Quân Túy Trần Hương

Chương 3

Người tìm hoan mua vui, kẻ gượng cười đon đả, còn ai nghe thấy tiếng khóc ai oán vọng vang trong gió kia. Dù có người nghe được thì liệu có ai để ý…

Nơi chốn yên hoa, mệnh bạc chỉ mành, dễ vào mà khó ra. Từ nay về sau, thân này tùy mệnh nào do người…

§

Tạm thời khoan nhắc đến Lý Mộ Tinh đang trái lo phải nghĩ làm sao để giữ thể diện, lại nói về phía nam quán, sau khi y đi khỏi không bao lâu trong nam quán lại rối loạn một phen, mười tên hộ viện đồng loạt đi bắt kẻ đào tẩu về.

Người bị nắm đầu về đương nhiên là hồng y nam tử được Lý Mộ Tinh thả ra. Y chưa quen thuộc đường đi nước bước nên quanh quẩn trong hậu viện một hồi mới lần được ra cổng, chạy chưa bao xa đã bị một tiểu đồng bưng đồ ăn trông thấy. Ban đầu tiểu đồng còn không biết y đang bỏ trốn, chỉ vì y cuống cuồng tháo chạy nên mới tự lộ tẩy. Nó hô toáng lên kinh động tới hộ viện, không bao lâu sau nam tử vận hồng y đã bị trói về.



Lý Mộ Tinh đi khỏi nãy giờ mà Thượng Hương vẫn còn cười ngặt nghẽo, chỉ nghĩ tới khuôn mặt muôn màu thồ lộ của Lý Mộ Tinh thôi là hắn không tài nào dừng cười được, nhưng vừa nghe tiếng xôn xao ngoài hậu viên trong thoáng chốc sắc mặt hắn đã lạnh tanh. Thượng Hương múc một chậu nước lạnh rồi ngồi vào bàn trang điểm, trước hết hắn lau lớp phấn đóng hồ trên mặt để lộ ra gương mặt trắng nõn, sau đó mở hạp trang sức lấy bút vẽ ra, từng chút từng chút một trang điểm cho hoàn hảo lại.

“Thượng Hương sư phó, bảo đầu gọi sư phó tới.” Có người gõ cửa.

“Biết rồi.”

Vẽ nét cuối cùng xong, Thượng Hương ngắm dung nhan trang điểm dày phấn xinh đẹp của mình, nhếch cười một cách kiều diễm mê hoặc.



Ở tây bắc hậu viện nam quán có một gian phòng mà các tiểu quan gọi là “Yểm môn.” Nếu tương đương trong nha môn là nơi thụ hình phạm nhân thì trong nam quán dĩ nhiên là chỗ trừng phạt những tiểu quan ngang bướng. Quy tắc nam quán rất nghiêm ngặt, thông thường những tiểu quan chân ướt chân ráo thế nào cũng phạm phải sai lầm. Lúc xử phạt thì tất cả tiểu quan phải đứng một bên mà nhìn, cốt ý giết gà dọa khỉ để thị uy, cho nên hễ nghe tới Yểm môn là ai ấy đều im bặt, nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Bảo đầu của nam quán họ Trịnh, không mấy ai biết tên gọi là gì. Tuổi tác hắn cũng tầm bốn mươi, thân người trơ xương gầy đét như khỉ nên có biệt hiệu là “Trịnh hầu đầu.” Thoạt nhìn hắn tầm thường vậy nhưng bụng chứa một bồ gian trá, thủ đoạn sửa trị tiểu quan nhiều đến chồng chất. Các tiểu quan trong nam quán vừa khiếp sợ vừa căm hận hắn nhưng không ai dám không nghe lời.

Thượng Hương tiến vào Yểm môn, rút chiếc khăn thơm ra che ngang mặt rồi uốn éo cạ người Trịnh hầu đầu thỏ thẻ: “Đầu nhi à, đã trễ thế này rồi ngài còn gọi ta tới đây, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói không được sao? Ngài ngửi mùi trong này đi, ngạt hơi con người ta tím tái rồi này.”

Trịnh hầu đầu ngồi trên ghế bành lót đệm nhung, nắm tay Thượng Hương ngắm nghía nhưng khuôn mặt khô đét lại nham hiểm cười: “Hằng ngày đều có người quét dọn sạch sẽ chỗ này, sao có mùi gì chứ? Ngược lại mùi hương trên người ngươi càng lúc càng nồng hơn đó. Sao vậy? Trong bụng ngươi có phải giấu giếm gì mà cả mùi của mình cũng ngửi không ra hả?”

Thượng Hương bật cười khanh khách, thân thể mềm mại áp sát ngực Trịnh hầu đầu, đặt mông lên đùi hắn lả lơi: “Đầu nhi xấu lắm nha, biết rõ không ai muốn vào đây mà cứ khăng khăng gọi ta tới cho bằng được, người ta đương nhiên là hoảng sợ rồi. Nếu Thượng Hương làm sai điều gì thì xin đầu nhi nể tình ngày trước mà tha cho Thượng Hương một lần đi, Thượng Hương nhất định sẽ tận tâm tận sức hầu hạ đầu nhi.” Dứt lời hắn luồn tay vào giữa hai chân Trịnh hầu đầu.

Thân mình Trịnh hầu đầu run bắn lên, nhưng thoáng thấy gương mặt Thượng Hương dù có trát bao nhiêu lớp phấn dày cộm cũng không giấu nổi nếp nhăn nơi khóe mắt, ham muốn nỗi gì cũng tiêu tan hết, hắn lập tức đẩy mạnh Thượng Hương ra, còn bồi thêm một cước: “Đi đi đi, đã thành lão yêu tinh rồi còn ở đó lẳng lơ. Hừ, đừng có bày đặt tán hươu tán vượn với ta, trong nam quán này kẻ rành mọi chuyện nhất chính là ngươi đó, lúc trước miệng mồm là lợi hại nhất ở bên ngoài. Nói ngươi không biết gì thì cứ quăng đầu nhi ta cho khỉ chơi cho rồi.”

Thượng Hương xuýt xoa lồm cồm đứng dậy, vịn chiếc ghế ngồi xuống, sắc mặt hết sức ủy khuất mà than vãn: “Đầu nhi à, ngài nói oan cho ta rồi, tối nay ta bận thật mà. Ngài cũng biết ba tháng trước ta tiêu hết tiền dành dụm mấy năm mua con chim non đó, còn định trông cậy vào nó để dưỡng lão. Ai ngờ xương cốt con này cứng quá đi, ta mài lâu như vậy vẫn không thấy mềm chút nào. Hôm nay nó lại chọc tức ta nữa nên mới giằng co với nó một hồi, đang định quay về phòng nghỉ ngơi thì khi không con sói con Thượng Kỳ lại có lương tâm tặng cho ta một vị kim chủ. Thượng Hương đã lâu không tiếp khách, nợ nần các quan nhi trong quán không ít tiền rượu, dĩ nhiên phải đem hết thủ thuật ra hầu hạ vị đại gia đó cho tốt rồi, được chút tiền thưởng cũng còn trả không hết nợ nữa kìa. Đó, vị kim chủ kia vừa đi tức thì ngài đã phái người gọi ta tới, bên ngoài xảy ra chuyện gì làm sao Thượng Hương biết chứ.”

Trịnh hầu đầu rờ rẫm phần râu mép dưới cằm, nhịp tay nói: “Được rồi, được rồi, hôm nay ta không quan tâm ngươi biết thật hay là biết giả, giờ cho ngươi tận mắt thấy chuyện gì xảy ra.” Nói rồi hắn hô lớn, “Dẫn vào.”

Chưa dứt lời, hai hán tử cường tráng đã xốc nách hồng y nam tử đi vào ném phịch xuống đất. Y đau đớn rên lên, nhưng do bị bịt miệng và trói tay chân nên không kêu ra tiếng được mà cũng không động đậy gì nổi, có điều cặp mắt thon dài lại rực lửa căm hận nhìn chằm chằm Trịnh hầu đầu và Thượng Hương không chút rụt rè.

Trịnh hầu đầu bước tới nâng cằm hồng y nam tử lên soi mói: “Khuôn mặt có kém tí nhưng ánh mắt không tồi chút nào, dạy dỗ tốt thì dù không thành hồng bài cũng ra mối kiếm tiền, đáng tiếc lại không chịu nghe lời, cả gan chạy trốn khỏi nam quán. Thượng Hương, ngươi là người từng trải, tiểu quan trong quán bỏ trốn có kết cục gì ngươi cũng biết rồi. Đáng lẽ đợi sáng sớm mai sẽ xử trí hắn trước mặt các tiểu quan, nhưng vì coi hắn là người do ngươi mua nên thông báo cho ngươi một tiếng để ngươi còn định bụng. Tiền tích cóp mấy năm của ngươi xem như múc nước tát đi rồi.”

