Quan Tiên

Chương 392

Trần Thái Trung vẫn chưa lên tiếng, thì có một kẻ nhàn rỗi mắt sắc đã nhận ra hắn
- Ha, hóa ra là Trưởng phòng Trần. Sao anh Mã không đi cùng anh đến đây?
Trần Thái Trung nhìn mấy người này, râu ria xồm xoàm, ăn mặc lôi thôi, đứng ở phía xa cũng có thể ngửi thấy được mùi mồ hôi phát ra từ trên người họ, không chịu được phải mặt nhăn nhíu mày
- Không phải tôi đã bảo mấy người ở trên núi trông coi sao? Sao lại chạy xuống dưới này?
- Những người trông coi trên núi đều là người của anh Mã cả.
Người đàn ông nhàn rỗi đó dường như biết mùi hương trên người mình không dễ ngửi nên không dám tiến lại gần, chỉ đứng ở chỗ đó rồi tươi cười
- Chúng tôi là hàng xóm láng giềng của nhà máy dệt, chính là trông coi chỗ này.
Không ngờ lòng người lại kỳ lạ như vậy. Lúc nơi này chưa có gì thì những thôn dân vùng lân cận chẳng qua chỉ thỉnh thoảng đến đây đốn mấy cái cây sắp trưởng thành, hoặc là đi nhặt mấy cành cây khô về làm củi đốt. Dù sao đi nữa cũng không có ai làm chuyện gì ở cái ngọn núi nhỏ này. Trên núi toàn là đá, các loại hoa màu không thể sống được ở đó, việc tưới tiêu cũng không thuận tiện.
Nhưng từ khi xã Thanh Cừ quy hoạch mảnh đất này, ngược lại còn khiến cho dân làng trở nên hiếu kì, cứ kéo nhau đến đây. Dường như họ muốn xem xem, mảnh đất này dự định dùng để làm gì?
Lúc đấy Bưu mặt chó vẫn còn sống, trong tay có mấy đàn em, trong tay Mã Phong Tử cũng có mấy đàn em, trông coi nơi này rất gắt gao. Đặc biệt là chỗ lều trại, lúc nào cũng có mười mấy người ở đó.
Mấy tên lưu manh này cũng chẳng có thiện ý gì, lại trông giữ vùng núi mà Chính phủ quy hoạch. Nhìn thấy dân làng, lúc đầu còn cảnh cáo một chút, về sau cứ hễ nhìn thấy người là đuổi đánh.
Nhưng bọn họ càng đuổi đánh, thì những người dân làng kia càng hiếu kỳ. Có người đã đem chuyện người dân trong thôn bị đánh báo cáo lên chính quyền, nhưng Chủ tịch xã Khương Thế Kiệt đã một tay xử lý chuyện này.
- Đây là nơi được quy hoạch cho văn phòng thu hút đầu tư, nếu như những người dân còn tiếp tục gây rối ở đó, tôi sẽ bắt hết lại, quyết không để cho chuyện của thôn Tiểu Chương tái diễn lần nữa!
Vùng đất được quy hoạch cho văn phòng thu hút đầu tư, vậy là có đến tám, chín phần là để xây dựng nhà máy, mọi người đều hiểu rõ. Hơn nữa, cũng có vài dân làng gan dạ đã từng dựng lều trại ở đây và nhìn thấy một đống thùng gỗ lớn.
Một nguồn thu nhập tốt!
Đây là điều mà những người dân làng có thể nghĩ đến được. Bọn họ không biết bên trong những cái hòm đó có cái gì, nhưng họ nghĩ bên trong chắc là những thứ như máy móc chẳng hạn. Vậy thì...có thể đến trộm vài cái máy móc đem về nhà có được không?
Cho dù máy móc đó không có tác dụng gì, nhưng nếu đập vỡ ra rồi đem đi bán phế liệu thì cũng được đấy chứ?

