Quan Tiên

Chương 45


Đánh giá của Đoạn Vũ Hiên quả là có hơi quá, đừng nói đến những người quen biết Trần Thái Trung mà ngay cả chính hắn khi nghe được những lời này cũng sẽ không tin nổi là Vũ Hiên đang nói về mình – Vô cùng có giáo dục ư? Tác phong cũng không tệ ư? Ổn trọng ư? Lại còn… rất biết cách ứng xử ư?
Tuy nhiên, Đoạn công tử nói văn vẻ như thế cũng là muốn cha của mình đề bạt Trần Thái Trung thêm nữa. Làm như vậy, hắn có thể giúp đỡ Dương Thiến Thiến một chút, khiến cho nàng có thể dùng chuyện này để có thêm nhiều tình cảm từ Trần Thái Trung hơn.
Lăn lộn trên chốn quan trường, ai mà chẳng muốn mình có được một bà xã hỗ trợ đằng sau chứ?
- A?
Bây giờ đến lượt Đoạn thị trưởng kinh ngạc. Ông thầm nghĩ, tầm mắt của đứa con của mình như thế nào, mình là ba của nó sao lại không biết chứ?
Nghe thấy đứa con có tầm mắt cao hơn trán của mình không ngờ lại đánh giá người đó cao như vậy, Đoạn thị trưởng không khỏi trầm ngâm một lát, sau đó nhíu mày.
- Hắn có biết con là con của ba không?
Đoạn Vũ Hiên lắc đầu.
- Không thể, hắn làm sao biết được chứ?
- Người này… có thể xem xét để để bạt.
Đoạn thị trưởng cuối cùng cũng đã thực sự coi trọng khả năng của Trần Thái Trung, trước kia ông tuy quan tâm đến hắn nhưng lúc đó cũng chỉ là do ma xui quỷ khiến chứ không phải là cố ý đề bạt.
- Thanh niên thì thường có nhiệt huyết, không ngờ người này còn trẻ như vậy mà lại rất có triển vọng.
- Người này để lại cho con một ấn tượng, thật sự là không tệ.

Đọan công tử phụ họa thêm một tiếng, sau đó hắn lại cầm lấy cái máy chơi game: Thiến Thiến, ca ca cũng chỉ có thể giúp em như vậy thôi.
Ngày hôm sau khi đi đến cơ quan, Đoạn thị trưởng liền gọi thư ký Lưu Mẫn của mình lại.
- Tiểu Mẫn, cái người tên Trần Thái Trung kia, cô đã sắp xếp thế nào rồi?
- Tôi sắp xếp cho cậu ấy làm phó chủ nhiệm phòng quy hoạch.
Lưu Mẫn tỉ mỉ kể lại mọi chuyện, trên khuôn mặt của cô hiện lên một nụ cười khổ.
- Những vị trí khác thực sự không sắp xếp được người nữa, may là phòng quy hoạch này mới được thành lập không lâu.
- Chậc.
Đoạn thị trưởng không kìm được tiếc nuối, lắc đầu thở dài.
- Đúng rồi, ở phòng quy hoạch, hình như còn chức vụ bí thư Đảng ủy thì phải.
Lưu Mẫn thận trọng nhìn lãnh đạo của mình.
- Nhưng mà… Hắn hình như không phải là Đảng viên.
Vào những năm 97, trong phòng quy hoạch có chức vụ bí thư Đảng ủy phụ trách việc quy hoạch phối hợp với các cơ quan công – kiểm – pháp ( công an, kiểm sát, tư pháp). Công việc này thường do phó chủ nhiệm hoặc phó bí thư kiêm nhiệm. Tuy nhiên đã gọi là bí thư thì phải là do Đảng viên đảm nhiệm.
- Không phải là Đảng viên sao?
Đoạn thị trưởng quay đầu nhìn thư ký của mình, từ từ nhíu mày lại.
- Tại sao tôi lại nghe nói, lúc cậu ấy học trung học là một phần tử tích cực tham gia hoạt động của Đảng?
Lưu Mẫn hơi ngạc nhiên, cô ngắc ngứ một lát rồi gật gật đầu.
- Đúng vậy, tôi cũng… có chút ấn tượng.
- Vậy à.
Đoạn thị trưởng gật gật đầu.
- Chuyện này đơn giản thôi, tìm người giới thiệu để cậu ấy gia nhập Đảng không phải là xong chuyện sao?
Lưu Mẫn liền hiểu ý, cô gật gật đầu rồi đi ra khỏi văn phòng, dừng lại ở hành lang suy nghĩ nửa ngày trời sau đó thở dài một hơi:
- Aizzzz, lại phải đem hồ sơ của Trần Thái Trung sửa lại.
Đáng tiếc là Trần Thái Trung vẫn chưa biết gì hết. Ngay cả một La thiên thượng tiên như hắn cũng không ngờ rằng cuộc gặp gỡ bên ngoài tiệm cơm ở ngoài đường của mình, lại dây dưa đến chuyện tình cảm của một người phụ nữ với mình. Mối quan hệ này không ngờ lại giúp hắn… gia nhập Đảng.

