Quan Tiên

Chương 186


Mẹ kiếp, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?
Trần Thái Trung không hiểu gì rồi dập điện thoại, mới nói gọi điện cho Đường Diệc Huyên hỏi xem sao, thì phát hiện có sáu cuộc gọi nhỡ ở điện thoại!
Trong phòng thật sự rất ồn áo, hắn xem lại nhật ký, hai cuộc gọi nhỡ là của Nhâm Kiều, bốn cuộc khác, là của Dương Thiến Thiến!
Bạn học vẫn tốt hơn, Trần Thái Trung lại than thở, không chút nghi ngờ, bốn cuộc gọi nhỡ của Dương Thiến Thiến gọi cho hắn, chắc chắn là có việc gấp. Hơn nữa, chuyện này tám phần là có liên quan đến việc nhà.
Quả nhiên, đợi hắn gọi điện lại, Dương Thiến Thiến câu đầu tiên khi mở miệng chính là:
- Thái Trung, cậu đang ở đâu, sao tôi gọi điện cho cậu thì không nhấc máy, tìm cậu có việc gấp đó.
Đối mặt với loại quan tâm này, Trần Thái Trung chí có thể cười:
- Ha ha, tôi đang ăn cơm cùng khách hàng, trong phòng ồn quá, không nghe rõ, thật sự ngại quá…..
- Có phải là người nhà họ Gia không?
Dương Thiến Thiến trong giọng điệu có vẻ gấp gáp:
- Cậu nói cho tôi biết đi, có phải là người nhà họ Gia ở ngõ Ninh Gia không?
- Đúng vậy.
- Dự án này rất khó giải quyết, cậu mau rút lui đi.
Dương Thiến Thiến nói chắc như đinh đóng cột bảo hắn, giọng điệu kiểu này, dựa vào trong cuộc nói chuyện trước kia giữa hai người, chưa bao giờ xuất hiện qua:
- Tôi là muốn tốt cho cậu, nhiều lời nói, tôi cũng không tiện nói cho cậu, bố nuôi mãi mới nói cho tôi, muốn tôi giữ bí mật.

Rút lui? Trần Thái Trung cười khổ, trước mắt phỏng đoán rằng toàn bộ thành phố Phượng Hoàng đều biết rồi? Chỉ tôi không biết, cậu muốn tôi rút lui thế nào? Hơn nữa, dựa vào tính cách của hắn, khi bướng bỉnh cũng không đồng ý rút lui, tôi lại muốn xem xem, sự việc rốt cuộc kỳ quái chỗ nào?
- Thiến Thiến, hai ta là bạn bè phải không?
Hắn khẽ cười một tiếng. Bắt đầu sử dụng sách lượng:
- Ha ha, Hạng Đại Thông và Trương Khai Phong đều biết, cái này cũng không phải là bí mật gì, cậu không thể…để lộ nhiều thêm một chút cho tôi sao?
Lúc đó, hắn đã phản ứng lại, bệnh thấp khấp cũ của Hạng Đại Thông, mười phần thì có tám chín phần là bệnh giống như mẹ của Trương Khai Phong, đơn thuần là chọn thời điểm phát tác.
Trên thực tế, Dương Thiến Thiến không phải là người biết cách bình tĩnh, nhất là khi đối mặt với hắn. Cho nên, bí mật mà bố nuôi cô ta nhiều lần muốn phong tỏa, vẫn bị cô ta nói ra.
- Nhà họ Gia và Hoàng gia (nhà họ Hoàng*1), là kẻ thù truyền kiếp, cậu chưa nghe qua?
- Hoàng gia (họ hàng nhà vua*2)? Hoàng gia nào cơ?
Trần Thái Trung nhất thời chưa phản ứng kịp, Trung Quốc rất lâu rồi không xuất hiện Hoàng đế rồi mà?
黄家(*1)và 皇家(*2) cùng cách phát âm và nghĩa Hán Việt giống nhau: Hoàng gia.
- Hoàng lão gia ấy!
Giọng của Dương Thiến Thiến, hạ thấp xuống:
- Nghe bọn họ nói, trước khi giải phóng, bởi vì ông Hoàng có tham gia cách mạng, nhà họ Gia phái người, rõ ràng đi đào phần mộ tổ tiên của nhà họ Hoàng….
Chó thật! Không cần phải khoa trương thế chứ? Trần Thái Trung có chút lờ mờ, hắn nghĩ kỹ một chút, đích thực, thành phố Phượng Hoàng có “Khu nhà Hoàng gì đó”, cũng có “Trường PTCS Hoàng gì đó”, nhưng không có “phần mộ tổ tiên họ Hoàng ”!
Đào phần mộ tổ tiên người ta, đó là tội lớn tày đình, đó là cái nhục vô cùng, cho dù gác lại bây giờ, cũng không khác gì, cho dù là thi công công trình thành phố, gặp phải phần mộ coi như chuyện đau đầu lớn nhất.
- Ủy ban nhân dân Thành phố kia tại sao còn kéo nhà họ Gia tới đầu tư?