Quy tắc trong nam quán: cấm kén chọn khách, ai kén chọn mười trượng; cấm bỏ mặc khách, ai bỏ mặc hai mươi trượng, cấm làm qua loa, ai qua loa ba mươi trượng; cấm giấu tiền, ai giấu tiền bốn mươi trượng. Những cái này còn nhẹ, ngoài ra còn có châm kim, tạt nước nóng, quất roi, kẹp côn đủ các loại. Dụng ý của Trịnh hầu đầu là làm sao dập đầu tiểu quan đau đớn tới rét run thì thôi, có điều sẽ không lưu dấu vết nào trên người. Tội nghiêm trọng nhất chính là bỏ trốn.

Nam quán xử phạt tiểu quan có gan trốn đi là nặng nhất. Bất kể sống chết gì, chỉ cần bắt về được sẽ thưởng cho những hộ viện kia, trước mặt các tiểu quan làm tới khi nào thỏa mãn thì thôi. Những tên đó muốn hành hạ ra sao cũng được, còn dùng trên cả trăm loại đạo cụ cổ quái. Mười mấy tới hai mươi mấy hán tử cường tráng ấy, cả đám luân phiên giày vò thì sao còn mạng mà giữ. Trong nam quán, nội một năm thôi số người chạy trốn bị mất mạng không chín người thì cũng tám mạng.

Thượng Hương nghe Trịnh hầu đầu nói xong khuôn mặt lập tức đầy thảm thiết, nhào vào người Trịnh hầu đầu kêu gào.

“Đầu nhi à, xin ngài hãy rủ lòng thương xót ngàn vạn lần đừng có xử phạt hắn vậy. Cái thứ hỗn trướng đó đã tốn cả mấy năm dành dụm của ta, ngài không thể để ta thiệt thòi vậy chứ, tốt xấu gì cũng để hắn kiếm đủ tiền vốn trả ta rồi hẵng xử phạt.”

Trịnh hầu đầu đá Thượng Hương văng ra xa: “Thứ thiểu năng, quy tắc trong quán không được phá hủy. Muốn trách thì trách bản thân ngươi không có bản lĩnh huấn luyện ra trò đi. Hừ, ta thấy chức sư phó huấn luyện của ngươi nên chấm dứt là vừa, ngày mai ra khỏi quán được rồi.”

Gương mặt của Thượng Hương biến sắc đổi lời lại ngay: “Đầu nhi nói cũng phải, không thể phá vỡ quy tắc trong quán được.” Hắn lồm cồm bò tới cạnh chân Trịnh hầu đầu, hai tay ra sức mơn trớn đấm bóp.

Trịnh hầu đầu được hắn xoa bóp dễ chịu vô cùng, ngồi trên ghế lẩm bẩm: “Ô, ngón nghề của ngươi thật không tệ. Tên tiểu hỗn đãng Thượng Kỳ so với ngươi còn kém một chút, không phải lúc dạy hắn ngươi đã cố tình giấu nghề chứ hả?”

“Ta nào có gan đó. Là do tư chất con sói con đó không đủ, học nghệ chưa tới nơi thôi.”

Thượng Hương chớp mắt nhìn hồng y nam tử đầy căm giận, đoạn từ tốn nói: “Đầu nhi à, tuy nói là ta tốn hết tiền dành dụm mấy năm cho cái thứ hỗn trướng này, nhưng ba tháng nay tiền ăn mặc chi dùng của hắn đều là tiền của quán cả. Nếu trừng phạt hắn vậy không phải đầu nhi cũng lỗ sao chứ? Thật ra Thượng Hương có chủ ý này, vừa xử phạt được hắn mà vừa kiếm lời cho quán nữa, không biết ngài muốn nghe không?”

“Nói thử coi.”

“Không phải nói trong quán có mấy khách quan thích chơi trò buộc dây chão sao? Có nhiều tiểu quan bị thương tới mấy ngày dậy không nổi, lỡ chuyện làm ăn thì không nói đi, đằng này còn phải cấp tiền thuốc men nữa. Ta thấy thứ hỗn trướng này dù sao cũng không nghe lời, đằng nào cũng phải trói hắn thì chi bằng đưa cho những người khách kia. Nếu hắn chịu không nổi chết đi thì cũng do hắn chuốc lấy; nếu hắn còn sống thì tốt xấu gì cũng kiếm được chút tiền cho quán mà.”

Trịnh hầu đầu quả thật có chút dao động, suy tính một hồi đương nhiên tiền vẫn quan trọng nhất. Cuối cùng hắn đồng ý cho Thượng Hương mang người về nhưng không muốn đợi thêm ngày nào nữa, bắt Thượng Hương đêm nay phải sắp xếp cho hồng y nam tử tiếp khách, nói rõ nếu không làm vừa lòng khách thì vẫn trừng phạt theo quy tắc của quán.

Thượng Hương mang hồng y nam tử trở về phòng lại cột người vào giường. Khép cửa xong trông thấy người kia vẫn nhìn hắn căm hận, đôi mắt rực lửa của y tràn đầy nét khinh miệt thì không khỏi bực tức: “Đúng là thứ không biết tốt xấu. Thượng Hồng, ngươi nhớ cho kỹ, bất kể trước đây ngươi có là ai đi nữa, hễ đã vào đây rồi thì đừng mơ tới mộng đẹp gì đó. Ngươi mà không biết an phận thì chỉ có chết thôi.”

Hồng y nam tử đang ú ớ muốn nói gì, Thượng Hương cởi khăn bịt miệng ra thì câu cửa miệng của y là “tiện nhân.” Thượng Hương nghe xong sắc mặt sa sầm ngay:

“Phải, ta chính là tiện nhân, qua đêm nay rồi ngươi cũng ti tiện như ta vậy. Giờ muốn mắng chửi gì thì tranh thủ đi, lúc sau có muốn mắng cũng không ra tiếng đâu.”

“Ngươi… ngươi… ngươi…” Hồng y nam tử nổi giận tới mặt mày đỏ gắt, “Dù ta… có chết cũng tuyệt đối…”

Trong mắt Thượng Hương ánh lên một tia châm biếm: “Ngươi tưởng đây là chỗ ngươi muốn chết thì chết được sao?” Ngón tay hắn từ tốn lướt qua gương mặt của hồng y nam tử, “Nhìn đi, gương mặt này vẫn còn nguyên vẹn nguyên hình, trang điểm lên một chút thì đâu khác mấy với những tiểu quan kia…”

Hồng y nam tử nổi nóng cắn phập ngón tay của Thượng Hương đến rướm máu, hơi tanh xông lên đầu chếnh choáng làm toàn thân cảm thấy rã rời, y vô thức thả lỏng miệng ra.

“Đây… đây là… ngươi lại dùng thuốc gì vậy?”

Hồng y nam tử phản ứng bất thình lình làm thuốc dính trên ngón tay Thượng Hương thấm vào, máu ứa ra từ phát cắn này hòa lẫn trong thuốc khiến dược tính phát huy tác dụng ngay.

Thượng Hương cúi xuống khe khẽ cắn vành tai của y, day tới khi có dấu răng mờ mờ mới thong thả đáp: “Yên tâm đi, không phải thuốc đâu. Ta biết loại dược kia không có tác dụng với ngươi nên không dùng nó nữa. Còn cái này… chẳng qua chỉ là chút thuốc để toàn thân ngươi mềm nhũn không có sức lực cắn lưỡi thôi. Qua khỏi giờ Tý vẫn còn nửa đêm, ngươi cứ hưởng thụ hết mình đi.”

Thượng Hương ra khỏi phòng, còn chưa đi được bao xa đã thấy tiểu đồng dẫn đường dẫn theo một nam nhân đi tới. Hắn lánh sau thân cây nhìn người kia bước vào phòng, mơ hồ nghe mấy tiếng chửi rủa, không bao lâu thì im thin thít. Hắn đứng sau cây dùng dằng chờ một hồi, mãi đến khi nghe được một tiếng thét thảm thiết như định liệu, trong lòng thảng thất như có gì đó chùn xuống, hắt một hơi thật dài ra, thân hình hắn từ từ rời khỏi bóng cây quay về phòng mình.

