Quan Tiên

Chương 301


Lập Minh từng là nhân vật số một rất thành công ở quan trường thành phố Phượng Hoàng. Tuy rằng ông ta chưa bao giờ là nhân vật số một trong chính phủ, nhưng ông ta từng đảm nhiệm chức Phó bí thư Thành ủy kiêm Trưởng bản Thư ký văn phòng Thành ủy.
Khi đó Đảng Hạng Vinh nhậm chức Chủ tịch thành phố. Ông ta cũng qua lại khá gần với Chủ tịch thành phố Đảng. Dưới sự hợp lực của hai người, cũng chỉ có lão Bí thư Mông có thể áp chế được, người khác căn bản không làm được.
Chẳng qua, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cảnh sắc đẹp đến mấy chung quy cũng bị mưa dập gió vùi. Tuổi không buông tha người. Khi Đảng Hạng Vinh làm Bí thư, Lưu Lập Minh đã 58 tuổi, chết tử tế không chết, lại bị người ta chọc ra vấn đề.
Cũng may Đảng Hạng Vinh vẫn đang cầm nắm quyền, tuy rằng không sao bảo vệ được ông ta, nhưng không truy cứu quá mức. Cuối cùng, một cước đá ông ta đến làm Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân khu, cũng chính là có ý muốn ông ta có thể vững vàng lui về tuyến hai.
Đúng lúc mượn cơ hội này, Chương Nghiêu Đông mới từ Phó Chủ tịch thành phố từng bước trèo tới vị trí Phó Bí thư. Cũng vì vậy đang cải cách, mới dẫn tới việc chôn xuống điều lệ không phù hợp với đảng hai người. Chẳng qua, những điều này đều là lời để nói với người xa lạ.
Khi đó, tuy rằng Hội đồng nhân dân được xưng là cơ quan có quyền lực tối cao, nhưng tính chất tương tự với Hội Mặt trận Tổ quốc, Công Đoàn địa phương vân vân. Chính là dành cho các cán bộ dưỡng lão dùng. Nhưng Lưu Lập Minh cũng không sự lựa chọn nào khác. Theo lương tâm mà nói, ông ta có thể toàn thân trở ra, đã là rất đặc biệt rồi.
Thế sự vô thường, thay đổi khôn lường. Trong nháy mắt, dưới sự ảnh hưởng của thời cuộc, Hội đồng nhân dân lại biến thành bánh hương trái cây. Vốn Lưu Lập Minh được sung quân tới đó, đã có thể trong lúc vô ý, ở lại run rẩy tiến lên.
Chẳng qua, khi Lưu Lập Minh run rẩy tiến lên, hiển nhiên đã thu được một bài học. Ông ta trở thành người cúi đầu một cách khác thường, khiến ột vài đại biểu Hội đồng nhân dân không nhịn được oán giận trong lòng, trong lúc nhất thời vô cùng bất mãn.
- Khác với đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố. Lỗ mũi ngước lên trời, thành phố Phượng Hoàng chúng ta thì hay rồi, rắm chổng lên trời!
Sự thật đã chứng minh, Chủ nhiệm Lưu làm như vậy cũng có hiệu quả. Chương Nghiêu Đông được xưng là kiên cường bất khuất. Nhưng bởi vì Hội đồng nhân dân thành phố Phượng Hoàng cực kỳ phối hợp, nhất thời ông ta cũng không động tới Lưu Lập Minh.

