- Anh... anh ăn nói thế hả?
Hàn Nhạc Văn nghe thấy thế liền tức chết đi được. Y năm nay, nhân vật gàn rỡ như vậy đúng là không gặp nhiều, mà kiểu người như vậy, không ngờ lại là cán bộ Chính phủ!
Chỉ có điều, trường hợp trước mắt, cơ bản y không có biện pháp hành động, ít ra chỉ có thể trách mắng nhẹ nhàng hai câu:
- Đây là khách hàng anh phụ trách tiếp đón, bây giờ xảy ra phiền toái lớn như vậy, anh phải gánh trách nhiệm!
- Không chịu trách nhiệm việc đánh người, tôi cũng phải gánh sao?
Trần Thái Trung cười nhạt một cái, đánh mắt nhìn y:
- Cảnh Tĩnh Lịch phái anh tới, chính là để anh làm phiền tôi sao? Cái anh nói chính là tiếng người sao?
- Mày!
Hàn Nhạc Văn nghe xong liền giận dữ:
- Lời của mày, tao sẽ phản ánh cho Trưởng ban Thư ký Cảnh.
- Anh phản ánh cho Chủ tịch thành phố Vệ Hoa cũng được.
Trần Thái Trung mặc kệ y:
- Nhớ kỹ, tôi là Trần Thái Trung, Chủ tịch thành phố Vệ Hoa cũng có ấn tượng với tôi, không tin, bây giờ anh có thể gọi điện thoại.
Hàn Nhạc Văn nghe thấy, liền sửng sốt, xem ra người trẻ tuổi này, đúng là có chút lai lịch chăng? Chẳng trách lời nói làm người ta nghẹt thở tới vậy.
Y ngây người tại đó, Lưu Đông Khải lại nghe thấy mà giật mình, y vẫn không rõ người mà người ta gọi là Tiểu Trần lai lịch là thế nào. Chờ khi nghe lọt tai ba chữ ‘Trần Thái Trung’, nên nghĩ tới điều gì, y hoàn toàn nghĩ ra hết.
Trong lúc nhất thời, tất cả thù mới hận cũ nảy lên trong lòng Phó Cục trưởng Lưu. Y cười nhạt một cái:
- Ha ha! Trần Thái Trung? Anh chính là Trần Thái Trung?
- Biểu lộ này của anh, tôi có chút không muốn nhìn.
Trần Thái Trung chìa ngón trỏ chỉ chỉ y, giọng rất bình thản, nhưng hình dáng đó, cũng có vài phần kiêu ngạo.
- Tôi nói anh Lưu Đông Khải này, lần này anh xong đời rồi, ai cũng không cứu được anh.
Vẻ mặt của Lưu Đông Khải, lập tức biến đổi.
Y coi thường Trần Thái Trung, nhìn với ánh mắt xem thường. Tuy nhiên từ sau khi làm khó đồn trưởng công an khu kinh tế mới Cổ không có kết quả, y liền hiểu rõ một đạo lý: Không thể tùy tiện gây khó dễ cho nhân vật nhỏ. Nếu không thì, khó tránh khỏi mang lại xui xẻo cho bản thân.
Mà trước mắt nhân vật nhỏ này, đúng là người mà y đã đắc tội, phía sau người này không những có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa đều có thể mang lời nói đó tới chỗ Bí thư Tần. Lần trước đúng là Tần Tiểu Phương tự gọi điện cho y, muốn y mang chuyện cũ chìm xuống.
Sau sự việc đó, Phó Cục trưởng Lưu cảm thấy vô cùng mất mặt, cho nên thử điều tra một chút về Trần Thái Trung, điều khiến y kinh ngạc chính là: thằng nhãi ranh này vốn dĩ không phải là người của Bí thư Tần, ngược lại còn tương đối bất hòa với Bí thư Tần.