Hắn có chút nghĩ không ra:
- Hơn nữa, nhà họ Gia cũng dám quay lại đầu tư, lại có chuyện gì nữa đây?
- Nhà họ Gia dám đầu tư, chắc chắn có người đảm bảo, bây giờ là kinh tế đứng đầu.
Giọng điệu của Dương Thiến Thiến, chậm rãi mà bình tĩnh:
- Về phần thành phố Phượng Hoàng tại sao lại lôi kéo nhà họ Gia đến đầu tư, ban đầu chắc chắn không có suy xét tới nhân tố này. Bây giờ biết rồi, lại không nỡ bỏ qua khoản tiền này, cho nên tìm hai người đến làm đệm lưng.
Trần Thái Trung cảm thấy say ngà ngà, sớm đã không cánh mà bay rồi, hắn cân nhắc nửa ngày trời, mới ý thức được vấn đề mấu chốt nhất:
- Bởi vì ông Hoàng không biểu hiện thái độ gì, cho nên, phía thành phố là “một trái tim hồng, hai tay chuẩn bị”, phải không?
- Cho dù ông Hoàng biết, cũng không tiện trực tiếp phản đối.
Dương Thiến Thiến trả lời rất khách quan:
- Hơn nữa, ai có cả gan đem chuyện này truyền đến tai ông Hoàng nhanh như thế nhỉ?
Đúng vậy, cho dù chọc vào chuyện này, cũng là muốn sau khi nhà họ Gia đầu tư xong xuôi, đến lúc đó chỉ cần ông Hoàng có biểu hiện thái độ, Ủy ban Nhân dân thành phố có biện pháp ngay, đâu ra đấy mà tiếp thu tài sản của nhà họ Gia, ông Hoàng cũng không nói ác khí, đó cũng đều là chuyện vui mừng lớn thôi.
Không vui mừng, ước chừng chỉ có nhà họ Gia, có điều, ai có thể quan tâm sự cảm nhận của bọn họ?
Nếu là ông Hoàng chẳng quan tâm đến sự đầu tư của Gia – tính khả năng rất nhỏ bé, nhưng cũng không chắc là không tồn tại, dù sao, ngăn cản bước chân dũng khí của cải cách mở cửa và con nước lớn của lịch sử, không phải mọi người đều có thể, hơn nữa, trong thế hệ người già, có thể dựa vào đại cục làm trọng cũng không phải là ít.
Đến lúc đó, trong thành phố ít nhất cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ thu hút đầu tư, có thể coi là điều đại vui mừng – lần này đến nhưng Gia cũng bao gồm cả rồi.

