Quan Tiên

Chương 111


- Cậu đứng lại đó cho tôi!
Đường Diệc Huyên bước thêm hai bước chân, đã vào tới phòng khách.
Trần Thái Trung nheo mắt, nhìn cô mỉm cười, tức giận trong lòng hắn đang dâng trào.
- Cậu…
Đường Diệc Huyên thấy hắn dừng lại, chợt cảm thấy cứng họng. Ngay sau đó, vẻ mặt lạnh xuống, quát lớn:
- Cậu có biết câu nói vừa rồi của cậu chính là sự xúc phạm đối với phụ nữ hay không?
- Đó là do các cô ấy muốn làm chứ có phải tôi ép các cô phải bán dâm đâu?
Trần Thái Trung nhổ nước miếng. Hắn thầm nghĩ, nói chuyện với đàn bà thật tốn công. Hắn cười lạnh một tiếng:
- Hừ, tôi còn cảm thấy chính các cô ấy đang xúc phạm tôi thì có.
Đường Diệc Huyên tức giận đến mức lông mày dựng ngược cả lên. Cô chỉ vào hắn nói:
- Cậu… cậu…
Cô nói “cậu” một hồi, mới chán nản thở dài một tiếng.
- Tôi không phải là nói các cô ấy. Tôi muốn nói, cậu cảm thấy nói chuyện với một người phụ nữ như tôi về đề tài này là thích hợp hay sao?
- À, cái đó thì có gì là ghê gớm chứ?
Trần Thái Trung không đồng ý. Trong lòng hắn thầm nghĩ, cho dù cô là bà chủ nhưng cũng chỉ là một người đàn bà góa.
- Chúng ta là người đã từng trải. Chúng ta chỉ nói chuyện công việc, làm công tác cải cách. Dù sao cũng không thể co đầu rụt cổ đúng không?
- Lúc tôi kết hôn với Bí thư Mông, ông ấy đã bị liệt.
Đường Diệc Huyên cũng không hiểu tại sao mình lại nhắc đến chuyện này, nàng cười lạnh lùng nói:
- Chỉ sợ, Bí thư Trần còn trẻ, mà đã từng trải ư?
Cô… vẫn là gái còn trinh sao? Trần Thái Trung ngạc nhiên, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào bầu ngực cao ngất trên người Đường Diệc Huyên. Bộ ngực của các cô gái còn trinh chưa bị người khác động chạm tới, phần lớn đều là khá bằng phẳng.
Đương nhiên, hắn làm như vậy, chỉ là theo bản năng muốn tự mình kiểm chứng mà thôi.