Kiểu quan hệ phức tạp này, đều không thể mời Tần Tiểu Phương nói chuyện cùng. Sức mạnh của tên này, hiểu được mới lạ.
Kể từ sau khi biết thân phận thật sự của Trần Thái Trung, Lưu Đông Khải bắt đầu đứng ngồi không yên, lời nói vừa rồi của Trần Thái Trung, y thật sự không để ý. Có thể lúc này y đã biết lai lịch của thằng nhãi ranh này. Tất nhiên y không cho rằng chỉ là lời nói tùy tiện của người ta.
Hơn nữa, đã nói hai lần, không chỉ là một lần.
Cái này, Phó Cục trưởng Lưu bắt đầu rơi vào tình trạng khó xử. Ngay từ đầu, y cùng Trần Thái Trung thật sự rất bế tắc rồi. Mà bất luận nói như thế nào, thân phận của đối phương so với y, chênh lệch thật sự quá lớn, nếu phải chịu thua… Y phải nói ra như thế nào?
Y đang khó xử ở chỗ này, điện thoại kêu, cuộc gọi tới, lại là Bí thư Tần Tiểu Phương.
Bí thư Tần Tiểu Phương rất đáng tiếc mà thông báo cho y:
- Tôi vừa mới nghe nói, có người cần chỉnh đốn anh, đang sưu tập tài liệu của anh ở mọi nơi. Anh gần đây, có phải đắc tội với người nào phải không?
Không thể nào? Làm sao tới nhanh đến vậy? Lưu Đông Khải thật sự còn không nghĩ tới, Trần Thái Trung thật sự là giọng trách móc, sắp bắt đầu động thủ rồi, điều này có thể không? Lời nói độc vẫn chưa tới nửa tiếng. Bí thư Tần đã nghe được phong thanh rồi.
Y trợn tròn mắt, không ngừng giải thích:
- Bí thư Tiểu Phương, anh nghe tôi giải thích nhé. Sự việc hôm nay, chủ yếu là vì đoàn khảo sát thương nghiệp bị mấy thằng khốn nạn đánh, anh nghe nói rồi chứ? Chính là tên đào phần mộ tổ tiên của Lão Hoàng.
Tần Tiểu Phương thật sự còn không biết điều đó, y là người công tác Đảng, lại nắm giữ quyền kiểm tra Kỷ luật, với hành động của Chính phủ không quan tâm. Hơn nữa tin tức của nhà họ Gia, rất bí mật vả lại nhanh chóng, trong lúc nhất thời chưa truyền tới tai y.
Nghe xong lời giải thích của Lưu Đông Khải, Tần Tiểu Phương thở dài một tiếng trong điện thoại:
- Ôi trời! Anh… Anh hồ đồ à. Hiện tại người ta không tìm cảnh sát đánh người. Đang sôi sục chỉnh đốn anh, anh còn không nghĩ tới biện pháp chạy trốn?
Tôi ngược lại không có cách nào đâu! Lưu Đông Khải muốn kêu to một cách bực tức, y quá rõ. Trên thế giới này, không có mông của ai là thật sự sạch được. Mọi người dám thu thập tài liệu của bản thân mình lộ liễu. Vậy thuyết minh rằng, mọi người có lòng tin đầy đủ có thể khiến chính mình xuống ngựa.h
Về phần nói tìm không thấy đầy đủ tài liệu? Không phải là mơ chứ, đừng nói khả năng này không tồn tại, cho dù nó thật sự tồn tại, không có chứng cớ… người ta không thể bịa đặt à?
- Vậy vẫn là... Bí Thư Tần quan tâm chăm sóc nhiều hơn.
Lời nói tâm can của Lưu Đông Khải, đó là muốn bao nhiêu chua xót thì có bấy nhiêu cay đắng. Chất tiệt, tên nhãi ranh kia ăn phải súng dược sao? Mình đâu đắc tội hắn mấy phải không ta?
- Ha ha.
