Quan Tiên

Chương 138


Lại một bộ bài mới được mang lên, tiếp tục chia bài. Trong trường hợp này, mỗi bộ xì tố chỉ chơi một lần, liền trực tiếp đổi bài mới. Lộ Hàn Thành vừa mỉm cười xào bài, đôi mắt vừa liếc khắp nơi, trong lòng muôn vàn đắc ý....
Mười Bảy vẫn không thể hiện gì, thu lại bộ bài cũ, dựa vào ấn tượng trong đầu tìm kiếm ba lá bài mà trận vừa rồi Trần Thái Trung “ không theo “ . Đợi tới khi y nhìn thấy lá bài tẩy của Trần Thái Trung thì “ rít “ một tiếng, hít sâu một hơi.
Một phút sau ánh mắt y nhìn về phía Trần Thái Trung có vẻ cuồng nhiệt. Trong lòng y giờ đã rõ ràng vì sao ván bài vừa rồi lại xảy ra tình cảnh như vậy.
Trần ca... thật sự là quá trâu bò rồi! Đây chính là ý nghĩ hiện giờ của Mười Bảy.
Y là một người vô cùng thông mình. Vừa rồi nếu đổi là người khác không theo thì y còn có thể nghĩ là trùng hợp nhưng chuyện này xảy ra trên người Trần ca thì tuyệt đối không thể là trùng hợp được.
Tiểu Lộ à... Thật sự là khổ cho cậu rồi. Đừng thấy lúc này cậu vui vẻ như vậy, đó là Trần ca thả cho cậu thôi
~Nghĩ tới bộ dáng vô cùng tự tin ngay từ đầu của Trần Thái Trung, Thập Thất (Mười Bảy) thậm chí đã kết luận, thuật đánh bác của Trần Thái Trung sợ là còn cao hơn so với Hoàng Lão Lục. Hai trăm ngàn mới thua này chẳng qua chỉ là “ mồi câu “ mà thôi.
Trần Thái Trung không thể ngờ tới lúc này Mười Bảy đang cho là hắn thâm hiểm như vậy. Trong lòng hắn thì lại đang cao hứng. Ván vừa rồi không theo một cái, giờ tay đỏ hẳn lên. Có thể thấy chuyện bài bạc nhiều khi đúng là không thể nói rõ hết được.
Mấy trận tiếp theo hắn có thua có thắng. Bởi vì hắn ra tay rất mạnh, lúc thắng lúc thua nhưng cuối cùng kéo theo mấy nhà kia, ngược lại lại chậm rãi thu về một trăm ngàn.
Lộ Hàn Thành thì trái lại, sau khi thắng được một trăm ngàn, bài tới tay lại chẳng ra sao. Nhưng y vẫn hoàn toàn chưa quên đang đấu khí thế với Trần Thái Trung, cho nên tiền của y cứ vung ra như nước.
Mỗi lần thua không nhiều, nhưng tổng cộng lại như nước chảy liên tục, cuối cùng lại có số phận y như nửa giờ trước của Trần Thái Trung.
Cứ như vậy thì cũng chưa sướng mắt. Trần Thái Trung nhìn thấy vẻ mặt của thằng nhóc này, trong lòng không có chút thương xót, thậm chí lại còn chưa thấy đã nghiền. Cứ thua từ từ như vậy thì muốn thắng hết gia sản của Hải Thượng Minh Nguyệt thì đến ngày tháng năm nào?
Chính vì nghĩ như vậy cho nên ván tiếp theo Trần Thái Trung cũng không thèm nhìn bài. Lần này bài cũng không coi là nhỏ, có Át, J, 7 đủ chất. Đúng là có cây Át đáng giá, mặc dù hắn nhìn thấy có nhà có Át, K, 9, so với bài của mình lớn hơn nhưng lớn cũng chưa vào đâu. Vừa tới lượt hắn tố, không chút nghĩ ngợi liền ném ra năm ngàn:

