Quân Vô Tiếu

Chương 15 - Hấp Thu Đan Dược

Quân Vô Tiếu đang định đi tìm linh dược thì hắn chợt dừng lại một chuyện, Cổ Nguyệt Nhi vẫn là người bình thường, tự sinh tồn trong núi có thể sẽ rất khó khắn vì vậy hắn quyết định đưa nàng đi gặp Tiểu Bạch.

“Ta lần này đi nhanh cũng phải mất 1 tháng, cũng không thể cứ chạy về xem nàng liên tục, như thế rất mất thời gian. Hay là giao nàng cho Tiểu Bạch, dù sao nếu có Tiểu Bạch giúp giúp đỡ thì ít nhất về vấn đề thức ăn của nàng không cần lo lắng.” Quân Vô Tiếu nghĩ, sau đó hắn tiến lại gần bế Cổ Nguyệt Nhi lên.

Bị Quân Vô Tiếu bế lên đột ngột làm nàng có chút phản ứng không kịp phản ứng. Khuôn mặt nàng đỏ ửng, có chút hoảng loạn nói,

“Ngươi, ngươi bế ta lên làm gì.”

“Ta định đưa ngươi tới gặp cái thứ nhất bằng hữu của ta nhờ nó giúp ngươi, để ngươi một mình ta không yên tâm lắm. Ta cũng không thể cứ quay về thường xuyên được, như thế rất mất thời gian.” Quân Vô Tiếu bình tĩnh đáp, mặt không gợn sóng.

Thấy hắn lo cho mình, Cổ Nguyệt Nhi trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

“Cảm ơn ngươi đã quan tâm ta. Nhưng đi gặp thì đi gặp, làm sao lại bế ta làm gì?” Nàng vẫn không hiểu vì sao Quân Vô Tiếu bế nàng lên.

“A, cái này a. Ngươi so với ta rất yếu, hơn nữa di chuyển cũng rất chậm. Ta bế ngươi bay tới đó, tiết kiệm thời gian.” Quân Vô Tiếu nói.

Nghe được câu trả lời từ hắn, Cổ Nguyệt Nhi cũng cảm thấy chấn kinh. Nàng biết hắn rất bất phàm nhưng lại không thể nào nghĩ đến hắn vậy mà lại có thể bay.

“Cái gì, ngươi còn có thể bay.” Nàng sửng sốt nói.

Nhìn thấy Cổ Nguyệt Nhi kinh ngạc tới ngây người, Quân Vô Tiếu thấy thế cũng buồn cười.

“Ngươi kinh ngạc cái gì, chuyện phi thường ta làm còn thiếu hay sao.” Quân Vô Tiếu cười nói, sau đó bế nàng bay về hướng hang của Tiểu Bạch.

Hắn đột ngột bay lên làm cho Cổ Nguyệt Nhi có chút hoảng hốt, nàng theo bản năng ôm chặt lấy hắn.

Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Quân Vô Tiếu cười nói,

“Ha ha! Không cần phải sợ, có ta ở đây ngươi sẽ không gặp chuyện gì đâu. Nếu vẫn sợ thì cứ ôm chặt lấy ta a.”.

Nàng vẫn còn sợ nên ôm chặt lấy hắn, một lúc sau, nàng từ từ thả lỏng ra. Thời khác này, nàng cảm thấy việc phi hành thật sự rất tuyệt với.

“Vô Tiếu, ngươi nói liệu sau này ta có thể bay được như ngươi không.” Cổ Nguyệt Nhi hỏi hắn, ánh mắt toát lên sự mong đợi.

Nghe thấy nàng nói kèm theo sự mong đợi trong ánh mắt, Quân Vô Tiếu có chút bất đắc dĩ, hắn không ngờ là nàng thay đổi thái độ nhanh như thế.