Nhưng, chuyện thu hút đầu tư này, phải có người đi làm đi thúc đẩy, mà những người tin tức nhanh nhẹn này, ước chừng sớm đã tùy cơ mà hành động, chính là Trần Thái Trung chẳng hay biết gì, u mê bị người ta lừa dối lên tàu cướp biển.
Chuyện này hình như… có chút không thích hợp? Trần Thái Trung cân nhắc cẩn thận, thì nhận ra, Hạng Đại Thông là ba ngày trước xung phong nhận việc tiếp đãi nhà họ Gia, mà bệnh thấp khớp của ông lão, dường như hôm nay mới phát tác.
Vậy thì nói cách khác, bí mật này bị vạch trần, chỉ là chuyện của hai ngày này, mà hai ngày này hắn cứ đi ra đi ngoài, cho nên, một chút thông tin cũng không biết.
Nếu thật là như thế, vậy thì vấn đề tới rồi, tin tức bí ẩn như thế, sao lại có thể trong một đêm… Ừ, trong hai đêm trở thành chuyện mọi người đều biết thế?
- Thiến Thiến, tin tức này, ban đầu là từ đâu truyền ra?
- Cái này, bố nuôi cũng không rõ.
Lời của Dương Thiến Thiến, có chút chần chừ:
- Có điều nghe nói, là tỉnh Địa Bắc truyền đến, dù sao bọn họ cũng nhìn chằm chằm vào nhà họ Gia.
Tỉnh Địa Bắc và tỉnh Thiên Nam gần nhau, giữa hai tỉnh có chút cạnh tranh, đoàn nghiên cứu khảo sát của nhà họ Gia đến Phượng Hoàng, là chuyện xưa nay chưa từng có, cho nên bên tỉnh Địa Bắc có ý đưa ra tin cẩn mật này, dụng ý này không hỏi cũng biết.
Ông Hoàng thực sự là già rồi, cũng đã rời xa quyền lực nhiều năm, chỉ cần ông không lộ liễu đứng ra bắt chẹt nhà họ Gia, tỉnh Địa Bắc căn bản có thể bảo hộ được an toàn cho nhà họ Gia.
Trên thực tế, mọi người đều biết, ông Hoàng căn bản không có khả năng đứng ra làm một cách không kiêng nể như thế, nguyên nhân trong đó, là cá nhân có thể nghĩ ra.
- Ồ, thì ra là tỉnh Địa Bắc.
Trong lòng Trần Thái Trung, ít nhiều nếm được hương vị trong đó. Xem ra nhóm người ở thành phố Phượng Hoàng, đối với nhà họ Gia vừa hận vừa yêu, vừa muốn thu hút đầu tư lại sợ chọc ông Hoàng.
Mặc kệ chuyện này cuối cùng sẽ đi theo hướng nào, người thao tác cụ thể sẽ dẫn đến sự tức giận của ông Hoàng, về cơ bản thì chắc chắn như thế, cho nên người biết chuyện đều lần lượt tránh lui, nhưng dựa vào việc vứt bỏ khoản tiền đầu tư này, lại là chuyện thực sự luyến tiếc.
Dập điện thoại của Dương Thiến Thiến, Trần Thái Trung đứng ở đó, cân nhắc cẩn thận hồi lâu, bây giờ hắn muốn tìm ra bệnh đau đầu nhức óc, nhưng thật ra khẳng định có thể bình yên rời khỏi, hắn không tin, người khác giả bệnh có thể giống hơn hắn giả bệnh.
Chỉ cần hắn muốn, để cơ thể lên đến năm mươi độ cũng không phải là vấn đề.
Nhưng Trần Thái Trung cảm thấy, chuyện ngày, có lẽ là một cơ hội? Phú quý chỉ có từ trong gian khó, vậy thì phen này đúng rồi, nhưng không phải là lộ diện quá sao?
Mấu chốt là, trong mắt người khác, hắn bị u mê hồ đồ chịu tội thay, hắn có thể hiểu để giả bộ hồ đồ, đến lúc đó cho dù ông Hoàng lén lút trả thủ việc tư, đến lượt hắn cũng chưa chắc nghiêm trọng như thế.

