Quan Tiên

Chương 130


- À, tôi cũng nghĩ là như thế.
Bí thư Trương gật gật đầu. Sau đó một lúc ông ta lại hơi chần chừ nói:
- À, là thế này. Trên quận vừa mới thông báo xuống. Bọn họ thấy cậu làm việc chăm chỉ, tuổi lại còn trẻ, muốn bồi dưỡng cho tương lai, định điều cậu về quận làm việc, thế nên cho tôi tới trước để giải thích cho cậu...
Mẹ nó chứ, ngứa tay giết hai người, không ngờ lại được thăng quan sao? Trần Thái Trung hơi kinh ngạc. Hắn đúng là không ngờ tới chỉ có một chút chuyện như vậy mà cũng có thể khiến hắn một bước lên trời, có quá khoa trương không vậy?
Chẳng qua Bí thư Trương ở trước mặt nên hắn phải thu liễm một chút:
- Ha ha, tất cả đều là nhờ Bí thư chỉ dậy.
- Làm gì có, tôi quả là không dám nhận. Đều là biểu hiện của cậu quá tốt đi.
Không biết tại sao, cách nói chuyện của Trương Tân Hoa hôm nay lại quái lạ, lại có vẻ rất lãnh đạm. Nhưng Trần Thái Trung vẫn chưa cảm nhận thấy.
- Phòng địa chính của quận còn đang thiếu một vị trí chủ nhiệm, biên chế phó phòng...
- Biên chế phó phòng sao?
Trong khi tâm tình kích động, Trần Thái Trung cũng không thèm nghe là chủ nhiệm phòng nào, trong lòng đang vui sướng. Đột nhiên hắn lại nghe thấy bảo là biên chế phó phòng, không khỏi thất vọng một chút. Vậy thì chẳng phải là không khác gì với khi mình làm ở phòng quy hoạch hà?
Không khác gì à? Đâu chỉ có đơn giản như vậy hả? Nghiêm khắc mà nói thì phòng địa chính là một phòng mà chả ai thèm ngó ngàng tới, nếu nói về thực quyền thì Phó chủ nhiệm phòng quy hoạch, Bí thư Đảng ủy còn có thực quyền hơn nhiều.
Đây thật sự là từ mặt đất bị đánh bay lên cung trăng rồi. Đáng tiếc là Trần Thái Trung vẫn còn chưa biết gì!

- Theo tôi thấy thì cũng chẳng có vấn đề gì. Biên chế phó phòng thì cũng vẫn có thể cao hứng mà.
Trương Tân Hoa cười khẽ, cuối cùng cũng khôi phục được chút phong thái ngày xưa.
- Cậu lên trưởng phòng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Mà phòng địa chính này làm việc có thể là cũng hơi buồn chán một chút....
Phòng...phòng địa chính sao? Trần Thái Trung cuối cùng cũng đã nghe vào tai, trong lòng nhất thời vô cùng sửng sốt. Con mẹ nó, đây là thưởng cho tôi hay là phạt thế hả?
Thoạt nhìn thì rõ ràng là có ý phạt rồi. Hắn nhất thời không hiểu nổi. Mẹ nó chứ, trong kế hoạch của mình rõ ràng là không có sơ hở gì mà. Bản thân mình làm việc cố gắng, cho dù không thưởng thì cũng không thể bắt tôi đi dưỡng lão chứ?
- Cậy còn trẻ tuổi, không ngại vắng vẻ buồn chán chứ?
Trương Tân Hoa tủm tỉm cười, khóe miệng dường như là có ý tứ sâu xa gì đó.
Mẹ, lại còn nói cái kiểu này nữa! Trần Thái Trung nhất thời lại nghĩ tới cảnh mình bị lừa tới Đông Lâm Thủy Thôn lần trước, ngay cả cách nói chuyện cũng giống y như đúc lần trước mà!
Vốn dĩ hắn còn có một chút hy vọng, cho rằng dù gì thì mình cũng được vào làm trong bộ máy cao hơn. Nhưng khi nghe được những lời nói quen thuộc này, hắn thật sự chắc tới chín phần, rõ ràng là mình bị đưa vào lãnh cung rồi.
Không có đạo lý gì cả! Trần Thái Trung đã hơi tức giận. Dù sao thì đối với Trương Tân Hoa hắn cũng sẽ không dám nói gì, nhưng không thể không tìm cách hỏi han hắn một chút:
- Bí thư, chuyện...chuyện điều chỉnh này tôi sao lại cảm thấy, cảm thấy như là có người định làm khó tôi vậy?
- Đi tới đâu mà chẳng giống nhau chứ? Cũng là lo cho Đảng cho dân thôi mà.
Nụ cười trên mặt Trương Tân Hoa lại càng tự nhiên.