Nhưng, Bí thư Chương không động tới ông ta, không có nghĩa là không ai động tới ông ta. Ngay hôm trước, Trần Thái Trung lên giọng oán trách, ngày hôm sau, một phong thư được đưa tới chỗ của Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra kỷ luật tỉnh Thiên Nam - Thái Lỵ.
Trong phong thư là hơn mười tấm ảnh, ghi lại cuộc sống ăn chơi đàng điếm của con trai Lưu Lập Minh là Lưu Trung Đông ở Anh quốc. Trong phong thư còn có một tờ giấy gấp nhỏ, tổng cộng cũng không được mấy từ. “ Lưu Trung Đông là nghiên cứu sinh ở trường, học lên Thạc sĩ, kinh tế không nguồn gốc!”
Tuy rằng trong lời lẽ không có bất kỳ sự công kích gì, nhưng ý đồ của người tố cáo đã được biểu hiện thật sự rõ ràng: nếu Lưu Trung Đông không có bất kỳ nguồn thu nhập nào, vậy tài chính để anh ta duy trì xe đắt tiền, biệt thự là từ đâu mà đến?
Nửa ngày sau, bản sao chép tài liệu tố cáo này được đưa tới trong tay Bí thư Thành ủy thành phố Phượng Hoàng Chương Nghiêu Đông và Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra kỷ luật Tần Tiểu Phương. Có thể hiểu được ý tứ của Chủ nhiệm Thái Lỵ: các anh tra cho tôi, nếu thật sự không được, chúng tôi sẽ phái tổ công tác xuống.
Chương Nghiêu Đông và Tần Tiểu Phương đều biết, Bí thư Thái là người tốt bụng. Tuy là treo biển Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra kỷ luật, nhưng bình thường cũng không làm khó người khác. Lần này thu thập Lưu Lập Minh, đơn giản cũng bởi vì đại thế của Chủ nhiệm Lưu đã mất. Trên cơ bản, hiện giờ người tán thưởng ông ta đều đã rời khỏi.
Tóm lại, Bí thư Thái là người tốt. Nhưng Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật uy hiếp xuống, cũng phải có một sự bảo lãnh thích hợp. Mà Lưu Lập Minh là người như thế, hậu trường lại không đủ vững chắc, thích hợp để đặt trước lưỡi đao của Chủ nhiệm Thái.
Cân nhắc rõ ràng về điều này, Tần Tiểu Phương lập tức gọi điện thoại xin chỉ thị của Chương Nghiêu Đông. Ông ta đang đấu đá với Đoạn Vệ Hoa rất lợi hại, nhưng vẫn không dám tùy tiện trêu chọc nhân vật số một của Đảng uỷ.
- Bí thư Chương, ý của Thành ủy là?
- Phát hiện một người, xét xử một người, Thành ủy tuyệt không nuông chiều.
Chương Nghiêu Đông tỏ thái độ, ăn nói rất mạnh mẽ.

- Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật các anh phải canh phòng nghiêm ngặt, hơn nữa phải phát động quần chúng, làm cho thật rõ ràng, không oan uổng một người tốt, cũng tuyệt đối không buông tha kẻ xấu.
Trên cơ bản, đây chỉ là lời nói khách sáo. Chẳng qua, khi Chương Nghiêu Đông buông điện thoại, dường như Tần Tiểu Phương nghe thấy Bí thư Chương thì thầm một tiếng.
- Chuối thật, lại là ảnh chụp. . .
Lại là ảnh chụp? Lời này là có ý gì? Tần Tiểu Phương cân nhắc một chút, cảm thấy hẳn cũng không quan hệ gì đến mình, vội vàng hạ lệnh giám sát chỗ ở của Lưu Lập Minh, đồng thời cũng bắt đầu điều tra về những người có quan hệ chặt chẽ với Chủ nhiệm Lưu.
Thân phận Đại biểu Hội đồng nhân dân chính là một lá bùa hộ mệnh của bản thân, chẳng qua Bí thư Tần không có định động tới. Tuy nhiên, về chuyện bắt giam mà nói, tuy rằng giám sát chỗ ở phải nhẹ nhàng một chút, nhưng đủ để chứng minh tương lai của Lưu Lập Minh không ổn.
Về phần vợ Lưu Lập Minh. Khi đã xảy ra chuyện thế này, còn có thể để cho cô ta chạy loạn sao? Vậy không phải đã tạo điều kiện thuận lợi để cô ta di dời tài sản sao?
Nói thật, Chương Nghiêu Đông quá mức vô tình đối với Lưu Lập Minh. Bất luận như thế nào, Chủ nhiệm Lưu cũng xem như người đã lui về tuyến hai. Người ta không có quyền thế và tiền đồ gì đáng nói, nhưng, làm vậy quá tuyệt đường —— Chẳng lẽ Chương Nghiêu Đông anh sẽ không có lúc phải lui ra sao?
Mọi chuyện cũng không cần đuổi cùng giết tận như vậy mới phải!
Tần Tiểu Phương cũng hiểu rõ điều này