“Ngươi nha, vừa mới này còn sợ ôm chặt ta, giờ thì lại thích thú như vậy. Thái độ chuyển biến cũng quá nhanh a. Ngươi cứ yên tâm đi, ta đã nói là sẽ giúp ngươi trở thành cường giả trấn áp thế gian thì ta nhất định sẽ giữ lời. Nhưng mà ngươi cũng cần cố gắng a, nếu không ta giúp thế nào cũng vô ích.” Quân Vô Tiếu cười nói.

Cổ Nguyệt Nhi nghe thấy thế cũng gật đầu, ánh mắt kiên định. Nàng biết trở thành cường giả không dễ dàng, cho dù có sự giúp đỡ của hắn nhưng nàng không cố gắng cũng không có khả năng trở thành cường giả được.

Một lát sau, Quân Vô Tiếu đưa nàng đến phía trước một cái hang đá lớn. Đây chính là hang của Tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch, ta có chuyện cần ngươi giúp một chút.” Quân Vô Tiếu la lên về phía hang đá, sau đó cùng với Cổ Nguyệt Nhi đi vào.

Trong lúc đi vào trong hang, Cổ Nguyệt Nhi cũng rất tò mò. Nàng không biết rốt cuộc Tiểu Bạch trông như thế nào, nếu dựa theo tên mà nói thì có lẽ là sinh vật nhỏ đáng yêu.

Một lúc sau, một bóng hình to lớn xấu hiện, một con bạch hổ to lớn hiện ra trước mặt nàng làm nàng sợ hãi vô cùng. Nàng vô thức lùi về phía sau nhưng lại bị vấp vào chân của mình, sắp ngã xuống.

Quân Vô Tiếu ôm eo nằng giúp nàng không ngã xuống. Nhìn thấy nàng sợ hãi, Quân Vô Tiếu cũng buồn cười.

“Ha ha! Nguyệt Nhi, ngươi đừng sợ, Tiểu Bạch sẽ không ăn ngươi. Nó thông minh không khác gì con người là mấy, chỉ là nó không thể nói tiếng người thôi. Với lại nó ở luyện nội tạng cảnh nên cũng không cần ăn nên không phải sợ.” Quân Vô Tiếu cười nói.

Nghe vậy Cổ Nguyệt Nhi cũng đỡ sợ hơn. Không còn cách nào, khác tưởng tượng quá xa. Một cái tên nghe tưởng như sinh vật nhỏ dễ thương lại là của một con to lớn bạch hổ.

“Tiểu Bạch, đây là bằng hữu của ta, nàng gọi Cổ Nguyệt Nhi. Ta phải ra ngoài một thời gian, ta có thể để nàng ở đây không? Còn có ngươi có thể giúp nàng tìm thức ăn được không?” Quân Vô Tiếu nói với Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch thấy Quân Vô Tiếu nhờ cũng không khó khăn lắm, nên cũng gật đầu biểu thị đồng ý.

Thấy Tiểu Bạch gật đầu đồng ý, Cổ Nguyệt Nhi cũng vô cùng ngạc nhiên, nàng không nghĩ tới con hổ này có thể hiểu được tiếng người.

Nhìn thấy nàng ngạc nhiên, Quân Vô Tiếu cười nói,

“Ngươi đây cũng quá coi thường nó a, nó là ta bằng hữu chẳng lẽ lại không hiểu tiếng người. Vì nó không phải con người nên không thế nói tiếng người thôi chứ về trí tuệ cũng chẳng khác nhau là bao.”.

“Ta bây giờ đi tìm linh dược đây. Ngươi ở đây có thể nó nói chuyện với Tiểu Bạch, cứ coi nó như bằng hữu của ngươi vậy, nó rất dễ gần a.” Quân Vô Tiếu nói tiếp sau đó hắn bay đi tìm linh dược.

“Ta gọi Cổ Nguyệt Nhi, hân hạnh được gặp ngươi.” Cổ Nguyệt Nhi nói với Tiểu Bạch.

Một bên khác, Quân Vô Tiếu đang đi tìm linh dược. Mọi chuyện giống với hắn dự tính, hắn đi tìm linh dược thời gian mất hơn 1 tháng.

