Quán Trà Nostalgia

Chương 10


"Xin chào, Saron, lâu lắm không gặp.

Tôi có rất nhiều chuyện để nói với em đấy."
Cyprus ngồi dậy, cơ thể cao 2 mét thực sự khiến người khác cảm thấy áp bức.

Tôi lùi lại, muốn chạy đi, nhưng đây là quán trà của tôi, và hắn chỉ là khách.

Tôi không thể lúc nào cũng chạy trốn như ngày xưa được.

Vì vậy tôi đứng thẳng người, mặt đối mặt với y, dù tay và quần áo tôi thì đang lấm bẩn.
Y vẫn đứng yên, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi.

Nụ cười ấy đáng lẽ ra phải khiến người khác cảm thấy ấm áp, nhưng y đang đứng ở một góc tối, nên trông cực kì quỷ dị.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh đi vòng qua quầy pha chế, rửa qua đôi tay nhem nhuốc của mình.

Tầm mắt của Cyprus chưa từng rời khỏi tôi, và y nói ra câu thứ 3 trong đêm nay.
"Có vẻ như chủ quán của chúng ta đã quá chú tâm tới hai bạn nhỏ đến mức khiến bản thân thiệt thòi, nhỉ?"
"Đừng có lòng vòng nữa, có chuyện gì nói luôn đi."
Tôi rẩy nước trong tay lên người gã, khiến bộ áo choàng nghe có vẻ rất xịn xò kia bị ướt nhẹp.

Cyprus lập tức ngưng cười, mặt lạnh đi vài phần.

Nhưng tôi cũng không cảm thấy sợ hãi lắm.

Y lúc không cười trông còn dễ gần hơn ấy.

Y ngồi xuống, thực sự tức giận bởi hành động của tôi.

Nhưng cũng chẳng nói gì mà chỉ chỉnh lại áo choàng của mình và ngồi xuống ghế, giống như một vị khách quen ở quán này.

Chỉ là sẽ không có cốc trà nào được đưa lên cho y, vì người chủ quán có lẽ không thích y chút nào.Người khách cũng không để tâm, y nhìn tôi như một vật được trưng bày ở bảo tàng, đánh giá xem thứ ấy có đáng để mình lưu luyến hay không.
"Tôi đang muốn nói chuyện với em, nên làm ơn nghiêm túc đi."
"Nghiêm túc à? Sao không tự hỏi lại bản thân anh xem đã bao giờ nghiêm túc với ai chưa?" Tôi hừ lạnh, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Chỉ cần em nghiêm túc là đủ rồi." Cyprus đứng lên, lại sát gần tôi, sự chênh lệch chiều cao khiến tôi phải ngước đầu lên mà nhìn y "Em hẳn không muốn để cậu hiệp sĩ nhỏ bé kia biết sự thật, nhỉ?"
"Sự..

Sự thật gì?" Mí mắt tôi giật một cái, hoảng sợ bắt đầu dâng cao, rốt cuộc thì điều tôi lo sợ nhất đã tới.
Có lẽ sự đổ vỡ đã biểu hiện quá rõ trên mặt tôi, khiến Cyprus cười phá lên, một nụ cười không vui vẻ gì cho cam, và y trấn an tôi.
"Đừng hoảng sợ thế chứ.

Em phải biết là cậu ta sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra em chưa kể hết câu chuyện về mẹ của cậu ta mà." Cyprus cúi đầu, thì thầm bên tai tôi "Rằng khoản nợ lớn nhất mà bà ta có, chẳng phải là của em sao?"
Vì sao Cyprus biết điều đó? Chính tôi cũng nghĩ rằng mình đã che giấu điều đó rất tốt.

Nhưng đó vẫn chưa phải là điều kinh khủng nhất.

