Một cán bộ ngoại giao Nghiêm muốn về nước cùng Trần Thái Trung? Dương Nhuệ Phong nhất thời trợn tròn mắt.
Phạm vi cấp bậc của cán bộ ngoại giao rất rộng, căn cứ vào tính chất không giống nhau, từ Giám đốc sở đến Phó cục trưởng các loại, có điều, cán bộ ngoại giao trú hợp pháp ở Pháp, kém cỏi nhất của kẻm cỏi cũng là Cục trưởng, khả năng lớn nhất là Phó giám đốc sở, một Phó giám đốc sở bảo hộ một trưởng phòng về nước, ai dám nói là Trưởng phòng kia phạm sai lầm?
Đương nhiên, cũng không bài trừ người phạm vào sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, mới có khả năng hưởng thụ lại đãi ngộ này, nhưng loại tình huống này, quá nửa là quân sự ở đại sứ quán trú hợp pháp ra mặt.
Đánh hai cảnh sát, cãi nhau với nhân viên tham nghị, thật sự còn xa không đủ tư cách áp giải về nước.
Điểm chết người là, không biết cố ý hay là vô ý, Vương Ngọc Đình cũng không hỏi cán bộ họ Nghiêm muốn về nước, là đưa Trần Thái Trung hay tiện đường cùng đi?
Nhưng mà, nói ít mất một từ, tính chất vấn đề khác lớn lắm, mọi người chỉ cho là Trần mỗ là càng vất vả công càng cao, đến nối đại sứ quán đều phái chuyên gia hộ tống.
Cái này không thể! Dương Nhuệ Phong rất nhanh định thần lại, đại sứ quán gọi điện đến, cái này tuyệt đối không thể nào là giả được, về phần nói cán bộ họ Nghiêm kia tại sao muốn tiễn Trần Thái Trung về nước…. Dù sao, thằng ranh này không phải lại chạy đến London chứ? Có thể thấy được việc này, Vương Ngọc Đình cũng không có nói hành vi bất chính như vậy.
Tuy nhiên, Vương Ngọc Đình vốn dĩ là người trong tỉnh, cũng không vì giúp Trần Thái Trung mà gây chuyện không đâu, cho nên, Dương Nhuệ phong quyết định làm chậm nhịp lại, mọi chuyện cẩn thật chút thường không có gì là xấu.
- Tôi không phải muốn truy cứu trách nhiệm gì.
Gã gật đầu với Vương Ngọc Đình
- Tiểu Vương, cô ngồi xuống nói….. tôi là nói, hình tượng chính phủ thành phố Phượng Hoàng, bị một vài người phá hỏng ở Paris, chúng ta nên bù đắp ảnh hưởng này thế nào?
Đến đây thì dừng, gã vẫn không có nhắc đến Trần Thái Trung
- Paris bên đó, chúng ta cũng tiếp xúc qua một số thương gia, bọn họ có ấn tượng tốt với thành phố Phượng Hoàng. Nếu ảnh hưởng đến bước thu hút đầu tư tiếp theo, ai ….
Nói tới đây, gã cuối cùng cũng quay đầu nhìn Trần Thái Trung, cười nhạt hỏi
- Xin hỏi, ai có thể gánh vác được trách nhiệm này?
Chó chết nhà ngươi còn cười với ta àh, Trần Thái Trung giận, hắn buông mí mắt, không âm không dương trả lời một câu
- Có một vài người cắt bím tóc trên đầu rồi, có thể trong lòng cuối cùng vẫn còn giữ lại cái bím tóc rất to đó, tôi chỉ không có bím tóc đó trong lòng mà thôi
Câu chửi này có chút độc. Tuy nhiên Trần Thái Trung cùng Dương Nhuệ Phong học một chiêu, nếu anh em cũng không nhằm vào người, tuy mọi người đều biết người ta nói là ngươi, nhưng ta không nói rõ, ta không tự biện…. không được àh?
- Ầm.
Dương Nhuệ Phong tức giận đập bàn mạnh một cái, tên Trưởng phòng nhỏ bé này thật kiêu ngạo quá mức, ngươi là nói Dương mỗ ta là môi giới cho tây, nô lệ ngoại bang? Hay là nói ta là hán gian?
Đương nhiên, dựa vào thân phận của gã, tự nhiên sẽ không phân cao thấp với Trần Thái Trung, như vậy sẽ rất mất mặt, không biết nói thế nào gã chỉ có thể quay đầu nhìn Tần Liên Thành. Sắc mặt xanh lét cười nhạt một tiếng
- Chủ nhiệm Tần. Trong văn phòng thu hút đầu tư các ông… toàn là người tố chất loại này sao? chả trách sự khác biệt giữa Phượng Hoàng và thành phố Tố Ba càng ngày càng lớn.