Vì vậy, những người dám ló đầu ra nhìn bên ngoài không còn nhiều nữa, nhưng lại có vài người láu cá nhân lúc mưa gió bão bùng, mây đen gió to để đến trộm đồ. Lòng người chính là như vậy, bạn càng đóng chặt lại, thì sự hiếu kỳ của người khác càng lớn.
Mã Phong Tử bị dồn ép đến mức thật sự không còn cách nào khác, đành phải gọi mấy người nhàn rỗi ở xưởng dệt may đến canh giữ ở dưới chân núi, rồi nói với bên ngoài là phải xây một nhà máy sửa chữa xe lớn ở đây, bảo họ trông coi thiết bị, đừng để những người dân làng đến cướp.
Thậm chí, mỗi lần có xe chở các hòm gỗ đến thì các xe chở xi măng và gạch cũng được đi lên núi. Mã Phong Tử lại tuyển thêm một đội công nhân xây dựng, muốn bọn họ phải xây tường vây ở trên núi. Tuy tường vừa mới được hoàn thành một nửa, cao không quá 2m6, nhưng những tên lưu manh canh giữ ở dưới núi cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Trần Thái Trung chỉ hỏi vu vơ có hai câu là hiểu rõ được vấn đề then chốt. Trong lúc nhất thời có chút cảm thán: “Hóa ra thời buổi này, làm việc gì cũng không dễ dàng. Để kiếm được chút tiền này, Mã Phong Tử cũng đã chịu nhiều vất vả rồi.”
- Gần đây còn có dân làng nào đến đây nữa không?
Trần Thái Trung vừa suy nghĩ, dự định quay lại sẽ đi gặp Khương Thế Kiệt. Ít nhất thì Chủ tịch xã Khương gây áp lực ở đây, cũng mượn cái cớ này để tranh công với mình. Xem ra, con người này vẫn có thể kết giao một chút.
Hắn đâu có nghĩ được rằng, Chủ tịch xã Khương sớm đã có tính toán ổn thỏa. Những chuyện xảy ra ở đây, Trưởng phòng Trần sớm muộn gì cũng sẽ biết. Trước mắt anh ta lại không có chỗ để xin giúp đỡ, đơn giản thì sẽ không thông báo nữa. Cứ như vậy, một khi Trưởng phòng Trần biết chuyện, chẳng phải là sẽ càng có ấn tượng tốt hơn với mình sao?
- Cũng không có gì, tuy nhiên... Nghe nói bọn họ có thể lập kế hoạch chặn xe.
Một người mặt đầy ghèn mắt ngáp một cái, lộ ra hàm răng vàng ở trong miệng
- Bất luận nói thế nào, xe hàng của chúng ta phải đi qua hai cái thôn...
Xem ra, phải thật nhanh chóng đi tìm Khương Thế Kiệt thôi, Trần Thái Trung gật đầu.
- Được rồi, tôi biết rồi, các anh cũng nhắc nhở Phong Tử, mọi chuyện cẩn thận một chút...
Nói xong, hắn quay về mở cửa chiếc xe Lincoln rồi đi lên núi. Đường núi vốn được sửa lại khá cẩu thả, lại phải chịu áp lực của những chiếc tải, nên hắn phải lái xe cẩn thận, nếu không thì khó tránh khỏi việc đụng phải gầm xe ô tô.
Không phải là hắn xót xe, mà hắn nghĩ rằng, nếu như bị hỏng ở cái nơi hoang vu như thế này thì hai chân của mình sẽ phải chịu khổ mất, rất không thỏa đáng.
Đi lên trên núi, Trần Thái Trung có chào hỏi qua mấy đàn em của Mã Phong Tử, kéo Đường Diệc Huyên đi tìm bãi đất trống. “Xuất”, hai tay chập lại vẽ thành một cái bùa trên không trung, giống như cả thế giới này chỉ còn sót lại hai người vậy.
- A

