Quân Vương Ngự Nữ

Chương 236

- Ngươi... Ngươi làm gì vậy?

Lâm Thục Nhu cảm thấy Trần Tĩnh Kỳ hôm nay thật quá to gan, lại dám ngang nhiên nắm tay của mình. Như thế là rất vô lễ, nếu để ai đó nhìn thấy rồi đem rêu rao thì hậu hoạ khôn lường. Nàng vội đem tay mình thu lại.

Thế nhưng, nàng càng cố rút, Trần Tĩnh Kỳ lại càng nắm chặt; thân thể hắn, nó cũng càng lúc càng áp sát vào người nàng.

Lâm Thục Nhu chính thức hoảng sợ. Mặt đầy khẩn trương, nàng nói:

- Mau buông ta ra, có nghe không!

- Không muốn.

- Ngươi...

Trước sự "ương bướng" ấy, Lâm Thục Nhu cũng đành bất lực. Nàng cắn môi, chỉ biết thụt lùi. Nhưng nàng làm sao có thể lùi mãi được đây? Chả mấy chốc, lưng nàng đã đụng phải gốc cây, dẫu muốn lui cũng chẳng thể nào lui thêm được nữa.

- Thục Nhu.

Hai tiếng thâm tình tựa như một luồng điện chạy qua tai, truyền khắp thân thể. Trái tim Lâm Thục Nhu run lên, bị giật mình.

"Thục Nhu", hai tiếng này đâu phải ai cũng được phép gọi. Kể từ khi nàng tiến cung, trở thành quý phi, cái tên "Thục Nhu" cũng chỉ có duy nhất một nam nhân là Hoàng thượng thường hay gọi. Những người khác, nếu chẳng kêu "Bình phi" thì cũng là "Bình phi nương nương", hoặc "nương nương".

Còn Trần Tĩnh Kỳ, lấy thân phận của hắn, hai tiếng "Thục Nhu" hắn lại càng không thể gọi. Đó là trái đạo, là vô lễ, là bất hiếu. Nói thế nào thì Lâm Thục Nhu nàng cũng được xem như nghĩa mẫu của hắn...

Lâm Thục Nhu đã rất bất ngờ vì cách xưng hô ấy. Tuy nhiên nói thế không có nghĩa trong lòng nàng chỉ có lo sợ, thực ra nàng rung động nhiều hơn. Cảm xúc kì lạ lắm. Và, sự "kì lạ" này, nó càng gia tăng khi Trần Tĩnh Kỳ lần nữa cất tiếng.

- Ta không thể thôi nghĩ về nàng. Trong tâm trí ta, hình bóng của nàng cứ mãi hiển hiện, muốn xua đi cũng không cách nào xua được. Thục Nhu, ta rất nhớ nàng.

Theo từng câu từng chữ hắn nói ra, trống ngực Lâm Thục Nhu lại càng trở nên dồn dập, tâm linh càng thêm run rẩy. Những lời yêu thương mùi mẫn này, ngay đến Lý Uyên còn chưa từng nói. Nay, hắn bày tỏ với nàng như vậy...

Xét tuổi tác, Lâm Thục Nhu đúng đã không còn trẻ nữa, nhưng bàn về kinh nghiệm yêu đương, hiểu biết của nàng vẫn là quá ít. Mười mấy tuổi nàng đã tiến cung, từ đó đến nay an phận làm vợ, làm mẹ, một hiền thê lương mẫu. Yêu? Nàng liệu đã từng?

Tình huống giống như hiện tại, quả thật chỉ mới lần đầu. Mà, lần đầu thì bao giờ người ta chẳng ngỡ ngàng, bối rối? Trong trường hợp của Lâm Thục Nhu, xét trên thân phận giữa nàng với Trần Tĩnh Kỳ - kẻ vừa thổ lộ, rối ren lại càng nhiều hơn.

Nên nhớ, nàng là Lâm Thục Nhu, là một nữ nhân am tường đạo nghĩa! Câu tam tòng tứ đức nàng thấu hiểu hơn ai, mấy chục năm qua vẫn luôn gìn giữ. Nhưng đến hôm nay... liệu nàng còn có thể giữ được phẩm hạnh đoan chính nữa hay không? Kể từ khi bị Triệu Cơ gài bẫy, cùng Trần Tĩnh Kỳ phát sinh quan hệ thì mọi thứ cũng bắt đầu thay đổi rồi.

Căm hờn, oán hận, rồi cảm thông, từ từ tiếp nhận, biết lắng nghe và thấu hiểu... Càng lúc, nàng đối với Trần Tĩnh Kỳ càng có nhiều thiện cảm, đến mức xem hắn thành tri kỉ - một người mà mình có thể đem những tâm sự thầm kín nói ra.

Đó là sai trái phải không? Lâm Thục Nhu nàng đã đánh mất phẩm giá rồi phải không?

- Không!

Lâm Thục Nhu cảm thấy trong lòng sợ hãi, vội xoay đầu tránh đi cái vuốt ve thân mật của người đối diện.

- Thục Nhu...

- An vương, xin cẩn ngôn. Nếu không còn chuyện gì, ta xin phép.

Thanh âm còn chưa kịp dứt thì đôi chân đã vội vàng cất bước. Lâm Thục Nhu, nàng đi rất mau, so với thời điểm vì lo lắng cho tiểu công chúa Lý Long Tranh thậm chí còn mau hơn. Bộ dáng của nàng giống như là đang trốn chạy vậy.

Lần này, Trần Tĩnh Kỳ chẳng vươn tay níu giữ nữa. Hắn biết trong lòng Lâm Thục Nhu có vướng mắc. Nàng không cho phép mình tiến xa thêm. "Phẩm giá", đấy là rào cản.

