Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm

Chương 31


Lúc tiến vào hội trường, Thiệu Văn định ngồi ở bên cạnh Lý Trình Tú, đột nhiên bị Thiệu Quần cản, hắn đẩy hai người bọn họ ra ngồi ở chính giữa,sau đó trưng bản mặt đề phòng nhìn chị mình.
Thiệu Văn hơi bẽ mặt, cô trừng nhìn: "Chẳng lẽ chị có thể ăn thịt cậu ta hay sao!"
Thiệu Quần không chút khách khí: "Nói không chừng có thể thì sao, chị có gì cứ nói với em, em truyền lời cho."
Tay Lý Trình Tú được Thiệu Quần nắm lấy vuốt ve, âu đó gắt gao đặt ra sau chế chở.
Ba người song song ngồi cùng một hàng, trước khi Nhân Nhân biểu diễn không ai nói với ai câu nào.
Sau đó, từ chiều cao Nhân Nhân đến cân nặng của Chính Chính, từ chuyện con trẻ trường học đến chuyện người lớn ở công ty, cũng như việc học của Lý Trình Tú đến bệnh tình của Thiệu tướng quân, sau khi trò chuyện qua suốt ba tiết mục, Thiệu Quần rốt cục không chịu nổi, lên tiếng: "Rốt cuộc chị muốn hỏi cái gì?"
"Em để Lý Trình Tú dạy chị làm món gà tơ nấu măng chua đi."
Thiệu Văn có lên mạng tìm kiếm công thức thực đơn, thế nhưng cô làm nhiều lần vẫn cảm thấy mùi vị không đúng, cuối cùng đành chịu thua.
"Chị muốn biểu hiện trước mặt Nhân Nhân sao?"
"Anh rể em về lại, gần đây anh ta suốt ngày cứ ở trước mặt Nhân Nhân lấy lòng, khiến Nhân Nhân sắp quên chị mới là người sinh ra nó."
Lúc Nhân Nhân lên sân khấu, Lý Trình Tú nhìn đến ngây người, rõ ràng chỉ là một cô bé khoảng chừng mười tuổi, thế nhưng khi biểu diễn cực kỳ tự tin, dưới ánh mặt trời sáng rực, sói rọi lên khiến cho cô bé vô cùng xinh đẹp.

Lý Trình Tú không nhịn được tưởng tượng đáng vẻ khi Chính Chính trưởng thành.
Cho dù Chính Chính học được năng khiếu gì trong lòng anh đều cảm thán có tiền thật tốt, anh nhớ tới lúc mình học mầm non chỉ là một đứa nhỏ biết nghịch bùn mà thôi, nhưng Chính Chính của anh dễ dàng học thành thạo cách cưỡi ngựa, trượt tuyết, luận ngữ, đàn dương cầm, Thiệu tướng quân dạy Chính Chính cưỡi ngựa, Thiệu Quần dạy trượt tuyết, Triệu Cẩm Tân dạy Piano, còn Lê Sóc dạy bé con thế nào là dịu dàng nho nhã thế nào là mạnh mẽ.

Chính Chính khỏe mạnh trưởng thành như là động lực thúc đẩy Lý Trình Tú, mỗi đêm khuya khi anh tựa vào bàn mệt mỏi nghĩ đến đáng vẻ Chính Chính mỉm cười, anh liền cảm thấy không có gì không thể kiên trì tiếp tục.
Thiệu Quần gọi Lý Trình Tú hai lần nhưng anh như không nghe thấy.

Thiệu Văn chợt cau mày.
Thiệu Quần xoa xoa tay Lý Trình Tú khiến Lý Trình Tú hoàn hồn, "Làm sao vậy?"
"Chị em muốn anh dạy nấu món canh thối kia."
"Canh gà nấu lá sen măng chua hả? Được chứ."
Thiệu Quần không thích cái tên này, rõ ràng là thối mới đúng.
Lý Trình Tú khom lưng ló đầu nhìn về phía Thiệu Văn: "Thiệu tổng, buổi tối tôi viết công thức xong sẽ gửi cho chị."
Thiệu Văn gật đầu nói cảm ơn.
Khi Tô Kế Chương đến buổi biểu diễn đã kết thúc, Thiệu Văn và hắn lại rùm beng trong trường.
"Em không quay video lại à?
"Không."
"Anh đi làm giúp em vậy mà có một video em cũng không quay cho anh là sao!" Tô Kế Chương trước tiên đưa bánh ngọt chúc mừng còn gái sau đó ra vẻ oán giận.