Cho dù Đường Diệc Huyên có dũng cảm cỡ nào thì cũng phải mất một lúc lâu sau mới dám quay đầu lại nhìn Trần Thái Trung
- Thái Trung, anh...
- Như vậy thì bọn họ mới không nhìn thấy chúng ta.
Trần Thái Trung lười giải thích nhiều, đưa tay lấy chiếc nhẫn từ trong tay của cô. Trong nháy mắt, trong không gian không biết lớn nhỏ này liền xuất hiện vô số giá đựng đồ, tủ và hòm.
- Ừ, cô cứ từ từ mà xem đi...
Đến lúc này, Trần Thái Trung mới có cơ hội kiểm kê cẩn thận một chút những thu hoạch của mình ở Paris. Sau khi lật xem một lượt, hắn mới ngạc nhiên phát hiện, thực ra... bao bì quá chiếm diện tích. Nếu không một chiếc nhẫn tu di chắc chắn làm được.
Cái bao bì được nói đến ở đây, không phải là cái bao bì bên ngoài để đóng gói các sản phẩm, mà là các loại như hòm vận chuyển, tủ bảo hiểm để làm thùng hàng. Đặc biệt là những chiếc quầy hàng dùng để triển lãm, quả thực là chiếm rất nhiều diện tích. Để làm nổi bật lên sự xa xỉ của những thứ đồ này, thường thì những món đồ chơi giữa hai người với nhau đã chiếm hẳn một quầy rồi.
Đường Diệc Huyên lúc này đã hiểu rõ nguồn gốc của những món đồ này, trong lòng cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, lại còn “đi dạo phố” một cách thong thả
- Ha, thật không ngờ lại được đi dạo ở Paris ngay tại thành phố Phượng Hoàng.
Lần đi dạo này cũng phải mất đến bốn, năm tiếng, nhưng cô vẫn chưa được xem thỏa thích. Đúng vậy, cô đã nhét vào trong chiếc nhẫn tu di của mình không ít món đồ chơi, nhưng trên thực tế cô muốn nhét vào trong đó tất cả những thứ đồ ở đây.
Lấy hay bỏ, đối với con gái mà nói quả thực rất khó, kể cả là những người con gái có tầm mắt và tâm tính rất cao giống như Đường Diệc Huyên. Vì vậy, đến cuối cùng, Trần Thái Trung đành phải lên tiếng nhắc nhở cô:
- Diệc Huyên, năm tiếng rồi đấy, chúng ta phải đi thôi, nếu không lúc cô về thì trời đã tối muộn rồi.
- Được rồi.
Đường Diệc Huyên gật đầu đầy tiếc nuối, duỗi tay ra nắm lấy tay của Trần Thái Trung:
- Thái Trung, cái nhẫn tu di này của anh... cho tôi dùng hai ngày được không. Bình thường tôi rất buồn chán...