Điều kinh khủng nhất, là y biết bao nhiêu, trong số bí mật mà tôi che giấu? Tất cả những thứ ấy, chỉ cần Chàng Hiệp Sĩ nảy sinh nghi ngờ chỉ một chút thôi, tất cả những gì tôi cố gắng gây dựng đều sẽ tan nát.
Dường như mọi thứ xung quanh tôi đang quay cuồng, khiến chân tôi không đứng vững và phải dựa vào tường.

Tất nhiên, Cyprus sẽ không vì vậy mà ngừng đả kích tôi.

Trông y có vẻ thích thú khi thấy người gặp nạn nữa - một kẻ từng là lãnh quỷ tàn bạo nhất thì chẳng có gì hấp dẫn hơn là sự thống khổ của người khác.
"Tôi thực sự muốn thấy vẻ mặt của cậu bé khi nghe thấy những bí mật.."
"Điều kiện là gì?"

"Sao?" Cyprus hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột của tôi.
"Điều kiện là gì, để anh giữ bí mật cho tôi?" Tôi dứt khoát hỏi, không chút do dự.
"À, điều kiện à..." Y dừng lại, tựa hồ như đang suy nghĩ "Lần sau hãy đến gặp tôi ở lãnh thổ của ác quỷ, khi nhận được thư."
Câu nói vừa được thốt ra, một cơn gió lạnh lẽo thổi vào trong quán từ khung cửa sổ đang mở ngỏ.

Tôi giật mình ngẩng đầu lên.

Cyprus đã biến mất, chẳng còn ai ở trong quán hết, cứ như tất cả chỉ là tưởng tượng của tôi.
Tôi ngồi sụp xuống đất.

Y muốn cái gì đây? Giữa tôi và y chẳng còn gì cả, vậy tại sao còn muốn đòi hỏi...
* * *
Chàng Hiệp Sĩ dạo này bận ngang ngửa Gã Có Sừng.
Lại là một câu chuyện đang được lan truyền từ người này sang người khác.

Nhưng không phải là một câu chuyện tồi tệ như lần trước, mà ngược lại, nó như gây dựng lại danh tiếng cho cậu trai ấy.

Nói ngắn gọn là: Chàng Hiệp Sĩ có một lần lên núi chơi, gặp một cô bé sắp ngã xuống vực, liền kéo cô bé lên, bị người từ nơi khác nhìn thấy, và cậu ta được tung hô như anh hùng.

Thế là cậu bị kéo đi khắp mọi nơi để giải quyết những vấn đề mà đối với người dân - chỉ có anh hùng mới có thể gánh vác được.
Chàng Hiệp Sĩ được người ở nơi khác biết tới, tiếng tăm nổi như cồn, vậy thì người dân Xavia sẽ không bỏ qua miếng thịt mỡ này.

Họ làm như trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì mà đi quảng bá, xu nịnh cậu hiệp sĩ.

Và cậu trai tóc vàng dù chẳng nhận được một lời xin lỗi nào, vẫn cố gắng vì bọn họ mà lần nữa mang cái mác anh hùng đi chiến đấu.

Tuy nhiên, nếu suy nghĩ kĩ hơn, sẽ thấy trong chuyện này có vấn đề.

Chàng Hiệp Sĩ có kể với tôi, cậu ấy lên núi lúc 3 giờ sáng để luyện kiếm.

Đây từ lâu đã là một thói quen, mà để giữ được cơ thể mạnh mẽ như vậy thì cậu đi tu kiếm cũng không có gì lạ.

Cái lạ ở đây là, vì sao một cô bé, lại xuất hiện trên núi lúc 3 giờ sáng? Lại còn tình cờ có người khác nhìn thấy nữa.

Nghĩ thế nào thì cũng thấy vụ này có gì đó mờ ám.

Có vẻ Chàng Hiệp Sĩ cũng đã nhận ra điều này, chỉ là cậu ấy quẳng nó ra sau đầu để chăm chỉ giúp người khác rồi.
Nhưng cậu bận bịu như thế, thì có gã quỷ nào đấy cô đơn đến mốc meo rồi đây.
Gã Có Sừng và Chàng Hiệp Sĩ đã phát triển một mối quan hệ tốt đẹp sau bữa tối hôm ấy.