Cảnh đêm ảm đạm, tiếng gió hờn như thút thít, từng hồi gào thét thê thảm dần trở thành tiếng khóc nấc nghẹn, cuối cùng tan biến giữa ngọn đèn say sưa chè chén trong nam quán. Người tìm hoan mua vui, kẻ gượng cười đon đả, còn ai nghe thấy tiếng khóc ai oán vọng vang trong gió kia, dù có người nghe được thì liệu có ai để ý…

Nơi chốn yên hoa, mệnh bạc chỉ mành, dễ vào mà khó ra. Từ nay về sau, thân này tùy mệnh nào do người…

***

Bảo Lai thương hào.

“Tiền lão, lão tới thật sớm quá.” Lý Mộ Tinh bước vào cửa liền cung tay vái chào vị lão nhân tóc bạc phơ đứng trước quầy.

“Ô, đông gia cũng tới sớm đó chớ.”

Cụ già tóc trắng ha ha cười chào đáp lễ.

Vị lão nhân tóc bạc này tên là Tiền Quý Lễ, là đại chưởng quỹ Lý Mộ Tinh mời về quản lý Bảo Lai thương hào ở thành Thượng Hòa. Trong ngành lão nổi danh là một tay tính toán lão luyện.

Năm năm trước, Lý Mộ Tinh đến thành Thượng Hòa để mở thêm một phân hiệu. Lúc đó y bất quá chỉ là một thương nhân có chút tiếng tăm, trong thành Thượng Hòa tụ hợp toàn thương nhân này hầu như khó có chỗ đứng vững.

Nhưng y lại nhắm vào Tiền Quý Lễ khi ấy vừa vặn mới rời khỏi vị trí trống không của người chủ cũ, y toàn tâm toàn ý muốn mời Tiền Quý Lễ đến đảm nhiệm chuyện làm ăn của phân hiệu mình.

Khi ấy thương nhân để mắt tới Tiền Quý Lễ nói ít lắm cũng phải có mười người, ai nấy cũng khoe khoang điệu bộ hơn hẳn Lý Mộ Tinh, đại lễ đem tới không tám rương cũng mười thùng. Lại hứa hẹn thù lao hậu đãi với Tiền Quý Lễ, người này nêu điều kiện tốt hơn hẳn người sau, so với Lý Mộ Tinh mang hai bàn tay trắng đến thì y quả là vô cùng bần hàn bủn xỉn.

Nhưng Lý Mộ Tinh không nửa điểm e dè, chỉ nói đúng một câu với Tiền Quý Lễ:

“Nếu Tiền lão chịu nhận bổn tiệm đơn sơ thì Lý Mộ Tinh sẽ như hổ thêm cánh, từ đây đại triển phong vân, không quá ba năm sẽ khiến Tiền lão ngẩng đầu ưỡn ngực trong giới thương buôn.” Lời nói thì hết sức ngông cuồng nhưng y lại dùng lễ nghĩa của vạn bối đối với Tiền Quý Lễ, thái độ hết sức cung kính.

Những kẻ bên cạnh nghe được thì chế giễu ra mặt, cho Lý Mộ Tinh là thứ khoác lác không biết ngượng nhưng Tiền Quý Lễ lại thấy người thanh niên này thật sự rất thú vị. Lão đã lang bạt trong nghề hơn hai mươi năm trời, đi theo không dưới sáu bảy ông chủ, người nào người nấy còn không phải là đại thương nhân hào phú một phương sao? Người trẻ tuổi như Lý Mộ Tinh đây lão lần đầu mới thấy, vì vậy mới nói đùa với Lý Mộ Tinh: “Người trẻ tuổi tối kỵ nhất chính là huênh hoang. Lão phu thấy dáng điệu của ngươi cũng còn chín chắn mới cho ngươi một cơ hội. Lão phu hành nghề bao nhiêu năm nay cũng không thiếu chi ngân lượng. Thế này đi, chỉ cần ngươi có thể mua được Hạnh Hoa Bí Nhưỡng đặc chế từ Hạnh Tứ tửu phường của Nguyễn quả phụ thì lão phu sẽ nhận lời ngươi.”

Thì ra vị Tiền Quý Lễ này bình sinh không thích thứ gì mà chỉ mê uống rượu. Phải nói với địa vị hảo thủ bàn toán của lão thì ông chủ nào mà cam lòng đuổi lão cho được, toàn bộ đều do lão thỉnh thoảng hay uống rượu làm lỡ việc mà ra. Ông chủ chịu thiệt hại, tuy nói không hẳn là tiếc chút đỉnh tiền đó nhưng dù sao cũng phải có người gánh tránh nhiệm, bằng không những kẻ bên dưới sẽ bắt chước làm theo, lúc đó mới thật đúng là tổn thất.

Dù vậy thương gia tới mời mọc Tiền Quý Lễ vẫn nườm nượp từng đoàn. Thật tình khó mời được một chưởng quầy giỏi giang lắm đó, hơn nữa số tiền lời Tiền Quý Lễ kiếm được cho thương hào còn hơn hẳn tổn thất do lão gây ra. Ngay cả khi mai mốt có cho Tiền Quý Lễ thôi việc đi nữa thì vẫn còn lời khẳm.

Lý Mộ Tinh được câu nói này thì không ý kiến gì liền tức tốc tới Hạnh Tứ tửu phường, đợi gặp được Nguyễn quả phụ thì hỏi mua ngay Hạnh Hoa Bí Nhưỡng. Hạnh Hoa Bí Nhưỡng vốn là rượu chiêu bài của Hạnh Tứ tửu phường, chỉ cần có tiền thì ai cũng mua được. Thế nhưng Lý Mộ Tinh không biết Tiền Quý Lễ và cha của nàng vốn là bằng hữu tri giao, năm đó cha của Nguyễn quả phụ tính toán muốn đem nàng gả cho người làm thuê trong tửu phường, Tiền Quý Lễ cũng có phần nhúng tay vào. Sau này khi tên làm thuê đó say rượu té sông chết đuối, Tiền Quý Lễ đã âm thầm nói với cha nàng một câu, “Nguyễn lão ca à, nữ nhi bảo bối của huynh đúng là được chiều riết thành kiêu căng rồi.” Xúi quẩy thế nào đã để Nguyễn quả phụ nghe được, lúc đó nàng đã ôm hận với Tiền Quý Lễ, trong lòng căm thù nghĩ, ta có kiêu căng hay không can hệ gì đến ngươi chứ, Tiền lão đầu lắm chuyện, sau này đừng mơ tưởng uống được rượu của nhà ta nữa. Quả nhiên, sau khi cha của Nguyễn quả phụ qua đời, nàng không bán đến nửa giọt rượu cho Tiền Quý Lễ. Tiền Quý Lễ không còn cách nào khác đành phải nhờ người ta mua giùm nhưng tất cả đều bị Nguyễn quả phụ nhìn ra, nàng mắng bọn họ một trận té tát rồi đuổi cổ ra ngoài. Lão lại dựa vào bản mặt già nua của mình đi cầu xin thì người nhà của Nguyễn quả phụ đúng là không quăng lão ra. Chuyện này đã hơn một năm mấy rồi nhưng vẫn làm con sâu rượu trong bụng Tiền Quý Lễ thèm thuồng hết cỡ.

Lý Mộ Tinh không biết nguyên do bên trong là thế mới bước vào cửa chính của Hạnh Tứ tửu phường, tức thì bị Nguyễn quả phụ hay tin cầm đòn gánh rượt trối chết chạy ra ngoài. Lúc đó Lý Mộ Tinh bị đánh tới tơi bời hoa lá, đứng tuốt đằng xa nhìn dáng điệu Nguyễn quả phụ ôm đòn gánh ngang ngực, thần sắc vô cùng hung hãn. Trong lòng y ngơ ngác, nhìn người nữ tử dáng dấp xinh đẹp vậy mà sao tính tình lại đanh đá đến thế.

Về sau cuối cùng Lý Mộ Tinh cũng hỏi ra được chân tướng sự việc, chỉ thấy Nguyễn quả phụ chuyện bé xé ra to thôi nhưng y làm sao quản được chuyện nhà người ta. Thế nên quyết tâm trong lòng y càng mạnh mẽ, ngày ngày đều tới Hạnh Tứ tửu phường lầy rầy làm phiền Nguyễn quả phụ. Ước chừng hơn một tháng, y chưa xiêu lòng được Nguyễn quả phụ nhưng đã làm Tiền Quý Lễ tin phục trước.