Dương Nhuệ Phong, ta nhớ mặt ngươi rồi đó! Tần Liên Thành trong lòng chửi thầm một tiếng, vẻ mặt lại không thay đổi, cười nhạt
- Tôi cảm thấy.. trong lòng không bím tóc có khi lại là chuyện tốt, nói chung người ta không làm nhục quốc thể chứ?
Ngươi nói là ta làm nhục quốc thể? Dương Nhuệ Phong càng ngày càng phát điên, chỉ là, vẻ mặt gã trong nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh, cũng gật đầu nhẹ, nghiến răng nói.
- Lời này của anh không sai, có điều, khí phách muốn dùng trong trường hợp thích hợp, thu hút đầu tư vốn khó tránh khỏi phải chịu tức giận không đâu, không có cái nhìn đại cục, vẫn là không nên làm công việc này nữa?
Gã nói hồi lâu, câu này mới có là kiêu ngạo ngông cuồng nhất, rất đơn giản, Phó chủ tịch thành phố Dương phải cách chức Trần Thái Trung, tuy nói thành phố Phượng Hoàng thu hút đầu tư là hợp tác hai bộ máy Đảng chính, nhưng gã phụ trách là cửa kinh tế, câu nói này cũng có thể nói, không tồn tại vấn đề vượt quá giới hạn.
Nói thật ra, đây chính là đập bát cơm người, trên đời này làm sao có nhiều cương vị cấp Trưởng phòng đợi Trần Thái Trung chứ? Chỉ phân cục Hoành Sơn có cương vị Phó cục trưởng, đều có thể nhấc lên trên gợn sóng, càng đừng nói cấp bậc giống như thu hút đầu tư này.
Lưu Mẫn nghe được, trong lòng thở dài một tiếng: Dương Nhuệ Phong ngươi thật sự quá đáng quá, vì chèn ép Tần Liên Thành, chộp lấy điểm nhỏ này để đập bát cơm người ta, thật sự là quá đáng quá.
Trần Thái Trung đương nhiên không làm nữa, hắn ngược lại không thích hợp cương vị này, thật sự không muốn phải khó chịu nữa, đến vị trí này là được rồi, hơn nữa, hắn cũng không so đo với cương vị này lắm, có thể rèn luyện chỉ số cảm xúc, đề cao năng lực đối nhân xử thế là được rồi.
Nhưng bị Dương Nhuệ Phong cách chức xuống dưới rõ ràng, xám xịt mà đổi cương vị, vậy lại là chuyện lớn.
Chẳng những tôn nghiêm La Thiên thượng tiên không cho phép hắn tiếp nhận sự thật này, chỉ khó tránh khỏi sau lưng vui sướng khi người gặp họa, hoặc là chỉ chỉ trỏ trỏ xem náo nhiệt, hắn muốn đi luôn.
Tần Liên Thành nghe được lời này, trong lòng nhất thời vui, Dương Nhuệ Phong ngươi dám nói như vậy àh? Ha, tiểu Trần xác định chắc chắn muốn phát tác, trêu chọc Trần Thái Trung? Coi như ngươi to gan, thật khâm phục
~Tuy nhiên, mấy câu này… phân lượng dường như có chút không đủ, nói độc thêm chút đi chứ? cầu xin ngươi đó, đừng nể mặt ta nữa, ngàn vạn lần đừng, ngươi cứ coi hắn không phải là người của ta là được rồi.
Trong lòng nghĩ thế,vẻ mặt gã lại càng không sợ hãi, nói thật Trần mỗ tính tình thô kệch, Tần Liên Thành thật sự rất rõ, đừng nói Dương Nhuệ Phong không qua lại với hắn, cho dù coi như có mối quan hệ giữa hai người, hắn cũng sẽ không nể mặt.
- Không biết cái gì mới coi là lấy đại cục làm trọng?
Mồm mép Trần Thái Trung, vẫn luôn là nói cho qua, nhất là khi nói những lời quái quái
- Lẽ nào tôi ngồi xem nghị viên kia lên án, nếu đồng ý lời mọi người, không đáng tranh luận, coi như lấy đại cục làm trọng sao?
Trong mắt mọi người, đánh nhau với cảnh sát cũng không phải chuyện lớn gì, đúng vậy, chắc chắn chỉ là đánh nhau, Trần Thái Trung nếu như là trái với pháp luật ở nước Pháp, không bị bắt mới lạ đó, hắn cầm trong tay hộ chiếu công vụ, nếu như trái pháp luật, đại sứ quán tại sao có thể bảo lãnh cho hắn chứ?
Vậy thì, Trần Thái Trung làm được điều kỳ quái nhất, chính là nhục mạ viên tham nghị nước Pháp, nhất là, viên tham nghị kia còn là thủ lĩnh của một Đảng nào đó.
