Quân Vương Đoạt Phi

Chương 2

"Nhưng mà cái gì?" Hoàng thái hậu nhìn nàng.

"Nhưng mà Tiểu Vũ phải gả cho Vương Gia, nếu Tiểu Vũ gọi Hoàng Thái hậu là nãi nãi (bà nội), bối phận không phải không giống?" Đoạn Thủy Vũ nói ra nghi ngờ trong lòng mình.

"A, không sao, dù sao con cũng sẽ không gả cho hắn. . . . . ." Phát hiện mình lại nói sai, Hoàng thái hậu vội vàng đổi lời nói. "Ý của ai gia là, bây giờ con gọi ai gia là bà nội, sau khi thành thân đổi lại là được."

"Là vậy ạ?" Đoạn Thủy Vũ buồn bực, không biết vì sao trước sau không thống nhất, cũng tránh khỏi việc nàng gọi không thuận miệng.

"Là như vậy, không sai." Hoàng thái hậu cật lực gật đầu."Xưng hô như vậy giống như Mạc nhi xưng hô, có cơ hội, có cơ hội." A, bà cao hứng bừng bừng, còn nói lỡ miệng.

"A?" Đoạn Thủy Vũ lại trợn mắt lớn xinh đẹp, ngưng mắt nghi ngờ nhìn Hoàng thái hậu.

"Ý Ai gia nói là, trước khi cháu cùng Đào nhi cử hành hôn lễ, cháu sẽ ở bên trong hoàng cung, cho nên cháu giống như Mạc nhi – cháu của ta gọi ta là hoàng nãi nãi, tránh cho lão nhân gia ta nghe được quá nhiều kiểu xưng hô, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp". Hoàng thái hậu gượng ép giải thích. "Chờ sau khi cháu cùng Đào nhi thành thân, đồng thời cùng hắn trở về gặp ta, cùng hắn gọi ta là mẫu hậu, ta sẽ quen rồi."

"Là như thế ạ!" Ừ, có thể bởi vì Hoàng thái hậu sống lâu hơn nàng mấy chục năm, cho nên phương pháp này nàng không hiểu. Nàng chỉ cần vui vẻ tiếp nhận là tốt rồi.

"Đương nhiên là vậy." Hoàng thái hậu cười mị mị." Để chào mừng cháu tới, ai gia đặc biệt đem một tòa lầu gần Đông cung đổi giống với tên cháu, gọi là Thủy Vũ các, trước khi cháu thành thân thì ở đó, được không?"

"Đương nhiên được. Cám ơn hoàng nãi nãi." Đoạn Thủy Vũ cười rạng rỡ tiếp nhận.

"Đúng rồi, cháu ở đây, cách Đông cung thái tử rất gần, cháu cần phải cùng hắn giao lưu tình cảm thật nhiều, biết không?" Hoàng thái hậu không yên tâm giao phó.

"Giao lưu tình cảm?" Đoạn Thủy Vũ chớp chớp mắt đẹp, không thể hiểu hàm ý của Hoàng thái hậu được đến tột cùng là gì.

" Ta nói thật cho cháu biết, thái tử cùng Đào nhi bởi vì bằng tuổi nhau, nhưng bối phận lại không đồng lứa, cho nên giữa chúng có hiềm khích, mà thái tử bởi vì sợ Đào nhi có thể đối với đế vị của hắn tạo thành uy hiếp, trong lòng đối với Đào nhi càng phòng bị lớn, giao tình thì lại càng kém." Hoàng thái hậu thương xót thở dài một cái. "Nếu cháu có thể cùng thái tử giao lưu tình cảm nhiều hơn, đối với Đào nhi là chuyện tốt."

"Tiểu Vũ biết. Tiểu Vũ nhất định sẽ vì Vương Gia mà hảo hảo cùng thái tử giao lưu tình cảm." Đoạn Thủy Vũ mỉm cười đồng ý, trong lòng cảm thấy chuyện của vị hôn phu, cũng chính là chuyện của mình.

"Vậy thì tốt." Hoàng thái hậu vui mừng gật đầu, cười không khép miệng.

Mà Đoạn Thủy Vũ thấy vị Hoàng thái hậu này hiền lành hòa ái cười, căn bản cũng không biết mình đã bị tính kế. . . . . .