Trên thực tế, Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh không cần ra mặt, chỉ cần thành phố Phượng Hoàng xử lý nội bộ. Cho nên, việc ám chỉ trong sự kiện xử lý Lưu Lập Minh khiến anh ta không ngừng suy nghĩ: vậy cuối cùng là ai muốn trị Lưu Lập Minh?
Muốn làm rõ ngọn nguồn sự việc, là chuyện vô cùng cần thiết. Điều này liên quan trực tiếp đến phương án và biện pháp tiếp theo để xử lý Lưu Lập Minh. Về điểm này, không ai dám hàm hồ.
Bí thư Tần biết, thiếu chút nữa vợ Lưu Lập Minh sẽ xuất ngoại. Hơn nữa, trên đường xuất ngoại còn có thể đi qua Anh quốc. Trong lòng ông ta hiểu rõ, lá thư tố cáo này tám chín phần là nhằm vào điều này. Khi mẹ con gặp gỡ, nhất định sẽ xảy ra vài chuyện thị phi.
Chờ khi Bí thư Tần cầm được bản danh sách, ông ta rất kinh ngạc phát hiện trong danh sách dự khuyết, tự nhiên có người gọi là “ Trần Thái Trung “ !
Tuy rằng Trần Thái Trung là một chức quan nhỏ. Nhưng Tần Tiểu Phương thật sự là người nổi tiếng đã lâu. Thằng nhãi này chẳng những là đội ngũ Đoàn hệ, lại liên tiếp tự mình gây ra một loạt những chuyện xấu. Hơn nữa, hắn còn có quan hệ với Đường Diệc Huyên. Với thân phận của một Phó phòng, khiến quan trường thành phố Phượng Hoàng bị quấy nhiễu không được bình an.
Quan trọng hơn, Bí thư Tần biết, vài ngày trước đó Thư Thành thất thế, cũng có liên quan trực tiếp tới người này. Tuy rằng Thiên Lâm là Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân thường ủy tỉnh, nhưng tại thời điểm mấu chốt cũng không giữ được con trai mình, bởi vì: bằng chứng vững như núi!
Mà bằng chứng chính là một tập ảnh, cộng thêm một vài sổ tiết kiệm và một quyển bút ký!
Nghĩ đến đây, tâm tình Tần Tiểu Phương nhất thời sáng tỏ thông suốt. Cuối cùng, ông ta hiểu được vì sao Chương Nghiêu Đông lại nói thầm “ Lại là ảnh chụp “ . Thì ra, Bí thư Nghiêu Đông cũng nghĩ tới việc này. Ông ta cảm thấy việc này quá giống với sự kiện của Thư Thành?
Cũng may, Tần Tiểu Phương cũng không biết bên trong Cục cảnh sát đã cho tiêu hủy sự kiện của Trương Hiểu Huyễn. Trong sự kiện trong, ảnh chụp lại tính quyết định. Nếu không, ông ta có thể khẳng định, người muốn phá Lưu Lập Minh không ai khác chính là Trần Thái Trung.
Chẳng qua, ngay cả như thế này, hiện tại người bị nghi ngờ lớn nhất là kẻ tố cáo, vẫn là Trưởng phòng Trần phòng Nghiệp vụ 2 Văn phòng thu hút đầu tư.
Nếu có thể là Trần Thái Trung chỉnh người, Bí thư Tần không cần quá lo lắng. Trong cảm nhận của ông ta, tuy rằng họ Trần liên quan đến phía cánh tả, nhưng vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ, không cần ông ta phải nghiêm túc đối phó.
Chẳng qua, đối với Trần Thái Trung năm lần bảy lượt có những hành động âm hiểm như thế làm ảnh hưởng xấu tới tiền đồ của người khác, Tần Tiểu Phương thật sự cảm thấy rất bất mãn. Từng gặp qua kẻ điên cuồng, nhưng chưa thấy từng thấy người nào điên cuồng như cậu vậy. Chỉ vì một chỉ tiêu xuất ngoại, cậu có thể ra tay độc như thế, đi tra tấn một cán bộ kỳ cựu gần như đã về hưu?

