Quan Tiên

Chương 265


Trước khi Tiểu Chu ra ngoài, ả cũng không quên đưa mắt nhìn Trưởng phòng. Trần Thái Trung nhìn thấy liền rụt lại. Chà, mình vẫn nên nhìn Đinh Tiểu Ninh thôi, ít ra cũng dễ chịu tí.
- Tôi không muốn để ông ấy buồn bực đến chết.
Không đơn giản, một cô gái học hành dở dang như vậy. Thế mà có thể dùng lời lẽ như thế. Tuy nhiên, câu tiếp theo thì cô đã lộ sơ sót, sặc mùi giang hồ.
- Tôi muốn ông ta đột tử. Nhất định phải chết bất đắc kì tử. Tôi cũng không tiết bất cứ giá nào…
Cái chết của mỗi người, đều có con đường chết khác nhau. Trần Thái Trung không mấy hài lòng, chau mày nhìn cô
- Tôi nói này, có phải tôi nên xem cô là người xúi giục giết người không? Cô có sao không vậy, Trần Thái Trung tôi là một cán bộ nhà nước, việc phạm pháp như thế, tôi có thể làm được sao?
Anh cũng đã giết năm người rồi đó! Đinh Tiểu Ninh cũng không đáp. Đứng dậy nhìn về phía cánh cửa bên ngoài. Đúng là không còn ai nữa. Cô khóa trái cửa lại. Đôi chân dài nõn nà bước đến bên cạnh Trần Thái Trung. Cô nhẹ xoay người, đặt mông ngồi xuống chân của hắn.
- Không thì, đặt cọc một chút cho anh trước.
Bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lấy bàn tay to của Trần Thái Trung, mở toạt chiếc áo lông cừu bên trong, đặt bàn tay vào trong. Ánh mắt của cô có chút đỏ lên. Nhưng gương mặt vẫn mang dáng vẻ kiên quyết.
- Bó tay
Trần Thái Trung có chút ngạc nhiên. Hắn thật không ngờ rằng, người con gái này lại quá chủ động. Hắn xấu hổ mà ho khan lên một tiếng
- Cái đó thì… không làm mà nhận được lợi lộc, vậy tôi không phải giống Quan Chí Bằng rồi sao?
Nói tới nói lui, cảm nhận được hơi ấm từ phần mông và chân của đối phương, lại tràn đầy mùi thơm của một thiếu nữ. Nhất thời hắn như bị mê hoặc, đôi tay lớn không kìm chế đã xoa nhè nhẹ.
Ngực của cô ta không lớn. Dù có thêm Bra vào cũng vừa đủ một bàn tay. Nhưng, cũng rất đứng. Không ngờ trong đầu của Trần Thái Trung lại đột nhiên xuất hiện ra một cụm từ - Cao ngất trên mây.
Trong văn phòng, không gian tĩnh lặng. Qua một hồi, Đinh Tiểu Ninh quay đầu lại, đôi tay đỡ lấy đầu của hắn, đặt đôi môi đỏ gợi cảm của mình vào mồm hắn.
Môi của cô rất nhỏ, nhưng tương đối dày và chắc. Bất kì ai nhìn thấy đôi môi này, nói chung đều không kìm chế được dục vọng muốn hôn, cảm nhận đôi môi nồng cháy này.

Trần Thái Trung nhất thời tâm loạn. Miệng mở rộng ra, luồn đầu lưỡi vào trong khoang miệng, bắt đầu khuấy động
Động tác của Đinh Tiểu Ninh còn non nớt, nhất là đầu lưỡi lạnh băng của cô, luôn cứng đờ. Nếu như đổi người khác để thử, tuyệt đối không thể cho rằng người phụ nữ này dùng sắc đẹp mê hoặc đàn ông để kiếm tiền.
Thật lâu sau, bờ môi mới rời ra.
Đinh Tiểu Ninh thở một hơi dài. Đôi mắt sâu thẳm của cô cứ nhìn thẳng vào mắt của hắn.
- Anh không giống như Quan Chí Bằng. Kiêu ngạo của ông ấy nằm trong lòng. Còn lòng kiêu ngạo của anh nằm trong cốt cách. Hơn nữa, em cũng đâu giống mẹ em, em vẫn còn chưa kết hôn, không phải sao?
Thấy cô cứ nhìn thẳng vào mình, Trần Thái Trung có chút ngượng ngùng. Đôi tay đang đặt trên ngực của đối phương cũng dừng lại. Hắn gượng cười một cái
- Cô có chắc phải làm như vậy không?
Họ Trần tự cho là người biết chú trọng. Nếu đã bị người ta ép nhận tiền cọc, thì không thể không nhận. Với lại, so với lương tâm mà nói, đối với chút tiền cọc này, vốn dĩ hắn cũng là giả vờ chối từ.
Xem ra, mình vẫn có chút thích cô ta. Cuối cùng, hắn bắt đầu phải đối diện với sự thật này rồi.
- Ha, em cảm nhận được rồi. Anh có chút thích em.
Đinh Tiểu Ninh nín khóc mỉm cười, gương mặt vẫn còn ửng đỏ. Thân hình cũng hơi do dự một chút. Vì phần dưới của Trần Thái Trung đã có chút phản ứng. Ngăn cách bởi quần áo của hai người, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được.
Dù cô từng là đàn chị của bang đảng. Nhưng dù sao cũng là phụ nữ chưa từng trải. Đối với chuyện ghê tởm này, cô quả có chút hơi ngượng.
- Khụ khụ.
Trần Thái Trung hơi ngượng liền ho hai tiếng. Bàn tay ôm vào vòng eo của cô, lại không kìm chế được vuốt ve một cái, dịu dàng lên tiếng:
- Được rồi, có người đến kìa.
Nếu đã nhận tiền cọc thì nên lấy thêm một chút. Cái gọi là mánh khóe, ít hay nhiều hơn chút cũng không sao cả.
Khi Cổ Hân đẩy cửa vào, Đinh Tiểu Ninh đã đứng bên cạnh hắn, hai người đang trong dáng vẻ “nghiên cứu công việc”