- Tiếp tục tố...
Lộ Hàn Thành cũng hăng tiết vịt, không khỏi học theo động tác của Trần Thái Trung, chẳng thèm xem bài, sắc mặt không đổi mà đẩy tiền vào trận: - Theo mười ngàn...
Mấy nhà khác đã hơi buồn bực rồi. Bởi vì mặc dù bài y không nhỏ nhưng Trần Thái Trung chỉ cần có một đôi là ăn được y rồi. Chẳng qua y cũng là người lão làng, gặp trường hợp này chơi thêm một vòng là phải, chả dại gì thôi. Vì thế y không vui vẻ ném thêm mười ngàn vào trận.
Lộ Hàn Thành nhận lá bài tiếp theo đã hơi trợn tròn mắt. Nhưng bởi vì vẫn còn người đang theo mà y lại muốn mượn cơ hội này đánh bay Trần Thái Trung, không suy nghĩ mà ném thêm mười ngàn vào:
- Mười ngàn...
Trần Thái Trung thì có coi chuyện này ra gì? Hắn lại muốn đánh bay nhà kia, không chút hàm hồ tiếp tục tố.
Nhà còn lại trợn tròn mắt. Mặc dù hai người Lộ Hàn Thành và Trần Thái Trung đều đang úp bài nhưng nếu một trong hai người có đôi thì mình thua. Quả thực không chút bình thường, có lẽ cả hai đều có đôi
Hoặc là mình có thể chỉ hơn được một nhà, không hơn được hai nhà! Y đang suy xét, cuối cùng sáng suốt mà quyết định:
- Tôi không theo....
Y là nghĩ nếu muốn tiếp tục so bài với hai nhà khác thì ít nhất cũng phải ném thêm bốn mươi ngàn nữa. Nếu cả ba người không người nào lùi bước mà tử chiến, theo như luật chơi của thành phố Phượng Hoàng còn có thể hợp bài, cái này quá không ổn.
Hiện giờ Lộ Hàn Thành đang như ngồi trên đống lửa. Bài trong tay y thật ra không lớn. Nhưng nếu như giờ mà không theo thì không có đạo lý. Đơn giản y tiếp tục đẩy tiền tới:
- Theo tiếp mười ngàn...
Đây là y thử dò xét Trần Thái Trung. Nếu hắn có bài lớn thì hiển nhiên là sẽ theo tiếp. Nếu bài không lớn thì phân nửa là muốn mở bài. Dù sao thì hai người đã đánh một lúc rồi, Trần Thái Trung hẳn cũng không dám xem thường mình.
Bởi vậy cho dù y thua thì cũng khiến đối phương phải chủ động mở bài, có thua trận cũng không thua khí thế.

Trần Thái Trung làm sao mà cho gã như ý được? Trong mắt hắn thấy rõ ràng hai bên đều lớn như nhau, đều là Át, J, 7. Chả việc gì phải sợ, thế là lại theo tiếp mười ngàn.
Lộ Hàn Thành đã muốn bỏ cuộc, nhưng mà nghĩ lại, hay là thằng nhãi này định lừa mình đây? Xì tố chơi chính là có cái tình huống thế này còn gì? Không thể nói gì, cuối cùng Lộ Hàn Thành lại thêm tiếp mười ngàn vào - Anh muốn chơi thế thì chơi đi, tôi có thua cũng không thèm oán.
Hai bên đang đấu khí thế, chỉ một ván bài nho nhỏ mà đã có bốn năm trăm ngàn đi ra. Đương nhiên cuối cùng là Lộ Hàn Thành phải chịu thua - Có lòng tin với không có lòng tin, đó là khác nhau hoàn toàn
Chẳng qua đã chơi tới mức này, gã khẳng định sẽ không cho Trần Thái Trung một cơ hội rút lại. Thua tới đây cũng sắp xỉ muồi ngàn rồi:
- Mở bài cho tôi xem đi!
Trần Thái Trung chậm rãi hé lá bài tẩy của mình ra:
- Tôi có... Một con Át...
Những người xung quanh lập tức lạnh ngắt như tờ. Một cây Át của người này thật sự là mạnh quá mức rồi sao? Chúng tôi đã biết là hai người này nhìn nhau vừa mắt, nhưng mà cũng không phải tàn nhẫn tới mức này chứ?
Sau một phút, ánh mắt mọi người lại nhìn thẳng vào Lộ Hàn Thành, trong đó đều như muốn nói: Tiểu Lộ à, cậu ngay cả một cây Át mà cũng chịu thua sao?
Chỉ có Mười Bảy lắc đầu mà thở dài. Lưu Vọng Nam tới gần nhẹ giọng hỏi:
- Làm sao vậy Mười Bảy?
Mười Bảy cười khổ một tiếng. Y đã đoán được kết quả. Trần ca chơi bài gan lỳ như thế, tuyệt đối sẽ có chuyện vui để xem. Y nhỏ giọng trả lời:
- Làm sao à? Cô cứ chờ xem, những ván bài sau phỏng chừng còn khiến Tiểu Lộ tức chết...

