Quan Tiên

Chương 147


Dưới không khí này, khi mọi người nói chuyện phiếm, hiển nhiên không nói gì tới chuyện công tác. Lúc nào cũng muốn nói tới công việc, không phải là muốn mệt chết sao?
Hai vị phóng viên tòa soạn đối với quan hệ của Trần Thái Trung và Hải Thượng Minh Nguyệt rất tò mò. Cánh cửa của Lộ Quảng Kiệt rất khó tiến vào bởi nơi này rất nổi tiếng. Có thể sắp xếp cho ba mươi người công nhân dệt ở nơi này, không bỏ công sức không xong.
- Phó chủ nhiệm Trần, anh biết Lộ Quảng Kiệt sao?
Vấn đề này khiến cho Trần Thái Trung hơi nhức đầu. Nhưng may mắn là hắn nhớ tới cách dấu nghề của Trương Tân Hoa, lập tức liền áp dụng một chút. Hắn cười đôn hậu, trông qua không khác Bí thư Trương nửa điểm:
- Không quen, không quen, có lẽ là tôi tốt số đúng không? Ha ha, nào, chị Lý, chúng ta cụng ly.
Lời này có vẻ đầy bí ẩn, nhưng mà ở đây đều là kẻ đi lại trên giang hồ đã lâu, thấy hắn không muốn nói rõ ràng thì cũng không đề cập tới đề tài đó nữa.
Rượu được nửa tuần, vị phóng viên nam của tòa báo liền dựa theo hơi men, bắt đầu kêu khổ:
- Ôi, tháng này nhận nhiệm vụ tạo thu nhập còn chưa hoàn thành đây, chậc chậc, Phó chủ nhiệm Trần, anh xem....
Lời này vừa thốt ra, vị say mê công việc của đài truyền hình kia cũng quay phắt đầu nhìn Trần Thái Trung, ánh mắt cũng có vài phần lửa nóng:
- A, đúng rồi, nhiệm vụ tạo thu nhập, tôi cũng có nữa...
- Tạo thu nhập sao?
Trần Thái Trung nghe mà mơ hồ. Tôi còn chưa tìm được phong bì đây. Có ruột rồi mà chưa có vỏ, hơn nữa... Những lời này thích hợp nói trước đông người sao?
À, không đúng, bọn họ nói là ... quảng cáo sao?
- Ha ha.
Đoàn Vệ Dân khẽ cười, lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn có vẻ đầy cảm khái.
- Các vị cũng có nhiệm vụ tìm đơn vị quảng cáo hả? Thật là hơi...

- Không còn cách nào Phó trưởng ban Đoàn à. Hiện giờ hãng truyền thông có quảng cáo nhiều lắm, đã qua cái thời chờ người ta tìm tới đặt quảng cáo rồi.
Cái vị say mê công việc của đài truyền hình kia nói tiếp.
Anh ta cười khổ một tiếng:
- Ngay cả tôi là biên tập mà cũng có nhiệm vụ này, đúng là thời buổi kinh tế thị trường có khác.
Trần Thái Trung nhìn ba người này đã hơi hiểu ra:
- À, các vị muốn Hải Thượng Minh Nguyệt cũng đăng quảng cáo một chút phải không? Một nhà hàng lớn như vậy, ít nhiều cũng có thể giúp các vị giải quyết chút nhiệm vụ ấy chứ?
Ối...anh cũng không cần phải nói ra trực tiếp vậy chứ hả? Ba người kia anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Trước mặt phó Phó trưởng ban Đoàn, họ thừa nhận cũng không được, mà không thừa nhận cũng không xong, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ.
Mà cái gã cuồng công việc kia, lá gan quả là lớn, dựa theo men rượu, cười sáng lạng như hoa nở:
- Ha, vốn tôi cũng không ngờ là Phó chủ nhiệm Trần lại thẳng thắn sảng khoái như vậy. Tôi xin cám ơn trước nhé.
Khốn khiếp, người này hình như là ... Eq cũng không đủ thì phải? Trần Thái Trung đối với người này sinh ra một loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cũng thầm nghĩ cách giúp vị này.
- À, chuyện này khó nói lắm. Nói thế nào nhỉ, họ cũng đã sắp xếp cho tôi ba mươi công nhân, đã là nể mặt tôi lắm rồi.
Hắn cẩn thận nói, chỉ sợ lại gây cho Đoàn Vệ Dân ấn tượng gì không tốt. Bị người ta cho rằng cuồng vọng tự đại thì nguy to rồi.
Muốn quảng cáo thì hắn rất tự tin nhưng nói chuyện thì phải có kỹ xảo chứ? Hơn nữa không nói cho có vẻ khó khăn thì ba vị này làm sao mà cảm kích mình được?
- Tôi chỉ có thể đồng ý với anh là sẽ cố hết sức...
- Phó chủ nhiệm Trần, thế thì anh bất công rồi.
Hai vị của tòa soạn báo kia ngồi không yên, nhất tề chỉ trích hắn. Đương nhiên đều là cái vẻ nói vui. Chỉ là vẻ chờ mong trong mắt bọn họ thì dù thế nào cũng không thể che dấu được.

