Chuong 1579: Than giang lam dai mac (1)
Chuong 1579: Than giang lam dai mac (1)Chuong 1579: Than giang lam dai mac (1)
Chuong 1579: Than giang lam daimac (1)
Cuối cùng Hứa Thanh vẫn lựa chọn rời đi mà không lộ ra chuyện mình là Đan Cửu, nhưng dưới đáy lòng vẫn khó tránh khỏi có ý muốn chiếu cố đối với mấy người tùy tùng này của chính mình.
Dau sao bọn họ không ngại vạn dặm xa xôi để đến đây, vả lại cũng cực kỳ truy cầu đối với Đan Cửu đại sư..... Mà sở dĩ danh tiếng của Đan Cửu trong Nghịch Nguyệt Điện càng ngày càng vang dội, cũng có liên quan rất lớn cùng với việc bọn họ tích cực dùng miệng tương truyên.
Vì vậy trước khi rời đi, Hứa Thanh lưu lại một ảnh nhãn của Ảnh Tử trên thân người nữ tử kia.
Như vậy thì một khi bọn họ gặp nguy cơ gì, Hứa Thanh có thể lập tức phát hiện, từ đó xuất thủ tương trợ.
Mà nhắc nhở lúc trước của Hứa Thanh cũng không phải là bắn tên không đích, trên thực tế trong mấy ngày nay, theo quân phản kháng bên ngoài liên tiếp thất bại, đại cục trên cơ bản đã coi như bị Hồng Nguyệt Thần Điện trấn áp xuống.
Những thế lực phản kháng bị đánh tan kia, tu sĩ Hồng Nguyệt cũng không quan tâm chú ý tới nữa, dẫu sao bên trong bộ phận tu sĩ Hông Nguyệt Thần Điện vẫn hy vọng số lượng chúng sinh có thể bị hiến tế nhiều một chút cho thỏa đáng.
Nhưng mà tình hình quân phản kháng bên ngoài sụp đổ, đại mạc nơi đây tự nhiên càng ngày càng trở nên nổi bật.
Nhất là sau khi Tứ điện chủ dẫn người đến, liền càng làm cho nơi đây trở nên thu hút sự chú ý.
Thậm chí Hứa Thanh nhận được Ngô Kiếm Vu báo cáo, con nối dõi y an bài bên ngoài với tư cách trinh sát đã dò xét thấy, trong khoảng thời gian này thường xuyên có tu sĩ Hồng Nguyệt ý đồ xâm nhập vào bên trong đại mạc. Mặc dù đều bị phong bạo ngăn cản, phạm vi xâm nhập có hạn, nhưng căn cứ theo sự điều tra của Anh Vũ, ngoài đại mạc... Có rất nhiêu tu sĩ Hồng Nguyệt đang hội tụ tới.
Nhưng những tu sĩ Hồng Nguyệt này cũng không hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ đang chờ đợi.
Việc này khiến cho tất cả mọi người trong đại mạc đều cảnh giác lên, mà tu sĩ Hồng Nguyệt chờ đợi, sau khi qua bảy tám ngày, rốt cuộc đã chờ tới một người.
Người này là một lão giả, mặc trường bào đỏ thẫm, đầu đội Đế quan, chính là Điện hoàng Uẩn Thần của Hồng Nguyệt Thần Điện.
Tay lão câm quyền trượng, một khắc bước đến là thiên địa biến sắc, phong vân cuốn động, bầu trời rõ ràng tạo thành một Hồng Nguyệt thứ hai.
Đó là hư ảnh Hồng Nguyệt, sau khi xuất hiện trên màn trời, liền khiến cho toàn bộ đại mạc xuất hiện phản ứng thủy triều lên xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, phong bạo bên trong đại mạc bị quấy nhiễu, từng tòa núi tan vỡ sụp xuống, vô số cát sỏi cuốn ngược lại, càng có một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Một khắc tiếng vang vọng truyền khắp tâm thần mọi người trong Khổ Sinh sơn mạch, Hồng Nguyệt tung bay trên bầu trời, ánh trăng hóa thành vô số sấm sét màu đỏ, hạ xuống từ trên màn trời, oanh kích đại mạc.
Toàn bộ đại mạc đều đang chấn động, phong bạo xuất hiện dấu hiệu bị xé nứt, vào thời khắc này lực lượng Hồng Nguyệt đã bắt đâu xâm nhập về đại mạc nơi đây.
Loại xâm nhập này vô cùng bá đạo, những nơi đi qua là cát sỏi sụp đổ tan rã, trở thành bùn đất màu đỏ.
