Quan Tiên

Chương 428

Cán bộ Thiên Nam? Tố chất đích thật không cao lắm, Trần Thái Trung tán thành Kinh Tử Lăng.
Đối mặt với phân tích tình huống này, hắn thi thoảng quên chính mình cũng là một cán bộ Thiên Nam, nhất là sau khi vừa mới trải qua “vụ án gián điệp” và “ vụ án đấu súng” của Lý Tiểu Văn.
Trên thực tế, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, những người này không phải trí tuệ không đủ, mà là thông minh quá hoặc là nói quá để ý được và mất của một số phượng diện, cho nên thi thoảng gặp phải chuyện làm ra vẻ có trí tuệ cực thấp, cô cười người ta? Người ta còn đang cười cô đây này.
Tuy nhiên, cán bộ Bắc Kinh, tố chất phải cao đúng không? Đối với luận điệu này, Trần Thái Trung giữ nguyên dè dặt hoài nghi, trong lòng hắn toàn bộ ở chỗ này, nhất thời, còn quên mất mình cũng là người nằm trong số người bị đối phương coi thường.
- Tố chất của chị Ngọc Đình của cô, cũng không thấp, cô nói vậy, cẩn thận Bác sĩ Trì giận đó
Hắn cười nhẹ, đương nhiên, lời này tai Kinh Tử Lăng nghe thấy, thì phải giả câm giả điếc, chuyển ánh mắt với mặt dày mày dạn.
Đúng vậy, chính là vô liêm sỉ, hắn không ngờ có thể cam chịu tố chất bản thân không cao, không phải là vô liêm sỉ thì là cái gì? Nhưng mà, làm cô chuyển ý nghĩ đến, cái này có thể là người ta coi thường mình, tức giận từ trước đến giờ tăng lên.
Người này… thật là vô vị, cô ta ngậm miệng, trong lòng ngấm ngầm quyết định, về sau không thèm giao tiếp với người này nữa.
Vương Ngọc Đình tất nhiên nhìn ra, tiểu sư muội tức giận rồi, chưa biết chừng lại chuyển hướng đề tài
- Trưởng phòng Trần, giáp cổ văn này của anh, là học từ đâu vậy? Không phải học từ lúc tốt nghiệp cấp ba đấy chứ?
- Tôi…
Trần Thái Trung đang định nói cái gì đó, lại không ngờ điện thoại mình vang lên, cầm lên xem, điện báo đến, bậc thang thứ ba mươi chín
Cái này là số ba mươi chín, hắn liếc mắt nhìn bốn người trên bàn, không động thanh sắc mà nghe điện thoại
- Vâng, chào ngài…
Ai ngờ, bên kia điện thoại, có giọng nam vang lên
- Chào anh, xin hỏi có phải là Trưởng phòng Trần Thái Trung văn phòng thu hút đầu tư không? Tôi là Nghiêm Tự Lê thư ký của Bí thư Mông, có một số việc, tôi muốn tìm hiểu chút việc với anh, bây giờ anh có tiện không?
Lời của hắn vừa mới bắt đầu đã khách khí, có điều về sau, nói lại dần dần chuyển thành máy móc hóa, khi nói đến mấy từ cuối cùng, cái hương vị từ trên cao nhìn xuống, không sót cái gì.
Cứ thế mà lên thôi, Trần Thái Trung nói chuyện qua với tiểu Nghiêm, có điều lần này, lại khiến hắn không thoải mái nhất, ngoài cười nhưng trong không cười

- Ừ, tôi không rảnh, đang ăn cơm cùng bạn. Cứ như vậy đi.
Nói xong, hắn dập điện thoại, cũng lười nghe xem bên kia phản ứng thế nào, có điều chuyện như thế, mọi người trên bàn ăn đều nhìn ra, tâm tình hắn không thoải mái.
- Trưởng phòng Trần, anh có chuyện àh?
Vương Ngọc Đình nhìn hắn
- Nếu là chuyện gấp, anh đi đi, dù sao chúng tôi đến đây, cũng ở đây hai ngày mà.
- Đúng vậy
Trì Chí Cương bây giờ đã thuận mắt hơn nhiều đối với Trần Thái Trung rồi, bởi vì anh ta phát hiện, vị hôn thê của mình đúng là rất quen với Trần Thái Trung, nói chuyện khá thoải mái, nhưng vô cùng thẳng thắn và vô tư, mối quan hệ giữa hai người, giống như suối Hoằng Thanh, có thể nhìn thấy đáy
- Đừng chậm trễ chuyện của cậu.
- Chắc không phải là chuyện gì quá gấp chứ?
Kinh Tử Lăng lạnh lùng cắm câu cửa miệng, cô cho rằng, dựa vào lợi thế của người đó, sao có thể chậm trễ chuyện chính của mình, đến tiếp mấy người cô chứ?
- Điện thoại của Nghiêm Tự Lệ…
Trần Thái Trung vỗn dĩ trong lòng có chút ảnh hưởng, vừa nghe vậy không nín được
- Tôi đặc biệt khó chịu tên này, nhìn giọng điệu của tên đó…
- Ai là Nghiêm Tự Lệ?
Trì Chí Cương quay người hỏi vị hôn thê của mình.
Vương Ngọc Đình vừa nghe Trần Thái Trung nói, nhất thời ngơ ngẩn, cho đến lúc Trì Chí Cương hỏi cô ta, cô ta mới như người tỉnh mộng “A” một tiếng
- Là… là thư ký của Bí thư Mông.