Cổ Hân gặp qua Đinh Tiểu Ninh, cũng biết đây là người của nhà họ Gia, liền gật đầu cười chào cô. Trong tay liền giơ lên, đấy là một lá thư
- Trưởng phòng Trần, bên tôi có chút việc, muốn hỏi ý kiến của anh.
Bất chợt, trong lòng của Trần Thái Trung hơi sửng sốt. Chết, tên đầu trọc này trước đây từng là người của Đinh Tiểu Ninh, hắn cảnh giác quay lại nhìn Đinh Tiểu Ninh
- Việc này... Tiểu Đinh, cô ra ngoài một chút, hai chúng tôi có việc phải thượng lượng.
Cho dù tên đầu trọc và Đinh Tiểu Ninh có quan hệ gì. Hắn cũng không muốn để cô biết được tên này đã chết rồi. Nhưng suy nghĩ lại, trong hoàn cảnh đầy ô nhiễm như vậy, cô còn có thể giữ được tấm thân ngọc ngà đến nay. Qủa thật không dễ dàng tí nào.
Đến đây, đột nhiên hắn mở rộng lòng nhân ái. Quan Chí Bằng... Mà thôi, chết thêm một hai người cũng chả sao mà. Dù sao tên kia cũng là trừng phạt đúng tội.
Nhìn Đinh Tiểu Ninh vặn vẹo vòng eo, mất hút sau cánh cửa. Dù trong lòng Cổ Hân có chuyện, nhưng cũng không kiềm chế nổi phải nhìn thêm vài cái. Người con gái này đúng là quá đẹp quá thuần khiết. Trưởng phòng Trần cũng có duyên với phụ nữ quá. Cực phẩm như vậy cũng có thể gặp được.
Trần Thái Trung ho nhẹ một tiếng, đánh tan suy nghĩ của anh ấy.
- Được rồi, lão Cổ. Người ta cũng đã đi rồi. Lát nữa tôi hỏi cô ta xem có em gái không, giới thiệu cho anh… Anh tìm tôi có việc gì?
Có em gái không – Vậy có nghĩa là, phụ nữ này là người của tôi rồi. Anh chỉ được phép ngắm từ xa, đừng hòng đụng đến!
Cổ Hân quay đầu lại, cười ngượng, liền đưa ngón tay cái lên.
- Trưởng phòng Trần, càn quét cả thành phố Phượng Hoàng, cũng chính là lợi hại của anh. Phụ nữ bên cạnh, ngày càng đẹp hơn.
Trần Thái Trung mỉm cười không nói, trong lòng cũng có chút thoải mái. Cũng đúng, anh không xem ta là người như thế nào à
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy, lão Cổ?
- À, là thế này, hai ngày trước, Sầm Quảng Đồ đưa tôi một số ảnh chụp…

