Quan Tiên

Chương 216


Được Trần Thái Trung đấm bóp, buổi chiều cùng ngày, Thụy Viễn và Lương Thiên Trì đi ngủ như chết, đừng nói khảo sát, không nôn đã là tốt rồi.
Đợi cho đến khi hơn năm giờ, An Đạo Trung dẫn theo chủ nhiệm Cát đến chơi.
Hai người bọn họ không phải đến xem chê cười họ say, trên thực tế, lăn lộn các quán rượu, bình thường đều có bí quyết từ chối uống rượu hoặc là bí quyết tỉnh rượu, cũng có những người tửu lượng cao, như bình thường là diệt không nổi, mắt thấy uống ừng ực, sau hai ba tiếng lại tỉnh rượu.
Đáng tiếc chính là, người như vậy cũng không phải là nhiều, bình thường là hai người họ ngủ giống như lợn, thoạt nhìn buổi cơm chiều là không thể sắp xếp, vốn là chủ nhiệm An tính toán buổi chiều sẽ tiếp tục chuốc rượu.
Bầu không khí khu Âm Bình trước giờ là uống rượu, gặp được chuyện quan trọng hay là khách quý, không uống rượu không được, uống không được tức là tiếp đãi không chu đáo và lén giở thủ đoạn.
Khách sạn vốn là nhà khách huyện ủy, phía sau có vườn hoa thật lớn, Trần Thái Trung thật sự nhàn rỗi không có việc gì, ở trong này có hứng thú dạo bộ, đang hết sức hứng thú, đã thấy chủ nhiệm An hai người đi tới.
- Thái Trung thật sự là tửu lượng rất tốt.
Chủ nhiệm An vừa thấy hắn không có chút gì là say, nhất thời duỗi cái ngón tay cái ra
- Giữa trưa anh có uống bốn bình phải không? Nhanh như vậy mà không sao ư?
- Không có việc gì đâu? Nước tiểu tè ra đều là mùi vị của rượu.
Trần Thái Trung giả bộ cười khổ một tiếng, hắn thật sự không muốn đem sự việc này ra khoe khoang, khi mới vào quan trường, hắn còn lấy tửu lượng hơn người của hắn mà đem khoe khoang, sau khi quen cái kiểu thói kiêu ngạo này, quay đầu lại mà nhìn, cũng chính là bản thân tự lừa dối, dường như cũng không có cảm giác gì là thành tựu.
Hắn đang lúc muốn thay đổi trọng tâm câu chuyện, phó chủ nhiệm Cát bên cạnh An Đạo Trung liền đập mắt vào, nhất thời đã nhớ tới sự không vui trên bàn rượu buổi trưa:
- Phó Chủ nhiệm Cát. Giữa trưa tiểu Đổ người bên cạnh ông là ai? Sao loại người không ra gì như thế lại có thể xuất hiện trên bàn tiệc hả?
Đã hơn một năm sống trong giới quan trường, đã khiến tính khí hoang dã và hương vị nhàn tản xuất trần trên người của Trần Thái Trung hòa tan rất nhiều. Chỉ cần một từ “hả” trong tiếng nói đã thản nhiên mang theo một số uy quyền.
Phó chủ nhiệm Cát vừa nghe, thì vẻ mặt xấu hổ, y cười khổ một tiếng:
- Ha hả, người trẻ tuổi, uống hới quá chén mà, trưởng phòng Trần anh không cần để ý đến hắn.