***************

"Phải đưa cái gì thì tốt đây?" Đoạn Thủy Vũ không ngừng bước đi bước lại, không biết lần đầu đi bái phỏng thái tử, phải đưa những thứ gì mới có thể làm hắn vui vẻ đây. "Các ngươi mau nói cho ta biết, phải đưa cái gì cho thái tử mới có thể cùng hắn thiết lập quan hệ?"

"Tặng hoa." Quan nữ giáp đề nghị.

"Không tốt." Đoạn Thủy Vũ không đồng ý mà lắc lắc đầu."Như vậy lại phải đi hái hoa, đối với hoa quá tàn nhẫn, không tốt."

"Vậy. . . . . . Tặng trái cây là được." Cung nữ ất đề nghị.

"Trái cây?" Đoạn Thủy Vũ lắc đầu dữ tợn."Trái cây trong Ngự Thiện Phòng có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đưa hắn trái cây, hắn nhất định cảm thấy ta không có thành ý, thì càng ghét Vương Gia rồi."

"Vậy. . . . . . Tặng thuốc bổ đi." Cung nữ bính tiếp tục nói.

"Thuốc bổ?" Đoạn Thủy Vũ tà tà nhíu mày. "Mặc dù thuốc bổ có thể tự bổ thân thể, nhưng nếu ta tặng hắn thuốc bổ, đó không phải ám dụ thân thể của hắn rất kém cỏi sao? Như vậy đại khái chỉ đưa tới phản tác dụng. Không thể tặng thuốc bổ cho hắn."

Sau, phàm là kim ngân châu báu hoặc là tơ lụa thậm chí sách binh khí, cũng một mực bị Đoạn Thủy Vũ bác bỏ.

Đến tột cùng phải tặng cái gì mới tốt đây? Cho đến khi trên đường đi bái phỏng thái tử, Đoạn Thủy Vũ vẫn là một đôi tay thon trống trơn, chỉ mang theo hai chuỗi tiêu.

***************

"Phải tặng thái tử cái gì mới tốt đây?" Mặc dù đã sắp tới Đông cung rồi, nhưng Đoạn Thủy Vũ vẫn không ngừng suy tư, dọc đường đi vẫn không ngừng nghĩ tới khi ra mắt phải tặng hắn cái gì mới tốt.

"Thôi, hỏi người khác một chút là được." Đoạn Thủy Vũ vừa nhìn thấy có người đâm đầu đi tới, lập tức hưng phấn đến trước mặt hắn. "Có thể hỏi ngươi một chuyện được không?"

Ngưng mắt nhìn nam nhân trước mắt, Đoạn Thủy Vũ phát hiện nam nhân này thật đúng là không phải đẹp mắt bình thường. Vấn đề là tại sao trong cung có nam nhân dáng dấp đẹp mắt như vậy? Không phải trong cung toàn là thái giám sao?

Nam nhân bị nàng chọn lựa đến, vừa đúng là Thiên Mạc. Ánh mắt hắn tinh lợi, từ trên xuống dưới quan sát nàng. "Chuyện gì?"

Nàng không phải cung nữ. Quần áo và khí chất cũng không giống. Mà phụ hoàng hắn đã lâu không dính đến nữ sắc, còn nếu hắn cần nữ nhân cũng sẽ có người thay hắn chuẩn bị, như vậy, như vậy nữ nhân này là đến từ đâu ?

Đoạn Thủy Vũ sao?

"Ngươi là thái giám sao?" sau khi Đoạn Thủy Vũ hỏi ra cái vấn đề này, cũng ngây người. Trời ạ, nàng sao lại cứ như vậy bật thốt lên đây? "A, không phải ta muốn hỏi cái này, ta hỏi chính là. . . . . ." Nàng vội vàng muốn giải thích rõ, lại đúng lúc này được Thiên Mạc mỉm cười đỡ lời. "Ta nhìn rất giống thái giám sao?"

"Không phải! Cũng bởi vì không thật giống, cho nên ta mới muốn hỏi ngươi một chút đến cùng có phải là thái giám hay không." Đoạn Thủy Vũ vội vàng giải thích.

"Đây! Nơi nào không giống?" Diêm Thiên Mạc nâng lên mày rậm cười hỏi.