Sau khi lấy lòng lãnh đạo, Cổ Hân cũng đi vào vấn đề chính.
Ngơ ngác nhìn Cổ Hân nói xong, Trần Thái Trung vẫn chưa nói lên lời nào. Hắn không hiểu tại sao Sầm Quảng Đồ lại không nói cho Cổ Hân biết. Số ảnh này do chính hắn đưa tới
Nghĩ được hồi lâu, hắn cũng đoán được dụng ý của Sầm Quảng Đồ. Trong lòng không khỏi tán thưởng. Đây là tâm tư của người trong quan trường, cũng đúng là tinh xảo. Anh mày đúng là còn nhiều điều cần học hỏi quá.
Thực ra, nói câu thật lòng, với tính cách của hắn, có những chuyện dù biết rõ ràng là thế nào, cũng không chắc người khác có thể làm được. Một khi có liên quan đến lòng tự trọng, thì hắn không thể nào dứt bỏ được.
- Lão Cổ, ý của anh là, chấm dứt tại đây?
Hắn nhìn vào mắt của Cổ Hân, rõ ràng mang một chút mỉa mai.
- Tiếp tục làm nữa, e là sẽ mang tiếng xấu cho hệ thống đấy.
Cổ Hân cười mếu.
- Dù sao Trương Hiểu Huyễn cũng đã đi tới bước này, cũng là…
- Lão Cổ, anh khiến tôi thất vọng quá.
Trần Thái Trung lắc đầu thở dài, giáng đoạn câu nói của anh ta, trên gương mặt lộ ra một nụ cười, chính là lòng kiêu ngạo và sự tự tin “Chuyện của thiên hạ đều nằm trong tay ta”
- Anh thấy tôi cài cái bẫy này, chỉ vì một Trương Hiểu Huyễn bé tí này à?
- … Qủa nhiên là do Trưởng phòng Trần làm.
Cổ Hân trầm ngâm hồi lâu. Cuối cùng cũng thở ra một hơi. Anh có chút lo sợ rồi, đúng là rất sợ. Vì anh ta không biết, tên thanh niên trước mặt mình đây còn có thể làm ra chuyện kinh thiên nào nữa đây.
- Do tôi làm đó.
Trần Thái Trung bình thản nhìn anh ta.
- Anh đừng sợ đến như vậy. Thủ đoạn của tôi tuyệt đối không dùng với người nhà đâu. Trừ phi… lão Cổ anh và tôi không chung một lòng thôi.
- Đâu có?
Đột nhiên Cổ Hân nhảy dựng lên. Không khí trước mặt hơi căng thẳng. Anh ta cần chút sôi động. Vả lại, anh ta nên để Trần Thái Trung hiểu được suy nghĩ của mình. Đúng vậy, rất cần thiết đấy.

- Anh nói đến đâu, lão Cổ tôi đánh tới đó. Tiếp theo, chuyện này nên làm thế nào với Trương Hiểu Huyễn, Trưởng phòng Trần anh nói vài câu đi
- Trương Hiểu Huyễn? Còn chơi anh ta chi nữa?
Trần Thái Trung cười khẽ, mí mắt bỗng cụp xuống, hắn cứ thế nhìn lên mặt bàn
- Anh không cảm thấy, vị trí của Phó Vũ… nên có chút chuyển động sao?
- Phó Vũ?
Cổ Hân lại lên tiếng sợ hãi. Âm thanh tuy nhỏ, nhưng nỗi sợ trong đôi mắt ngày càng quyết liệt hơn. Trần Thái Trung ngẩng đầu cười mỉm chi với anh ta, mí mắt lại cụp xuống.
Hơn nửa ngày, Cổ Hân như tỉnh ngộ và gật gật đầu. Anh ta dùng câu hỏi chưa xác nhận được để nói lên phán đoán của bản thân.
- Ý của Trưởng phòng Trần là, kéo vị trí của Phó Vũ xuống. Vậy vị trí trong phân cục sẽ có nhiều hơn?
- Đúng vậy.
Trần Thái Trung gật đầu. Lần này, hắn nhìn vào mắt của Cổ Hân, kèm theo một chút khen ngợi: Chà, tôi đã dụng tâm khổ sở để dựng ra cái này. Anh vừa nhìn đã hiểu ra. Lão Cổ anh cũng không vừa đấy à.
- Sau đó thì sao?
Cổ Hân không thông minh như Trần Thái Trung đã nghĩ.
- Tiếp theo thì dễ rồi.
Trần Thái Trung bị phản ứng này khiến cho dở khóc dở cười, chắc Cổ Hân cũng là đoán mò nên đúng chăng?
- Cho dù đề Phó trưởng phòng nào tiếp nhận Phó Vũ, chả lo là khu vực khác. Cao Thiên Hữu có thể nhận cái chỗ trống này. Phó cục trưởng ở quận Hoành Sơn, đương nhiên là của anh thôi!
- Thái Trung…
Khi Cổ Hân nghe được những lời này. Ánh mắt nhìn vào Trần Thái Trung lại mang chút tia sáng lấp lánh. Anh ta nằm mơ cũng không ngờ đến, Trưởng phòng Trần lập cái bẫy này. Không những giúp bản thân loại trừ được đối thủ lão làng, càng nhiều hơn là… còn vì thăng tiến của bản thân!
Giây phút này, cho anh ta chết vì Trần Thái Trung, chắc cũng cam tâm tình nguyện không hối tiếc!

Bình Luận (0)
Comment