Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1176 - Chương 1176: Cảnh Giới Thiên Mệnh Đạo Anh (2)

Chương 1176: Cảnh giới Thiên Mệnh Đạo Anh (2) Chương 1176: Cảnh giới Thiên Mệnh Đạo Anh (2)

Sư tử bằng đá nghe được câu này, bỗng nhiên run lên, ánh mắt của cái đầu cũng trợn to, nhanh chóng đưa mắt nhìn tới đội trưởng, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, đây là lần thứ hai bọn nó gặp phải người liếc mắt liền phát hiện ra sự dị thường của bọn nó.

Người thứ nhất là Hứa Thanh, người thứ hai chính là người trước mắt.

"Y gọi Hứa ma đầu là tiểu sư đệ, bọn họ là đồng môn, quả nhiên là người có quan hệ tốt cùng với tên ma đầu, cũng là yêu nghiệt!" Xúc cảm của cái đầu chập chờn, lúc trước nó bị Hứa Thanh triệu hoán ra thì lập tức bị đạp vỡ, sau khi khôi phục lại thì bị thu hồi lập tức.

Ngay lúc đó lực chú ý của nó đều đặt ở trên người của vị tồn tại đáng sợ kia, cho nên không cẩn thận chú ý tới người thứ hai này, giờ phút này nhịn không được phát động năng lực của mình, liếc mắt nhìn kỹ.

Sau khi nhìn tới, cái đầu đột nhiên hét thảm, con mắt lập tức nổ tung.

"Miệng, vô số miệng, khóa sắt, khóa sắt đến từ Cửu U. . . Phong ấn, vô cùng vô tận phong ấn, trời ạ, ta nhìn thấy cái gì đây, Thần cốt, vô số Thần cốt!"

Cái đầu phịch một tiếng, nổ tung.

Hứa Thanh nhìn qua đội trưởng, đội trưởng bày ra vẻ mặt ta vô tội.

Sư tử bằng đá càng run rẩy lợi hại hơn.

Sau một lúc lâu cái đầu lại phục sinh, run rẩy và nhanh chóng cúi đầu, vô cùng nhu thuận, tràn đầy nịnh nọt, không dám nhìn tới, đáy lòng vang vọng vô tận tiếng kêu rên.

Nó nhớ lúc trước bị Hứa Thanh triệu hoán đi ra, nhìn thấy người thứ ba kia.

Lúc ấy mặc dù Hứa Thanh thu lại rất nhanh, nhưng khi vào trong nhà tù 132 khu Đinh nó đã run rẩy rất lâu, thật sự là nó cảm thấy cái người thứ ba kia thật sự rất đáng sợ, đáng sợ đến mức nó không dám phát động năng lực của mình.

"Đây là ba người rất đáng sợ!"

Hứa Thanh cũng rất hiếu kỳ, dù hắn biết rõ đội trưởng có rất nhiều bí mật, nhưng phản ứng của cái đầu cũng không khỏi có chút quá mức, nhưng hắn biết lúc này không phải thởi điểm hỏi kỹ, vì vậy lạnh nhạt nhìn về phía cái đầu, lạnh lẽo mở miệng.

"Hai người các ngươi, đi đến chỗ chiếc bình nhỏ màu tím kia, mang nó tới cho ta, nếu như biểu hiện tốt, ta sẽ xem xét giảm hình phạt cho các ngươi."

"Trấn thủ đại nhân vĩ đại, thật ra giảm hình phạt hay không không trọng yếu, chỉ cần có thể. . ." Cái đầu vội vàng mở miệng, nhưng không đợi nó nói xong.

Sư tử bằng đá bên cạnh đã giơ hai cái chân trước lên, dùng sức đạp mạnh về phía mặt đất, quay người liền xông lên.

Cái đầu mắt thấy như thế, lập tức cấp bách, nhanh chóng nhảy lên, bay tới trên cổ con sư tử bằng đá, cùng nhau lao thẳng đến địa phương mục nát bị mảnh tường thành máu thịt bao phủ.

Hứa Thanh cẩn thận quan sát, đội trưởng cũng nheo mắt lại.

"Chúng nó có thể làm sao?"

"Chúng nó đều là phạm nhân của nhà tù 132 khu Đinh, đắm chìm lâu dài trong đó, có lẽ có thể." Sau khi Hứa Thanh giải thích một chút nguyên lý của nhà tù 132 khu Đinh, trong mắt đội trưởng liền lộ ra dị sắc.

"Bên trong Hình Ngục Ti còn có chỗ thần kỳ như vậy!"

Nói xong câu đó, đội trưởng thấy thần sắc Hứa Thanh lộ ra một tia ảm đạm, biết hắn nhớ tới Hình Ngục Ti, nhớ tới Cung chủ, nhớ tới bình yên trước kia, vì vậy thở dài một hơi, giơ tay vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh, sau đó chỉ một ngón tay ra xa.

"Thật đúng là được!"