Cho nên, Trần Thái Trung tự giải thích, cũng là từ điểm này đi.
- Đương nhiên rồi, cái đó là bạn bè quốc tế.
Dương Nhuệ Phong nghiêm túc gật đầu, khóe miệng lộ ra tia châm chọc
- Đại cục …ha ha, phải có cái nhìn đại cục, coi như mọi người nói gì nghe không hay lắm, nhẫn nhịn cho trôi qua?
- Cho nên tôi mới nói, bím tóc của một số người, còn chưa cắt đấy !
Trần Thái Trung cười nhạt
- Các ông biết cái gọi là tham nghị viên lên án chúng tôi cái gì không? Thôi bỏ đi… anh Tạ, hay là anh nói ọi người biết đi.
Tạ Hướng Nam đẩy kính mắt, chậm rãi lên tiếng Draenor… uhm, tên này, ông ta nói ba chúng tôi là phần tử khủng bố, còn nói ông ta có thể làm chứng trước tòa.
Xôn xao ~ Mọi người ở hiện trường nhất thời xôn xao, đến Dương Nhuệ Phong tức giận, nói thật, là cá nhân thì biết, cái khác có thể nhịn, điểm này thì tuyệt đối không thể nhịn.
Lúc đó, chưa phát sinh việc va chạm với “911”, tuy nhiên, hành vi chủ nghĩ khủng bố, ở quốc tế từ trước đến giờ đều như là mỗi người hô đánh đập chuột chạy qua đường, chỉ có điều sau 911 làm kịch liệt lên là được.
Đoàn trưởng Dương hiện tại mới rơi vào tình huống khó xử, gã nằm mơ cũng không ngờ, Trần Thái Trung có thể gặp được viên tham nghị như thế này, sự thật, khiến gã nhất thời đại loạn một tấc vuông.
Lúc này, gã đã không hề hoài nghi lời nói của Trần Thái Trung, loại trường hợp này, nhận tội tuyệt đối một con đường chết, nếu không nhận, ngược lại còn có thể có đường sống.
Về phần sắc mặt chân chính người nước Pháp, trong lòng gã cũng hiểu rõ, đừng nhìn miệng gã nói không ngừng lấy đại cục làm trọng, có thể trong nước chúng ta, dựa theo cấp bậc không giống nhau, không có tài liệu tham khảo nội bộ giống nhau.
Những người bình thường tiếp xúc không được tài liệu tham khảo nội bộ, nhưng đem thiên hạ đại sự viết rõ ràng, đương nhiên chuyện không viết cũng có, giống như mối quan hệ Trung- Pháp loại đó, sao có thể không viết ra chứ?
Sự thật này, Dương Nhuệ Phong nghẹn lời hồi lâu không nói thêm câu nào, có điều, trước mặt bao nhiêu người, gã thật sự không thể tiếp tục cãi cọ, nếu không, đường đường là Phó chủ tịch thành phố bị một nhân vật nhỏ bé bác bỏ, uy tín có còn tồn tại nữa không?
- Loại việc này, đương nhiên cần phải giải thích rõ ràng, có điều, không nhất định phải chửi người chứ?
Dương Nhuệ Phong cười lạnh một tiếng, đúng vậy, gã nhất định phải làm giảm khí thế.
- Hừ, chẳng lẽ làm việc chỉ có thể cứng ngắc, không cần bất kỳ kỹ xảo gì sao?
Trần Thái Trung thật sự không nhịn được
- Tôi thật lấy làm lạ, chúng tôi thật nếu bị bắt đi bị khởi tố, có phải Chủ tịch thành Phố Dương chịu trách nhiệm đảm bảo cho chúng tôi bình an vô sự đi ra không? Có phải ngài có thể đảm bảo không phát sinh bất cứ sự việc tổn thương thân thể nào không?
- Nếu chúng tôi thật sự bị bịa đặt vu cáo hãm hại, có phải như thế mới có thể thể hiện Chủ tịch thành phố Dương công chính vô tư không? như thế mới khiến hình tượng thành phố Phượng Hoàng thể hiện mặt tốt ở Paris
Lúc này, hắn xé bỏ đi tất cả ngụy trang, đối với Dương Nhuệ Phong trắng trợn khởi pháo, nhìn thấy loại không tố chất, chưa nhìn qua loại không có tố chất như này!
- Chủ tịch Dương cái gì? Là Phó chủ tịch Dương!
Tạ Hương Nam nhẹ giọng nói thầm một tiếng, lại không ngờ Trần Thái Trung đã ngậm miệng rồi, tiếng nói thầm này, bị người ở đó nghe rõ ràng rồi.