- Cây sau thì sao...
Dưới ánh mắt của mọi người, mặt Lộ Hàn Thành không đổi sắc, chậm rãi lắc đầu. Trong lòng gã tuyệt vọng, nhất thời lại sinh ra chút hy vọng. Cây bài sau của y là cây J, không tính là nhỏ.
Cũng may là vừa nãy không bỏ cuộc, nếu không thằng nhãi này nhất định sẽ cười tới đắc ý rồi!
- Chưa đủ sao?
Trần Thái Trung chậm rãi mở cây bài thứ hai.
- J...
Mặt Lộ Hàn Thành đanh lại, lại lắc đầu:
- Chưa đủ!
Dưới J là cây 7, cũng không phải là nhỏ đúng không?
Điếu thuốc trong miệng Mười Bảy rơi xuống mặt đất. Kích thích thật, đúng là kích thích!
- 7.
Trần Thái Trung run run bả vai, mở lá bài thứ ba.
- Chỉ có thế thôi, bài cậu mà lớn hơn được thì cầm tiền đi.
Sắc mặt Lộ Hàn Thành trong nháy mắt trở nên xám xịt. Gã không sợ thua nhưng thua thế này thì... thật sự quá khó coi phải không?
Miệng gã muốn nói nhưng cuối cùng lại đành oán hận úp mấy lá bài của mình, không dám lật lên. Không còn cách nào. Gã không dám mở bài ra, điểm bằng nhau mà thua thế này thì quá dọa người rồi!
Chỉ một trận này Tiểu Lộ mấy hai trăm ngàn.

- Đây mới gọi là “ làm ra tiền không cần bài lớn “
Trần Đảo lại không hề oán hận chút nào. Vừa rồi bài anh ta là lớn nhất nhưng khí thế không thể so với hai người kia, không dám điên cuồng mà chơi như vậy, bị đánh bay cũng là chuyện bình thường.
Một trận này Trần Thái Trung điên cuồng đấu với Lộ Hàn Thành cũng khiến cho ba người còn lại sợ hãi. Bọn họ đều là người có tiền nhưng chơi thì chơi, chơi tới mức muốn tán gia bại sản thì không được.
Có ví dụ của vị có bài Át, K, 9 mà vẫn bị đánh bay làm ví dụ, thế nên ba vị kia chơi tiếp càng cẩn thận hơn, nếu trong tay không có đôi là không thèm theo bài. Tiền đặt lúc đầu mới có năm trăm, cho dù có thêm nữa thì cũng tới mười ngàn, cần gì phải chơi với kẻ điên làm gì?
Mấy trận tiếp theo nhìn như vận may của Lộ Hàn Thành đã bị đánh bay hoàn toàn. Mười ván tiếp theo gã toàn bài nhỏ hổ lốn, mặc dù mỗi lần chỉ theo mười lăm nghìn nhưng cứ mười lăm nghìn như thế, cuối cùng gã lại mất hai trăm nghìn.
- Tiểu Lộ, bốn trăm ngàn rồi đó.
Thấy gã đã thua nhiều như vậy, Mười Bảy tốt bụng nhắc nhở một câu. Tiền vốn Tiểu Lộ mang ít, cứ chơi đùa như vậy thì nợ bốn trăm là bình thường.
Nhưng Trần Thái Trung chẳng những đã lấy lại tiền thua mà lại còn thắng tới hơn hai trăm ngàn. Lúc này hắn thấy sướng hơn nhiều.
Khi nghe tới con số này, đôi mắt Lộ Hàn Thành chớp liên tục, ngẩng đầu nhìn Mười Bảy:
- Anh Mười Bảy, cho em vay thêm ba trăm đi. Anh biết chút tiền ấy đối với em không là gì...
Mười Bảy cười cười. Lúc này đã không phải là chuyện Tiểu Lộ thua không gỡ nỗi mà là Trần ca có muốn tha cho thằng nhãi này hay không mà thôi. Hơn nữa dù là Tiểu Lộ theo y nhưng với quan hệ của hai người, bốn trăm đã là cực hạn rồi.
Y cũng không phải là người có trái tim nhân ái đâu:
- À, Tiểu Lộ à, cậu muốn vay tiền thì cứ theo quy củ mà làm. Vay chín trả mười hai, tôi không cần thu tiền lãi của cậu.
Vay chín trả mười hai chính là phương pháp cho vay nặng lãi của sòng bạc. Người đánh bạc muốn vay một trăm ngàn để chơi thì chỉ có thể mượn chín mươi ngàn, tới khi lấy lại được vốn thì phải trả lại cho sòng bạc đủ một trăm hai mươi ngàn. Nếu không cách ngày thì là trăm hai, cứ hai ngày lại tăng lên hai phần lợi tức.
Thành phố Phượng Hoàng trước kia lưu hành luật vay chín trả mười ba, nhưng lãi như thế thì cũng quá độc ác, thế nên hiện giờ luật là vay chín trả mười hai. Mười Bảy nói như vậy cũng coi như là đúng mực.

Bình Luận (0)
Comment