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên, giờ phút này sư tử bằng đá đội cái đầu đang nhanh chóng chạy nhanh nhích tới gần tường thành máu thịt, sau khi nhảy lên, tựa hồ bởi vì sự hiện hữu đặc thù của bọn nó, khiến cho lực lượng cấm chế nơi đây lại không có hiệu quả gì đối với chúng nó.

Hứa Thanh tận mắt nhìn thấy sư tử bằng đá nhanh chóng nhảy vào bên trong tường thành máu thịt, không ngừng vòng quanh ở bên trong, giống như đang tìm kiếm, cái bình nhỏ màu tím kia rõ ràng đang ở cách chúng nó không xa, nhưng chúng nó lại không tìm được.

Hứa Thanh nhíu mày.

Nhưng sự tình rất nhanh có chỗ chuyển biến tốt hơn, tựa hồ là chủ ý của cái đầu, chúng nó tách nhau ra, sau đó hung hăng đâm sầm vào nhau, riêng phần mình vỡ vụn rơi đầy đất.

Sau đó rất nhanh lại phục sinh, tinh thần vô cùng phấn chấn chạy vội một khoảng cách về phía trước, sau đó lại lần lượt va chạm với nhau để tử vong, lặp đi lặp lại, dần dần tiếp cận được cái bình nhỏ màu tím.

"Hai món đồ chơi này cũng rất thông minh, chúng nó mượn nhờ một cái chớp mắt khi tử vong rồi phục sinh, dùng vận khí cùng nguyền rủa giao hòa trong cơ thể để dò xét bốn phía." Đội trưởng nở nụ cười.

Hứa Thanh nhẹ gật đầu.

Dưới con mắt của bọn hắn, sau khi sư tử bằng đá cùng cái đầu tử vong hơn mười lần, rốt cuộc chúng nó đã đi tới chỗ cái bình nhỏ màu tím, cái đầu không chần chờ chút nào, há to miệng nuốt cái bình nhỏ, sau đó cùng sư tử bằng đá nhanh chóng chạy trở về.

Mà theo chúng nó rời khỏi, nửa tôn pho tượng tồn tại bên trong mảnh khu vực mục nát kia liền bắt đầu trở nên mơ hồ, cho đến khi trở thành tro bụi, tiêu tán biến mất.

Sau đó mảnh tường thành máu thịt bốn phía một loạt tiến lên, hoàn toàn bao trùm chỗ đó.

Trong quá trình này, sư tử bằng đá cùng cái đầu cũng chạy như điên trở về, cho đến khi về tới bên cạnh Hứa Thanh, cái đầu nhả ra cái bình nhỏ màu tím trong miệng, đang muốn tiếp tục nịnh nọt, nhưng Hứa Thanh đã vung tay phải lên, thu hồi chúng nó.

Đội trưởng ngồi xổm xuống, cầm cái bình nhỏ màu tím lên, chớp mắt khi chạm tới, thân thể của đội trưởng mắt thường có thể thấy được chấn động, lúc Hứa Thanh ngưng thần chú ý tới, đội trưởng đã khôi phục lại, trên mặt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, hít vào một hơi.

"Đây là. . . Quang Âm bình!"

(Quang Âm bình = Quang Âm bình)

Sau khi nói xong, đội trưởng theo bản năng nhanh chóng nhìn bốn phía, sau đó một phát bắt được Hứa Thanh, cấp tốc rời khỏi.

Trong lòng Hứa Thanh tràn đầy nghi vấn, nhưng hắn cũng nhìn ra sự ngưng trọng từ trên người đội trưởng, vì vậy liền đè xuống nghi vấn mà không mở miệng, cho đến khi cùng đội trưởng hoàn toàn rời khỏi nơi đây, đi tới một chỗ tương đối an toàn, hai người ngồi xổm bên trong bàn tay đứt, đội trưởng hô hấp ồ ồ, trong mắt lộ ra ánh sáng mãnh liệt.

"Đại sư huynh, Quang Âm bình là cái gì?" Hứa Thanh hỏi một câu.

Đội trưởng hít sâu một hơi, lần nữa xem xét bốn phương, xác định không có gì đáng ngại, lại bấm niệm pháp quyết bố trí một chút phong ấn, sau khi phong ấn bao phủ, cả người y vô cùng kích động, lập tức mở miệng.

"Tiểu Thanh à, lần này chúng ta kiếm lớn!!"

"Quang Âm bình, ta từng nhìn thấy miêu tả về nó từ trên một chút sách cổ, đây là thứ ở thời đại của Huyền U Cổ Hoàng, chỉ có Hoàng gia mới có thể sử dụng, số lượng cực ít, bất kỳ một bình nào xuất thế, đều sẽ khiến Hoàng tộc trọng điểm chú ý, nếu những người không phải Hoàng gia dám tư tàng, sẽ bị diệt tộc, là tội lớn."

"Nhưng theo chuyện xưa kể lại, lúc Huyền U Cổ Hoàng mang Hoàng tộc cùng với bộ phận tộc nhân rời khỏi phiến thế giới này, đã mang đi tất cả Quang Âm bình rồi, tại sao nơi đây vẫn còn có một bình như thế!"
Bình Luận (0)
Comment