Đập vào mắt hắn chính là cái cổ trắng như tuyết của Đường Diệc Huyên, dưới sự phản chiếu của ánh đèn trông thật lóa mắt… Tuy nhiên, bộ ngực này dường như còn to hơn bộ ngực của Nhâm Kiều một chút thì phải?
Đáng tiếc, không có cách nào có thể dùng tay đo được…
- Nhìn đủ chưa?
Đường Diệc Huyên lạnh lùng hỏi, trong ánh mắt cô lộ vẻ khinh thường. Đương nhiên, nếu như cẩn thận chú ý một chút, có lẽ có thể phát hiện ra trong mắt cô có một chút… hãnh diện.
- Ừm.
Trần Thái Trung bị hỏi như vậy cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Tuy nhiên, cái này cũng không có gì đi? Hắn gật đầu.
- Khá lớn, lớn hơn so với người bình thường. Cho nên, tôi có hiểu lầm cũng là chuyện rất bình thường.
Tất nhiên, hai câu này là giải thích. Nhưng hắn cũng có chút khôn vặt ở bên trong. Suy bụng ta ra bụng người, hắn thích người khác khen ngợi hắn... Hắn nghĩ, nơi đó lớn như vậy, đại khái đám phụ nữ này cũng hy vọng người khác sẽ khen ngợi bộ ngực lớn của các các cô ấy đi?
- Ồ, cậu còn biết đến mấy việc như vậy sao. Không phải thần tiên không dính tới phàm trần à?
Đường Diệc Huyên nghe hắn nói vậy thì vừa bực mình lại vừa buồn cười. Dĩ nhiên, trong lòng cô cũng có chút mừng thầm.
- Được rồi, tôi cũng lười, chẳng muốn đôi co với cậu nữa.
Dù sao, cô cũng đã chứng kiến không ít trường hợp như vậy. Cô hất cằm, chuyển sang đề tài khác.
- Tôi thật sự cảm thấy khó hiểu. Cậu vội vàng tạo thành tích để làm gì? Cậu vẫn còn trẻ tuổi. Trước tiên cứ đặt nền móng cho công việc không phải tốt hơn sao?
- Không phải tôi cũng giống những người khác sao?
Trần Thái Trung nói với vẻ nghiêm túc. Hắn ngang nhiên nói ra, nhưng đây cũng là sự thật. Mức độ cảnh giác của hắn đối với Đường Diệc Huyên rất thấp… Điều này quả thật rất kỳ lạ.
- Tôi là Bí thư Đảng ủy Công an. Dù không xảy ra chuyện cũng phải làm hết phận sự của mình. Một khi gặp chuyện không may, lúc đó thì phiền toái rồi. Muốn kiếm chút thành tích cũng không phải là dễ dàng, đúng không? Chẳng lẽ tôi cũng phải chậm rãi giống những người khác hay sao?
Đường Diệc Huyên nghe hắn nói xong, chăm chú nhìn hắn hồi lâu mới từ từ lắc đầu:
- Tính tình của cậu thật không thích hợp làm quan… Được rồi, ngồi xuống rồi từ từ nói.
Vừa nói, cô đưa tay kéo hắn lại. Hai người lại ngồi xuống sô pha. Lần này, khoảng cách giữa hai người tương đối gần. Trần Thái Trung thậm chí còn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng phả ra từ miệng cô.
- Cô uống rượu sao?
Hắn hơi ngạc nhiên. Đồng thời hắn cảm thấy bàn tay cô lạnh buốt.
- Ừm, có uống một chút.

Đường Diệc Huyên đưa tay ôm lấy cái trán. Không để ý, tay áo ngủ theo cánh tay nâng lên, mà lộ ra một khoảng da mịn màng trắng như tuyết khiến Trần Thái Trung cảm thấy hơi hoa mắt.
- Nhiều năm như vậy, tôi đều ở một mình trong căn phòng lớn, nếu như không thể thoải mái một chút, sợ rằng đã phát điên lên rồi.
Nàng cười, tự chế giễu mình, cũng đồng thời cũng kín đáo giải thích:
- Cuộc sống như vậy, cậu có thể tưởng tượng được không? Nhiều khi ngay cả một người nói chuyện tôi cũng không có.
Không chịu nổi sự cô đơn, người phụ nữ này tuyệt đối không chịu nổi sự cô đơn! Trần Thái Trung lập tức đưa ra lời nhận xét đó. Mình sống hơn bảy trăm tuổi, tu luyện một mình cũng đến hơn sáu trăm năm, nhưng đâu có điên!
Tuy nhiên, bây giờ hắn không có tâm tư nói đến chuyện này.
- Diệc Huyên à, trước khi nói tới chuyện này, cô bảo tôi rốt cục phải làm gì bây giờ?
- Gọi tôi là chị Đường.
Đường Huyên lạnh lùng liếc hắn một cái. Nàng khôi phục lại khí chất cao nhã của mình. Chỉ có điều, sau khi cô hạ cánh tay xuống, tay áo khó lắm mới hạ xuống khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn khiến nàng trông thật nóng bỏng.
- Chuyện này, cũng dễ thôi…
- Vậy cô nói mau đi.
Trần Thái Trung chờ một lúc lâu vẫn không thấy cô nói tiếp, trong lòng cảm thấy sốt ruột.
- Khoan đã.
Đường Diệc Huyên miễn cưỡng dựa người về phía sô pha, nheo mắt nhìn hắn.
- Cậu cũng biết đến cảm giác của người đi nhờ vả người khác sao? Nhớ lại xem trước kia cậu đối xử với tôi thế nào?
- Thôi, được rồi được rồi.
Trần Thái Trung giơ tay lên đầu, ra hiệu mình đã đầu hàng rồi.
Trên thực tế, hắn đã tính kỹ rồi. Cho dù trả trả giá, cũng phải xúc tiến việc này.
Bởi vì hắn không muốn người khác cho rằng mình làm việc có suy nghĩ quá mức kỳ lạ, như vậy sẽ rất mất mặt.
- Cô cứ nói vào trọng điểm đi, chỉ cần tôi có thể thỏa mãn cho cô là được.