“Được rồi chàng trai trẻ à, xem ra ngươi đúng là có nghị lực, thật không đơn giản, không đơn giản mà…”

Cũng không biết Tiền Quý Lễ rốt cuộc vừa mắt chỗ nào trên người Lý Mộ Tinh nữa, cứ thế lão trở thành đại chưởng quỹ dưới quyền bậc nhất của y. Có sự giúp sức của Tiền Quý Lễ, việc khai trương của phân hiệu hoàn thành một cách trôi chảy. Tiền Quý Lễ làm trong thành Thượng Hòa đã hơn hai mươi năm, dĩ nhiên quen hết các đầu mối, chưa tới nửa năm chuyện buôn bán của phân hào đã tiến triển như diều gặp gió. Lý Mộ Tinh dần dà thấy an lòng liền trao hết chuyện làm ăn cho Tiền Quý Lễ, bản thân y lại đến Hạnh Tứ tửu phường rầy rà tiếp với Nguyễn quả phụ.

Lúc đó, Nguyễn quả phụ đã thấp thoáng thấy bóng dáng Lý Mộ Tinh trước cửa chính của Hạnh Tứ tửu phường từ xa, tròng mắt lườm thiếu điều không rớt ra thì thôi nhưng không tới mười ngày nàng đã chịu thua.

“Trên đời này sao lại có nam nhân như ngươi vậy…” Nàng vừa tức tối vừa ấn một vò Hạnh Hoa Bí Nhưỡng vào người Lý Mộ Tinh.

Lý Mộ Tinh ôm vò rượu lớn, trông thấy sắc mặt ủ ê của Nguyễn quả phụ thì cười dài: “Như nhau, như nhau mà. Trên đời này sao lại có nữ nhân như phu nhân vậy?”

“Ngươi nói ta hung hãn sao?” Mày liễu của Nguyễn quả phụ nhướn thẳng, đòn gánh vung cao trong tay tức thì.

Lý Mộ Tinh vừa thối lui vừa nói: “Không dám, Nguyễn phu nhân đấng cân quắc không thua kém hạng mày râu, chính là nữ trung hào kiệt. Trong lòng Mộ Tinh chỉ có bội phục mà thôi.”

Nguyễn quả phụ chuyển từ giận dữ thành tươi cười, dựng đòn gánh xuống nói: “Tiền lão đầu gặp được ngươi đúng là có phúc khí tám đời. Được rồi, ngươi mang rượu đi đi.”

“Nguyễn phu nhân đại lượng, Mộ Tinh xin cáo từ.”

Nguyễn quả phụ nhìn theo bóng dáng của Lý Mộ Tinh lớn tiếng gọi: “Nhớ cho kỹ, cô nãi nãi ta họ Nguyễn tên Túy Quân, sau này có đến thì chỉ cho phép gọi là Túy nương thôi. Nếu để ta còn nghe hai chữ phu nhân nữa thì ta đánh gãy chân cho ngươi lết về đó.”

Lý Mộ Tinh vẫy tay tỏ ý đã nghe thấy. Điểm mấu thắt nho nhỏ này của Tiền Quý Lễ và Nguyễn quả phụ cũng tiêu tan như thế.

Lý Mộ Tinh trái lo phải nghĩ mấy ngày trời thì thấy tình huống y đang đối mặt không mấy sai biệt với nan đề Tiền Quý Lễ đã ra cho y. Cái khác biệt chăng là Nguyễn quả phụ có thể chịu thua đem vò rượu cho Tiền Quý Lễ nhưng nếu muốn nàng đem rượu cho kỹ nam thì tuyệt nhiên không thể được. Giải quyết không tốt thì không chừng cả bằng hữu cũng làm không được. Y suy nghĩ không ngừng mấy ngày liền cũng chưa nghĩ ra được biện pháp nào, không có cách nên y đành tìm đến Tiền Quý Lễ thỉnh giáo.

Sáng sớm ra cửa hiệu, lúc y cùng Tiền Quý Lễ dùng điểm tâm thì bàn bạc hạng mục sổ sách kỳ tới. Tới khi dùng cơm Lý Mộ Tinh mới mở lời được.

“Tiền lão, Mộ Tinh có một chuyện muốn thỉnh giáo chủ kiến của lão.”

Tiền Quý Lễ sang sảng cười, đưa tay vuốt chòm râu bạc của mình:

“Đông gia, ngài đây không những là người dùng lời bào mòn người ta mà đầu óc còn mãnh liệt nữa, không lẽ còn có chuyện ngài làm không được sao?” Từ khi Lý Mộ Tinh đem Hạnh Hoa Bí Nhưỡng về thì Tiền Quý Lễ xem như đã khâm phục y hoàn toàn.

“Tiền lão, chuyện này nói ra cũng là chuyện tai tiếng, chẳng qua Mộ Tinh luôn xem lão là bậc trưởng bối nên không ngại xấu mặt, thật sự phải thỉnh chủ kiến của lão rồi.”

Bây giờ Lý Mộ Tinh nghĩ lại sự tình đêm đó vẫn còn thấy xấu hổ nên đành nói những điểm chính yếu. Đại ý là y uống rượu say rồi đánh mất khế ước vừa ký, tuy nói tên kỹ nam kia đồng ý trả khế ước nhưng hắn lại muốn đổi bằng hai vò Nữ Nhi Hồng ủ hai mươi năm.

Lúc đó Tiền Quý Lễ đang gắp miếng đồ ăn lên miệng, vừa nghe Lý Mộ Tinh nói hết câu thì lão phun hết thức ăn ra.

“Đông gia, ngài không hứa cái gì tốt lại đi hứa rượu của Nguyễn gia chất nữ chớ. Thôi rồi, ngài đó, chờ mà ăn đòn gánh đi.” Tiền Quý Lễ lau miệng, vẻ mặt hả hê trên nỗi đau của người khác.

Lý Mộ Tinh nhớ tới đòn gánh của Nguyễn quả phụ thì thật sự có chút kinh hãi, nhưng đã ưng thuận chuyện này rồi nên giá nào cũng phải kiếm bằng được hai vò rượu kia. Y đành lên tiếng: “Tiền lão, chuyện này nói thế nào lão cũng phải giúp ta mới được.”

Tiền Quý Lễ liên tục xua tay: “Đông gia, từ lâu lão phu đã lập lời thề đời này không dính vào chữ rượu nữa. Chuyện gì ta cũng giúp được nhưng chỉ có chuyện này là không thể, ngài hãy nghĩ biện pháp khác đi.”

“Tiền lão, có phải lão uống rượu này đâu. Chẳng qua muốn lão nghĩ hộ cách giúp ta thôi, không có phạm úy gì đâu.”

“Không được, không được, không được.”

Tiền Quý Lễ một hơi nói ba chữ không được, thẳng thừng đẩy Lý Mộ Tinh ra chân trời xa tắp. Nếu là ba năm về trước, lão đầu hắn mà nghe đến Nữ Nhi Hồng hai mươi năm thì đã không kềm được lòng mà mau mắn nghĩ cách cho Lý Mộ Tinh rồi, nhưng sau khi xảy ra chuyện của ba năm về trước thì người hảo rượu hơn mạng như lão lại kiên quyết cai rượu, hơn nữa từ nay về sau không đụng tới nửa giọt rượu nào.

Cho đến hôm nay, cứ nhớ tới chuyện ba năm trước vẫn còn làm Tiền Quý Lễ thấy hổ thẹn vô cùng. Từ sau khi lão xông xáo ra lập thanh danh trong nghề, tuy nói vì uống rượu mà lỡ việc nên thay đổi tới sáu bảy ông chủ nhưng suy cho cùng thiệt hại cũng không lớn lắm. Những ông chủ này đều là hạng giàu nứt đố đổ vách, nghĩ tới lão luôn có công lao nên không hề truy cứu báo quan, chỉ trả về làm việc như cũ. Cũng bởi vậy nên Tiền Quý Lễ không biết hối cải tật uống rượu lỡ việc của mình, đến chỗ của Lý Mộ Tinh chưa đầy hai năm lại xảy ra chuyện rắc rối lớn. Trong lúc nghiệm xem một số lượng lớn lụa sa, thương nhân đưa hàng kia nhấn cho lão hai bát rượu, mắt lão say lờ đờ nên không kiểm ra số lụa này rõ ràng là dùng loại vật liệu tam phẩm nhưng lại giả làm hàng nhất phẩm mà giao. Sau khi số hàng này sắp lên quầy thì bán theo giá nhất phẩm, chưa tới một tháng đã bị một người lành nghề nhìn ra. Ở bên ngoài thiên hạ mắng chửi Bảo Lai thương hào là dùng hàng giả mạo. Lúc đó đã tổn hại rất lớn tới danh dự của Bảo Lai thương hào, người kéo tới trả hàng liên miên không dứt. Đến lúc Lý Mộ Tinh hay tin và tức tốc từ bản tiệm tới nơi thì chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, phân hiệu trong thành Thượng Hòa đã từ đông như trẩy hội thoắt cái thành vắng như chùa bà đanh.