- Không được đâu.
Trần Thái Trung liếc mắt nhìn cô một cái, vung tay ra để thu hồi lại toàn bộ hàng hóa, rồi lại đưa tay ra vẽ loạn một lúc, hai người lại đứng ở trên sườn núi
- Có thời gian tôi lại dẫn cô đến đây xem. Ừ, tôi còn có hai chiếc nhẫn tu di nữa.
Phía trước cách chỗ hai người đứng không xa, có một tên lưu manh đang đi tiểu tiện một cách vui sướng, bỗng dưng phát hiện ra có hai người xuất hiện trước mặt mình, sợ đến mức tiểu được một nửa rồi nhất thời không đi được nữa, điếu thuốc từ trên miệng gã cũng rơi xuống dưới. Hắn đứng nhìn hai người họ một cách ngớ ngẩn.
Trần Thái Trung cũng không để ý đến hắn, cứ thế kéo Đường Diệc Huyên nghênh ngang mà đi. Có rất nhiều chuyện mà giải thích chính là sự che giấu, ngược lại chẳng thà cái gì cũng đều không nói, chắc chắn người đó đã tìm ra được lí do bản thân bị hoa mắt rồi.
Hai người đi được hơn 20m, mới nghe thấy phía sau có tiếng la hết sức bi thương được phát ra từ miệng tên lưu manh đó
- A...
Đường Diệc Huyên khẽ cười một tiếng, đưa tay phải không được hắn nắm ra, nhẹ nhàng đấm hắn một quyền
- Ha ha, anh làm cho người ta sợ chết khiếp rồi kìa.
- Đâu có.
Trần Thái Trung liếc nhìn cô với vẻ không hài lòng, bĩu môi
- Anh ta chẳng qua là bị tàn thuốc rơi vào đúng chỗ đó, lại còn bị rơi vào trong đũng quần nữa. Không tin thì cô cứ quay đầu lại mà xem.
- Anh nói bậy.
Đường Diệc Huyên mới không tin, hắn có thể nhìn thấy nhiều thứ như vậy trong một thời gian ngắn như thế, không thiếu được việc quay đầu lại, nhưng lại phát hiện ra tên lưu manh kia sớm đã kéo quần lên, chỉ có điều người vẫn đứng ngơ ngẩn ở đó mà thôi.
- Tôi biết anh đang nói dối.
May mà cây cỏ ở đây mọc lên rất cao. Tuy là mùa đông, nhưng thỉnh thoảng những cái cây khô rất cao kia cũng ít nhiều có thể che lấp được một chút, nếu không thì, mặt của cô ấy không chừng sẽ đỏ đến cỡ nào nữa.
- Ha, hóa ra cô thích xem cái đó của đàn ông.
Trần Thái Trung buông lỏng tay cô, nhảy mạnh lên phía trước. Cái âm thanh đắc ý đó cũng được truyền đến liên tục không ngừng từ phía trước.
- Sớm biết như vậy thì đã cho cô xem cái của tôi rồi.

- Anh là đồ khốn!
Lúc này Đường Diệc Huyên thật sự rất xấu hổ. Cô đuổi sát hai bước. Thấy mình đuổi không kịp, liền giận dữ kêu lên một tiếng
- Trần Thái Trung, tôi sẽ không tha cho anh đâu!
- Ai bảo cô đánh tôi một quyền chứ?
Trần Thái Trung đứng ở cách đó không xa, gật gù một cách dương dương tự đắc
- Đây là sự trả thù của tôi. Cô mà còn mắng tôi nữa, thì tôi sẽ còn làm ác hơn đấy.
Đường Diệc Huyên tức đến mức lại đi nhanh thêm hai bước, nhưng không ngờ lại đá chân vào cạnh sắc nhọn của một tảng đá lớn, đau đến mức nhất thời phải khom lưng xuống
- Ai u...
- Cái trò vặt này mà cũng đem ra để lừa gạt tôi sao?
Trần Thái Trung khinh thường hừ một tiếng, lập tức đi tới:
- Tuy nhiên, vì khả năng không chiếm đến một phần vạn, tôi quyết đinh... lấy thân để thử nghiệm một chút.
- Anh nhường tôi một chút thì sẽ chết hay sao?
Đường Diệc Huyên bị hắn nói trúng tâm tư, mặt mũi đỏ bừng rồi đứng lên, lại chạy nhanh hai bước để đuổi theo hắn. Hai cái nắm đấm cũng được tung ra.
Lần này, Trần Thái Trung không tránh nữa, đứng im chịu đựng mấy quyền của cô
- Ha ha, đùa một chút cho vui thôi mà.
- Ai lạ gì cái trò đùa của anh?
Đường Diệc Huyên cau mặt, nhưng trong lòng lại có một cảm giác hưởng thụ ngọt ngào đến mức không thể nói nên lời. Lúc này, cô cảm thấy bản thân giống như đang quay trở lại thời học sinh vậy.

Bình Luận (0)
Comment