Đường Diệc Huyên xoay người, cầm bình trà nhỏ ở trên bàn lên, miệng khẽ bĩu môi một cái, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Cậu chữa trị cho khuôn mặt của Hiểu Diễm, tôi sẽ nói cho cậu biết.
- Mông Hiểu Diễm sao?
Trần Thái Trung không nhịn được, lặp lại một lần nữa. Củ chuối thật, đây không phải là làm khó tôi hay sao? Cô thì biết gì, tôi có bản lĩnh mấy, cũng không thể biến một con cóc trở thành xinh đẹp được.
Khoan đã… Không đúng, dường như về cơ bản Mông Hiểu Diễm cũng không tệ lắm?
Hắn cố gắng nhớ lại một chút. Đúng thế, thân hình của cô ta rất tuyệt, chỉ có điều khuôn mặt thật sự là không thể chịu nổi.
Tuy nhiên, chỉ cần dùng tiên lực cũng có thể giúp cô ta đẹp lên. Nhưng cách này quả thật là quá nghịch với ý trời, chẳng những thế còn làm cho người đời kinh hãi. Hơn nữa, cũng không đúng mực cho lắm.
Điều quan trọng nhất chính là tuy chỉnh sửa không phải là vấn đề lớn gì, nhưng muốn cô ta vĩnh viễn được như vậy thì rất khó. Khuôn mặt của cô ta phát triển theo tuổi tác, sẽ sinh ra những thay đổi khôn lường, cần phải sử dụng rất nhiều tiên khí.
Ngay cả các nữ tiên trên tiên giới cũng không thể điều chỉnh dung mạo của mình trở thành mức độ có thể khiến họ hài lòng nhất, nói gì một người đàn ông như hắn.
Ban đầu, Đường Diệc Huynh cũng không nghĩ hắn có thể làm được chuyện này, chỉ tùy tiện đưa ra yêu cầu này mà thôi. Cô hét giá trên trời như vậy, trong lòng chỉ muốn trả thù hắn một chút. Thế nào, xem cậu còn muốn làm Chủ tịch thành phố Phượng Hoàng nữa không?
Chỉ có điều, cô thấy Trần Thái Trung chần chừ như vậy, trong lòng lại không tự chủ được, tim chợt đập vội vàng. Chẳng lẽ người này thật sự có biện pháp hay sao? Thật tốt quá, lão Bí thư, cuối cùng Diệc Huyên cũng làm được chút chuyện cho ông.
- Khụ.
Trần Thái Trung ho nhẹ một tiếng, định mở miệng từ chối. Diệc Huyên đã nhìn thấy ý định đó của hắn, liền giơ tay phải lên:
- Chỉ cần cậu có thể chữa cho cô ấy, tôi sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của cậu.
Bất kỳ yêu cầu nào sao?
Đối với Trần Thái Trung mà nói, câu nói này có lực hấp dẫn không nhỏ. Trần Thái Trung rất hâm mộ mạng lưới quan hệ của người phụ nữ này. Tuy nhiên, hắn vẫn còn có một vấn đề không hiểu rõ lắm.
- Tôi thấy hình như… quan hệ giữa Mông Hiểu Diễm với cô không tốt lắm thì phải?
- Cô ấy là con gái của Bí thu Mông. Cô ấy đối với tôi thế nào, tôi cũng không tính toán làm gì.
Đường Diệc Huyên trả lời rất thản nhiên. Cô thấy ánh mắt Trần Thái Trung chợt sáng lên, trong lòng lại cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Trần Thái Trung cần thận, cân nhắc một hồi lâu. Cuối cùng, hắn vẫn chán nản lắc đầu:
- Thật xin lỗi. Tôi thật sự lực bất tòng tâm. Yêu cầu của cô như vậy, tôi không làm được.
- Cậu cứ thử xem đã. Tôi cũng không ép cậu phải làm được ngay.
Đã nhiều năm trôi qua, cuối cùng Đường Diệc Huyên mới có chút hy vọng. Sao cô có thể đứng yên nhìn hắn co đầu rụt cổ trở vào chứ? Cô nhịn không được, lại mở miệng thỉnh cầu hắn thêm lần nữa.
Giờ phút này, chủ khách đã đổi vị trí.
- Như vậy đi, tôi sẽ giúp cậu làm chuyện đó trước, xem như là tiền đặt cọc.