Sau khi Lý Mộ Tinh đến nơi, chuyện đầu tiên y làm là bảo Tiền Quý Lễ thu hồi lại số lụa sa đã bán với giá cao ra. Y cũng cự tuyệt đề nghị của Tiền Quý Lễ là đem số lụa này bán ra lại với giá hàng tam phẩm, đoạn y dặn người chuẩn bị hai miếng cờ hiệu, viết mười chữ “người lấy thành làm vốn, thương cậy tín mà nên.” Sau đó y để tiểu nhị trong tiệm mang lá cờ vải, bản thân lại tự ôm hết tất cả lụa sa đi khua chiêng gõ trống, trên đường gom thành một đống đi ra ngoài vùng hoang dã của thành Thượng Hòa. Trước mặt tất cả những người nô nức tới xem, y giải bày chuyện bị lừa ra, đối với sự khinh suất của mình sẽ khắc sâu và kiểm điểm, ôm hết tất cả trách nhiệm vào mình, sau đó y thiêu rụi sạch sẽ số lụa sa đó.

Khi ấy Tiền Quý Lễ đứng một bên mặt mày đều tái xanh cả. Người khác không biết chứ lão thì hiểu rõ, số lụa sa này thật ra giá trị tới mười vạn lượng trắng lóa lận, là tất cả tiền vốn của phân hiệu ở Thượng Hòa. Nhưng Tiều Quý Lễ cũng hiểu rõ, nếu đem số lụa sa này bán lại với đúng giá của nó thì tuy giảm được tổn thất về tiền bạc nhưng sẽ không cách nào vãn hồi được danh dự của thương hào. Chuyện này đối với con đường làm ăn đang phát triển của thương gia mà nói là cú đả kích chí mạng, Tiền Quý Lễ ngay cả có lòng lấy cái chết để tạ tội cũng đủ bồi đền.

Cử chỉ đập nồi dìm thuyền này của Lý Mộ Tinh chẳng những vãn hồi được danh dự của thương hào mà còn giành được sự kính trọng của Tiền Quý Lễ và toàn bộ thương nhân thành Thượng Hòa. Càng khiến người ta kinh ngạc hơn là Lý Mộ Tinh cũng không vì chuyện này mà sa thải Tiền Quý Lễ, chỉ vẻn vẹn khấu trừ nửa năm tiền công và phần chia lời năm đó của lão. Tiền Quý Lễ trong lòng cảm kích không thôi, hơn nữa lão đã biết rút kinh nghiệm xương máu. Trước mặt Lý Mộ Tinh và tất cả tiểu nhị trong tiệm, lão đem tất cả rượu và chung vò ra đập bể hết, lập lời thề từ nay về sau sẽ không đụng tới nửa giọt rượu, cũng tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện nào có dính tới chữ rượu.

Tuy rằng danh dự của phân hiệu Thượng Hòa đã vãn hồi nhưng lại không xoay vòng được đồng vốn. Tiền Lý Mộ Tinh mang từ bản tiệm tới lúc thu hồi số lụa sa bán ra với giá cao đã dùng hết, nhất thời thương hào không thể mở cửa như thường. Không mở cửa được thì không phát lương được, bọn tiểu nhị trong tiệm lần lượt đi hết, chỉ còn lại một số ít không chịu đi, khoảng thời gian đó là lúc khốn quẫn nhất trong đời của Lý Mộ Tinh. Cuối cùng phân hiệu Thượng Hòa thật sự không thể duy trì tiếp, ngay lúc Lý Mộ Tinh chuẩn bị đóng cửa hiệu thì tin vui lại đến bất ngờ. Có một thương nhân ở Điền Nam chủ động tìm đến cửa hiệu muốn làm ăn với Lý Mộ Tinh. Hóa ra chuyện đốt lụa sa của Lý Mộ Tinh đã được các thương nhân ở thành Thượng Hòa truyền miệng nhau, một truyền thành mười rồi mười truyền tới một trăm, nháy mắt các thương nhân ở vùng lân cận cũng biết tới. Vị thương nhân Điền Nam này cho rằng cách đối nhân xử thế của Lý Mộ Tinh rất đỗi thành thật, không hề lừa già gạt ấu, rất đáng giá hợp tác nên mới tìm tới tận nơi.

Giữ vững được phân hiệu Thượng Hòa, từ đó chuyện làm ăn của Lý Mộ Tinh càng làm càng lớn thêm. Dựa vào lời truyền miệng lúc buôn bán với các thương nhân khắp nơi mà cái danh hiệu Lý Mộ Tinh thương nhân thành tín lan truyền khắp đại giang nam bắc. Có thể y không phải là thương nhân giàu có nhất nhưng tuyệt đối là thương nhân có danh dự nhất. Đến nỗi nhờ vào duyên cớ của y mà chuyện làm ăn của thương nhân Điền Tây cũng tới dễ dàng hơn so với những vùng khác. Mười chữ “người lấy thành làm vốn, thương cậy tín mà nên” này gần như đã trở thành câu thiền cửa miệng của thương nhân Điền Tây.

Lý Mộ Tinh được lợi ích từ hai chữ thành tín hiển nhiên càng thêm trân trọng danh dự không dễ gì có được này. Trong cung cách làm người hay làm việc của y, dù cho có thiệt thòi đi nữa cũng tuyệt đối không chịu thất tín. Đây cũng là nguyên do y hao tâm tổn trí muốn lấy cho được hai vò Nữ Nhi Hồng kia. Mặc dù đối phương chỉ là một kỹ nam và lúc đó chỉ là hứa suông bằng lời, dù tên kỹ nam kia có nói với người khác y thất tín đi nữa thì chỉ sợ không ai tin lời một kỹ nam như hắn thôi, mặc dù là thế nhưng y vẫn không muốn được lợi rồi bội ước.

Thấy Tiền Quý Lễ không chịu dính tới chuyện gì liên quan tới chữ rượu y cũng đành bó tay, ôm bộ mặt chán chường mà gắp cơm. Trong lòng y đang lo nghĩ nên dĩ nhiên ăn cơm cũng chẳng ngon lành gì.

Tiền Quý Lễ ngó bộ dáng của y thì cười ha hả: “Đông gia, nhìn bộ dạng ngài vậy thật ra không phải không có cách, có điều chuyện này phải có ngài gật đầu mới thành.”

“Là cách gì?”

“Đông gia, ngài cũng sắp ba mươi tuổi rồi phải không?”

Lý Mộ Tinh sửng sốt căng mắt ra: “Tiền lão, lão quên rồi à? Tháng trước mới là sinh thần hai mươi tám của ta thôi.”

“Người ta hai mươi tám tuổi thì đã làm cha mấy đứa hài tử rồi, đông gia cũng nên lo cho chuyện của mình đi. Tuy lão phu nói chất nữ kia là quả phụ nhưng dáng vẻ lớn lên thì xinh đẹp lại tài giỏi, còn biết làm ăn nữa, bất quá môn đăng hộ đối với ngài rồi. Hơn nữa nếu đông gia cưới nàng thì mấy chục vò Nữ Nhi Hồng kia là của hồi môn rồi, đến lúc đó ngài muốn lấy bao nhiêu tặng ai mà chẳng được.”

Tiền Quý Lễ đã có chủ ý này từ lâu. Mấy năm qua lão thấy Lý Mộ Tinh một lòng chuyên tâm lo chuyện buôn bán, ban đêm ngay cả một người sưởi chăn cũng không có thì thấy đau lòng lắm, hôm nay cuối cùng cũng cho lão một cơ hội nói ra rồi.

Ngay tức khắc Lý Mộ Tinh liền cười gượng gạo: “Tiền lão à, tính tình của Túy nương rất kiên cường khí khái, là nữ trung trượng phu. Lời này của lão ngàn vạn lần đừng để nàng ta nghe được, cẩn thận nàng ấy cầm đòn gánh đại khai sát khí tới cửa đó.”

“Hây, lão phu nói thật lòng mà. Hai người các ngươi một người chưa thành thân còn một người thì ở góa, Nguyễn gia chất nữ thấy ngài thì mới cười, còn ngài thì cũng rất quan tâm tới nàng…”

“Được rồi, được rồi… Tiền lão, ta ăn xong rồi, lão cứ thong thả dùng đi, ta ra tiệm xem sao trước.”