"Ngươi trông đẹp mắt hơn thái giám rất nhiều." Lời nói vừa xong, lập tức các thái giám xung quanh giận mà không dám nói gì, ánh mắt phẫn hận.

"Ầy? Ta cảm giác giống như có rất nhiều người đang nhìn ta?". Đoạn Thủy Vũ nhìn xung quanh một vòng, lại phát hiện mọi người hình như đều đang làm chuyện của mình, không có ai nhìn nàng .

"Ta chỉ so với thái giám đẹp mắt hơn nhiều sao?" khóe môi Diêm Thiên Mạc hiện lên mỉm cười hứng thú .

"Không chỉ vậy." Đoạn Thủy Vũ lắc đầu cực nhanh, sau đó nghĩ phản ứng của mình quá nhanh, khuôn mặt nhỏ mềm mại đỏ lên. "Ngươi bộ dạng rất xinh đẹp". Nói tới đây, nàng mới nghĩ đến mình muốn hỏi hắn một chuyện vô cùng trọng yếu. "Ta có thể hỏi ngài một chuyện không?"

"Chuyện gì?" lá chắn trên mặt Diêm Thiên Mạc lại hiện lên.

"Tôi phải đi gặp thái tử, nên tặng hắn cái gì làm lễ ra mắt?" Đoạn Thủy Vũ buồn rầu nói ra nghi vấn của bản thân .

"Tại sao ngươi phải gặp thái tử? Và tại sao ngươi phải đưa hắn lễ ra mắt?" hiếu kỳ của Diêm Thiên Mạc càng lúc càng cao. "Ngươi phải nói cho ta biết, thì ta mới giúp ngươi suy nghĩ một chút phải đưa hắn cái gì thì tốt."

"Thì ra là ngươi biết thái tử!" bên môi Đoạn Thủy Vũ hiện ra nụ cười chói lọi. "Vậy là ta hỏi đúng người. Thật tốt."

"Ngươi mau nói nguyên nhân phải gặp hắn và tặng hắn lễ ra mắt cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi nghĩ." Diêm Thiên Mạc mỉm cười nói.

"Tại sao ta phải gặp hắn à?" đôi mày thanh tú của Đoạn Thủy Vũ nhẹ nhíu lại. "Chuyện này hình như phải nói rất dài. . . . . . Chúng ta đến đình ngồi có được không?" Nàng nhìn thấy cách đó không xa có một tòa đình nghỉ mát, vội đề nghị.

"Có gì không thể?" Diêm Thiên Mạc quyết định toàn bộ hành trình phụng bồi nàng.

Vì vậy hai người đi đến đình nghỉ mát, ngồi vào chỗ của mình.

"Ta tự giới thiệu mình với ngươi trước. Ta là công chúa nước Đại Lý, thê tử chưa cưới của Vương gia." Đoạn Thủy Vũ bên môi phiếm cười duyên. Vừa nghĩ tới sắp lập gia đình, nàng rất vui vẻ.

"Nha?" Hắn đoán quả nhiên không sai. Công chúa nước Đại Lý thì ra thật xinh đẹp. . . . . . Điều này lúc trước hắn không có nghĩ đến .

"Bởi vì ta sắp gả cho Vương Gia rồi, ta muốn vì tương lai của Vương gia suy nghĩ, vì vậy trước tiên ta phải cùng thái tử thiết lập quan hệ, tránh cho tương lai thái tử gây bất lợi cho Vương Gia." Đoạn Thủy Vũ cực kỳ nghiêm túc nói ra lý do.

"Tại sao thái tử đối với Vương Gia bất lợi?" Diêm Thiên Mạc nhướn cao lông mày. Quan hệ giữa hắn và Diêm Đào mặc dù không thật tốt, nhưng cũng sẽ không liều chết tương hộ lẫn nhau.

"Bởi vì thái tử rất sợ về sau Vương Gia sẽ soán vị của hắn." Đoạn Thủy Vũ đem tình hình thực tế nàng nghe được từ Hoàng thái hậu thuật lại. "Nhưng Vương Gia lại không có cái tâm tư này, cho nên mới cần ta xuống tay từ phía thái tử, làm cho thái tử sáng tỏ Vương Gia trung thành không đổi đối với hắn."