Đường Diệc Huyên quyết định rất nhanh, lập tức liều lĩnh nói ra câu này, không để cho hắn có một cơ hội nào để nói xen vào.
- Việc cậu đáp ứng với cô kỹ nữ kia tốt lắm. Trong đợt tổ chức tuyên truyền lần này, tôi sẽ giúp cậu trở thành một trong mười thanh niên ưu tú nhất của thành phố Phượng Hoàng. Như vậy chắc là được chứ?
- Hóa ra cô thật sự có năng lực lớn như vậy!
Trần Thái Trung hơn bất mãn, hắn trừng mắt nhìn cô.
- Vậy sao cô không đáp ứng ngay từ đầu, mà lại thử tôi.
- Thử cậu sao?
Đường Diệc Huyên nở một nụ cười, cuối cùng nàng lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.
- Đừng trách là tôi không nói cho cậu biết. Tiểu Trần à, cậu thật sự còn chưa hiểu hết chốn quan trường. Cậu thử ngẫm lại xem. Tôi là một phụ nữ còn trẻ tuổi. Cậu nghĩ tôi và cậu có thể dễ dàng giúp được nhóm kỹ nữ đó sao?
Trần Thái Trung không nhịn được, ngượng ngùng bĩu môi nói:
- Tôi cảm thấy trừ việc móng tay cô sơn màu đen ra, khó có thể xếp cô cùng loại với nhóm năm người phụ nữ đó.
- Móng tay sơn màu đen sao?
Đường Diệc Huyên nghe vậy thì sững sờ. Cô chợt liếc mắt nhìn hắn một cái, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hơi thẹn thùng:
- Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Đây chính là tang phục của tôi cho lão bí thư.
Đúng thế, cho tới bây giờ cô vẫn luôn giải thích với người ngoài như vậy. Nhưng, trong lòng cô biết rõ, đây là sở thích của mình. Cô còn trẻ, lại phải sống cuộc sống trong chiếc lồng sắt, sơn móng tay màu đen chính là vì ở sâu trong lòng cô cảm thấy không cam lòng. Cô thích cảm giác hoang dã và điên cuồng. Sự im lặng đối với cô mà nói là tiếng hò hét khó hiểu.
Bởi vậy, dường như cô, cũng chỉ có thể làm được điều này. Cô tự đắc rướn lông mi.
- Sao cậu lại chú ý tới điều này?
- Không có gì.
Trần Thái Trung nhún nhún vai, thản nhiên nhìn nàng.
- Rất nhiều kỹ nữ thích nhuộm móng tay màu đen.
Nói xong câu đó, hắn liền đứng dậy rời đi.
- Được rồi, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách. Tuy nhiên, cô cũng đừng hy vọng quá nhiều.
Người này… thật đúng là một kẻ khốn kiếp.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, cuối cùng Đường Diệc Hyên cũng kích động. Không ngờ, cậu dám so sánh tôi với kỹ nữ?
Trần Thái Trung đi rất nhẹ nhàng, hắn đã đạt được mục đích của mình. Thoạt nhìn, hình như hắn bị mất một quân, không thể không cân nhắc tới khuôn mặt của Mông Hiểu Diễm. Nhưng điều này cũng không phải là vấn đề… Người khác còn trị không hết, sao mình nhất định có thể chữa khỏi chứ?

Bình Luận (0)
Comment