- Tiểu Trần à, cậu lại suy trước tính sau như vậy là không tốt đâu.
Tôi nhổ vào, ông còn ra vẻ cái gì? Hiện giờ chỉ còn có tôi với ông ở đây, ông còn che dấu cái gì? Sắc mặt Trần Thái Trung đã trở lên âm trầm:
- Bí thư, Trần Thái Trung tôi cũng là nhờ ông dìu dắt, tôi có làm gì không đúng thì ông cứ nói thẳng ra, ngoài ông ra thì tôi còn có thể tin được người nào đây?
Cậu tin được nhiều người mà! Trong lòng Trương Tân Hoa thầm nói một câu. Ngô Ngôn này, vợ của Mông Thông này, rồi còn con gái nuôi của Chủ tịch Đoàn nữa thì sao? Quái? Sao tất cả đều...là phụ nữ thế?
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng từ khi Trần Thái Trung này vào làm việc, hai người cũng coi như là thân cận. Vẻ tươi cười của Bí thư Trương dần dần thu lại, sau đó than nhẹ một tiếng:
- Ôi, Thái Trung, lần này tổ chức ra quyết định như vậy, tôi cũng không phải là nhìn thấu hết.... Nhưng mà nếu cậu tin tưởng tôi thì tôi muốn nói cho cậu biết một chút.
Vẻ tươi cười của Bí thư Trương rốt cục đã hoàn toàn thu liễm, thay thế bằng vẻ trịnh trọng hiếm có.
- Thái Trung à, tôi không muốn nói cậu, nhưng lần này cậu làm việc...thật là hơi quá rồi...... quản quá nhiều việc, đây cũng không phải là chuyện gì tốt. Nói cách khác có lẽ cậu cho rằng thế là chia sẻ, quan tâm đến quận và thành phố. Nhưng phương pháp cậu dùng, thật là không thích hợp... Cậu là ai? Cậu chỉ là phó chủ nhiệm phòng quy hoạch kiêm Bí thư Đảng ủy Công an!
- Cứ theo cương lĩnh Đảng hoặc là nguyên tắc của tổ chức mà nói, cậu làm như vậy không sai. Mặc kệ là chuyện gì xảy ra trong Đảng, chỉ cần cảm thấy không đúng thì có thể đưa ra kiến nghị. Nhưng mà ... Thời đại bây giờ chỉ học tập nguyên tắc của tổ chức mà không biết vận dụng linh hoạt thì sẽ gặp sai lầm ngay...
Bí thư Trương giảng giải liên tục một hồi, lại thấy Trần Thái Trung há mồm trợn mắt mà nghe, cuối cùng cũng tiếp tục:
- Làm cho người khác xem thì phải làm cho chững chạc. Cậu cho rằng cả thành phố Phượng Hoàng này chỉ có mình cậu từng sửa đường sao? Người khác tại sao lại không nói hả? Người ta lại nghĩ là cậu có dụng ý tốt chắc.
Trần Thái Trung cuối cùng đã Bí thư Trương đang nói gì. Trời ạ, người khác cho rằng mình đang nghi ngờ năng lực làm việc của chính phủ sao?

- Tôi chỉ lo tuyến đường Phượng Đồng chẳng may xảy chuyện gì...
- Dù có chuyện xảy ra thì cũng không thể xảy ra chuyện lớn!
Bí thư Trương không chút do dự cắt lời hắn.
- Con đường đó có bao nhiêu nhà thầu tham gia thi công, ai là người có lỗi thì kẻ nào dám nói? Nhiều nhất thì là mặt đường lún xuống, hoặc là không chịu đủ tải trọng thiết kế, chỉ coi là tổn thất nho nhỏ mà thôi.
Mẹ ơi, lúc này thì trong lòng hắn đã hoàn toàn sáng tỏ.
- Nếu thật sự làm con đường này cả ngàn năm không hỏng thì không phải là chặt đứt đường làm ăn của người khác sao?
Bí thư Trương càng nói càng trở nên kích động, ngay cả những lời tận đáy lòng cũng nói ra. Chẳng qua khi nói ra rồi thì ông ta mới hơi hối hận, vội vã không ngừng lắc đầu mà chuyển đề tài:
- Tiểu Trần à, cậu đúng là tuổi còn quá trẻ, làm việc nóng này...
- Muốn nói về nguyên tắc thì phải làm sao cho khéo.
Ông ta lắc đầu, vẻ tươi cười trên mặt lại hiện lên.
- Hơn nữa việc này cũng chưa nhất định đã là chuyện xấu. Cán bộ mà không chịu chèn ép xa lánh thì vĩnh viễn không thể có khả năng tiến nhanh trong quan trường.
Nói thật là Trương Tân Hoa quý Trần Thái Trung ở chỗ hắn nhiệt tình. Tuy nói rằng thanh niên có chút nông nổi nhưng nói thế nào thì nói, điểm xuất phát của Tiểu Trần là tốt. Điều này làm ông ta nhớ tới thời còn trẻ của mình.
Hơn nữa ông ta cũng không cho rằng Trần Thái Trung sẽ vì việc nhỏ này mà thật sự bế tắc trong quan lộ ở thành phố Phượng Hoàng. Đạo lý này quá rõ ràng rồi. Phía sau Trần Thái Trung còn che dấu không ít nhân vật kinh thiên động địa. Một chuyện cỏn con như vậy căn bản không là gì với hắn cả.
Cũng là bởi vì như thế nên Trương Tân Hoa mới bằng lòng tiếp tục chỉ điểm cho hắn một chút. Nếu không thì ông ta cứ nói lảng đi là xong. Ông ta tin tưởng là tâm nhãn của thằng nhóc này còn xa mới bằng được mình.
Xem ra mình thực sự bị ghẻ lạnh rồi sao? Bí thư Trương nói cũng không khiến Trần Thái Trung thoải mái hơn mà trái ngược lại chuyện này khiến hắn nhất thời chán nản: Mẹ nó chứ, lăn lộn trong quan trường này cũng thật là quá khó? Đây chính là quyết định sau khi mình cẩn thận cân nhắc đưa ra đấy chứ.