Vốn Lý Mộ Tinh trông chờ vào Tiền Quý Lễ nghĩ cách giúp y, nào ngờ lão lại đưa ra cái chủ ý lên mốc lên meo này tới nỗi cơm cũng nuốt hết vô phải bỏ bữa mà chạy. Y tới cửa tiệm rồi đông thì lục lọi, tây lại chỉnh sửa, vắt nát đầu óc nghĩ tới hai vò rượu kia. Đang lúc nghĩ tới bực bội cả người thì một tiểu nhị của Hạnh Tứ tửu phường chạy đến, nhắn là Nguyễn quả phụ mời y tới một lát.

Lý Mộ Tinh sửng sốt hồi lâu mới đi theo tiểu nhị đó, nhưng làm thế nào nói với Nguyễn quả phụ y cần hai vò rượu kia thì vẫn chưa nghĩ ra.

Lý Mộ Tinh đi theo tiểu nhị của Hạnh Tứ tửu phường được nửa đường thì đột nhiên ngửi được một hương thơm nồng nặc quen thuộc, theo phản xạ ngó nghiêng khắp nơi thì thấy một người vận sa y ánh màu rất xinh đẹp đang bước ra từ một hiệu thuốc bắc, quả nhiên chính là tên kỹ nam đêm hôm ấy. Lòng y khẽ chấn động liền nói với tiểu nhị của Hạnh Tứ tửu phường: “Tiểu Lục, ngươi về trước đi. Nói lại với lão bản nương nhà ngươi ta ghé tiệm điểm tâm mua chút đồ ăn mang qua cho nàng, chút nữa sẽ tới ngay.”

“Lý gia, ngài đối với lão bản nương thật tốt quá.” Tiểu nhị kia cười khà khà, làm bộ dáng đã biết tỏng nháy mắt với Lý Mộ Tinh rồi đi mất.

Có điều Lý Mộ Tinh không hề để mắt tới tiểu nhị, đợi hắn vừa đi khỏi y liền nhắm thẳng hướng mà kỹ nam kia đã đi khuất. Tên kỹ nam kia đi đường vẫn cúi đầu như đang suy tư điều gì, Lý Mộ Tinh mau chân đi vài bước đã qua mặt hắn. Đang muốn gọi hắn thì mới vỡ lẽ y không biết kỹ nam kia tên gọi là gì, nhất thời miệng vẫn hả vậy còn người thì ngây ra. Tên kỹ nam đó cứ cúi gằm xuống nên không phát hiện ra có người trước mặt, vẫn bước tới nên đâm sầm vào ngực của Lý Mộ Tinh.

Hương thơm nồng nặc lập tức xộc vào xoang mũi làm Lý Mộ Tinh không kềm được hắt hơi một cái rồi thuận tay đẩy hắn ra. Tên kỹ nam kia không lường trước nên lui về sau hai bước, đứng không vững mà ngã ra sau. Lý Mộ Tinh hốt hoảng đưa tay kéo lại, người thì đúng là nắm được nhưng do bản thân dùng quá sức nên y ngã ập mông xuống đất, tên kỹ nam kia cũng bị kéo chúi nhũi vào người y.

Nói cái tư thế này có bao nhiêu ám muội thì có bấy nhiêu mờ ám. Trong thoáng chốc Lý Mộ Tinh phản ứng không kịp, chỉ thấy thân người trong lòng ngực mềm mại không giống nam tử, cảm giác rất hay mà ôm cũng rất vừa. Bỗng nhiên nhớ đến dấu vết loang lổ trên đệm giường tối hôm ấy, cảm giác xấu hổ lại dâng trào lên làm trên mặt y đã ửng một màu đỏ bừng. Vậy mà lại nghĩ không ra là phải đẩy người trong lòng ngực ra, y cứ sững sờ thế không biết làm thế nào mới đúng.

Thượng Hương đã phải phiền muộn nhiều ngày vì tên Thượng Hồng kia. Nói thật hắn thấy qua không ít người sau khi thất trinh thì nháo nhào om sòm tìm cái chết nhưng im lặng chờ chết như Thượng Hồng thì hắn mới thấy lần đầu.

Sau đêm đó, sáng hôm sau lúc Thượng Hương đến xem y, vết thương phủ khắp thân thể kia thật sự làm người ta choáng váng run rẩy, nhất là đôi mắt thon dài kia cứ đờ đẫn nhìn mặt giường, không còn chút thần thái như trước nữa. So theo một người non nớt mà nói thì tuổi tác của Thượng Hồng lớn hơn một chút, lại không có dạy dỗ tốt nên khi kinh qua chuyện khắc nghiệt như vậy cơ thể không chịu nổi là việc bình thường. Mặc dù Thượng Hương đã lau sạch thân thể cho y ngay sau đó và bôi thuốc vết thương rồi nhưng không đến nửa đêm Thượng Hồng vẫn phát sốt, thân nhiệt nóng tới phỏng tay. Thượng Hương chăm sóc y một ngày một đêm mới tạm hạ được cơn sốt. Hôm qua người thì đã tỉnh nhưng không chịu ăn uống cũng không nói năng cử động gì hết, cả người như chết rồi vậy. Thượng Hương nhìn y mà nhíu mày chau mặt, trong lòng cảm thấy thật sự phiền muộn. Nếu y la lối vùng vẫy thì Thượng Hương còn có cách đối phó, đằng này lại bất động như thế, nói gì cũng không có phản ứng, đúng là làm người ta không yên lòng mà.

Hôm nay ra ngoài mua thuốc, trong lòng Thượng Hương vẫn đang suy nghĩ làm sao chặt cái đốt cứng đầu trong xương của Thượng Hồng, cứ cắm đầu mà đi nên không chú ý mới đụng vào một người. Tới khi hắn định thần thì đã nằm sấp lên thân người kia, gói thuốc cũng văng một bên. Hắn vô thức chống người dậy lại cảm nhận một bờ ngực rắn chắc dưới tay mình, vừa ngẩng đầu lên thì thấy bộ dáng mắt lộ miệng hả đờ đẫn của Lý Mộ Tinh. Bất chợt ý muốn trêu cợt y lại nổi lên, hai tay hắn trước ngực Lý Mộ Tinh không đứng đắn cứ mơn trớn vuốt ve, miệng thì ỏn ẻn ngả ngớn: “Ô, chỉ mới mấy ngày không gặp thôi mà Lý gia đã muốn nô gia rồi sao?”

“Ngươi… ngươi…” Lý Mộ Tinh bị hắn sờ mó một hồi khiến tim nhảy loạn xạ vội nắm lấy hai bàn tay suồng sã kia, bực tức nói: “Ngươi còn không đứng lên?”

Trong mắt Thượng Hương tràn đầy ý cười, áp sát thân người vào Lý Mộ Tinh, ghé bên tai y phà một hơi rồi thỏ thẻ: “Lý gia cam lòng để nô gia đứng dậy sao?” Vừa nói đôi tay kia vừa khéo léo trượt khỏi tay Lý Mộ Tinh đặt trước ngực y, day cho hai viên nho nhỏ cách lớp vải kia nổi lên, ngón tay linh hoạt đó lại lần đến chỗ kia hờ hững vẽ vời.

Lý Mộ Tinh thấy làn hơi bên tai có chút khó chịu liền hít một hơi sâu vào, chỉ cảm thấy giác quan toàn thân đều tập trung vào hai đỉnh tê dại ngứa ngáy trước ngực, một trận khoái cảm tới mềm nhũn xương cốt lan tỏa khắp tứ chi. Y làm sao đoán được kỹ nam này lại có thủ đoạn như vậy, cách một lớp vải dày mà cũng có thể khơi được khoái cảm của thân thể. Rõ ràng trong lòng biết là phải đẩy người ra nhưng hai bàn tay nhất định không chịu nghe lời, chẳng những không buông kỹ nam này ra mà ngược lại còn không tự chủ được ôm ngang eo của hắn.

Chính lúc này bàn tay làm loạn của Thượng Hương lại dừng lại, khuôn mặt ửng một tầng thẹn thùng, ngay cả hai gò má cũng phớt hồng. Thật ra cách một lớp phấn dày đặc trên mặt nên đoán không ra mới phải nhưng chỉ thần thái kia cũng đủ rồi, làn mi rũ che lấp diện mạo phơn phớt ý thẹn.