Nhân Nhân bị bọn họ ầm ĩ đến đau đầu, cô bé ngồi trên xe ăn bánh ngọt, múc một thìa cho Thiệu Văn, Tô Kế Chương tức giận đến quay đầu đẩy tay con về, "Đừng cho mẹ con ăn!"
Thiệu Văn khinh bỉ nhìn Tô Kế Chương như tên thần kinh.
Tô Kế Chương thắt an toàn, một lát sau mới ném cái hộp nhỏ từ trong túi cho Thiệu Văn.
Trên món quà còn thắt nơ đàng hoàng.
"Gì đó?"
"Mua bánh ngọt được tặng,"
Thiệu Văn mở ra xem, là một viên kim cương khắc nạm tinh xảo hình hoa hồng, "Anh có bị đần không, hiện tại ai còn mang kim cương to như vậy? Ra vẻ nữ chủ nhân nhà giàu sao?".

Truyện Điền Văn
"Em không thích thì vứt đi!"
Nhân Nhân ăn hai ba miếng bánh ngọt liền chán, cô bé cầm cái muỗng đâm đâm miếng bánh trong đĩa, song cũng tỏ vẻ không hài lòng với hai vị phụ huynh.
Xe Thiệu Quần bên cạnh từ từ chạy khỏi, Thiệu Văn vỗ vỗ Tô Kế Chương để hắn đợi một chút, sau đó đạp giày cao gót chạy đến xe Thiệu Quần gõ cửa sổ của xe.
Thiệu Quần hạ cửa kính xe xuống: "Chị có việc gì vậy?"
Thiệu Văn liếc nhìn Lý Trình Tú rồi nói với Thiệu Quần, "Em xuống đây, chị có chuyện muốn nói với em."

Lý Trình Tú không lên tiếng, trong lòng Thiệu Quần có chút bất mãn, dù sao cũng đã mấy năm, hết lần này tới lần khác hắn đều nói với chị gái bản thân hắn chưa từng xem Lý Trình Tú như người ngoài, dù có chuyện gì cũng có thể nói ngay trước mặt, kết quả chị mình vẫn như vậy.
Thiệu Quần xuống xe bắt đầu muốn nổi giận, Thiệu Văn đột nhiên móc ra một tấm danh thiếp đưa cho Thiệu Quần: "Em gọi điện cho bác sĩ này, ông ta là chuyên gia khoa tai mũi họng từng giảng dạy chữa trị ở nước ngoài."
Thiệu Quần thẳng thắn trả lời: "Chị, so với việc tìm được bác sĩ thì em càng cảm động việc tự chị đồng ý đi tìm người ta."
Từ sau lần Thiệu Văn nghe em trai bộc lộ nức nở, cô vốn cũng chẳng có lòng từ bi gì, chỉ là cảm thấy từ sau khi Thiệu Quần ở bên cạnh Lý Trình Tú, thì toàn bộ Thiệu gia dường như trở nên ấm áp tình nghĩa hơn.
Thiệu Quần vừa nãy ở hội trường gọi Lý Trình Tú vài lần nhưng đối phương không nghe thấy, Thiệu Văn lúc này mới nhớ tới cô có liên hệ với một bác sĩ chuyên khoa, do là là vội vàng chuyện công ty cùng Nhân Nhân quên đưa cho Thiệu Quần, thực ra cô từng nghĩ tới, nếu như chuyện đó xảy ra ở trên người mình, cô không lột da rút xương đối phương mới là lạ.
Thiệu Văn lén đưa danh thiếp cho Thiệu Quần: "Nghiệp em gây ra em tự mà giải!"
Cô nói xong liền xoay người rời đi, Thiệu Quần gọi: "Chị."
Thiệu Văn quay đầu lại hung dữ hỏi: "Gì nữa!"
"Cảm ơn chị."
Lý Trình Tú ngồi trên xe yên lặng, đến khi Thiệu Quần lên xe anh cũng không hỏi.
"Sao anh không hỏi chị em gọi em xuống làm gì hả?"
Lý Trình Tú không lên tiếng.
Thiệu Quần nắm tay anh: "Chị em tìm bác sĩ khoa tai cho anh, chúng ta đi khám có được không?"
Lý Trình Tú khiếp sợ ngẩng mặt nhìn: "Chị...em?"
"Ừ, em kể hết mấy chuyện khốn nạn trước kia cho chị em nghe rồi."
Trong lòng Lý Trình Tú dâng lên ngập tràn cảm xúc lẫn lộn, chợt có chút bồi hồi khẽ sờ sờ lỗ tai của chính mình: "Anh không muốn đi, bác sĩ cũng nói không thể, giờ đi nữa cũng lãng phí thời gian thôi, đã qua lâu, anh cũng quen rồi."
Thiệu Quần không đành lòng ép anh, hắn dự định chậm rãi khuyên, thế nhưng Thiệu Văn lại không kiên trì như vậy, đến giữa tháng tám, lúc Thiệu tướng quân sắp xuất viện, Thiệu Văn có hỏi Thiệu Quần: "Đi khám bác sĩ chưa?"