Tần Hiểu Phương cười một tiếng đau khổ trong điện thoại.s
- Nếu giúp anh được, tôi sớm sẽ giúp, vấn đề là, đối phương rất mạnh…
Với năng lượng của Đường Diệc Huyên, Bí Thư Tần cũng không rõ, hơn nữa, nếu là Đường Diệc Huyên muốn điều chỉnh người nào, lẽ nào y dám ngăn cản nhiều chuyện sao? Nếu không may làm người này tức giận, cuộc sống của y cũng không thể tốt được.
Tần Tiểu Phương cũng biết, người đàn bà này thật sự rất ít khi gây rắc rồi. Nhớ tới vừa nãy chị Đường gọi điện cho y. Y liền toát mồ hôi lạnh toàn thân, bởi vì Đường Diệc Huyên vừa nói, chính là kiểu giọng điệu tuyệt đối không có đường sống:
- Anh là Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật. Tôi muốn biết, trên tay anh có bao nhiêu tài liệu của Lưu Đông Khải?
Đối mặt với kiểu yêu cầu đầy thô bạo, đánh chết y y cũng không dám ngẩng đầu. Tần Tiểu Phương chỉ là vô cùng buồn bực. Lưu Đông Khải rốt cuộc đã làm việc gì, không ngờ có thể chọc cho chị Đường trở nên tức giận một cách bất thường.v
Trên thực tế, Đường Diệc Huyên cũng là bị Trần Thái Trung làm cho không có biện pháp nào nữa, mới chọn đường hiểm ra hạ sách này. Tuy nhiên, cô tin chắc, Lưu Đông Khải chỉ cần nhận được tín hiệu từ Tần Tiểu Phương, nhất định có thể chủ động tìm gặp Trần Thái Trung, cố gắng hết sức đi cải thiện mối quan hệ của hai người.
Chỉ cần là người lăn lộn trong quan trường mấy ngày, không ai có thể ngoan ngoãn chói tay mình, không phản kháng bất cứ điều gì liền bị người khác bắt đi. Đã quen cảm giác quen tiền hô hậu ủng, ai còn có thể lại chịu đựng nỗi cô đơn âm thầm vô vị đó?
Trong lòng Đường Diệc Huyên hiểu rõ, đến Mông Thông, nói là về già ung thư gan mà chết. Thực sự lão Bí Thư cũng không chịu được sự cô đơn của bệnh tật sau này, buồn bực không vui, mới mắc ung thư, chỉ một lần tê liệt làm sao mất cả tính mạng chứ?
Chiêu này của cô, không những tăng thêm áp lực cho Tần Tiểu Phương, đồng thời cũng là cho thêm Lưu Đông Khải một cơ hội lựa chọn. Dù sao, Tần Tiểu Phương tuyệt đối là người sợ cô ta nhất trong Ủy viên Thường vụ thành phố Phượng Hoàng. Cô cũng không sợ y không tuân theo sự chi phối và điều khiển.f
Chỉ có điều, tên Trần Thái Trung kia, anh không thể không yên tĩnh một chút được sao? Cứ tiếp tục như vậy, danh tiếng của Đường Diệc Huyên tôi đây, sớm muộn gì đều bị anh hủy hoại hết
Sau khi Lưu Đông Khải nhận được điện thoại của Tần Tiểu Phương, nhất thời mất thăng bằng, lực lượng của Tần Hệ, luôn là trợ giúp lớn nhất trên con đường làm quan của y, các mối quan hệ và thủ đoạn khác, mặc dù nói y cũng có chút, nhưng chỗ dựa vững chắc nhất lúc này đã nói: Anh đã bị bỏ rơi. Đối với anh ta mà nói, đây là một đả kích nặng cỡ nào?