“Lý gia, vậy không hay lắm đâu… Ưm, trên đường phố thế này, nô gia quả thật… xấu hổ lắm…”

Đầu óc của Lý Mộ Tinh oanh đùng một tiếng, tia sáng trong khóe mắt đảo qua, lúc này mới phát hiện bọn họ đã thành tâm điểm dòm ngó của người đi đường. Có người dừng bước lại nhìn, có người mau chân lướt qua, cũng có kẻ đằng xa nhổ nước bọt xuống đất, còn có người dứt khoát đi đường vòng. Một luồng huyết khí xông lên óc, Lý Mộ Tinh xấu hổ tức giận lắm đây, mặt mày đỏ lên hết. Dùng sức đẩy Thượng Hương ra, cũng mặc kệ Thượng Hương ngã sóng xoài một bên, đứng dậy xoay người nhìn Thượng Hương lần nữa rồi y chạy bán sống bán chết.

Thượng Hương ôm bụng cười quằn quại trên đất tới nỗi đứng dậy không nổi. Vị Lý đại lão bản này thật sự khả ái đến độ làm người ta nhịn không được cứ phải trêu chọc hoài không thôi, trên đời này sao lại có nam nhân như vậy chứ? Có câu đường không thương buôn không gì tốt, thương nhân có gian mới là gian thương, vị Lý đại lão bản lại thành thật như tiểu tử còn để chỏm chưa kinh qua chuyện đời. Hắn thật nghi ngờ nam nhân như vậy sao lại đâm đầu vào thói đời này mà ra danh hiệu thương nhân thành tín đó. Không phải càng thành thật càng dễ bị người ta lừa gạt sao?

Thật khó khăn lắm mới dừng cười được, Thượng Hương sực nhớ vị Lý đại lão bản này còn chưa nói gì hết đã bỏ chạy rồi. Hắn còn chưa kịp hỏi Lý đại lão bản hai vò rượu Nữ Nhi Hồng hai mươi năm kia chừng nào thì đưa tới đây. Ây, thất sách, thất sách mà, đáng lẽ nên hỏi trước rồi hẵng chọc mới phải, đây lại làm ngược lại, cũng không biết phải chờ đến bao giờ mới uống được rượu nữa. Nghĩ tới đây thì con sâu rượu trong bụng Thượng Hương lại bị câu ra.

“Nhân sinh tựa như… một bầu sương, ai người… thanh tỉnh lại tự sầu, sống một ngày, rượu một vò…” Thượng Hương nhặt gói thuốc rớt trên đất lên, miệng lại ngâm nga bài từ khúc nặng nề điêu linh kia, cất bước nhanh về Thượng Hòa nam quán.



Lúc này hậu viện Thượng Hòa nam quán lại náo nhiệt hẳn so với tiền viện. Ban ngày khách làng chơi kỹ viện phải ít hơn mới đúng, nhưng vì bổ sung cho sự hao sức đêm qua nên lúc này các tiểu thương đưa củi rượu gạo và thức ăn cứ nườm nượp tới lui nhà bếp và cửa sau, mà bọn họ bắt buộc phải băng qua hậu viện này.

Thượng Hương tay cầm gói thuốc, không đi sắc thuốc mà cũng chẳng về phòng, cứ đứng dựa gốc cây nhìn đám tiểu thương tất tả ngược xuôi. Vì hắn thường đứng ở chỗ này nên phần lớn các tiểu thương đều biết mặt. Tuy nói là một kỹ nam phải dựa vào thoa phấn để lấp đi dấu vết già nua nhưng dáng người kia suy cho cùng vẫn còn trẻ măng, vòng eo mềm mại ẻo lả cứ hững hờ dựa vào đấy cũng là hoa thơm vốn có, tự thành dáng phong lưu, miễn là không nhìn mặt thì những tiểu quan ở tiền viện ai có được phong thái sánh một nửa với người này. Có vài tiểu thương ngắm nhìn hắn mà trong lòng rạo rực, ỷ vào quen biết nên trêu ghẹo hắn mấy câu xem như cái hời không chiếm được hoa vậy. Thượng Hương cũng không để ý, chỉ cười phớt trả lời câu có câu không làm mấy tiểu thương kia hớn hở ra mặt. Đợi tới khi tiểu nhị đẩy xe rượu từ nhà bếp ra từ cửa sau viện ánh mắt Thượng Hương mới sáng hẳn lên, giằng khỏi mấy câu bông đùa của đám tiểu thương, hắn đón đường tiểu nhị tuổi không lớn lắm kia.

“Lục tiểu ca, ta muốn rượu mà ca đang chở có được không?”

Tiểu nhị kia không khách khí liếc hắn một cái: “Tiền đâu?”

Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Hương khẽ chớp với tên tiểu nhị, dịu giọng nói: “Lục tiểu ca, một bầu rượu phải tới bốn mươi đồng tiền mà thật không may hôm nay ta chỉ mang theo ba mươi lăm đồng thôi. Tiểu ca xem có thể châm chước cho ta một chút, năm đồng tiền này lần tới ta trả cho tiểu ca có được không?”

“Không có tiền thì người đừng bày đặt uống rượu. Tiền rượu bốn mươi đồng đã rẻ hơn bên ngoài lắm rồi, không giảm được nữa. Đi đi, không mua rượu thì tránh sang bên đừng cản đường ta, về trễ chưởng quầy chửi rủa cho coi.” Mặt mày tiểu nhị tối sầm liền đẩy xe đi.

Thượng Hương nhìn thoáng qua thân mình, thần sắc chợt ủ dột, lại nhìn mấy tiểu thương đã bỡn cợt với mình, bọn họ nổi trận bất bình chặn đường tiểu nhị kia: “Tuổi còn nhỏ mà sao tư lợi vậy chứ? Năm đồng tiền không là gì, mấy đại gia xuất ra mấy hồi.”

Nói xong mỗi người vô cùng hào phóng rút một đồng tiền ra. Đối với bọn họ mà nói một đồng tiền không đáng là bao, với lại mới nãy được Thượng Hương đùa mấy câu đã rất cao hứng rồi. Thượng Hương lập tức tươi cười ngay, rút ba mươi lăm đồng tiền trong túi ra cộng lại hết thảy bốn mươi đồng, đưa tay lấy bình rượu từ tiểu nhị kia, lại quay sang nói mấy câu tán dương với bọn tiểu thương, hởi lòng hởi dạ mà đi mất.

Tiểu nhị đưa rượu khinh thường bộ dáng phô trương nịnh hót của đám tiểu thương mới nói: “Rõ là một lũ đầu rỗng, một tên kỹ nam vừa già vừa xấu cũng khiến các người khoe mã vậy sao?”

Mấy tiểu thương đó nghe vậy thì ha hả cười lớn: “Tiểu tử ngươi biết cái gì? Lúc ngươi còn mặc quần yếm thì Thượng Hương sư phó này chính là đệ nhất hồng bài xinh đẹp nhất trong nam quán đó, cảnh tượng phải nói là rực rỡ vô hạn. Lúc đó đừng nói là lả lơi ong bướm, nội chuyện muốn gặp mặt hắn thôi, trong ngực đánh bạo không có ngót nghét một ngàn lượng thì nghĩ cũng đừng có nghĩ tới.”

Bộ dáng tiểu nhị không mấy gì tin tưởng, ngó bọn hắn mấy cái rồi bực bội đẩy xe đi khỏi.

***

Thượng Hương quay về phòng rồi đổ tiền trong túi ra đếm, vẫn còn đủ cho hắn uống được vài lần. Lúc này hắn mới ngồi xuống hớp một ngụm rượu tức thì nhăn mày rồi thở dài một hơi. Rượu pha nước lã trước đây uống cũng quen rồi nhưng hôm nay lại thấy không hợp miệng, không kềm lòng được nhớ đến vị Lý đại lão bản kia, không gian dối cũng không quanh co, thành thật làm ăn mua bán, thật sự là hiếm thấy, hiếm thấy lắm. Nam nhân tốt như vậy… trước đây không hề gặp qua, về sau cũng không còn nữa…

Rượu càng uống càng thêm nhạt nhẽo, hắn đặt cốc rượu xuống lại thở dài một hơi, hướng tầm nhìn về song cửa. Hoa cúc đang nở rực rỡ, sắc vàng trắng hài hòa đan xen nhau giữa lá cây tôn nền xanh, trong ý thu nhuốm giá rét mà vẫn kiên cường ngẩng cao. Nhưng dù nói hoa cúc gồng mình chịu được màn sương the cuối cùng rồi cũng chống không nổi khi tuyết lấn sang và hàn khí át vào, úa tàn héo hắt chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Mặt trời càng lúc càng chếch về phía tây, tính ra cũng không còn nhiều thời gian, Thượng Hương mới xách gói thuốc đi xuống bếp. Giờ trong bếp đang là lúc vắng vẻ nhất, có bếp lò còn trống, Thượng Hương vừa sắc thuốc vừa nấu một bát cháo trắng, xong xuôi hết mới đặt vào mâm rồi bưng tới phòng của Thượng Hồng.