Giống như dừng hình ảnh trong điện ảnh, ba người còn lại thân thể cứng ngắc lại, vật trong tay của Trì Chí Cương đều rớt ra ngoài, hãy còn không hay biết, hồi lâu Kinh Tử Lăng mới lên tiếng
- Mông Nghệ…. có bao nhiêu thư ký?
- Hắn là thư ký thân tín
Vương Ngọc Đình ngơ ngác trả lời, lúc này, ánh mắt cô nhìn của Trần Thái trung đều không bình thường
- Trưởng phòng Trần, cậu nói với Nghiệm Tự Lệ vậy ư?
- Gã tưởng rằng mình giỏi
Trần Thái Trung mặt trầm xuống, hiển nhiên là tức giận khác thường, có điều, ngay sau đó vẻ mặt tươi cười lại hiện lên mặt hắn
- Ha ha, mọi người dự định ở đâu, có kế hoạch gì chưa?
Hắn không muốn nói, nhưng người khác cũng có hứng thú nói thứ khác với hắn sao? Trì Chí Cương có ý lôi Vương Ngọc Đình đi, kiểu ngẩn ngơ này không nên trêu vào, thường trốn đi mất chăng?
Ngược lại Kinh Tử Lăng lại hứng thú, cô ta liếc mắt nhìn Trần Thái Trung, hứng trí hỏi bừa hắn một câu
- Anh và gã đó có thù oán? Tạo thù thế nào?
- Thù oán với tôi?
Trần Thái Trung cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh thường, chỉ dựa vào nhiêu đó, cũng xứng kết thù oán với La Thiên thượng tiên sao? Không phải là muốn chết chứ?
- Tôi không hài lòng với cái cách gã làm việc, cái này….
Lúc này điện thoại là vang lên, vẫn là “bậc thang thứ ba mươi chín”, hắn nhăn mặt, trong lòng không muốn nhận, nếu là Đường Diệc Huyên gọi đến, vậy thì không tốt rồi.
Bên kia bi cúp máy, Nghiêm Tự Lệ cũng khá kỳ lạ, gã cầm điện thoại, được lắm, cái tến họ Trần, có phải uống thuốc súng rồi không?

Gã đương nhiên có ấn tượng với Trần Thái Trung, nhưng đối với cái số điện thoại đó cũng chẳng có ấn tượng gì, lần này gọi điện cho Trần Thái Trung, cẳn bản không nghĩ đến, chính mình đã liệt vào danh bạ rồi.
Mông Cần Cần có quan hệ không tồi với Nghiêm Tự Lệ, cái này là phí nhời, cho nên, cô ta nhìn thấy thư ký Nghiêm ngơ ngẩn ở đó, có chút kỳ lạ, có điều gia giáo của Mông Nghệ khá nghiêm, coi như cô ta biết anh ta gọi điện cho Trần Thái Trung, nhưng thư ký Nghiêm ngơ ngẩn ở đó, cô ta cũng không dễ hỏi.
Ngơ ngẩn hồi lâu, Nghiêm Tự Lệ buồn bực dập điện thoại, trong lòng cũng có chút suy nghĩ, Trần Thái Trung này… rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Sẽ không để lấy lòng người khác chứ, muốn lật lọng hả? Nghĩ đến đây, gã cười khổ lắc đầu, chắc không phải đâu, trong tiểu thuyết thuần túy mới có tình tiết đó, coi như Bí thư Mông cứng rắn cả hai, mặt mũi cũng rất lớn, chỉ cần người thần trí bình thường, sẽ làm ra sự lựa chọn tương ứng.
Nhưng ngay sau đó Nghiêm Tự Lệ phản ứng lại, trong đầu mình có thể nẩy ra loại ý tưởng này, còn tồn tại tính khả năng hoang đường sao? Ngược lại không chắc, chuyện hoang đường đầu năm nay gặp cũng ít, bây giờ, còn hoang đường hơn so với trong tiểu thuyết.
Tóm lại, thái độ Trần Thái Trung, khiến gã thực sự cảm thấy kỳ lạ, cân nhắc cẩn thận chút, thiếu điều gã đi hỏi Đường Diệc Huyên, làm tận chức trách của một thư ký
- Đại tẩu, tên Trần Thái Trung đó…. Gần đây có gặp chuyện gì không ạh?
- Anh hỏi Hiểu Diễm đi
Đường Diệc Huyên vẩy cái tay nhỏ bé, không để ý trả lời.
- Vâng, anh ta nói hôm nay trong tỉnh có bạn đến.
Mông Hiểu Diễm đứng trên ban công thượng, chuyên tâm thưởng thức hoa cỏ, cũng không ngẩng đầu, cô ta thật có chút quen với không khí này rồi.
Bạn ở trong tỉnh? Lông mi của tiểu Nghiêm nhăn lên, lúc này, Mông Cần cần không nhịn được
- Thư ký Nghiêm, Trần Thái Trung nói cái gì? Sao anh lại ra thế này?
Đợi cô ta hiểu được Trần Thái Trung không những không qua, còn vô cùng bất lịch sự dập điện thoại, nhất thời tức giận, bấm điện thoại thật mạnh
- Quá đáng, ở Tố Ba tôi đối đãi hắn có đến nỗi nào đâu.
Nghiêm Tự Lệ tự nhiên không cản được cô ta, một là gã không có quyền đó, hai là cũng muốn biết nguyên nhân cụ thể, chỉ có thể bất đắc dĩ bĩu môi buông tay.
Trần Thái Trung làm sao ngờ được, cái bà cô nhỏ đó nổi bão chứ? Hắn vừa mới nhấc máy, nghe đến tiếng quang quác quát trong máy, hồi lâu hắn mới có phản ứng
- Mông Cần Cần, cô uống nhầm thuốc àh?
Mông Cần Cần? Trì Chí Cương bên này liếc mắt nhìn vị hôn thê, Vương Ngọc Đình dùng miệng nói không phát ra tiếng nói cho anh ta biết
- Con gái của Mông Nghệ.