An Đạo Trung vừa nghe đây không đúng đường, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua trợ thủ của mình.
- Giữa trưa, tiểu Đỗ bên cạnh anh... À, Đỗ Trung Đông, tên kia đã làm cái gì?
Ngay trước mặt Trần Thái Trung, phó chủ nhiệm Cát nói không tiện nói lại lời kia? Không nhịn được lại cười khổ một tiếng:
- Đứa nhỏ kia bị chiều chuộng quá nên hư rồi. An đại ca anh còn không rõ hả?
- Người ta nói tôi là trưởng phòng nho nhỏ, để chủ tịch huyện Mã mời rượu, đúng là không biết sống chết như thế nào.
Trần Thái Trung cười như không nhìn bạn hoc của mình,
- Ha ha, xem ra hắn có thể làm chủ thay chủ tịch huyện Mã đó chứ.
An Đạo Trung vừa nghe, chỉ biết Trần Thái Trung nhớ mối hận trên người này, tuy nhiên Đỗ Trung Đông người này cũng thật là, người ta cũng là cùng Mã Ích Hữu và Hồ Sinh ngồi cùng một chỗ, anh chỉ là kẻ ăn ké nói lời đâm chọt chi chứ?
Nói thật, chủ nhiệm An trong lòng hiểu rất rõ, cấp bậc Trần Thái Trung có lẽ không cao lắm, nhưng mấy năm gần đây. Văn phòng thu hút đầu tư thật sự là bộ phận rất mẫn cảm cũng là vô cùng quan trọng, người có thể làm chủ ở bên trong, tuyệt đối cũng không là nhân vật đơn giản.
Có thể ở bên trong làm một trưởng phòng. Chuyển đến cơ quan khác, làm Phó cục trưởng cơ bản cũng không có vấn đề gì. Chuyển đến cục bảo vệ môi trường hay là đơn vị khu cây cảnh loại này, có lẽ cục trưởng đều có thể mong đợi
Hơn nữa, Thái Trung lúc này mới hai mươi tuổi… có thể còn không đến hai mươi tuổi? Vậy tương lai sau này, nhỏ sao mà được?
- Một đứa trẻ con, Thái Trung anh không cần phải chú ý đến nó,
An Đạo Trung cười mà chuyển hướng đề tài:
- Đúng rồi, anh không phải ở văn phòng khu phố sao? Khi nào thì điều đến văn phòng thu hút đầu tư? Hai cái đều có từ “văn phòng”, tuy nhiên chênh lệch hơi lớn àh.
Tuy nhiên nói như vậy, chủ nhiệm An trong lòng lại có chút tức giận, mẹ nó Đỗ Trung Đông, thằng khốn chờ cho ta, sự việc hôm nay nếu như không thể đồng ý, ông mày quay đầu lại mà trừng phạt nhà ngươi!
Hơn nữa, Trần Thái Trung là bạn học ta, hắn ở trong mắt nhà ngươi cũng không bằng đồ vô dụng, vậy trong lòng nhà ngươi đem ta đặt ở vị trí nào? Còn hơn đồ vô dụng hả?
- Tôi cũng không biết như thế nào thì đã đến văn phòng thu hút đầu tư.

Trần Thái Trung cười một cách đau khổ:
- Tôi mới từ văn phòng khu phố điều đến quận không lâu, sau đó lại không hiểu sao lại đến văn phòng thu hút đầu tư này. Ngớ ngẩn làm trưởng phòng, tuy nhiên, bổ nhiệm vẫn chưa đưa xuống dưới.
- Bổ nhiệm còn chưa có đưa xuống?
Phó Chủ nhiệm Cát ngạc nhiên lặp đi lặp lại một lần, tiếng nói thật lớn.
- Chưa xuống, sao vậy?
Trần Thái Trung rất kỳ lạ mà nhìn phó chủ nhiệm Cát, quay đầu nhìn chính bạn học của mình, lại phát hiện An Đạo Trung cũng là bộ dạng hồn bay phách lạc.
Tần Liên Thành nói, phòng nghiệp vụ số 2 là là phòng mới thêm đưa vào cơ cấu tổ chức tạm thời, nhưng nếu đi con đường chính quy, cấp trên bổ nhiệm xuống dưới, là phải trải qua một quá trình.
- Tôi nói lời này, có cái gì không ổn à?
Hắn có chút ngạc nhiên.
- Không gì, không gì không thích hợp làm.
An Đạo Trung từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, cười lắc đầu, trong mắt cũng là có chút hứng thú nói không nên lời,
- Người này, Thái Trung, lão Cát cũng không phải người ngoài, hai nhà chúng tôi mấy đời kết thân nhau…
Quan hệ nhiều đời? Ồ, không tồi, Trần Thái Trung ngây ngô mà gật đầu, nhưng mà hai nhà ngươi kết giao, với bổ nhiệm của ta chưa đưa xuống dưới… có quan hệ gì?
- Người ta cũng không phải người ngoài, tôi đây sẽ không khách khí.
An Đạo Trung cười một cái, làm ra một nụ cưới “anh có thể yên tâm”, theo sau nói lên lời thấm thía:

- Bổ nhiệm cũng chưa xuống dưới, Thái Trung anh làm như vậy… đúng là, đúng là có chút khoác lác.
Khoác lác? Trần Thái Trung cân nhắc một chút, vẫn là muốn làm rõ ý nghĩa của câu nói, vì thế lắc đầu cười,
- Tôi thật sự không hiểu, lãnh đạo đã cho phép tôi, có cái gì mà khoác lác?
- Trời, anh muốn tôi nói anh thế nào?
An Đạo Trung lắc đầu đau khổ cười một tiếng:
- Bổ nhiệm chưa đưa xuống, khẳng định sẽ tồn tại biến số mà, nếu chẳng may trong tương lai bổ nhiệm Trưởng phòng không phải là anh, anh không phải là người bị người ta chê cười hay sao?
- Đúng đấy, có một số người có mánh khóe thông thiên, trước khi bổ nhiệm đưa xuống dưới, trong vòng năm phút đồng hồ cũng có thể thay đổi tất cả.
Phó chủ nhiệm Cát cười hì hì bổ sung:
- Tuy rằng, trưởng phòng Trần anh có khả năng nắm chắc, nhưng, ai có thể cam đoan, không có người đứng sau cứng rắn chặn ngang một cây xà ngang.
- Ồ, cái này… anh nói cũng phải, tuy nhiên bổ nhiệm của tôi, là Chương Nghiêu Đông cam đoan mà.
Trần Thái Trung cảm thấy lời nói này nghe có lý, tuy nhiên, vì thể diện của chính bản thân hắn không giải thích một chút, được bí thư thành ủy cam đoan, hẳn… là rất lớn rồi?
- Chương Nghêu Đông?
Hai người liếc nhau, Trần Thái Trung nhìn thấy rõ, ánh mắt hẳn là bừng tỉnh đại ngộ hoặc là thì ra là thế đại loại thế, tóm lại, hắn rõ ràng một điểm, giải thích này, đã giành được chút sĩ diện cho hắn
- Nếu lời nói của Chương Nghêu Đông, thì khẳng định không thành vấn đề.
An Đạo Trung rất hâm mộ nhìn hắn:
- Này Thái Trung, khi nào cùng với lão Chương lăn lộn? Tương lai không có hạn chế đấy.
Trong huyện quận thế này, bí thư và chủ tịch quận chính là làm vua một cõi, hơn nữa nơi này mới đồi huyện thành quận không lâu, đối với chủ nhiệm An mà nói, bí thư thành ủy thành phố Phượng Hoàng, quả thật chính là sự tồn tại chỉ nhìn mà không thể với tới
- Lăn lộn gì mà lăn lộn? Còn không phải là…
Trần Thái Trung vừa định nói còn không phải trông cậy vào tôi lôi kéo nhà họ Gia, tuy nhiên nghĩ lại lời nói kia mà nói ra, có lẽ lại thành ở Âm Bình đóng giả một Phạm Tiến, cuối cùng đã đem lời nói nuốt trở vào.

Ừm, phải khiêm tốn, phải khiêm tốn…
- Còn không phải là một trưởng phòng nho nhỏ? đến cái quyền được chủ tịch quận Mã mời rượu cũng không có.
Vừa mới nói ra khỏi miệng, bản thân Trần Thái Trung liền sửng sốt, sao nói tới nói lui lại quay trở về? Anh đây từ khi nào bụng dạ hẹp hòi như vậy? Xem ra, lời nói vẫn là bớt nói lại, họa là từ trong miệng mà ra đúng là không sai
An Đạo Trung nghe xong lời này, lại có chút cười miễn cưỡng, y thật ra không để ý đến cá tính tính toán chi li của Trần Thái Trung, trên thực tế, y cho rằng lăn lộn trong quan trường, tính cách kiểu này nhất định phải có.
Làm một người cấp trên, nếu ở trước mặt người nào cũng kiêu ngạo ương ngạnh mà thờ ơ, quyền uy lãnh đạo sao tạo thành đây? Công tác về sau còn muốn triển khai hay không? Còn dẫn dắt đội ngũ như thế nào?
Đương nhiên, Trần Thái Trung nếu là có thể lăn lộn với cấp bậc của Chương Nghiêu Đông, không cần cùng Tiểu Đỗ so đo, vốn dĩ không đáng, tên này hiện tại tuy là một trưởng phòng nho nhỏ, đúng là thời điểm nóng lòng tạo uy tín.
Nói đi nói lại, Tiểu Đỗ thật sự dám ở trước mặt Chương Nghêu Đông nói những lời nói giương nanh múa vuốt như thế, căn bản không cần bí thư Chương so đo, sẽ có người xông lên vuốt mông ngựa, thuận tiện ra tay, chỉnh tên này muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Càng là người bé nhỏ không đáng kể, càng thích so đo thái độ của người khác đối với chính mình, đây là một quy luật thiết thực.
- Cha y trước đây là bí thư xã Hạ Mã, tên này là quý tử, từ nhỏ đã quen được chiều chuộng như vậy.
An Đạo Trung cười khổ một tiếng:
- Hiện tại y công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân, hôm nay, giữa trưa chỉ là đến cho đủ số
Y không giải thích không được, một khi giải thích, Trần Thái Trung thật ra hơi buồn bực: tôi sao cảm thấy, các ông đối với người này có phần kiệng kị nhỉ?
- Cha gã ta, cũng chỉ là cán bộ cấp phòng?
Lời này thật đúng là hỏi đúng điểm mấu chốt, An Đạo Trung lại cùng phó chủ nhiệm Cát trao đổi ánh mắt, hai người đều nở nụ cười đau khổ, nửa ngày, An Đạo Trung mới lắc đầu thở dài:
- Ôi, chuyện này từ từ nói sau, tôi thì muốn hỏi anh, anh nói lần này Thụy Viễn đến, có khả năng hắn đem nhà máy gia công điện tử xây dựng ở Âm Bình không?
- Sao có khả năng như thế? Tôi đã sớm nói với anh rồi.
Trần Thái Trung liếc y một cái:
- Lão An anh tỉnh lại đi, vì tranh vài trăm triệu này của anh ta, mấy quận kia ở thành phố đều sắp đánh nhau rồi, làm tới lượt quận Âm Bình các ông.

Bình Luận (0)
Comment