Lưu Lập Minh không có giao tình gì với ông ta. Chỉ có điều, thỏ chết cáo khóc thương chính là chuyện thường tình của con người. Bí thư Tần có phản ứng lớn như vậy, cũng là chuyện có thể hiểu được.
Tuy rằng ông ta đã biết rõ ràng, Trần Thái Trung là người đứng đầu trong danh sách dự khuyết, nhưng Tần Tiểu Phương gọi điện thoại thông báo với Văn phòng thu hút đầu tư, nhân cơ hội quấy phá không muốn cho người nào đó đi xuất ngoại.
- Kỳ Huệ Quân không thể đi. Anh xem có thể cân nhắc Vương Vĩ Tân một chút hay không?
Theo lý mà nói, chuyện củ Văn phòng thu hút đầu tư, căn bản không tới phiên ông ta - một Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra kỷ luật xen vào. Chẳng qua thế lực của Tần hệ ở thành phố Phượng Hoàng quá lớn. Mà bản nhân ông ta lại là Thành ủy thường ủy. Cho nên Bí thư Tần mới tùy tiện theo thói quen mở miệng nói vậy. Đây cũng đang chỗ khiến Đoạn Vệ Hoa không thể chịu đựng được ông ta.
Vương Vĩ Tân? Tần Liên Thành nghe được người trong tộc của mình nói như vậy, trong lòng nhịn không được cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Phó Chủ tịch thành phố Vương đã thất thế. Điều đó thì mọi người đều biết. Tần Tiểu Phương cùng Vương Vĩ Tân lại không có giao tình gì, sao lại đưa ra lời đề cử như thế?
Đương nhiên, Chủ nhiệm Tần hoàn toàn có thể không để ý tới cuộc điện thoại này. Tuy rằng Tần Tiểu Phương là người trong gia tộc của ông ta, nhưng Tần Liên Thành trẻ tuổi khí thịnh, chết sống không quen nhìn dáng vẻ bệ vệ cuồn cuộn ngất trời này. Trong lúc đó, quan hệ giữa hai người thật sự không thể nói là tốt. Trước mắt, ông ta thò tay vào Văn phòng thu hút đầu tư, sao Chủ nhiệm Tần có thể đồng ý với ông ta được?
Nhưng nói đi còn có nói lại, lần này người mà Tần Tiểu Phương đề cử có lai lịch thật sự có hơi lớn. Vương Vĩ Tân là Phó giám đốc, lại đã thất thế, liên quan đến sự đoàn kết của mọi người, cấp bậc cũng tuyệt đối không thấp.
Vì thế, Tần Liên Thành không thiếu được muốn cân nhắc một chút về ẩn ý phía sau lời đề cử này: chẳng lẽ nói...Gần đây trong thành phố lại có vấn đề gì rồi? Hay là nói Vương Vĩ Tân đã có được sự nâng đỡ mới?
Nhưng, ông ta ngẫm lại một chút về Kỳ Huệ Quân. Ông ta liền cảm thấy Trần Thái Trung có cơ hội cao hơn. Mình vốn có cơ hội mời chào khả năng tiềm tàng này. Lúc này cũng bị người ta miễn cưỡng đoạt mất. Trong lòng nhất thời lại cảm thấy chán ngán một cách khó hiểu: Mẹ kiếp, Tần Tiểu Phương, chính anh lại có thể khiến người khác ấm ức. Hứa Thiệu Huy cũng có thể nói là nhân vật lớn, sao anh không chiếu cố cho tôi?
Mặc kệ, cho dù nói như thế nào, Tần Tiểu Phương đề cử, cũng không thể nói là không hề có đạo lý. Chuyện trong quan trường, chính là xem người ta giải thích như thế nào. Vương Vĩ Tân quản lý về mặt kinh tế của thành phố Phượng Hoàng. Hiện tại đang trong quá trình cải cách văn hóa giáo dục, thu hút đầu tư, có thể không tuyên truyền về môi trường nhân văn ở thành phố Phượng Hoàng được sao?

Bình Luận (0)
Comment