- Ba người chúng tôi cùng tới phỏng vấn, như thế nào anh lại chỉ giúp tiểu Quách?
Đoàn Vệ Dân thấy vậy mỉm cười lắc đầu, nâng chén rượu lên một hơi uống sạch.
Cục diện lúc này nhìn có vẻ có chút tục khí. Nhưng mà cũng vì vậy mà không khí sôi nổi hẳn lên. Đây mới là cảnh tượng mà Phó trưởng ban Đoàn hy vọng nhìn thấy. Cơ quan Đảng và chính quyền mặc dù đối với giới truyền thông có quyền chỉ đạo phương hướng nhưng về chi tiết thì phải buông lỏng một chút. Cho nên người phỏng vấn và người được phỏng vấn có quan hệ tốt một chút là hay nhất.
- Được, được rồi, ba vị vua không ngai, tôi đối xử công bằng còn không được sao?
Trần Thái Trung cũng cười, thuận tay nâng chén rượu.
- Ha ha, chẳng qua không dám cam đoan nhé, nào mời mọi người...cạn ly.
Khi thấy đã uống khá đủ, Trần Thái Trung thừa dịp mọi người không chú ý, chuồn vào trong phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Mười Bảy, muốn y nhanh chóng lo chuyện quảng cáo. Tặng ân tình cho người ta, tặng muộn không bằng tặng sớm. Đợi khi đám người này đi rồi thì hiệu quả chắc chắn sẽ suy giảm!
Mười Bảy vội vàng đáp ứng.
- Chuyện này không thành vấn đề. Rồi, tôi sẽ lập tức bảo Tiểu Lộ đi làm. Đúng rồi, anh Trần, còn có chuyện này...
- Có chuyện gì thì để sau nói đi.
Trần Thái Trung không chút do dự ngắt lời y.
- Hiện giờ tôi đang tiếp khách, cứ thế nhé....
Hắn đi ra ngoài không được bao lâu, Đoàn Vệ Dân đã lên tiếng.
- À, giờ cũng không còn sớm nữa, chiều nay tôi lại còn có hẹn, chúng ta chia tay ở đây. Mấy vị phóng viên, mọi người về luôn hay là lại cùng giao lưu tiếp với Tiểu Trần?
- Vậy thì về thôi.

Chị Lý ở tòa soạn lên tiếng:
- Những chuyện cần tìm hiểu cũng đã tìm hiểu rõ rồi, trở về còn chuẩn bị bản thảo.
Trần Thái Trung gọi người tính tiền, nhưng không ngờ Đinh Tương Thật lại lên. Phó tổng giám đốc Đinh vừa tới liền chịu phạt ba chén rượu:
- Ha ha, xấu hổ quá, mấy vị khách quý, có gì chưa được chu toàn xin các vị thứ lỗi cho.
Đây là chuyện bình thường. Những nhà hàng lớn khi có những nhân vật lớn tới, cho dù mình không tự đón tiếp thì cũng sẽ chọn thời điểm thích hợp để tỏ vẻ kính trọng.
Nghe nói như vậy, mọi người đều trả lời là không có gì. Chỉ có cái vị biên tập viên của đài truyền hình kia là cười hì hì gật đầu:
- Ha ha, không cần khách khí. Đúng rồi phó tổng giám đốc Đinh, Hải Thượng Minh Nguyệt không biết có cần quảng cáo hay không?
Mẹ, có người làm như anh vậy sao? Quả thực là làm cho những người làm truyền thông chúng ta mất mặt rồi? Hai vị phóng viên của tòa soạn kia nhìn nhau một chút, cũng không lên tiếng, tỏ vẻ rụt rè, rụt rè .
Vị phó tổng giám đốc Đinh kia lại mỉm cười gật đầu:
- Ha ha, nghe nói các vị đều có nhiệm vụ quảng cáo phải không? Được, cứ vậy đi, nếu mọi người đã quen biết thì lão Đinh tôi nhất định sẽ hỗ trợ. Chuyện này mọi người cứ yên tâm.
Ánh mắt ba người phóng viên lập tức chuyển hướng nhìn Trần Thái Trung, trong mắt đều tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên. Tiểu Trần tuổi trẻ như vậy nhưng thủ đoạn thật sự quá lợi hại đi. Mới rồi còn tỏ vẻ khiêm nhường, hiện giờ người ta đã chủ động muốn làm quảng cáo rồi. Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng đó.
Ngay cả Đoàn Vệ Dân cũng không tỏ vẻ gì mà liếc nhìn Trần Thái Trung một cái. Người này không phải là ở khu Hoành Sơn sao? Thế nào lại dây dưa với cả người của khu Thanh Hồ khiến thể diện lại rộng như vậy?
Trần Thái Trung lại quay đầu nhỏ giọng nói gì đó với người phục vụ, cơ bản không nhìn Phó tổng giám đốc Đinh chút nào, sau đó lại rút tiền trong túi ra, đưa cho người phục vụ.
- Phó... Phó bí thư Trần, anh làm cái gì vậy?
Đinh Tương Thật mở miệng định cản hắn. Nói thật là hắn không sợ Đoàn Vệ Dân nhưng mà đối với vị Phó bí thư ngũ độc này lại có chút kiêng kỵ. Danh tiếng bốc mùi, tốt nhất là không nên dây vào.
- Anh đi cùng với Phó trưởng ban Đoàn tới Hải Thượng Minh Nguyệt, chúng tôi sao lại lấy tiền của anh được chứ? Anh làm thế không phải là coi thường lão Đinh tôi sao? Được rồi, hôm nay tất cả cứ tính cho tôi.
- Hả?
Trần Thái Trung vừa quay đầu lại, mặt không đổi sắc mà phát ra một tiếng giọng mũi, nhưng lại không nói gì nữa, chỉ nghênh đầu lạnh nhạt nhìn ông ta.
Đinh Tương Thật là ai? Ông ta làm việc ở nhà hàng đã nhiều năm đón tiếp đủ loại người, từ ánh mắt bình thản của đối phương, ông ta thấy được chút không nhịn được ẩn rất sâu bên trong!

