Chương 1036: Gió giật trước bão giông (2)
Chương 1036: Gió giật trước bão giông (2)
Lão đầu đường Bản Tuyền giơ tay tiếp nhận theo bản năng, hơi mờ mịt nhìn thoáng qua thì đôi mắt lần nữa trợn to, trong đầu cũng vang lên tiếng nổ, thân thể càng trực tiếp nhảy dựng lên, lần nữa nghẹn ngào.
"Tổ Vận Hoàng Khí!!"
Hô hấp của lão vô cùng dồn dập, gắt gao cầm chặt, tâm thần cũng đang run rẩy, giá trị của vật này cực lớn, nhất là đối với hậu duệ Cổ Linh tộc mà nói, càng là vô giá.
Nếu như Linh Nhi hấp thu Tổ Vận Hoàng Khí này, huyết mạch chẳng những sẽ càng thêm nồng đậm, nguyền rủa trên người cũng nhờ có Tổ Vận Hoàng Khí mà hòa hoãn tới trình độ nhất định.
Mà vật này, đặt ở thời đại Cổ Linh tộc năm đó, cũng chỉ có hoàng tộc mới có thể có đủ vận khí cộng sinh.
Nó có thể giúp cho Linh Nhi tu luyện tăng nhanh vượt bậc.
Thấy đối phương lộ ra biểu cảm như thế, Hứa Thanh yên lòng, ngẩng đầu nhìn qua Linh Nhi đang đả tọa trong thạch động, trước mắt hiện ra từng màn ở trong Linh Uyên phía dưới.
"Lần này huyết mạch bản nguyên của Linh Nhi bị hao tổn, khả năng phải cần 1 tháng mới thức tỉnh, nhưng mà có Tổ Vận Hoàng Khí này, huyết mạch của nàng chẳng những có thể khôi phục, còn có thể nâng cao hơn một tầng."
Lão đầu đường Bản Tuyền vội vàng mở miệng.
Hứa Thanh gật đầu, trong lòng dâng lên từng trận cảm giác mỏi mệt, sau đó lại lấy ra một cái lệnh bài hắc thiết.
"Ngươi biết cái này không?"
Lệnh bài kia có hình bầu dục, có khắc phù văn phức tạp, tràn ra ánh sang màu đen, toàn thân băng hàn, bên trong còn mơ hồ tràn ra chấn động truyền tống, là lúc Hứa Thanh chạy theo trên đường tới đại thế giới Cổ Linh Hoàng, thu được từ trên người một cái thi hài bị hắn đánh chết.
Lúc ấy hắn cảm thấy vật này có chút không tầm thường, vì vậy liền giữ lại.
"Đây là Linh Uyên phù!"
"Vật này ở bên ngoài rất thưa thớt, nhưng bên trong đại thế giới có rất nhiều, sau khi dùng thủ pháp đặc thù mở ra, dung nhập pháp lực vào, có thể khiến cho người ngoài tùy thời truyền tống vào trong Linh Uyên, đồng thời vị trí truyền tống hầu như lập tức hiện ra trong đầu, còn có thể định hướng truyền tống."
Lão đầu đường Bản Tuyền nhanh chóng giải thích, bây giờ trong mắt của lão, Hứa Thanh đã hoàn toàn khác so với trước kia, cho đến bây giờ lão cũng không thể giải thích được đối phương đến cùng làm sao có thể hóa giải được cái nguy cơ trí mạng kia.
Hứa Thanh gật đầu, suy tư một phen, thu hồi vật ấy sau đó liếc mắt nhìn Linh Nhi đang đả tọa thật sâu, quay người liền muốn ly khai.
"Ngươi…ngươi không ở lại chờ Linh Nhi một chút sao?"
Lão đầu đường Bản Tuyền do dự hỏi một câu.
"Trên người ta có một chút phiền toái, không thích hợp lưu lại lâu, về sau sẽ gặp nhau." Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng, đi về phía bậc thang, dần dần đi xa.
Nhìn qua thân ảnh Hứa Thanh rời đi, lão đầu đường Bản Tuyền đứng tại chỗ, trong đầu hiện ra một màn lúc lão mở ra khe hở, đối phương dùng thân thể ngăn cản Thần uy, bảo hộ Linh Nhi.
"Xú tiểu tử, mặc dù có rất nhiều khuyết điểm, cũng không khiến người khác thích nổi, nhưng cuối cùng cũng là một người ân oán rõ ràng, trọng tình trọng nghĩa."
Lão đầu thì thào.