Thở ra một hơi, hắn quay gót hướng Thái Bình Lâu trở về. Buổi học hôm nay vẫn còn chưa kết thúc.

...

Đã hơn mười ngày trôi qua mà Trần Tĩnh Kỳ vẫn chưa nhận được một lời hồi đáp nào. Những chiếc túi thơm hắn gửi, Lâm Thục Nhu nhận thì vẫn nhận, song lúc trả, bên trong túi tuyệt nhiên chẳng có lấy một mảnh thư từ nào.

Nàng không nói. Tại sao nàng lại không nói? Muốn chấm dứt mối quan hệ này ư? Nếu đúng là thế thì hà tất còn phải tiếp nhận những chiếc túi thơm? Rốt cuộc trong lòng nàng đang nghĩ gì?

Cảm giác mập mờ này thực khiến cho người ta khó nghĩ. Dù vậy, Trần Tĩnh Kỳ không từ bỏ. Hắn vẫn đều đặn viết thư, đem tâm sự gửi vào những chiếc túi thơm...

Một bức rồi thêm một bức, tình cảm cứ trao đi dù không nhận được hồi đáp. Hắn kiên trì như vậy để làm gì? Đừng hỏi hắn. Hắn sẽ chỉ cười nhạt với ngươi thôi. Suy nghĩ của hắn, ngươi chẳng thể hiểu thấu được đâu. Lại nói, việc hắn đang làm há phải đâu vô ích. Nó hữu dụng. Chắc chắn hữu dụng. Thực tế đã chứng minh điều ấy.

Sau nửa tháng trời im lặng tránh né, hôm nay Lâm Thục Nhu cuối cùng đã xuất hiện trở lại. Cùng với tiểu công chúa Lý Long Tranh, nàng vừa mới đi đến Thái Bình Lâu. Mặc dù biểu hiện của nàng khá hờ hững, song chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến Trần Tĩnh Kỳ vui lòng. Nàng chịu gặp hắn, còn không phải trong lòng có hắn hay sao?

- Bình phi nương nương, một thời gian rồi không thấy người.

Trước mặt các học trò, Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên chẳng thể công khai bày tỏ. Nhưng kể cả như thế, ý trọng tình thâm trong đôi mắt hắn vẫn khiến Lâm Thục Nhu thầm xao động. Hắn... dường rất nặng lòng thương nhớ.

Tự nhắc bản thân phải kiên định, nàng cố trang lạnh lùng, chỉ khẽ gật đầu xem như đáp lại. Kế đó thì quay sang bảo tiểu công chúa Lý Long Tranh vào lớp, rồi cùng hai cung nữ Xuân Hỉ, Hạ Hỉ đi ra chỗ mái đình ở cạnh mấy gốc cây xoan đào nghỉ mát.

Trần Tĩnh Kỳ cũng muốn đi theo lắm, nhưng đành từ bỏ. Hắn còn phải giảng dạy cho các học trò. Thế là hắn đi vào lớp...

...

Lâm Thục Nhu ngồi xem khung cảnh, miên man suy nghĩ một hồi, chừng khi trở về với thực tại, nhìn lại chung quanh, mới nhận ra là nắng trời đã gắt. Mắt thoáng liếc về phía Thái Bình Lâu, rồi nàng bảo với hai cung nữ đang đứng hầu cận:

- Xuân Hỉ, Hạ Hỉ, hai đứa các ngươi cứ tự mình đi dạo một chút đi.

- Nương nương, cứ để chúng nô tì ở bên cạnh hầu hạ người ạ.

Hạ Hỉ hồi đáp.

Lâm Thục Nhu lắc đầu:

- Không cần đâu. Ta sẽ vào thính thất một lúc.

Thính thất chính là căn phòng nằm ngay bên cạnh phòng dạy học, dùng làm nơi dự thính mỗi khi Hoàng thượng hoặc là Hoàng hậu ghé qua, muốn xem xét. Thuở trước, Lâm Thục Nhu từng hướng Hoàng hậu Triệu Cơ xin phép, đã được chấp thuận, thỉnh thoảng vẫn tự mình mở cửa vào nghe. Chuyện này Xuân Hỉ, Hạ Hỉ đều sớm biết, thành thử nghe nàng bảo vậy liền thôi không kiên trì nữa, đồng loạt thoái lui.

Theo quy định, nếu không có chủ nhân mình ở bên, các cung nữ sẽ không được phép lại gần Thái Bình Lâu khi vẫn đang trong giờ học để tránh phiền nhiễu đến giáo quan và các vị hoàng tử, công chúa.

...

"Nàng ấy hình như đã đi vào thính thất."

Vốn vẫn thầm lưu tâm để ý nên động thái mới rồi của Lâm Thục Nhu chẳng thể qua được mắt Trần Tĩnh Kỳ. Chiếu theo hướng đi của Lâm Thục Nhu, hắn đoán là như vậy.

Trong lòng máy động, hắn xoay lại nhìn bức tường ở phía sau lưng, rồi quay xuống nói với các học trò:

- Các trò, có muốn nghe ta kể chuyện không?

- Dạ muốn!

- Muốn ạ!

Năm đứa trẻ chả cần suy nghĩ, lập tức đáp ngay. So với Nguyễn Chánh và Trần Thừa Ân, bọn chúng yêu thích những buổi học với Trần Tĩnh Kỳ là vì vậy - được nghe kể chuyện, được hướng dẫn làm, một cách trực quan, sinh động.

- Vậy được, ta sẽ kể cho các trò nghe một câu chuyện. Sau khi nghe hết, ta muốn các trò hãy viết lại cảm nghĩ của mình về những nhân vật trong câu chuyện ấy. Được chứ?

- Dạ được!

Và như thế, Trần Tĩnh Kỳ bắt đầu kể...
Bình Luận (0)
Comment