Xem đầu óc mình này, người ta có thể lấy vài trăm ngàn của Hàn Thành, nói buông tay thì buông tay, chút tiền nhỏ này thì người ta cần gì chứ? Phó tổng Đinh lập tức thấy không ổn, vội vàng tươi cười nói với mọi người:
- Ha ha, chỉ là chút lòng thành của tôi đối với mọi người thôi....
- Không cần đâu.
Trần Thái Trung lắc đầu, lạnh nhạt trả lời:
- Đúng, các vị kinh doanh đâu phải dễ dàng gì, như vậy đi, phó tổng Đinh à, cứ giảm cho chúng tôi chín mươi phần trăm là được rồi!
Phó tổng Đinh trợn tròn đôi mắt, nhưng chỉ có thể cười trừ, không dám nói gì nữa.
Trần Thái Trung tự nghĩ là bản thân rất được, lại không biết rằng trong mắt mọi người ở đây, cái loại ngang nhiên này của hắn đã tỏ vẻ hơi thiếu EQ rồi!
Một Phó chủ nhiệm này rốt cục có lai lịch thế nào hả? Đây chính là lão phó tổng của Hải Thượng Minh Nguyệt đó, gặp hắn cũng như chuột thấy mèo là sao?
Trần Thái Trung kiên trì như vậy, tất nhiên là được hưởng giảm giá chín mươi phần trăm. Nhưng hắn lại không biết, kỳ thật những người có thể hưởng loại đãi ngộ này ở Hải Thượng Minh Nguyệt đều là những nhân vật khó lường.
Bình thường, dưới tình huống này, căn bản là không được hưởng chiết khấu. Khách quý thường tới đây cũng chỉ cùng lắm là được hưởng chiết khấu năm mươi phần trăm. Đây chính là đạo lý kinh doanh của tổng giám đốc Hoàng Ảnh.
Mà kỳ quái chính là Hải Thượng Minh Nguyệt càng như thế thì việc kinh doanh càng phát đạt. Có thể có vài nhà hàng cùng cấp bậc muốn học chiêu này nhưng thành công lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nói vài câu xã giao xong, đoàn người ra khỏi phòng, đi tới thang máy. Một người thân hình mảnh khảnh mặc đồng phục đang lau chùi bận rộn ở hành lang.
Đây là nữ công nhân dệt sao? Đoàn Vệ Dân theo thói quen nhìn lướt qua, lập tức bị tướng mạo người phụ nữ này khiến cho sợ ngây người. Sao lại xinh đẹp đến thế này? Chỉ nhìn gương mặt thôi cũng khiến lão ăn không ngon, ngủ không yên.
- Cô là người thành phố Phượng Hoàng sao?
Tiểu Quách của đài truyền hình cũng hơi giật mình. Anh ta ở đài truyền hình cũng gặp nhiều minh tinh, nhưng tướng mạo của người này tuy chưa phải là khuynh quốc khuynh thành nhưng lại có vẻ đẹp rất thanh cao, ở thành phố Phượng Hoàng cũng tuyệt đối hiếm có.
- Tôi là công nhân dệt.
Người phụ nữ này ngẩng đầu giải thích rồi lại tiếp tục cúi xuống làm việc, giọng nói đích thực là giọng chuẩn của thành phố Phượng Hoàng.

Bình Luận (0)
Comment