Quân Vương Ngự Nữ

Chương 77

Trần Tĩnh Kỳ im lặng bước đi, chừng ra khỏi cổng Túy Vân thi quán, hắn cúi nhìn bàn tay vẫn được lớp áo rộng che phủ từ nãy giờ.

Năm ngón tay hắn, nó vẫn còn run. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng lúc này vẫn chưa kịp tiêu thất hoàn toàn. Lần đầu tiên trong đời mình Trần Tĩnh Kỳ hắn mới bị chấn động tới như vậy.

Viên Hi kia...thực sự đã nhìn thấu hắn.

...

Sau khi Thái tử Lý Long Tích bị phế truất, giáng làm Vũ vương, cục diện Hạng đô đã có nhiều thay đổi. Trong triều, uy vọng của Cửu vương Lý Long Thành nhanh chóng gia tăng, những quan viên ủng hộ cũng dần dần lộ diện. Trong đó, trợ lực lớn nhất không ai khác ngoài Thái úy Cao Bình Cảnh. Phải biết trong số các vị đại thần, người có tiếng nói sánh ngang với Cao Bình Cảnh hiện nay cũng chỉ duy nhất một mình Tướng quốc Võ Thanh Duy.

Lại nói về Võ Thanh Duy... Trước đây, cùng với Thái úy Cao Bình Cảnh, vị Tướng quốc này là một trong những người lên tiếng ủng hộ cho Lý Long Tích, nhưng hiện tại, động thái của hắn đã có sự chuyển biến. Hắn bảo trì ở thế trung lập, không tiếp tục ủng hộ Lý Long Tích mà cũng chẳng đứng về phe cánh của Lý Long Thành. Có lẽ hắn vẫn đang chờ đợi...

Trần Tĩnh Kỳ, hắn cũng giống y như vậy, đang đợi. Từ sau lần nói chuyện với Viên Hi ở Thính Phong Các hôm ấy thì trong lòng hắn đã liền có chủ trương; mấy hôm nay hắn đang suy nghĩ, âm thầm vẽ ra các phương án, đề ra kế hoạch.

Giống như lời của Viên Hi, cuộc tranh đấu giữa Lý Long Tích và Lý Long Thành chính là cơ hội, song cũng tràn ngập nguy cơ đối với hắn. Nếu hắn sơ suất, chỉ cần đi sai một bước thì mạng nhỏ liền toi. Muốn sống, để thu được lợi ích, Trần Tĩnh Kỳ hắn phải cư xử thật khôn khéo, phải nắm bắt tình thế thật tốt.

Roẹt...

Ầm!

Ầm!

Đêm nay kinh thành mưa lớn, bầu trời sấm chớp cứ chốc chốc lại rền vang, trẻ con đều ở yên trong nhà, nhiều đứa sợ hãi phải lấy chăn trùm đầu, ôm chặt lấy cha mẹ của mình, có đứa thậm chí đã khóc ré lên.

Phủ Chất tử không có trẻ con, thành ra không khí trong nhà hiện rất an tĩnh. Bao Bọc Vàng đã sớm lên giường đi ngủ, với vị ngự y từng trải chuyện đời này, mưa gió sấm chớp xem ra cũng chả ảnh hưởng chút gì. Bị mất ngủ hoạ chăng là Bao Tự. Trận mưa quá lớn, ngoài cửa gió thổi cây rung, chốc chốc lại có sấm chớp nổ vang trên đầu, những thanh âm ấy khiến nàng không làm sao chợp mắt được.

Bao Tự hết lăn qua trái rồi lại lăn qua phải, chịu trận đâu được một canh giờ thì ngồi hẳn dậy. Mặt mày cau có, nàng với tay lấy chiếc áo treo ở đầu giường khoác lên, vén màn bước ra.

- Đang yên đang lành tự nhiên đổ mưa, đã vậy lại còn kéo theo sấm chớp ầm ầm, chả để cho ai ngủ...

Bao Tự lầm bầm, ngồi chống cằm, miên man suy nghĩ. Nàng ngẫm quá khứ, xét hiện tại, mường tượng về tương lai. Hiện đã là tháng chạp, một năm nữa lại sắp qua, Tết Nguyên Tiêu cũng đã sắp đến rồi. Nàng đã hứa với phụ thân là qua Tết Nguyên Tiêu sẽ lập tức khăn gói lên đường, phản hồi cố thổ.

- Hmm...

Bao Tự đang ngồi suy tư, chân mày bỗng nhíu. Nàng lấy tay xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình, khẽ giọng:

- Hồi chiều trong người khó ở nên không có ăn cơm, bây giờ lại đói... Hình như số thức ăn còn thừa cha đem để ở dưới bếp...

Dưới cơn đói thúc giục, Bao Tự nhanh chóng đứng dậy, mở cửa bước ra khỏi phòng. Dọc theo dãy hành lang, nàng lặng lẽ hướng nhà bếp đi đến.

- Ủa?

Đi được một lúc, Bao Tự chợt dừng chân, ánh mắt nghi hoặc nhìn căn phòng phía bên trái, nằm ngay trước mặt. Căn phòng này chính là của Trần Tĩnh Kỳ. Hiện tại nó tối thui.

"Công tử hắn sao lại không thắp đèn nhỉ?"

Bao Tự cảm thấy rất lạ. Tuy rằng Chất tử phủ này chẳng giàu sang gì lắm, nhưng điều kiện vẫn tốt hơn đại đa số dân cư của kinh thành này, gì chứ cái chuyện thắp nến, chong đèn sáng đêm vốn dĩ rất đỗi bình thường. Thế thì tại sao đêm nay đèn ở phòng hắn lại không thắp lên?

Không lẽ hắn đi ra ngoài rồi?

"Nhưng mà đã quá nửa đêm, hắn có thể đi đâu?"

Bao Tự càng nghĩ trong bụng càng hiếu kì muốn biết. Nàng nhấc chân, chậm rãi đi đến trước cửa phòng Trần Tĩnh Kỳ.

Cốc cốc!

- Công tử!

- Công tử!

Kêu gọi mấy lượt vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Bao Tự mới thử dùng sức đẩy cửa.

Két...

Cánh cửa mở ra. Bên trong không hề được cài chốt.

Thực đã đi ra ngoài rồi?

- Đêm hôm khuya khoắt Trần Tĩnh Kỳ hắn có thể đi đâu được nhỉ? Không lẽ lại đến Mai Hương Viện? Nhưng mà từ đây tới đó khoảng cách cũng không ngắn a...

Bao Tự lắc đầu, xoay bước muốn trở ra. Chỉ là, chân vừa nhấc lên thì nàng đã nhanh chóng hạ xuống. Trong đầu nàng chợt hiện ra một ý nghĩ: Khám phá căn phòng này!

- Hừm... Ta nghe cha nói hắn có cất giấu tài bảo, mà biết đâu ngoài bảo vật còn có thêm thứ gì khác nữa...

Trên môi nở nụ cười gian, Bao Tự bắt đầu tìm kiếm.

Roẹt...

Ầm!

Chính lúc này, ngoài trời một tiếng sét nổ vang. Qua ánh sáng loé lên, rọi vào trong phòng, Bao Tự nhìn thấy ở cách mình không xa, trên chiếc ghế, có một thân ảnh đang ngồi, tóc tai rũ rượi, chỉ có thể lờ mờ trông thấy đôi mắt mở trừng ẩn nấp phía sau.

- A a a... Quỷ! Có quỷ!
Bình Luận (0)
Comment