Chương 1174: Tử Huyền Thượng Thanh đăng (4)
Chương 1174: Tử Huyền Thượng Thanh đăng (4)
Tử Huyền khóc, ngẩng đầu nhìn xa bên ngoài, trong mắt bao hàm nồng đậm lưu luyến cùng bi thương, mà xuyên thấu qua con ngươi trong mắt nàng, Hứa Thanh mơ hồ trông thấy bên trong đó phản chiếu là bầu trời đang tan vỡ, cùng với một nửa gương mặt cực lớn trước mặt, đang ở trên trời phủ xuống.
Một màn này để cho Hứa Thanh lập tức ý thức được, thứ mình chứng kiến bây giờ cũng không phải là chân thật.
Càng giống như là cảnh tượng trước kia lưu lại!
Lúc trước Tử Huyền tựa như đang nhìn mình, nhưng trên thực tế là đang nhìn về phương hướng chỗ mình đang đứng.
Giờ phút này trong mắt Hứa Thanh, Tử Huyền đang không ngừng lắc đầu, mở miệng giống như đang răn dạy, mà từ đầu đến cuối, đạo thân ảnh mặc Hoàng bào kia đều trầm mặc, chỉ đưa tay ra, dường như kêu Tử Huyền cùng gã cùng nhau rời khỏi nơi đây.
Trong mắt Tử Huyền lộ ra sự kiên quyết, lần nữa lắc đầu.
Thanh niên mặc Hoàng bào kia trầm mặc hồi lâu, lấy ra một cái bình nhỏ màu tím từ trong lòng ngực, khẽ đi tới trước pho tượng, đổ vài giọt chất lỏng trong bình vào chiếc đèn màu tím kia.
Dịch thể này trong suốt, tựa như là dầu thắp vậy.
Làm xong những thứ này, gã đặt bình nhỏ không còn thừa nhiều dầu thắp lắm ở một bên, sau đó lặng lẽ xoay người, vẻ mặt tràn ngập bi thương, cũng có một tia đau khổ.
Lúc này, bộ dạng của gã cũng chiếu vào trong mắt Hứa Thanh, thình lình lại có bảy phần tương tự cùng với Tử Huyền, hai người dường như là huynh muội hoặc là tỷ đệ.
Gã cất bước đi về phía cửa đại điện, xuyên thấu qua trước mặt Hứa Thanh, càng đi càng xa. . . Theo người này tan biến, cửa đại điện cũng chậm rãi khép kín lại.
Tử Huyền bên cạnh pho tượng ngẩng đầu, vẻ mặt bi ai, ngồi xổm bên cạnh pho tượng, dần dần, toàn bộ đại điện cũng lâm vào trong bóng tối.
Ánh sáng đến từ chiếc đăng điêu trên pho tượng, dù có dầu thắp tồn tại, nhưng ở trong bóng tối này, cuối cùng cũng chậm rãi ảm đạm, cho đến khi hoàn toàn tan biến.
Băng lãnh, phủ xuống.
Bóng tối thay thế tất cả, chỉ có một tiếng thở dài vang vọng ra, thật lâu không tiêu tan.
Cho đến trong nháy mắt tiếp theo, cái mảnh không gian màu đen này đột nhiên tan biến, hóa thành ánh sáng tím, dừng lại ở giữa không trung, sau đó nhanh chóng cuốn ngược về phía tường thành máu thịt xa xa.
Mà theo ánh sáng tím rời đi, băng lãnh cũng rất nhanh tiêu tán, hết thảy mọi thứ trước mắt Hứa Thanh cũng khôi phục bình thường.
Đội trưởng đứng bên cạnh Hứa Thanh, hô hấp dồn dập, kinh hô một tiếng.
"Tiểu sư đệ, có chút phiền phức, không biết năm đó người cư trú ở nơi này là ai, rất khắc ta, nhất là đạo ánh sáng tím vừa rồi kia. . ."
Cùng lúc đó, xa xa ngoài tường thành máu thịt, Ảnh Tử nhanh chóng cuốn ngược lại, sau khi trở về dưới chân Hứa Thanh liền run rẩy, truyền ra cảm xúc ủy khuất và hoảng sợ.
"Sợ. . . không vào. . . . được."
Hứa Thanh nhíu mày, ngưng thần nhìn đại viện trong tường thành máu thịt chỗ xa, bỗng nhiên mở miệng.
"Đại sư huynh, ta nghĩ rằng nơi này có chút nhìn quen mắt, còn nữa, vừa nãy ngươi có nghe thấy gì không?"
"Nhìn quen mắt? Nghe thấy cái gì?" Đội trưởng sững sờ.
"Bên trong mảnh ánh sáng tím, hình như có một tiếng thở dài."
Hứa Thanh ngưng trọng nói.
Đội trưởng biến sắc, vừa muốn mở miệng, nhưng vào lúc này, ngoài năm trăm dặm, khu vực an toàn quân đoàn nhân tộc sáng lập đột nhiên truyền đến âm thanh nổ vang.