"Anh ấy không muốn đi, em sợ bắt ép sẽ tạo bóng ma tâm lý cho anh ấy."
"Bộ cậu ta nói không muốn đi thì không đi hay sao? Khi còn bé em sinh bệnh không muốn uống thuốc còn leo lên cây trốn, khiến chị kéo mũi em đổ thuốc vào miệng, không phải em cũng sống khỏe mạnh tới giờ sao! Có ám ảnh gì không?"
Thiệu Quần không nói gì mà chỉ nhìn chị mình một lúc, mới nói:, "Đang nói Trình Tú chị bắt sang chuyện em còn bé làm gì! Đã bao nhiêu năm rồi còn nhắc!"
"Ngày mai chị dẫn cậu ta đi bệnh viện."
Thiệu Văn nói được là làm được, qua này hôm sau liền đến nhà Thiệu Quần, nói là đón Lý Trình Tú đến thăm Thiệu tướng quân, kết quả anh phát hiện đường đi không phải, mà Lý Trình Tú không dám nhắc Thiệu Văn, chỉ lén lút ngồi ở bên cạnh gửi tin nhắn cho Thiệu Quần: "Có phải chị em nhớ sai đường không?"
Thiệu Quần chột dạ: "Có thể đường kia đang sửa."
Đến khi tới bệnh viện, Lý Trình Tú bắt đầu khẩn trương, lúc đợi số ở khoa tai, Lý Trình Tú sợ sệt gọi Thiệu Văn, thế nhưng cô tỏ ra mắt điếc tai ngơ, lạnh cứng ngắc như một khối sắt, Lý Trình Tú đứng phía sau Thiệu Quần, Thiệu Văn chợt đuổi người đi: "Thiệu Quần, bộ công ty phá sản hay sao, sáng sớm không họp cổ đông theo tới bệnh viện làm gì?"
Lý Trình Tú chưa từng ỷ lại Thiệu Quần, hiện tại lại siết chặt nắm lấy tay áo hắn không buông.

Trong lòng hắn giờ đây vừa vui vừa đau lòng, thậm chí hi vọng chị hắn doạ Lý Trình Tú, tốt nhất doạ anh sợ đến mức nhào vào lồng ngực mình càng tốt.
Thiệu Quần vừa đi thì quy trình diễn ra nhanh hơn nhiều, Lý Trình Tú dưới ánh mắt quan sát của Thiệu Văn nên xét nghiệm thì xét nghiệm nên hút máu thì hút máu, thực ra anh rất muốn chạy, thế nhưng anh luôn có một loại cảm giác nếu như anh chạy Thiệu Văn có khả năng sẽ đốt luôn cái bệnh viện này, trong mắt anh, Thiệu Quần khi ở trước Thiệu Văn trở nên tin cậy dịu dàng hơn.
Lý Trình Tú chưa từng nhớ nhung Thiệu Quần nhiều như thời khắc này.
Thực ra Thiệu Quần vẫn chưa đi, hắn đứng ngoài cổng lớn bệnh viện hút thuốc, sau khi chờ đợi sốt ruột hơn hai tiếng nhận được cuộc gọi từ Thiệu Văn bảo hắn tới đón.

Bác sĩ nói việc hoàn toàn khôi phục không thể nào, thế nhưng nước ngoài đã từng có ca trị liệu tương tự, hồi phục 70-80% là chuyện cũng có thể nghĩ đến..

Bình Luận (0)
Comment