đứng ở cổng trường.

Vệ Thiết Thanh suy nghĩ, nếu mình dẫn Diệp Phàm gặp Giám đốc sở Trần, Phó giám đốc thường vụ Lý cũng để bụng cho mà xem.

- Cảm ơn Vệ ca đã nhắc nhở.

Diệp Phàm tắt điện thoại, cảm thấy Vệ Thiết Thanh làm được thế này là được rồi, cũng là người đáng giá để kết giao.

Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn muốn thử Vệ Thiết Thanh xem ông ta có đáng để Diệp Phàm kết giao hay không, chợt nói:

- Nhưng Vệ ca, anh có thể dẫn em tới gặp trực tiếp Giám đốc sở Trần được không?

- Cái này...Được rồi, người anh em đã cố muốn gặp Giám đốc sở Trần thì tôi sẽ giúp cậu liên hệ trước, có tin tức gì tôi lập tức báo cho cậu.

Vệ Tiết Thanh trầm ngâm một lát rồi cuối cùng cũng đồng ý.

Hạng mục quốc lộ Thiên Tường của Sở giao thông cũng tương tự thế. Tiền Hồng Tiêu nói là đã đệ trình lên trên nhưng đã bị Phó giám đốc sở Lý Chí Hoa phủ quyết ngay, nói rằng dự án quốc lộ La Thủy của Đức Bình vẫn nằm trong Sở, còn rối loạn cả lên, giờ lại làm Thiên Tường thì thà làm hẳn dự án kéo dài qua ba tỉnh Giang Đô, An Đông, Nam Phúc. Năm nay Sở không thể ưu tiên cho dự án lớn như Đức Bình nữa, không thể lãng phí thời gian.

Việc này đúng là có chút kỳ quặc, cả hai dự án đều bị ngăn cản cùng một lúc, hơn nữa lần đầu tiên đệ trình lên trên đã bị phủ quyết rồi, phủ quyết một cách kịch liệt, ngay cả đến việc suy xét cũng không nói đến. Chẳng nhẽ nội tình lại giống như Vệ Thiết Thanh nói, chắc chắn có người cản đường.

- Công tử, cậu nhóc này còn muốn thực hiện giấc mộng xuân thu, còn đòi thực hiện dự án trà Thanh Vụ, rồi lại còn quốc lộ Thiên Tường…

Phó chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Trương Minh Đường cười nói với Cố Tuấn Phi, con trai của Bí thư Đảng - quần chúng Cố Phong Sơn.

- Chú Trương đã sắp xếp xong rồi chứ?

Cố Tuấn Phi liếc mắt hỏi Trương Minh Đường, một tiếng gọi chú ngọt như rỏ mật vào tai. Không thể không nói, Cố Tuấn Phi này có cái tài làm lay động lòng người.

Trương Minh Đường là thân tín của Cố Phong Sơn, luôn luôn đi theo Cố Phong Sơn, có vẻ như quan hệ chủ tớ. Cố Tuấn Phi lấy thân phận là công tử nhà Cố gia gọi Trương Minh Đường là chú, như thế không phải là đề cao vị trí của Trương Minh Đường sao.

Dù biết Cố công tử chỉ thuận miệng gọi thế nhưng trong lòng Trương Minh Đường vẫn cảm thấy thoải mái lạ kỳ.

- Hai cuộc điện thoại, không là gì.

Trương Minh Đường khiêm tốn nói.

- Ha,ha dám đấu với Cố Tuấn Phi này, bố mày phải cho hắn ta biết ở Nam Phúc này, một Chủ tịch huyện nhỏ nhoi chạy lên Tỉnh thì không được coi là cái cọng hành tây.

Cố Tuấn Phi lại bắt đầu kiêu ngạo.

- Đúng thế, nghe nói mẹ cô bé Trinh Dao tức đến nỗi phát bệnh.

Trương Mình Đường hé lộ một tin tức.

- Thế tôi có nên đi thăm không?

Cố Tuấn Phi cười hỏi, trong đầu hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Tống Trinh Dao.

- Ha ha, ông chủ chắc chắn vui lắm, tôi sẽ đi chuẩn bị xe ngay.

Trương Minh Đường khom người, rất nghe lời. Ông chủ trong lời nói của y chính là Cố Phong Sơn.

- Nhìn qua có thể thấy không những hai dự án này không được mà ngay cả cái mũ của thằng nhãi đó cũng phải tìm cơ hội lột xuống

Cố Tuấn Phi đang, nhưng Trương Minh Đường nghe xong lại cảm thấy lạnh cả người, trong lòng nghĩ thằng nhãi họ Diệp kia, một Chủ tịch huyện nhỏ nhoi sao lại dám tranh phụ nữ với công tử nhà Cố gia ở thành Bắc Kinh này. Đúng là lấy trứng chọi đá.

10 giờ.

Trước cửa Tòa nhà cao lớn phong cách cổ xưa của Sở Nông nghiệp tỉnh, Diệp Phàm nắm chặt túi da, mang theo nông âm vận hiên ngang bước vào.

Phó Chủ tich huyện Bao Minh Thanh cho rằng dự án khai thác trà Thanh Vụ không chơi được nên lấy cớ huyện nhiều việc, Diệp Phàm đành gật đầu cho ông ta về trước.

Biết ông ta đánh trống lui quân, Diệp Phàm cũng không so đo với ông ta. Hơn nữa, ông ta cũng mơ hồ cảm thấy được, hẳn là có người ở giữa làm khó dễ, đương nhiên rất sợ, không muốn bị liên lụy thêm.

- Giám đốc sở Trần chỉ cho 5 phút thôi, cậu nắm lấy cơ hội này nhé.

Vệ Thiết Thanh dặn dò.

- Không lo Vệ ca, em sẽ có cách.

Diệp Phàm cười thần bí, vẻ mặt thoải mái. Vệ Thiết Thanh sửng sốt, rõ ràng biết việc này sẽ không đi tới đâu, vậy mà còn đi làm chuyện mất mặt này, cũng không biết được tên Diệp Phàm này có uống nhầm thuốc không.

Thôi kệ, dù gì thì hắn cũng có quan hệ tốt với Phó chủ tịch tỉnh Tề, còn gọi là chú Tề nữa.

Thực sự có thể được, phỏng chừng sẽ đưa chiêu bài Phó chủ tịch tỉnh Tề Chấn Đào ra, Giám đốc sở Trần không thể không nể mặt ông ta.
Bình Luận (0)
Comment