Khoảng cách hơi xa, không cách nào nhìn rõ, chỉ có thể mơ hồ cảm thụ đại địa chấn động, cùng lúc đó, Kiếm Lệnh của hai người bọn họ cũng có thông cáo truyền tới.
"Nhóm thứ ba đã phủ xuống, tiếp nhận lệnh của Thất điện hạ, báo cho nhóm người đầu tiên đến nơi đây biết, trong bảy ngày này, các ngươi đã trả giá rất nhiều cho kế hoạch Tiên Cấm, tiếp theo nơi đây có lẽ sẽ có biến cố, nhóm người phủ xuống đầu tiên, trong vòng ba canh giờ tiếp theo, có thể tự nguyện rời đi, về phần nhóm người phủ xuống thứ hai, cần sau đủ bảy ngày mới có thể rời khỏi, cứ thế mà suy ra."
Hứa Thanh và đội trưởng riêng phần mình xem xét Kiếm Lệnh, sau đó nhìn nhau một cái, dĩ nhiên là bọn họ sẽ không cứ như vậy rời khỏi, vì vậy liền thu hồi Kiếm Lệnh, ngồi xổm bên trong bàn tay đứt, tiếp tục nhìn về phía tường thành máu thịt kia.
Đội trưởng vừa muốn mở miệng hỏi Hứa Thanh xem tiếng thở dài mà hắn vừa nói là cái gì, nhưng không đợi nói ra, y bỗng nhiên sững sờ, mạnh mẽ nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng kịp phản ứng, ngay lập tức nhìn về phía đội trưởng.
"Nhóm thứ ba tới nhanh như vậy?"
"Ta nhớ nhóm thứ hai chỉ mới vừa đến. . . . ."
Con ngươi hai người đều co rút lại, nhanh chóng xuất ra Kiếm Lệnh, cẩn thận xem xét nội dung vừa rồi, cuối cùng nhìn đến trên hai chữ bảy ngày, tâm thần dấy lên gợn sóng cực lớn.
"Bảy ngày?" Đội trưởng nheo mắt lại.
"Trước lúc chúng ta tới gần nơi này, là ngày thứ tư, là ngày nhóm người thứ hai vừa phủ xuống." Hứa Thanh vô cùng ngưng trọng.
"Mà bên trong cảm giác của chúng ta, thời điểm vừa nãy chỉ vào khoảng một nén nhang, nhưng nhìn từ trên Kiếm Lệnh, thời gian lại đã qua ba ngày!"
Trong mắt đội trưởng lộ ra quang mang âm u.
"Ba ngày này, chúng ta đã làm những gì?"
Sắc mặt Hứa Thanh khó coi, nhìn qua tường thành máu thịt cùng chín tòa cung điện Phượng Điêu bên trong phía trước, hắn mơ hồ cảm thấy mình giống như đã quên mất cái gì, mà cảm giác quen thuộc về cái khu vực kia, vẫn trước sau như một.
Cùng loại trải nghiệm mà hắn đã từng trải qua ở nhà tù 132 khu Đinh, lúc này hình như cũng xảy ra ở nơi này.
Nhưng vô luận như thế nào, hắn vẫn lập tức vận hành lực lượng của Thiên Cung nhà tù 132, tràn ngập khắp toàn thân.
Đội trưởng cũng hiện ra thần sắc âm trầm, trong mắt xuất hiện gương mặt, trên người tràn ra khí tức âm lãnh, cùng Hứa Thanh nhìn về phía mảnh tường thành máu thịt kia.
Hai người trầm mặc một lát, không có tiếp tục tiếp cận, mà lựa chọn lui về phía sau.
Nhưng theo bọn hắn lui về phía sau, chín tòa đại điện Phượng Điêu bên trong mảnh tường thành máu thịt liền bắt đầu mục nát cùng tiêu tán, một màn này, khiến cho bước chân Hứa Thanh và đội trưởng dừng lại.
Mục nát và tiêu tán cũng dừng lại.
Trong mắt bọn họ lộ ra quang mang âm u, đi về phía trước vài bước, cung điện mục nát nghịch chuyển, mà tiếp tục lui về phía sau, cung điện lại tiếp tục mục nát.
Cho đến khi lui ra phía sau ngoài ngàn trượng, chín tòa đại điện Phượng Điêu bên trong mảnh tường thành máu thịt đã mục nát tiêu tán trong năm tháng, chỉ có vị trí cung điện chính giữa còn tồn tại một pho tượng tàn phá.
Năm tháng tàn phá nghiêm trọng, không còn thấy rõ bộ dáng, không nhìn ra nam nữ, không nhìn thấy cánh tay, chỉ có một cái tàn điêu.
Bên cạnh còn có một cái bình nhỏ màu tím, trong phế tích, rất dễ khiến người khác chú ý.
(Chương này tựa như mô tả vòng lặp thời gian, chứ không phải nội dung chương bị trùng nhau nhé!)