1 tháng sau, Quân Vô Tiếu về lại hang của Tiểu Bạch để thông báo với Cổ Nguyệt Nhi hắn đã tìm được linh dược. Tới hang hắn nhìn thấy cảnh Cổ Nguyệt Nhi đang vuốt ve Tiểu Bạch vô cùng thân thiết, hắn cũng thấy ngạc nhiên.

“Các ngươi từ khi nào trở nên thân thiết như vậy?” Quan Vô Tiếu hỏi.

Cổ Nguyệt Nhi đang vuốt ve Tiểu Bạch thì có âm thanh quen thuộc vang lên.

“Ngươi trở về rồi sao. Tiểu Bạch rất dễ thương a, làm sao ta lại không thể thân thiết được.” Cổ Nguyệt Nhi cười nói.

“Ta trở về để thông báo với ngươi là đã tìm đủ linh dược rồi, giờ ta sẽ về hang động của mình luyện đan cho ngươi. Ngươi cùng đừng tới làm phiền ta, luyện đan ta cần phải vô cùng tập trung nếu không sẽ thất bại.” Quân Vô Tiếu nói.

“Nhìn thấy hai ngươi thân nhau như vậy cũng tốt. Lần này phải mất tận 5 tháng mới luyện chế xong, ngươi ở đây có ổn không.” Hắn nói tiếp.

“Ngươi yên tâm đi đi. Ta ở với Tiểu Bạch rất tốt.” Cổ Nguyệt Nhi nói.

Nhìn thấy nàng thái độ như thế nói rằng “Ta biết rồi, ngươi muốn làm gì thì làm, đừng cản trở ta chơi với Tiểu Bạch”, khóe miệng hắn cơ giật.

“Ta đây là bị cho ra rìa sao.” Quân Vô Tiếu trong lòng nghĩ nhưng hắn cũng cảm thấy vui vẻ, hai cái bằng hữu của hắn thân thiết với nhau cũng tốt.

“Vậy ta đi đây, khi nào xong ta sẽ tới đây giúp ngươi hấp thu đan dược.” hắn nói sau đó bay về phía hang động của hắn.

5 tháng sau,

“Hiện tại tốc độ luyện chế của ta là 1 tháng được 1 năm tu vi. Nếu về sau thực lực tăng lên thì có thể tăng tốc luyện chế.” Quân Vô Tiếu nói sau đó cầm viên tụ khí đan mới luyện chế tới chỗ của Cổ Nguyệt Nhi.

Thấy hắn tới, Cổ Nguyệt Nhi cũng ra chào hỏi,

“Vô Tiếu lâu rồi không gặp, ngươi luyện xong đan dược rồi sao.”.

“Ừ, xong rồi kiếm chỗ nào nằm đi, ta giúp ngươi hấp thu đan dược.” Quân Vô Tiếu nói.

Nghe thấy hắn nói, Cổ Nguyệt Nhi vẻ mặt tràn đầy không hiểu, nàng không hiểu vì sao phải nằm.

“Tại sao ta phải nằm?” nàng hỏi.

“A, cái này là vì cơ thể ngươi quá yếu, không thể chịu nổi dược lực. Nên cần có ta truyền khí để hạn chế dược lực giúp ngươi từ từ hấp thu, nếu ngươi ăn trực tiếp rất có khả năng sẽ phải chết. Truyền khí thì giống như lần trước cứu ngươi.” Quân Vô Tiếu nói.

Nghe thấy vậy Cổ Nguyệt Nhi cũng hiểu được vấn đề, thì ra là do nàng quá yếu.

“Được, mà cần khoảng bao lâu mới xong.” Nàng hỏi.

“Cái này thì ta đoán chừng phải mất 1 tháng.”Quân Vô Tiếu nói.

“Tốt, vậy bắt đầu thôi.” Cổ Nguyệt Nhi nói sau đó bắt đầu hấp thu đan dược.

Bình Luận (0)
Comment