Cũng may, Phó Cục trưởng Lưu vừa phân tích, liền hiểu rõ mấu chốt liên quan của sự việc. Mối quan hệ của mình và Trần Thái Trung, vẫn không tới mức không đội trời chung. Vậy thì, nhận ra sai lầm nhỏ bồi thường một món quà nhỏ. Hẳn là có thể khống chế tình thế trong phạm vi nhất định.o
Trần Thái Trung đã nói rồi, không ai cứu được y. Thế nhưng… y có thể tự cứu mình mà.
Làm như vậy mất mặt ư? Không mất mặt, cuối cùng bị người ta trách móc khiến người ngoài nhìn vào mà chê cười, đó thực sự là xấu hổ. Dưới đầu gối đàn ông có lót vàng, nhưng quỳ hai quỳ như vậy, có thể nhận được một số quyền lực. Vàng bạc là cái thá gì?
Hơn nữa, y thật ra có lòng cùng người ta chiến đấu tới cùng - cá chết lưới rách. Nhưng bây giờ xem ra, sức mạnh hai bên đối lập, cấp bậc hai bên đại khái tương đương đối lập, đều là chênh lệch kém xa. Thật sự nếu làm như vậy, chỉ sợ tới lúc nào đó, cá cũng đã chết mấy lần, lưới đó thì vẫn còn tốt đẹp không có việc gì.r
Thế là, sự việc khiến hai Thư ký ở văn phòng Ủy ban Nhân dân trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng đã xảy ra rồi, sau khi Phó Cục trưởng Lưu ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, rồi trở về lại có thể cười hì hì về phía Trần Thái Trung:
- Ha ha! Chủ nhiệm Trần! Tôi nghĩ, sự việc hôm nay, xử lý như vậy, đối với mọi người là không công bằng, đối với tôi cũng không công bằng.
Ngay cả tên gọi “Phòng Nghiệp vụ 2” y cũng chưa từng nghe thấy. Vì thế y chỉ đành gọi là Trần Thái Trung, với chức vụ vẫn là Phó Chủ nhiệm văn phòng khu phố. Thậm chí không nói về chức vị Bí thư Đảng ủy Công an nhân dân, rất dễ làm cho người ta nhớ tới một vài chuyện cũ không vui, lại không thể bỏ qua...
Trên thực tế trong quan trường ở thành phố Phượng Hoàng, cũng có rất ít người trong thời gian rất ngắn liền biến đổi chức vị và danh hiệu nhiều như vậy. Trần Thái Trung coi như là một con số kỳ lạ của thực tại, ngược lại cũng không thể trách mắng mọi người xưng hô như vậy.
Trần Thái Trung liếc nhìn y một cái, đã nói một cách uể oải:
- Theo ý của anh, nên làm như thế nào đây?
- Về việc che giấu suy đồi trong ngành cảnh sát, tôi cảm thấy, cần phải đả kích nhiều hơn mới được!
Phó Cục trưởng Lưu đang tỏ thái độ nghiêm túc, thời cơ bây giờ, y đã bất chấp không lo bảo vệ cấp dưới của mình. Lại nói, Cục Quản lý điều chỉnh Kỷ luật, chẳng lẽ không phải là quản tính cách bất lương và hành vi vi phạm quy định của nội bộ cảnh sát?
Viên cảnh sát hai lập tức trợn tròn mắt, lén lút túm lấy áo sau của Lưu Đông Khải. Tuy nhiên, Phó Cục trưởng Lưu đã hạ quyết tâm, đưa ra quyết định, đầu cũng không quay lại.u
Chính phủ thành phố Phượng Hoàng có biện pháp gì đối với nhà họ Gia, thì liên quan gì tới mình, mình bây giờ muốn làm, chính là bảo vệ vị trí Phó Cục trưởng. Giờ khắc này, y lại có thể hiểu rõ cái kiểu bất đắc dĩ của Tần Liên Thành.m
Trời đất bao la, chức tước quan vị của bản thân mới là lớn nhất. Chỉ cần có thể ngồi ổn định ở vị trí đó, cho dù nước lũ ngập trời, thì liên quan gì tới mình chứ?