Vì vậy, vị lãnh chúa của chúng ta hẳn sẽ rất tức giận khi thấy cậu người yêu nhỏ dang tay giúp đỡ những kẻ đã phản bội mình, nhưng ngoài ra hắn cũng chẳng thể làm gì, vì đó là mong muốn của cậu ta mà.
Vậy ra có cái cảnh lãnh quỷ nằm dài trên bàn quán tôi than ngắn thở dài đây.

Hắn xoay xoay tách trà trong tay, mãi chẳng uống.

Tôi thở dài, thay nước trà mới cho hắn.

Yêu vào là thế đấy, xa nhau tí đã ngẩn ngẩn ngơ ngơ thế rồi.

Mà hắn thấy tôi đụng vào cốc trà cũng chẳng để tâm, cứ nằm mơ mộng vậy thôi.

Mọi người xung quanh cũng hơi ngại sự xuất hiện của hắn, cứ thì thà thì thụt mãi, tuy nhiên chung quy thì họ cũng không quá sợ tên ác quỷ này như lần đầu.

Đứa bé ngồi cạnh Gã Có Sừng nhìn hắn lom lom, sau đó lại nhìn cánh tay của mình.

Chắc đứa bé đang tự hỏi vì sao màu da của hai người lại khác nhau.
Tôi nhấc đứa bé lên, đặt nó vào vòng tay của người mẹ đang đứng sợ hãi (vì Gã Có Sừng) gần đấy, kẻo không gã kia lại mất hứng.


Khi mọi thứ đang diễn ra rất suôn sẻ, bỗng nhiên cánh cửa quán bị bật mở đến long cả bản lề.

Ai cùng giật mình, đổ dồn chú ý lên người vừa đập vỡ cửa.
Là Salina.

Chị đứng đấy, vẻ mặt kinh hoàng.

Không hề chào hỏi ai hết, cũng không quan tâm tới Gã CÓ Sừng nằm dài trên bàn.

Chị lao đến túm lấy vai tôi, gào lên.
"Saron! Thằng đó về từ lúc nào? Vì sao không bảo với chị?".

Đam Mỹ Cổ Đại
"Chị bình tĩnh đã! Em không hiểu chị nói gì cả!" Tôi cố gắng gạt cái tay đang nắm vai tôi đến đau nhức, chỉ là Salina vẫn nắm chặt lấy.
"Cyprus! Là gã ta đấy! Vì sao em không nói với chị là gã đã quay lại tìm em? Bao nhiêu chuyện gã làm đấy mà em vẫn cúi đầu nghe lời hắn là sao?"
"Bố tôi làm sao cơ?" Gã Có Sừng lập tức đứng bật dậy, vẽ mặt trở nên nghiêm trọng.

Tiếng xì xào xung quanh nổi lên ngày một lớn.
Chị tôi trợn mắt nhìn hắn, từng câu từng chữ được gằn ra từ cổ họng chị.
"Bố của cậu à? Bố của cậu đang muốn giết người ta kia kìa! Muốn giết người yêu nhỏ của cậu kia kìaaa! Đẹp mặt chưa?"
Khách khứa đồng thời ồ lên một tiếng.

Mặt Gã Có Sừng tái mét, ngay đó hắn vội vàng lao như con thiêu thân ra khỏi quán.

Tôi cũng chạy theo hắn, bụng như có lửa đốt.
Y còn đòi hỏi gì nữa ở tôi đây? Chỉ tôi thôi là chưa đủ ư? Y còn muốn gì nữa?
Chưa bao giờ, tôi lại cảm thấy sợ hãi một người như vậy.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có ngày tôi sẽ sợ hãi Cyprus..

Bình Luận (0)
Comment