"Trung thành không đổi?" Diêm Thiên Mạc nghe vậy, suýt nữa bật cười. Diêm Đào trung thành không đổi mà mỗi lần gặp hắn đều phải so tài một phen mới được!" Sao ngươi biết Vương Gia đối với thái tử trung thành không đổi! Ngươi gặp qua Vương Gia rồi hả?"

Theo hắn biết, Diêm Đào gần đây vì có lỗi với biểu muội loay hoay xoay quanh, nào có thời gian để ý chuyện công chúa nước Đại Lý tới?

"Không có." Khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Đoạn Thủy Vũ đỏ lên. "Ta biết là do hỏi người khác. Nhưng ngươi yên tâm, tin tức tuyệt đối là chính xác."

"Vậy sao?" Người nào đã cho nàng tin tức "Chính xác" như thế? Xem ra nhất định là nãi nãi rảnh rang không có việc gì làm rồi.

"Đúng." Đoạn Thủy Vũ dùng sức gật đầu. "Cũng là bởi vì thái tử cùng Vương Gia quan hệ không thân, cho nên hiện tại ta phải bắt đầu cùng thái tử thiết lập mối giao tình tốt đẹp, về sau thái tử sẽ không đối xử không tốt với Vương Gia. . . . . .Bây giờ ngươi biết nên tặng quà cho lễ ra mắt thái tử là một chuyện quan trọng cỡ nào chứ?"

"Ừ, cái này xác thực vô cùng quan trọng." Diêm Thiên Mạc gật đầu phụ họa. "Chỉ là, nếu thái tử tâm cơ thâm sâu giống như ngươi nói, cảnh giác mạnh như vậy, mà ngươi chỉ đưa hắn lễ ra mắt liệu có tác dụng không?”. Hắn vặn khởi lông mày, giả bộ nghi ngờ hỏi.

"A?" Đoạn Thủy Vũ chớp chớp mắt sáng đẹp, hiển nhiên ban đầu căn bản không có nghĩ đến vấn đề này. "Ngươi hỏi cũng rất đúng. Như vậy có phải hay không đại biểu, ta nên tặng lễ vật ra mắt thật lớn mới có thể lập tức giải trừ tâm phòng bị của hắn? Hoặc là nói, ta trước hết phải tặng lễ ra mắt, sau đó mỗi ngày đều đi theo hắn thiết lập quan hệ láng giềng hoà thuận một phen?"

"Hai loại phương pháp ngươi nói rất tốt, cũng rất thích hợp dùng ở trên người thái tử. Chỉ là, cuối cùng ngươi có thể tặng hắn cái gì làm lễ ra mắt đây?" Diêm Thiên Mạc đem vấn đề ném cho nàng, muốn nhìn xem đến tột cùng nàng sẽ nói ra cái đáp án gì.

"Ách. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ hoang mang lắc lắc đầu, mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn."Ta chính là không biết cho nên mới hỏi ngươi đó ."

"Vậy ngươi thật sự đã hỏi đúng người. Ngươi biết tại sao không?" Diêm Thiên Mạc khẽ nhếch lên khóe môi.

"Bởi vì ngươi đầu óc rất tốt, có thể giúp ta tìm ra phương pháp giải quyết có đúng hay không?" Đoạn Thủy Vũ mỉm cười nói ra ý tưởng của nàng.

"Không hoàn toàn như vậy" Diêm Thiên Mạc chậm rãi lắc đầu. "Ngươi có nên nói vì cái gì nữa không?"

"Ách. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ lại bị hắn làm khó rồi. "Bởi vì ngươi cùng thái tử rất quen, ngươi biết hắn đang nghĩ cái gì mà?" Nàng lại đưa ra lời giải thích rất tốt.

"Cũng không hẳn vậy." Diêm Thiên Mạc lắc đầu.

"Vậy đến tột cùng là tại sao? Ngươi có thể nói nhanh cho ta biết, thuận tiện nói cho ta nghe xem phải tặng thái tử cái gì?" Đoạn Thủy Vũ đã đợi không nổi nữa.

"Rất đơn giản." bờ môi Diêm Thiên Mạc chứa đựng mỉm cười tà ái xinh đẹp, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, từ từ nói ra đáp án.

"Bởi vì ta chính là vị thái tử ở trong miệng ngươi, người có hiềm khích rất lớn với vương gia”.
Bình Luận (0)
Comment