Kinh Tử Lăng cũng hiếu kỳ, cô ta càng ngày càng có hứng thú với Trần Thái Trung, người này, hoặc là…. không giống con buôn như mình nghĩ chăng?
- Này này, anh đang ăn cơm cũng bạn
Nghe Mông Cần Cần chỉ trích mình không biết nghĩ, hắn đương nhiên giảo hoạt chút
- Nếu không tin, em có thể qua mà xem, có chút mưa nhỏ đó…..
Được rồi, Trì Chí Cương vừa nắm được chủ ý, tạm thời không đi, cái khác không nói, chỉ nói có thể coi được chiếc xe số một của tỉnh ủy, cũng không đi được.
- Đi thì đi, chưa thấy qua anh không biết nghĩ thế
Trong lòng Mông Cần Cần khí này, không cần nói nữa, cô ta thở phì phò dập điện thoại, ngẩng đầu nhìn Mông Hiểu Diễm
- Chị Hiểu Diễm, chị có đi không?
- Đi….
Mông Hiểu Diễm gật đầu, còn không kịp nói chuyện, chuông cửa số ba mươi chín vang lên.
Tần Tiểu Phương tới
- Chị Đường, chị có nhà không, em là tiểu Tần, đến thăm chị đây.
Xe số một của Mông Nghệ, nếu là dừng ở chỗ khác, hoặc là không phải như muốn chết, dường tại đại viện Thành ủy, vậy không phải là bày ra cho người khác coi: ta đến thăm chị dâu ?
Tần Tiểu Phương hai ngày này cũng là bận tối mắt tối mũi, không phải nhiều việc, mà là trong lòng phiền toái, một mặt là anh ta phải ứng phó với đám người Lý Tiểu Văn, mặt khác, anh ta đang lo lắng Đường Diệc Huyên có thái độ với anh ta.
Chỉ cần có lòng đi hỏi thăm, là có thể biết, Lý Tiểu Văn tuy là người trong hệ thống chính trị pháp luật của Nhung Diễm Mai, nhưng có quan hệ không tồi với Tần Tiểu Phương, kiểu loại này, chị Đương biết thật sự quá thoải mái, thậm chí không cần cô ta đi nghe ngóng, không tốn sức cũng biết bí thư Tần đến một mình, thật không ít.
Lý Tiểu Văn đã là con chim chết của Thiên triều rồi, Tần Tiểu Phương tuy không muốn bạc tình, nhưng cũng không phải do gã, trước mắt gã càng quan tâm, là chính mình không muốn bị liên lụy gì chứ?
Gã đã đến hỏi thăm Đường Diệc Huyên rồi, Đường tỷ nói không liên quan tới gã, nhưng đàn bà…. Khó tránh khỏi lỗ tai có vấn đề chứ?
Khi Tần Tiểu Phương thấp thỏm bất an, nghe thấy xe số một trong tỉnh xuất hiện ở số ba mươi chín, gã sao có thể ngồi yên chứ? Nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, vẫn là bạo gan đi hỏi thăm.

Bình Luận (0)
Comment