Phòng của Thượng Hồng yên ắng không hề có tiếng người, căn phòng đìu hiu còn lạnh lẽo hơn bên ngoài. Thượng Hương đặt mâm xuống bàn rồi đi tới bên giường, mắt nhìn Thượng Hồng yếu ớt tái xanh, đã hai ngày không ăn uống gì, còn đang mê man bất tỉnh, hắn giơ tay tát hai bạt tai thật mạnh. Trong khoảng không vắng lặng im lìm, tiếng tát tai dường như đặc biệt vang vọng. Hai gò má của Thượng Hồng hằn dấu tay đỏ chót, người cũng dần tỉnh giấc, đôi mắt thon dài vô thần kia bắt gặp ánh mắt của Thượng Hương mà như không thấy gì, cứ nhìn thấu qua, ánh mắt xa thẳm không biết nhìn về phương nào.

Thượng Hương thấy y tỉnh lại thì không bắt uống thuốc cũng không ép ăn cháo, hắn chỉ kéo ghế ngồi cạnh giường rồi từ tốn nói: “Trước đây trong nam quán cũng có người bướng bỉnh như ngươi vậy, lúc y tới đây thì tuổi tác nhỏ hơn ngươi nhiều, tuy mới mười bốn tuổi nhưng dáng dấp xinh đẹp hơn ngươi rất nhiều. Trịnh hầu nhi đặc biệt rất vừa mắt y, cho rằng đây là cây hái ra tiền nên đi tìm sư phó giỏi nhất để dạy dỗ y.”

Trong thanh âm trầm thấp của Thượng Hương lộ ra chất từ tính, giữa căn phòng an tĩnh ngân nga rõ ràng từng chữ tựa như từng tia sóng dao động trên mặt nước bình lặng.

“Trong đời này của Trịnh hầu đầu có lần huấn luyện đó là kiên nhẫn nhất, đại để là sử dụng thân thể của thiếu niên đó bởi vì hắn cho là thiếu niên này chính là đầu mối kiếm ra tiền cho hắn. Đằng đẵng một năm trời, hắn trổ hết mọi ngón nghề dạy dỗ mà chỉ gặp sự phản kháng hết lần này tới lần khác của thiếu niên. Cuối cùng người thiếu niên đã dũa hết tính nhẫn nại tột cùng của Trịnh hầu đầu, cũng giống như ngươi vậy, y bị cột vào giường chờ mấy khách làng chơi có sở thích đặc biệt tới. Thiếu niên đó so với ngươi có vận khí tốt hơn, Trịnh hầu đầu không có hạ dược nên y vẫn còn sức lực, lúc tên khách kia vừa cởi quần áo y thì thiếu niên đó vùng khỏi sợi dây thừng, dùng cây trâm trên đầu khách đâm hắn bị thương rồi chạy trốn.”

Ánh mắt của Thượng Hồng vẫn dật dờ như thế, không thấy gì cũng không cả phản ứng.

“Nhưng người thiếu niên đó cũng giống như ngươi vậy, không thể nào chạy khỏi nơi ma quỷ này, cũng bị Trịnh hầu đầu bắt lại. Bất hạnh hơn so với ngươi là không có ai biện hộ giúp y. Dựa theo quy tắc của nam quán, y bị Trịnh hầu đầu dẫn vào Yểm môn, trước mặt tất cả các tiểu quan trong quán, những hộ viện đã bắt thiếu niên về từng người từng người luân phiên cường bạo y.”

Đôi mắt Thượng Hồng co lại hết sức khẽ khàng. Thượng Hương sắc bén nhận thấy, trong mắt nhá lên một tia mỉa mai mờ nhạt, lại tiếp tục: “Bộ dạng người thiếu niên lúc đó hết sức thảm thương. Những tên hộ viện đó đều là thứ súc sinh, vết thương trên người y so với ngươi còn nhiều hơn mấy chục lần, ngay cả cổ họng cũng gọi đến khản tiếng. Những người ở đây đều tận mắt thấy con ngươi y trợn trắng. Lúc sắp tắt thở rồi y lại liều mạng dùng chút khí lực cuối cùng van xin Trịnh hầu đầu, đến khi sắp chết thì y chịu khuất phục.”

Thượng Hương lạnh lùng nở một nụ cười: “Từ khoảnh khắc người thiếu niên kia khuất phục thì ta đã biết, chỉ cần còn sống thì không có ai nguyện ý muốn tìm cái chết. Bất kể hắn đã từng kiêu ngạo cỡ nào, thanh cao bao nhiêu, quật cường cách mấy đi nữa, vì sống còn, cái gì tôn nghiêm, cái gì nhục nhã đều là thứ rắm chó.”

“Ta biết thân phận của ngươi không như người thường, vậy thì sao chứ? Ngươi vào đây bằng cách nào trong lòng ngươi cũng hiểu rõ. Từ khi ngươi bước vào đây thì những tên hộ viện trong quán đã tăng thêm vài tên, còn có những kẻ chuyên thủ hậu viện nữa. Ngươi và những kẻ đó có liên quan hay không ta không biết, ta chỉ biết là phàm ai đã bước vào chỗ này, ngoại trừ những người được chuộc ra ngoài thì tuyệt không có ai còn sống rời khỏi đây.”

“Ngươi thật sự muốn chết sao?”

Thượng Hồng lặng lẽ nhắm hai mắt lại, vẫn phớt tỉnh Thượng Hương, y chỉ là nằm đó chờ chết.

“Chát!”

Thượng Hương lại giáng cái tát tóe lửa làm Thượng Hồng sực mở mắt lần nữa, nhưng đôi mắt thon dài kia không còn nét vô thần mà là ý khinh bỉ nhìn Thượng Hương. Không phải ai cũng đều sợ chết, người thiếu niên kia sợ nhưng y thì không, phải sống trong sỉ nhục như vậy y thà rằng chết đi thì hơn.

Tia mỉa mai trong ánh mắt Thượng Hương càng thêm thấm sâu.

“Ngươi cho là chết rồi là xong chuyện à? Chết rồi sẽ trả lại tấm thân trong sạch cho ngươi sao?”

“Ngươi có thấy qua những tiểu quan được chuộc ra ngoài khi mất đi sủng ái của chủ có kết cuộc gì không? Trong bọn họ nếu có điểm tốt thì sẽ quay về quán tiếp tục bán thân, còn có những người khất thực trên đường mà không ai cho một miếng ăn, chết rét, chết đói, bị người ta đánh đập tới chết. Những kẻ bên ngoài kia chỉ biết chỉ vào xác của bọn họ mà nói, ‘Coi đi, đây là thứ kỹ nam đê tiện nhất, chết là đáng mà.’ Có người còn chuyên môn chạy lại để xem vì bọn chúng không tài nào thấy được bộ dáng nam nhân bán thân nó ra sao. Tới cuối cùng cũng sẽ có kẻ có lòng tốt chôn cất bọn họ, có thể được ném vào bãi tha ma cũng là có phúc lắm rồi.”

“Kỹ nam là kỹ nam, có chết cũng vẫn là kỹ nam. Tốt nhất là không ai trong thành này nhận ra ngươi, chí ít cũng có thể lưu lại chút thể diện cho gia quyến ngươi… Phải rồi, ngươi có ý trung nhân không? Nếu bị nhìn thấy thì không biết có đi nhặt xác cho ngươi không nữa?”

Nói đến đây, Thượng Hương nhìn thân thể Thượng Hồng rùng mình, khuôn mặt trắng toát không còn chút máu, tức thì biết mình đã nói trúng chỗ trọng tâm. Hắn nhếch môi không hao hơi nữa, đứng lên đi ra khỏi phòng.

Cửa phòng mở ra rồi khép kín trả lại bầu không khí thanh vắng cho căn phòng, chỉ có thân thể của Thượng Hồng bắt đầu run rẩy vật vã thoi thóp như cá mắc cạn. Cuối cùng, y gắng gượng lết thân thể suy nhược đuối sức của mình dậy, bò đến mâm đựng chén cháo và bát thuốc.
Bình Luận (0)
Comment