Buổi chiều hôm sau, hắn đang ở nhà mình luyện chế nhẫn Tu Di thì có người gõ cửa. Hắn mở cửa thì nhận ra đó chính là Trương bí thư ở phòng quy hoạch, người mà hôm qua hắn đã gặp khi đi trình diện.
- Chà, sao Trương bí thư lại tới đây? Xin mới ngồi, mời ngồi.
Trần Thái Trung cười hì hì dẫn Trương bí thư vào trong nhà.
- Thời tiết khá lạnh, để tôi rót cho ông chén trà ấm.
Tuổi tác của Trương bí thư đã hơn bốn mươi, dáng người có vẻ hơi mập. Bình thường ông luôn nở ra một nụ cười hòa ái, mới nhìn đã biết ông là một trưởng giả hiền hậu.
Bí thư đại nhân khẽ gật đầu, sau đó chắp tay sau lưng đi lại quanh phòng đánh giá bố cục căn phòng của Trần Thái Trung một lúc.
- Ha ha, Thái Trung, nhà của cậu thật là đơn sơ, không hề mất đi bản sắc của người dân lao động.
Cha mẹ của Trần Thái Trung đều là công nhân nhà máy, điều kiện gia đình quả là như ông nói.
- Ha ha, đâu phải, bí thư như ông mới là người phải chịu nhiều khổ cực, còn tôi từ nhỏ đã là con một, trong nhà cũng chẳng thiếu thứ gì cho nên cũng lười biếng không chịu rèn luyện.
- Mồm mép của tiểu Trần cậu thật là trơn như bôi mỡ.
Bí thư đại nhân lắc đầu, mỉm cười trách cứ hắn một câu.
- Cha mẹ cậu đều là giai cấp vô sản cho nên không thể làm giàu được. Rèn luyện... có gì có thể so sánh với sự rèn luyện ở gia đình công nhân hay sao?
- Tôi… không phải vậy!
Trần Thái Trung hơi xấu hổ, bình thường khi nhìn người tầm mắt của hắn vẫn cao hơn trán, trong mắt chưa từng nể trọng được người nào.
Nhưng mà, vào lúc này hắn biết mình đã gặp hạn. Thật sự, những câu nói của hắn chỉ là khách sáo và nói suông. Hắn đau lòng phát hiện ra, trình độ của mình so với Trương bí thư hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Rất nhiều điều hắn không phải không muốn nói mà là cảm thấy không thể mở miệng được. Trong khi Trương bí thư có thể nói năng rất thản nhiên, không chỉ vậy còn dùng ánh mắt và vẻ mặt khiến cho biểu hiện càng thêm sống động, không hề khô khan và cứng nhắc.

Đây là cảnh giới như thế nào chứ? Trần Thái Trung lập tức tâm phục khẩu phục.
- Về trình độ lý luận liên hệ với thực tiễn của tôi thật sự vẫn còn kém rất xa Trương bí thư, hy vọng từ nay về sau ông có thể chỉ bảo tận tình, tôi sẽ dốc sức học hỏi.
Việc lần này đã cho hắn thấy, chưa nói đến những người ở phía trên, ngay cả một bí thư hắn cũng không đấu lại. Câu nói trên chính là tín hiệu ngầm cho thấy hắn đã đầu hàng.
Trương bí thư thản nhiên tiếp nhận tín hiệu ngầm này. Khuôn mặt ông trở nên nghiêm túc hơn, vẻ tươi cười trước đây đã hoàn toàn biết mất.
- Tiểu Trần, cậu có thể nghĩ như vậy là đã nhận thức được sự thiếu sót của mình, không có cái nông nổi của tuổi trẻ, rất tốt… Không uổng công tôi đã coi trọng cậu.
Sau đó, ông hơi nghiêng người ra phía trước, nói với Trần Thái Trung bằng một giọng rất chân thành.
- Lần này tôi muốn tiến cử cậu vào Đảng, ngày mai sẽ thảo luận vấn đề gia nhập Đảng của cậu, cậu phải biết rằng, tôi rất xem trọng cậu…
Gia nhập Đảng sao? Trong đầu Trần Thái Trung cảm thấy dưỡng khí trong người của mình đã không còn đủ để dùng nữa, cảm giác này phát sinh trên con người La thiên thượng tiên của hắn thật là một sự trải nghiệm thú vị.
- Ngày mai sẽ bàn về việc tôi gia nhập Đảng sao?
- Đúng thế, tôi biết là cậu sẽ xúc động.
Bây giờ, Trương bí thư lại tươi cười nhìn hắn, khôi phục lại vẻ mặt trước kia. Trên khuôn mặt vẫn lộ vẻ thản nhiên, nở ra một nụ cười vô hại.
- Cậu chờ ngày này đã lâu rồi phải không?

Bình Luận (0)
Comment