Lúc này đây hắn thật sự thấy hiểu biết của mình còn quá thiếu sót: Không ngờ, thật sự là không ngờ bản thân mình có tiên linh khí cũng có thể bị đẩy tới mức bi thảm thế này!
Kỳ thật hắn cũng đã quá coi thường bản thân mình rồi. Hoặc là nói hắn đã kỳ vọng quá cao. Một cán bộ cấp phó phòng trẻ tuổi như vậy, trong toàn cái thành phố Phượng Hoàng này hỏi có mấy người?
Muốn lăn lộn trong quan trường này mà chỉ có tiên lực thì rõ ràng là...chưa đủ rồi! Trần Thái Trung trầm mặc hồi lâu rồi mới đưa ra được một kết luận như vậy.
Gần một năm nay cuộc sống của hắn có thể coi là thuận buồm xuôi gió, ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người khác đã đủ để chứng minh tất cả. Mà Trần Thái Trung cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Cho nên hắn vẫn cứ cho rằng mình lên chức đều là do thành tích của mình.
Sở dĩ hắn có thành tích như thế đều là nhờ tiên linh khí trên người, dựa vào đó mà giúp dối gạt người khác.
Nhưng lúc này hắn thật sự đã ngộ ra rồi. Muốn lăn lộn trong chốn quan trường thì cũng không phải chỉ có thành tích là được. Hắn càng cần phải chú ý hơn tới những phán đoán trong lòng, nhất là phải biết cách hiểu lòng người. Cái này tiên linh khí không thể cho hắn được, mà hắn phải khắc khổ học tập, tự mình suy nghĩ!
Mẹ nó, từ ngày mai, không, từ hôm nay, mình phải đọc nhật báo Phượng Hoàng, cả báo chiều lẫn báo sáng...cứ chờ xem, tôi không tin là chuyện phàm nhân làm được mà tôi lại không làm được, hừ!
Chờ tới khi Trần Thái Trung nghĩ thông suốt, Bí thư Trương đã đi từ lúc nào rồi. Hắn lấy điện thoại di động nhìn lại thì đã sáu giờ bốn mươi phút rồi, tan tầm từ lâu... Chà, lại có tới ba cuộc gọi nhỡ à?
Trần Thái Trung trong lúc suy ngẫm thường rất tập trung. Nhưng nếu là điện thoại của Dương Thiến Thiến gọi tới thì có trả lời muộn một chút chắc cũng không quan trọng lắm đâu?
Nói thế nào thì nói, nếu Thiến Thiến đã gọi ình thì mình cũng phải gọi lại chứ.
- Thiến Thiến, cậu vừa gọi ình hả? Vừa rồi mình nói chuyện với Bí thư Trương.
Hắn cũng không muốn nói chuyện mình bị điều về phòng địa chính làm việc. Cái này là chút ham hư vinh của hắn. Người khác càng làm thì quyền chức càng cao, hắn thì lại tụt hạng. Mặc dù Dương Thiến Thiến sớm muộn gì cũng biết nhưng lúc này cũng chẳng cần phải nói ra làm gì ất mặt.
Ai ngờ Dương Thiến Thiến sớm đã biết chuyện này rồi. Trong điện thoại cô khẽ cười nói:
- Cũng không có chuyện gì lớn. Mình nghe nói cậu mới được lên chức hả? Ha ha, phải đi khao rồi, đến Hải Thượng Minh Nguyệt nhé, ok?

Bình Luận (0)
Comment