Tôi nên lựa hay bỏ như thế nào đây? Vào lúc này, hắn thật không nắm được chủ ý.
Hắn đang ở giao chiến giữa người với trời. Thụy Viễn từ trong phòng đi ra:
- Thái Trung, cậu, cậu không đủ nghĩa khí, ăn uống xong bỏ đi? Đến đây, anh em ta, tiếp tục nào.
Xem dáng bộ có vẻ say của ông ta, trong lòng Trần Thái Trung, không ngờ dâng lên cảm động mơ hồ, người này thoải mái đi cùng ta thế này, đối mặt với tín nhiệm này, mình nếu ngồi xem không quan tâm, có phải có chút…. quá mức không có tính người?
Nhưng mà, nếu như ta muốn quản, thì nên lui trước, hay là cảnh cáo tên này một chút?.. hay là, trực tiếp thúc đẩy việc này, đồng thời lại nghĩ cách ảnh hưởng đến quyết định của ông Hoàng?
Từ sau khi làm người ở kiếp này, hắn thật chưa gặp qua vấn đề lựa chọn phức tạp như thế, thi đại học cũng khó như thế sao? Nhưng đó là đáp án tiêu chuẩn và đáp án của đề, xem ra khoa học xã hội, quả nhìn khó hơn nhiều so với khoa học tự nhiên!
Cảm khái thì cảm khái, cục diện trước mắt có thể ứng phó, hắn cười rồi gật đầu:
- Ha ha, tôi gọi điện thoại mà thôi, anh Thụy Viễn, đi, chúng ta không say không về…
Nhưng mà, rượu tiếp sau đây, hắn có có lòng uống tiếp sao? Tuy rằng một chén rồi lại chén tiếp, nhưng người hắn ngược lại càng ngày càng tỉnh táo.
Hắn ở đó lửa thiêu đốt dày vò hắn, nhưng những người đang ngồi lại hồn nhiên bất giác, đến Lưu Vọng Nam cũng không đếm xỉa gì, cũng bị người khuyến khích uống hai chén, vẻ mặt bạch ngọc, nở rộ ra đóa hoa đào mầu hồng.
Sau khi cơm no rượu say, thì đi hát karaoke, chỉ là, những người ở đó, uống cũng tầm tầm rồi, đợi bàn rượu tàn đi, mang bàn trà lên, mọi người lại tiếp tục uống bia, chỉ có mấy cô gái với Lưu Vọng Nam, ngẫu nhiên chọn ca khúc hợp với tình hình.
Thụy Viễn chơi thật sự hứng khởi, cái khác thì không nói, chỉ nói lẵng hoa mà hai cô gái kia mua cho ông ta, ước chừng lưỡng đả còn nhiều, Trần Thái Trung muốn đến giả tiền, có điều Thụy Viễn đưa tay ra ngăn cản hắn.
- Không phải cậu nói bọn họ thích đô la sao? Vậy thì để tôi, cùng anh Mười Bảy thanh toán là dùng nhân dân tệ, thì để cậu, anh nói có phải không, anh Mười Bảy?
Mười Bảy cũng uống tây tây rồi, gã ba hoa mình đến rối mù lên rồi, được gọi là ông trùm của lưỡng đạo hắc bạch ở thành phố Phượng Hoàng, Trần Thái Trung lại không chịu ra mặt để lọt, Thụy Viễn cũng Mười Bảy gần như vậy, lại còn gọi là “anh”, xem ra người hải ngoại, làm việc quả thật khéo đưa đẩy.
- Tôi nghĩ cũng muốn đô la Mỹ!
Mười Bảy gân cổ rống to, trên mặt đỏ bừng bừng, lại cười tủm tỉm như trước, xem ra, rượu say nhưng trong lòng không say, không chỉ là một hai người:
- Ha ha, có điều, Trưởng phòng Trần có thể chi trả, lần này sẽ không thịt cậu nữa.

Bình Luận (0)
Comment