Giờ phút này bên ngoài Mộc Linh Tộc đang là lúc hoàng hôn, trên bầu trời tràn ngập những rặng mây đỏ, giống như là máu vậy.
Thân ảnh Hứa Thanh xuất hiện ở trên trời, gió đêm thổi qua khiến tay áo của hắn bay phất phới, trong mắt của hắn xuất hiện vẻ lo lắng, nhìn về phía Quận Đô xa xa.
Sở dĩ hắn rời khỏi tế đàn, một mặt là Hứa Thanh không biết sau khi chủ động triệu hoán Hồng Nguyệt ở trong đại thế giới của Cổ Linh tộc, sẽ có tồn tại hậu hoạn gì hay không.
Mà một nguyên nhân khác là…Một khắc hắn rời khỏi Linh Uyên, cái cảm giác nguy cơ hắn cảm thấy từ mấy tháng trước, bỗng nhiên trở nên vô cùng kịch liệt.
"Chẳng lẽ, là Hồng Nguyệt?"
Hứa Thanh nheo mắt lại, trong lòng hiện ra rất nhiều suy nghĩ, thân thể nhoáng một cái đang muốn đi về phía trước, nhưng vào lúc này, mặt đất đột nhiên rung động!
Vô số cây cối kịch liệt lay động, tựa như có một đạo gợn sóng vô hình hóa thành cuồng phong, từ đằng xa quét ngang đến.
Thậm chí sơn mạch khắp nơi, giờ phút này đều vang lên âm thanh ken két, xuất hiện khe hở, sau đó nhanh chóng lan tràn, mặt đất nơi xa tương tự trồi lên, đất rung núi chuyển.
Bầu trời bỗng nhiên biến sắc, từ phía Quận Đô bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang cực lớn, vang vọng khắp non nửa Phong Hải Quận, dường như chỗ đó có nơi nào đang tan vỡ bạo khai.
Dư âm động trời, hóa thành thiên lôi, làm vỡ nát rặng mây đỏ.
Bầu trời lập tức hiện ra mây đen, như là thủy triều, mãnh liệt khuếch tán ra khắp bát phương, trong một cái chớp mắt, hoàng hôn đã bị xóa đi, vào thời khắc này toàn bộ thiên địa đã trở thành đêm tối!
Tâm thần Hứa Thanh chấn động mãnh liệt, hắn cảm nhận được cuồng phong, cảm nhận được trùng kích, thân thể trong không trung không cách nào điều khiển mà tự động lui lại, lúc này hắn nhìn thấy được nơi cuối cùng trên bầu trời, phía Quận Đô cách nơi này rất là xa xôi, xuất hiện một cái thân ảnh cực lớn lập lòe ra những đạo bạch quang.
Thân ảnh này là một lão giả, đội trời đạp đất, toả ra uy áp kinh khủng, bốn phía còn có vô số tiểu thế giới nhanh chóng hình thành, lại nhanh chóng sụp xuống, tản mát ra uy áp mênh mông.
Mặc dù so ra kém Thần Linh, nhưng cho Hứa Thanh cảm giác đã vượt qua Cung chủ.
Giờ phút này trong mắt của lão giả lộ ra vẻ lưu luyến, cúi đầu nhìn qua Phong Hải Quận, trong thần sắc lộ ra một tia không muốn, dần dần từng điểm đen hiện ra khắp toàn thân lão, càng lúc càng nhiều, thành đàn thành mảnh, nhanh chóng bao phủ toàn bộ thân hình, sau đó lão giả mở to miệng hình như muốn nói cái gì đó...Nhưng cuối cùng, một câu lão cũng nói không nên lời, thân thể bị đêm tối thôn phệ, thời gian dần qua liền tiêu tán ra, hoàn toàn hòa tan ở trong bóng tối.
Im lặng…vẫn lạc!
Vào thời khắc này, thiên lôi ngập trời trước đó chưa từng có hiện lên.
Trong tiếng nổ vang, từng giọt nước mưa từ trên trời giáng xuống, mưa như trút nước đổ xuống khắp đại địa, rơi vào trên sơn mạch, rơi vào trên bùn đất, rơi vào trên cỏ cây, rơi vào trên vô số tộc quần trong Phong Hải Quận.
Cũng rơi vào trên người Hứa Thanh, bên trong mưa gió, trong đầu của hắn dấy lên vô tận phong bạo.
Hắn đã mấy lần nhìn thấy thân ảnh kia từ xa xa trong Quận Đô.
"Quận Trưởng . . . . ." Hứa Thanh thì thào, thần sắc hiện lên vẻ không cách nào tin.