Cùng lúc đó, từng tu sĩ Hồng Nguyệt cũng đều ở trong sự gia trì này, toàn thân lấp lánh huyết quang, chúc phúc từ Xích Mẫu tăng vọt rõ ràng, cuối cùng lại chống chịu phong bạo, bước vào bên trong đại mạc, tiến tới Khổ Sinh sơn mạch, lấy thế bao vây mà từng bước tới gần.
Những nơi đi qua, bầu trời đỏ thẫm và đại địa nhuộm máu.
Mà phong bạo cũng bị áp súc chậm rãi ở dưới thần uy này, phạm vi càng ngày càng nhỏ.
Cũng may cơn bão táp này là do tóc của Thần Linh biến thành, muốn hoàn toàn bài trừ tác động cũng không phải là đơn giản, cho nên tu sĩ Hồng Nguyệt bước vào cũng không thể lập tức liền vượt qua.
Muốn hoàn toàn tiến tới gân Khổ Sinh sơn mạch, còn cần một ít thời gian.
Nhưng cảm giác gấp gáp đã vô cùng mãnh liệt, giống như từng tòa núi lớn vô hình nặng trịch, đặt ở trong lòng tu sĩ bên trong Khổ Sinh sơn mạch, khiến cho tất cả mọi người có phần không thở nổi. Trong khoảng thời gian ngắn, người người đều cảm thấy bất an, thấp thỏm cùng lo lắng không yên không ngừng dâng lên.
Vì vậy sự trâm mặc liền lan tràn khắp bên trong Khổ Sinh sơn mạch, cũng ảnh hưởng tới tiệm thuốc.
Vô luận là Ninh Viêm hay là Ngô Kiếm Vu, hoặc là Lý Hữu Phỉ đều không khỏi cảm thấy nôn nóng, dù là U Tinh cũng là như vậy.
Đám gà con ở hậu viện cũng giống như thế.
Chỉ có Hứa Thanh, tâm tình của hắn không có lộ ra ở trên thân sắc chút nào, hắn biết rõ tình thế đã đến thời khắc mấu chốt, cũng đang tiến hành suy nghĩ việc này trong đầu.
"Mấu chốt phá cục, một mặt là Thế tử bọn họ trở về."
"Còn có mặt khác là... Đẩy ra cánh cửa lớn của cung điện cao nhất trong Nghịch Nguyệt Điện, trở thành chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện!"
Mắt Hứa Thanh lộ ra tỉnh mang, hắn vẫn nhớ tới chỗ khí linh dưới hồ kính trong Nghịch Nguyệt Điện, nơi đó có hơn mười pho tượng bị đóng băng, những người này đều là tu sĩ đến tham dự thí luyện Điện chủ từ đầu kỷ nguyên cho đến hiện tại.
Mỗi một người đều không đơn giản, về phần tu vi Quy Hư tứ giai tương tự cùng Tứ điện chủ cũng có mấy vị.
Cỗ lực lượng như thế, thả tới bất kỳ địa phương nào đều vô cùng cường hãn, nếu có thể xuất hiện ở bên trong đại mạc, sẽ có trợ giúp thật lớn đối với việc hóa giải nguy cơ lần này.
Nhưng mà muốn phóng thích bọn họ ra ngoài, cần phải trở thành chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện.
Mà năng lực của chủ nhân Nghịch Nguyệt Điện không chỉ là những thứ đó, căn cứ Hứa Thanh cùng với đội trưởng cố gắng và câu thông trong khoảng thời gian qua, bọn ho đã suy đoán ra, một khi trở thành chủ nhân Nghịch Nguyệt Điện, như vậy có thể bày ra Nghịch Nguyệt Điện chân thật từ trong hư ảo.
Đến lúc đó, Nghịch Nguyệt Điện... . Liền không còn là Nghịch Nguyệt Điện thông thường nữa, mà đích thực là chí bảo của Chúa Tểt
Uy lực của nó, có thể rung chuyển một vực.
"Đó là một kiện Vực Bảo!"
"Mặt khác, một khi trở thành chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện, cũng đồng nghĩa là có đủ quyền hạn tối cao, có thể lập tức xóa đi phong ấn của đám Nhất điện chủ, khiến cho tu sĩ Nghịch Nguyệt có thể giống như trước kia, đưa chân thân vào trong Nghịch Nguyệt Điện, từ đó khôi phục sự cơ động, tránh né truy sát.